LẠC MẤT VÀ TÌM THẤY - HOÀNG ANH TÚ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vinh ạ, em sai rồi! Em thấy mình sai ngay khi em không còn thấy cái lưng của anh nữa. Không! Là nhận ra mình sai ngay khi chúng ta rời tay nhau. Em đã muốn hét lên rằng: “Anh đứng lại đi! Đừng đi! Xin anh đấy, đừng đi! Nhưng cổ họng em tắc nghẹn. Nhưng nước mắt em đã ướt nhèm. Nhưng anh đã đi. Vinh ạ, em sai rồi!

Em là phụ nữ cung Leo. Rất mạnh mẽ nhưng cũng rất bất thường. Đỏng đảnh như mọi cô gái đang yêu nhưng cũng lại bướng bỉnh hơn bất cứ một đứa trẻ mới lớn nào. Từ ngày đầu tiên em gặp anh, em đã biết cuộc đời mình sẽ gắn kết với anh. Có một niềm tin rất mãnh liệt như thế ở trong em. Lẽ ra em sẽ dùng niềm tin đó để cùng anh xây dựng một tương lai cho hai đứa mình. Nhưng không, em đã dùng niềm tin đó để đặt cược cho những trò chơi ngốc nghếch do em nghĩ ra. Em tự tin vào khả năng giữ người yêu của mình. Em tin vào cảm giác của em: Cảm giác rằng anh sẽ ở lại bên em mãi mãi. Em bày ra nhiều trò chơi. Mà trò chơi nào cũng nguy hiểm. Trò chơi nào cũng mang đầy nguy cơ sẽ mất anh. Như chính trò chơi này…

HẢI VINH: TRÒ CHƠI CỦA CÔ NÀNG LEO

Tôi thấy mình thật ngốc. Không ngốc sao được khi nhận lời tham gia một trò chơi đỏng đảnh ấy? Tôi đã từng nghĩ rằng Tiêu Tương khác hẳn với cô bạn gái cũ của tôi- sẽ hiểu tôi và cho tôi cảm giác an yên. Nhưng có lẽ, tôi đã lầm. Dù cho tôi có còn yêu nàng đến mấy thì chắc tình yêu này cũng chẳng bền lâu được. Chưa khi nào tôi cảm thấy thất vọng và hoang hoải đến thế. Kể cả khi tôi chia tay với bạn gái cũ, tôi cũng không thất vọng đến thế này.

Tôi quen Tiêu Tương được một tuần thì chúng tôi yêu nhau. Nàng bảo nàng đã yêu tôi từ lúc tôi còn đang yêu Mai- bạn gái cũ của tôi. Nàng không phải là bạn của Mai. Nàng chỉ là bạn thân của bạn thân Mai. Nàng bảo nàng nhìn là biết tôi và Mai sẽ chia tay. Thế nên, ngay sau khi bạn thân của Mai thông báo rằng tôi và Mai chia tay nhau rồi thì nàng đã bắt cô ấy ngay lập tức phải sắp xếp một cuộc hẹn cho tôi gặp nàng. Và tôi gặp nàng. Ngay hôm đầu tiên ấy, khi ra về, nàng bảo: “Một tuần nữa nếu anh không cưa đổ em thì em sẽ đi tìm một chàng trai khác. Tôi biết mình đã gặp cao thủ.

Tiêu Tương là như thế!  Mọi thứ với nàng dường như đều có trong kế hoạch. Nhưng không vì thế mà mọi thứ hết sự bất ngờ. Nàng là mẫu phụ nữ nhiều ý tưởng. Nàng mà đi làm nghệ thuật thì tôi cam đoan rằng nàng sẽ rất thành công. Chẳng hạn như trò chơi này. Sẽ rất ít người có thể nghĩ ra một trò chơi như vậy. Nàng là một trong số ít đó. Trò chơi được nàng gọi bằng một cái tên khá mỹ miều: Lạc mất và Tìm thấy.

Chúng tôi bắt đầu bằng việc cả hai đều để máy điện thoại di động ở nhà. Tôi và nàng cùng đi taxi đến chợ đêm. Sau đó, chúng tôi sẽ đứng giữa chợ đêm. Buông tay nhau ra. Hai đứa sẽ đi về hai phía đầu chợ. Rồi, tôi và nàng sẽ đi tìm nhau. Giữa một biển người như thế, hai chúng tôi sẽ phải tìm ra nhau. Một trò chơi lãng xẹt và mất thời gian. Nhưng cũng ẩn chứa quá nhiều nguy hiểm. Vì trò chơi đó còn có thêm phần phụ lục. Nếu đến 10h30 tối mà chưa tìm thấy nhau thì mạnh ai người nấy sẽ tự về nhà. Chưa hết, sau đó, một tuần sau, vào đúng tối thứ 7, hai đứa sẽ lại đến chợ đêm, lại lặp lại trò chơi này. Trong một tuần ấy, không ai được liên lạc với ai. Và thứ 7 của tuần kế tiếp cũng sẽ không xác định giờ thống nhất cũng như địa điểm. Trò chơi sẽ chỉ được kết thúc khi hai đứa tìm thấy nhau vào tối thứ 7 tại chợ đêm. Sẽ không có bất cứ một cuộc liên lạc nào trong suốt thời gian trò chơi đang diễn ra.

Tiêu Tương ơi là Tiêu Tương! Em có thật sự yêu anh không hay chỉ muốn có người chơi cùng em một trò chơi quái đản thế này?

TIÊU TƯƠNG: NGUY HIỂM TĂNG CẤP

          Về căn bản, em đã phổ biến luật lệ của trò chơi Lạc mất và Tìm thấy cho anh nghe rồi. Vì em muốn có một trải nghiệm lạc nhau và tìm thấy. Em vẫn hình dung ra cảnh chúng mình xoay sở thế nào khi không có nhau và sẽ hân hoan, phấn khích thế nào khi tìm thấy nhau. Nhưng có một điều mà anh chưa biết. Đó là trò chơi này còn người thứ 3 nữa. Đây mới chính là điểm mấu chốt của trò chơi. Người thứ 3 tham gia trò chơi này là người mà anh chưa bao giờ gặp. Người thứ 3 này sẽ mang đến cho trò chơi cảm giác mạnh hơn, nguy hiểm hơn. Em đã bí mật thêm người thứ 3 này vào trò chơi và rất phấn khích khi nghĩ đến việc anh sẽ vượt qua trò chơi này như thế nào? Nhưng em cũng biết, nếu anh không vượt qua được, em sẽ mất anh vĩnh viễn. Vinh ạ, em thật ngốc. Em sai rồi! Nhưng khi đó, khi nghĩ ra trò chơi này, em vẫn tin rằng em đủ khả năng để giữ được hình ảnh của em trong trái tim anh. Em vẫn tin rằng anh thuộc về em. Chỉ đến khi, rời tay anh ra, em mới choáng váng nhận ra rằng: Em sai rồi!

          Em cứ tưởng rằng chúng mình đã yêu nhau từ lâu lơ lâu lắc mà quên rằng sự thật chỉ là em đã yêu anh từ lâu. Em đã yêu anh từ khi anh và Mai đến chơi nhà Minh- bạn thân của em và cũng là bạn thân của Mai. Em vẫn nhớ hình ảnh của anh khi ấy: Quần soóc áo pull hồng, đi dép xỏ ngón. Nhìn anh xì tin đến mức em không nhịn nổi cười. Nhưng em nhớ. Nhớ mãi. Em đã phải lòng anh từ những ngày đó. Là em thôi mà. Còn anh, anh mới chỉ bắt đầu yêu em chưa quá được bốn tháng. Vậy mà sao em đã tự tin cho rằng anh sẽ vượt qua được trò chơi này? Là em tự tin rằng em sẽ giữ được anh nhưng buông anh ra thế này, liệu em còn đủ tự tin?

          Em mất tự tin rồi! Em mất sạch tự tin rồi.

          Em chỉ còn một khoảng trống hun hút khi bóng anh chìm giữa biển người.

          Và người thứ 3 giờ này chắc cũng đã bắt đầu vào cuộc. Cô ấy sẽ tìm thấy Vinh ngay khi Vinh và em lạc nhau.

THƯ HIÊN: TÔI LÀ MỘT B- GIRL

          Tôi và Tiêu Tương là bạn học hồi cấp 3. Thi thoảng, chúng tôi vẫn hay gặp nhau. Tất cả mọi người ai cũng thấy rằng tôi và Tiêu Tương là hai người bạn thân. Nhưng thực sự thì không phải vậy. Sự thật chỉ có một mình tôi biết. Rằng: Tôi là một B- Girl. Tôi rất đố kỵ với Tiêu Tương.

          Tôi xinh hơn Tiêu Tương. Tôi học giỏi hơn cô ấy. Vậy mà tôi vẫn không được đánh giá cao hơn Tiêu Tương trong mắt những người bạn chung của chúng tôi. Ai nấy cũng đều yêu quý Tiêu Tương. Không có một cuộc đi chơi nào tôi được quan tâm khi có Tiêu Tương. Dường như cô ấy mang những sức hút lạ kỳ. Lũ con trai quan tâm đến tôi để có cơ hội gần Tiêu Tương, biết thêm về Tiêu Tương. Tôi đã giữ những thắc mắc này trong lòng suốt 3 năm trung học. Tôi chơi thân với Tiêu Tương với mong muốn có thể giải mã được lý do tại sao cô ấy có sức hút đến như thế. Nhưng suốt 3 năm phổ thông và thêm 4 năm Đại Học, tôi vẫn chưa nhìn ra bí mật của Tiêu Tương. Sự đố kỵ trong tôi âm ỉ cháy đến tận bây giờ.

          Và lần này, thêm một cú chọi nữa vào sâu thẳm lòng tự ái của tôi.

          Tiêu Tương kể cho tôi nghe về Hải Vinh- bạn trai của cô ấy. Tiêu Tương không thể ngờ được rằng, tôi cũng đã từng mê mệt anh chàng này. Hải Vinh là chàng hotboy trong trường Đại Học của tôi. Tiêu Tương không biết. Chỉ có tôi biết. Rằng đây lại là một cú chọi nữa vào tôi. Vẫn là câu hỏi: Tại sao Tiêu Tương luôn may mắn hơn tôi?

          Nhưng lần này, cơ hội để tôi hạ gục Tiêu Tương.

          Và cơ hội để chạm được vào Hải Vinh trong mơ ước suốt 4 năm Đại Học.

HẢI VINH: MỘT CÔ GÁI ĐI VỀ PHÍA TÔI

Tôi vừa buông tay Tiêu Tương ra thì tôi gặp em: Thư Hiên. Em đẹp đến choáng váng. Ngày xưa, hồi ở trường Đại Học, em đã là hoa khôi của trường rồi. Tôi khi đó cũng có đôi lần thích em nhưng vì bản thân đã có bạn gái nên đành chỉ đứng từ xa. Cái đó gọi là “phải lòng mặt”.

-         Sao hồi ấy anh không yêu em?

-         Vì hồi ấy anh đã có bạn gái rồi

-         Em thật là kém may mắn đấy! Thế còn lần này? Đừng nói là cũng lại có bạn gái đấy nhé!

-         Anh…

-         Anh đừng nói gì vội! Em sẽ không nghe đâu. Câu trả lời nào của anh lúc này cũng sẽ gây bất lợi cho em hết!

-         Vì sao?

-         Vì nếu anh bảo anh đã có bạn gái, em sẽ nghĩ rằng em thật là vô duyên. Còn nếu anh bảo anh chưa có bạn gái, em sẽ điên lên mất.

-         Em điên?

-         Vâng! Em sẽ sướng điên lên!

-         Ừ, xinh thế này mà bị điên thì kể ra cũng phí, em nhỉ?

-         Hehe, vâng! Thế nên cứ im lặng đi đã, anh nhé! Em muốn đi chơi với anh tối nay.

-         Nhưng anh…

-         Kệ anh! Em không cần biết! Em muốn ở bên anh tối nay.

-         Anh...

-         Anh không được từ chối! Cho em thời gian đi, nếu em là kiểu nhạt thịt, em sẽ ra đi.

-         Nhưng nhỡ khi em...

-         Thì tuỳ anh có muốn giữ em lại hay không thôi! Vì lúc nào em cũng hình dung ra anh là bạn trai của em hết.

Là như vậy. Tôi đã bị Hiên cuốn đi. Cộng với sự bực dọc sẵn có với Tiêu Tương, tôi gần như quên bẵng Tiêu Tương. Là gần như.

TIÊU TƯƠNG: KHOẢNG TRỐNG

Vinh ạ! Em sai rồi! Em biết mình sai rồi. Biết mình sai ngay khi chúng ta buông tay nhau ra. Nhưng em vẫn tự trấn an mình rằng nếu anh mải mê với Thư Hiên mà quên đi em thì em cũng sẽ chẳng có gì để phải nuối tiếc cả. Nhưng... Là em đã đẩy anh xa em kia mà? Em đúng là ngốc nghếch.

Thư Hiên gọi điện cho em. Cô ấy bảo: Có lẽ cậu đã nhìn nhầm người. Anh ấy không như cậu nghĩ. Tớ sẽ tránh mặt anh ấy hoặc tổng xỉ vả anh ấy để anh ấy quay về với cậu.

Em bảo: Không cần đâu.

Nhưng lòng em thì vụn vỡ. Đau thắt lại. Vinh ạ, là em nhận định sai về anh hay em đã sai khi bày ra trò chơi đầy nguy hiểm này?

Chỉ mình em, giữa bạt ngàn những gương mặt xa lạ, chợ đêm tối thứ 7, những tối thứ 7, đông vậy mà em côi cút đến lạnh người. Nếu hôm ấy, em đừng bày ra trò chơi này, em đừng buông tay anh ra, có lẽ lúc này đây, em không côi cút đến thế.

Nhưng cũng đã xa rồi.

Nhưng cũng đã muộn rồi.

“…Gió chẳng xanh bằng lá

Người đi trống một khoảng không

Ta rồi cũng phải thua không khí...

Nhớ thì về

Thương thì tìm

Tơ tình đôi ba sợi

Sợi vắn sợi dài

Tơ tình chẳng dai hơn tơ nhện

Nào buộc được ai...” (*)

THƯ HIÊN- THUA CUỘC

Tôi không biết mình đang làm gì nữa. Tôi gọi điện cho Tiêu Tương bằng những điều khác với sự thật. Tôi đã từng hình dung ra một cách độc ác rằng Tiêu Tương đã đau đớn đến thế nào khi anh chàng của mình, chỉ vỏn vẹn hai tiếng đồng hồ gặp tôi mà quên bẵng đi cô gái đã ở bên anh ta 4 tháng trời. Cảm giác mãn nguyện khi hạ gục được Tiêu Tương đã không xảy ra như tôi hình dung. Buông máy xuống, tôi thấy mình tệ đến vô cùng. Tiêu Tương đau, lòng tôi cũng quặn thắt. Lại thêm một lần nữa, tôi không thể thay thế được Tiêu Tương. Anh yêu Tiêu Tương. Anh yêu cô ấy nhiều hơn cả anh nghĩ đấy, Vinh ạ! Trong suốt 2 tiếng ở bên tôi, mắt anh gần như chỉ để ngóng ngoài đường. Những điều anh nói, đều chỉ về Tiêu Tương. Dù đó là khi anh đang bực dọc nhất, thì Tiêu Tương vẫn là điều hiển nhiên như thể đã ăn liền với máu thịt của anh vậy. Tôi biết mình không có cơ hội nào. Tiêu Tương hẳn sẽ nghĩ rằng anh vì bị tôi đá mà quay về với cô ấy. Theo kịch bản sẽ là như thế. Nhưng sao tôi không thấy vui? Tôi không thấy hả hê như tôi  tưởng.

Trong trò chơi này, tôi đã là kẻ thua cuộc. Tôi thua toàn diện!

Vậy ai là người chiến thắng?

Hà Nội tháng 3/2010

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC