Chương 15: Hiểu lầm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa vào phòng, chợt nghe tiếng khóc nỉ non nhưng cực kì đồng thanh. Chu Bối Lạc nhẹ nhàng đi tới bên cạnh họ, một phát đập vào bả vai hai người phía trước.

Bốp một cái.

"Công chúa!" 

Lớn đến nỗi đứng tận ngoài kinh thành còn có thể nghe được.

"Các ngươi định hù chết ta à?" Chu Bối Lạc lên tiếng nhắc nhở.

"Không có, không có, tụi nô tì còn tưởng rằng không gặp được người nữa. Làm hai trái tim nhỏ bé của nô tỳ như sắp vỡ ra từng mảnh." Lục Hạ hoảng hốt khi gặp người bất thình lình.

"Đúng vậy, tụi nô tì lo lắng muốn chết!" Nhã Liên bổ sung. Còn tự nhiên tự tiện vòng tay qua ôm người Chu Bối Lạc. Nhưng, đối với mấy chuyện này nàng đã quen từ lâu, vẫn không thể trách bọn họ không biết phép tắc, huống hồ bọn họ còn lo lắng cho nàng như chết đi sống lại vậy.

Hai tiếng khóc vừa dứt lại bắt đầu vang lên, trong căn phòng ngột ngạt kia truyền tới bao nhiêu lời an ủi, dỗ dành hai ả nô tì. Nàng nhầm tưởng rằng, mình là mẹ của hai đứa trẻ.

Đúng lúc này, đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng nói.

"Quý Phi nương nương giá lâm."

Vừa nói xong, bóng dáng Quý Phi lả lướt bước vào. Bên cạnh là hai cung nữ gương mặt đanh đá vô cùng. Nàng coi Quý Phi như chị em ruột thịt của mình, nên lanh lảnh giọng xen lẫn vui mừng.

"Tham kiến Quý Phi nương nương."

"Miễn lễ." An Quý nhẹ nhàng nói.

"Cơn gió nào thổi tỷ tỷ đến đây vậy?" Nếu nói bình thường trước mặt Thái hậu hay Hoàng huynh nàng còn có thể biết phép tắc mà xưng hô "Quý Phi", trái lại nàng bây giờ rất quen thuộc với cách gọi này, chẳng những An Quý Phi không trách phạt, còn thân mật nói chuyện với nàng. Nàng vội dìu Quý Phi tới trước bàn trà.

"Ta nghe nói muội trở về, nhất quyết đến đây thăm muội cho ra lẽ." Quý Phi cười nhạt, vô thức sờ loạn bàn tay nàng như thể lo lắng.

"Long thể tỷ tỷ không được khỏe cho lắm, nên ít đi lại một chút. Nhưng dẫu sao, muội vẫn trở về bình an vô sự. Cũng may, được gặp được Vương gia, nhưng quan trọng là được Hoàng huynh đưa về!" Chu Bối Lạc lí nhí

"Vương gia? Vương gia trở về rồi sao?" An Quý Phi kinh ngạc hỏi.

"Đúng vậy, tỷ tỷ cũng biết Vương gia sao?" 

Không phải không biết mà còn rất thân quen, An Quý Phi nghĩ bụng.

"À, ta chỉ nghe nói thôi!"

Hai người trò chuyện một hồi

Nữ nhân nào đó vội kể chuyện xưa nghĩa cũ, rơm rớm nước mắt ngẩng nhìn Chu Bối Lạc. Nữ nhân nào đó sau khi nghe được, đập một phát xuống bàn "Bốp"

"Tỷ nói sao? Hoàng huynh dám đánh tỷ sao? Thật không thể tin nổi!"

"Ai bảo tỷ không khéo dữ mồm dữ miệng, Bối Lạc à đừng làm lớn chuyện." Nàng biết chứ, bình thường An Quý Phi hiền lành như đất, không dám trơ trẽn một lời. Huống hồ gì, nàng ta là người từng trải, sống ở trong cung lâu hơn nàng, chẳng lẽ không biết phép tắc sao?

"Được lắm, muội không thể nuốt trôi cục tức này, tỷ, muội làm chủ cho tỷ."

Vừa nói nàng vừa hỏi han, thấy gương mặt nàng ta hơi ửng đỏ đến khó tin, chẳng những không thể không nghi hoặc tại sao Hoàng huynh lại làm như vậy? Nhưng nhất định, nàng phải chủ trì công đạo giúp cho tỷ tỷ của nàng.

Sắp xếp cho An Quý Phi trở về cung, nàng mới chợt nhớ ra mình có chuyện quan trọng.

Ngự hoa viên Bắc Thảo.

"Thanh nhi, con nói xem, Mẫu hậu có nên trách phạt con không?" Thái hậu cười cười, còn vỗ vỗ nhẹ nhàng vào người Vương gia. Cặp mắt cưng chiều không chút tỳ vết.

"Mẫu hậu, con có lỗi với người, nhưng dẫu sao, chẳng phải con đã về rồi sao? Tùy Mẫu hậu xử trí." Vương gia nhàn nhạt nói.

"Tên nam nhân này." Bà cười hớn hở. Không trách được, mỗi người có quyền định đoạt cuộc sống của chính mình. Suy cho cùng bà cũng chỉ muốn trêu ghẹo con mình một tí thôi.

Người nào đó nãy giờ vẫn không đáp, tao nhã cầm tách trà trên tay, dường như nụ cười xảo trá của Hoàng huynh đã ăn sâu vào trí nhớ của Chu Nhất Thiên. Chàng vội nhếch khóe môi, mục đích chàng đến đây là vì tình nghĩa huynh đệ và còn... không phụ lòng Mẫu hậu.

Nếu nói giữa mẫu tử ly biệt bao nhiêu năm nay, ai mà chả nhớ, chả thương. Mỗi người vừa nói vừa cười, quên béng việc Chu Nhất Thiên còn ngồi bên cạnh.

Đột nhiên tiếng Công Công truyền đến:

"Công chúa giá đáo." 

Có lẽ, Chu Nhất Thiên trông ngóng nhất là cách gọi này nhất, bây giờ chàng mới ngẩng mặt nhìn khung cảnh trước mắt.

Sau khi vận y phục, nàng trở nên đẹp hẳn hoi.

Bộ gấm nhung lụa màu hồng nhạt càng tô lên làn da trắng nõn của nàng. Gương mặt hình trái xoan, hàng mi dày và cong trông rất quyến rũ, đôi môi anh đào như chứa nước, y quán trên đầu lấp lánh vô cùng. Đây chính là người con gái đẹp nhất mà chàng từng gặp. Chu Nhất Thiên và Vương Gia nhìn ngây ngẩn cả người, khi Thái hậu hắng giọng thì mới hồi phục tâm trí.

"Tham kiến Bệ hạ, Mẫu hậu, Vương gia."

Nàng vừa nói vừa chạy lại ôm bà nũng nịu.

"Mẫu hậu thật vô tâm, Lạc nhi trở về liền gặp Vương gia, không lo cho Lạc nhi gì cả."

Lời vừa thốt ra, khiến cho hai nam nhân kia cười ngượng. Bọn họ đều thầm nghĩ, cái cảm giác khi được Lạc nhi nhào vào lòng sẽ trông như thế nào nhỉ?.

Mọi người trò chuyện vui vẻ, cho đến khi...

" Thưa Bệ hạ. Không biết binh quyền người hứa lúc ta trở về, có được sở hữu không?"

Bầu không khí vui cười lúc này giờ đây im lìm. Cả hai người ngồi kế bên cũng lặng thinh. Duy chỉ có Chu Bối Lạc là không hiểu.

Binh quyền thời Chu La được chia làm năm phần. Bộ phận chỉ huy thường do Kim Long quản lí. Như đã hứa, Chu Nhất Thiên phải chia cho Vương gia gồm hai phần, với điều kiện người đích thân nhậm chức, quyền hành quản lí phải thực sự tốt mới được nhận, mình giữ ba phần, có cả triều chính đương sự. 

" Thanh nhi? Con như vậy? Chẳng phải nói khi nào trở về thật sự thì mới lãnh cung sao?" - Thái hậu không đồng tình.

" Phải! Thưa Thái hậu, lần này trở về. Con nhất quyết ở lại trong cung để củng cố ngôi vị cho Bệ hạ." - Vương gia ôn tồn nói.

" Chuyện này..." - Thái hậu hơi rầu rĩ.

" Được! ta giao cho ngươi binh quyền, ngày mai gặp Thừa tướng Hồng Mao tùy ngươi xử sự." Chu Nhất Thiên quả quyết.

Chu Bối Lạc thấy Chu Nhất Thiên nhíu đầu. Còn Vương gia thì hơi nhếch miệng. Rốt cuộc chuyện gì nghiêm trọng thế? Bình thường hoàng huynh ít khi lặng lẽ thở dài, nhưng nếu đã vậy điều đó chứng tỏ có việc bất trắc. 

Bàn việc xong xuôi cũng hơn canh Dậu, mọi người ai nấy về tẩm cung.

Riêng Chu Nhất Thiên nhất quyết lẽo đẽo theo Chu Bối Lạc, còn kêu người ra ngoài canh giữ nghiêm ngặt bên ngoài, cấm không cho ai vào nửa bước.

"Lạc lạc."

"..."

"Lạc nhi bảo bối."

"..."

Chu Bối Lạc hậm hực, giận lẫy, ai đó như con sam, bám lấy không ngừng.

"Giận ta à?"

"..."

"Ta biết lỗi rồi mà."

"Lỗi gì?" Chứng kiến cảnh hối lỗi nhưng chẳng có tí thành ý gì, Chu Bối Lạc khẽ cười trong lòng.

"Ta..." Chu Nhất Thiên bất lợi không biết phải trả lời ra sao.

Chu Bối Lạc kể một tràng dài dòng, chỉ đáp lại nụ cười hớn hở của Chu Nhất Thiên.

"Chẳng lẽ, muội cảm thấy ghen sao?" Chu Nhất Thiên cười ám muội.

Ghen? Ghen ư? Chu Bối Lạc ngượng chín mặt mày, giọng nói lắp ba lắp bắp. 

"Ta...ta không biết...dù sao huynh vẫn nên đi hỏi han tỷ ấy một chút."

"Được, nương tử, nàng nói gì ta nghe nấy." Chu Nhất Thiên cười lớn. Thẳng thừng đi không nói một lời. Lòng Chu Bối Lạc như ai oán, người con gái nào khi thấy người mình yêu quan tâm tới người khác mà trong lòng cảm thấy thoải mái? Đằng này, chính nàng còn khuyên người ta đi nữa chớ, huống hồ gì tỷ ấy cũng là Quý Phi, không cho gặp thì không được, cho gặp rồi trong lòng lại cảm thấy nuối tiếc. Bất luận như thế nào, tư tưởng của nàng chính là...mặc kệ đời.

Buổi sáng, tâm trạng con người trở nên hào hứng và tràn đầy sức sống nhất, Chu Bối Lạc tranh thủ thêu cặp uyên ương trên chiếc khăn tay. Hôm nay hoàng huynh phải đi đến kinh thành trông nom tình hình sức khỏe của bá tánh trước mùa mưa sắp tới đây. Đang mơ mộng cảnh nàng đem khoe cho hoàng huynh chiếc khăn tay này, bỗng bóng dáng cao tay che mờ tầm mắt, nàng giật nảy mình, cây kim chợt đâm vào đầu ngón tay, máu chảy ra từng đợt. Bàn tay nàng khẽ được đưa lên miệng người nào đó, dòng chất lỏng ấm nóng trên tay nàng được hút kĩ càng, kèm lời khuyên chân thành.

"Không cẩn thận chính là hậu quả tự chuốt lấy."

Vương? Vương gia sao? Người tới đây thần không biết, quỷ không hay? Cả thuộc hạ của nàng nữa? Chỉ thấy ánh mắt vô tội của hai cung nữ kia,  nàng đã biết chuyện gì xảy ra. Cầm máu xong, nàng nhanh chóng rụt tay lại.

"Đa tạ Vương gia."

"Là việc nên làm." Trọng Thanh đáp câu cụt hứng.

Lúc nàng định thần lại mọi chuyện vừa mới xảy ra, chợt thấy bóng dáng hoàng huynh đứng cạnh bên vệ cửa, ánh mắt hừng hừng như lửa đốt dính chặt vào nàng. Trên tay huynh ấy còn mang chiếc túi vải, chính là loại đào do chính huynh ấy gầy công kĩ lưỡng, chắt chiu từng quả, chờ đến ngày nàng thèm ăn thì đích thân đi lấy. Tim nàng đau nhói, trái tim nàng như muốn vỡ ra từng cơn, không biết huynh ấy có hiểu lầm gì không?





















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net