Chương 2: Biến Cố Ập Đến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cất hành lý, An Văn ngồi trên băng ghế qua cửa kính nhìn mảng rừng xanh um tùm bên ngoài đoàn tàu. Cửa bỗng có tiếng vỗ mạnh, An Văn có chút giật mình, mắt lập tức lia đến chốt khóa ở tay nắm cửa mỉm cười tự tin, cô thầm nghĩ, cũng may cửa đã bị cô khoá trái rồi, dù kẻ đang hung hăng đập cửa ngoài kia có muốn vô cũng vô không được. 

Nào ngờ, kẻ kia chỉ vừa xoay tay nắm cửa, cánh cửa đang được khóa chốt chắc chắn tự nhiên bật ra. Sau đó, nó còn kẽo kẹt hai tiếng, lờ mờ cũng có thể nhìn thấy có một bóng dáng cao lớn màu đen đứng sừng sững trước cửa, lúc này cửa đã mở toang ra quá nửa.

An Văn cả kinh, mắt mở trân trân dán chặt đến chốt khóa bị bóp đến méo mó.

H... hả?

Cái quái gì đấy?

Không lẽ... là dâm tặc!

An Văn điên cuồng lùi vào hàng băng ghế cuối cùng. Bên dưới băng ghế giống như được bôi keo, cô chật vật muốn đứng lên lại bị kéo trở lại, nuốt từng ngụm nước bọt, não cô không ngừng xoay chuyển nghĩ xem dưới tình huống ngàn cân treo sợi tóc như vậy cô nên dùng búa hay dùng dao để một phát xử lý gọn ghẽ hắn đây.

Bóng người cao lớn kia bỗng di chuyển, hắn vung tay đẩy cửa, "rầm" một tiếng rúng động trời đất, cánh cửa kia hiển nhiên bị sức lực to lớn của hắn làm cho dính chặt vào vách tường, bên dưới, nhìn kĩ còn có thể thấy vài ba cái đinh ốc vít rơi rớt nằm chồng chất lên nhau.

Từ một u linh u ám vất va vất vưởng trước cửa, dưới áp lực ánh sáng từ mọi phương hướng đổ dồn về lập tức hiện ra một "người" bán nam bán nữ, ăn mặc kì quái, xung quanh toát ra một loại khí tức u oán. Một nửa gương mặt "hắn" thoa son đánh phấn nhiều lớp, trắng trắng xanh xanh, một nửa còn lại bôi bột vôi trắng, chân mày vẽ vừa đen vừa rậm, hơn nữa dưới cằm còn có râu quai nón lởm chởm, với dáng vẻ kia an văn không kinh sợ mới lạ.

Người kia với gương mặt nghiêm trọng, đôi chân mày xoắn tít lại, môi hạ xuống mím chặt thành một vòng cung. bốn mặt vô tình chạm nhau, một tia lửa điện bắn ra xẹt ngang qua khóe mắt an văn.

"Hắn" nâng chân bước vào, miệng mấp máy thầm niệm một câu gì đó không rõ, tay áo dài chạm đất khẽ phất phơ. Cảm giác áp bách luồng qua từng lớp tế bào xộc lên não, an văn căng thẳng lùi tiếp vào trong, cô nghĩ ra rồi, dùng búa đi! Tên cường hãn to cao kia An Văn e rằng có dùng dao thì lưỡi dao cũng sẽ bị da hắn làm cho sứt mẻ mấy phần, sau này cô sao có thể dùng tới nữa?

"Tinh!"

Âm thanh kia vừa ngân lên, "hắn", một tên bán nam bán nữ giây trước còn như u linh từ dưới âm ty trồi lên, giây sau lại giống như lên cơn động kinh liên tục làm ra những hành vi quái dị. Không phải hung hãn tiến đến đè cô xuống băng ghế một tay kìm hãm hai tay cô một tay dùng sức tận lực bóp cổ cô tới không còn hơi thở, cũng không phải đột nhiên rút từ bên hông ra hai khẩu súng ngắn xông đến một phát bắn cô chết tươi. Phải mất chừng khoảng năm phút lẳng lặng quan sát, an văn cuối cùng cũng phát hiện, hành vi bất thường của "hắn" thực chất là đang... nhảy!

Đúng, là nhảy! còn là vũ điệu samba sôi động trứ danh của brazil!

***

Gian phòng lại rơi vào khoảng trống vắng vẻ, an văn tò mò mở nắp. Bức hoạ một người cá tung mình ưỡn người nhảy lên mặt biển, ánh hoàng hôn hạ xuống ranh giới giữa đường chân trời, tia tà dương màu đỏ rực rỡ chiếu lên cơ thể người cá điểm xuyết thêm nét vẽ tinh tế điêu luyện.

Đây còn là món ăn sao?

Làm sao cô có thể tàn ác nhẫn tâm ăn một tác phẩm nghệ thuật như vậy đây! Tuy bao nhiêu đó còn chưa đủ để cô coi nó là một món điểm tâm, miếng cá thái lát làm thành hình đuôi mỹ nhân ngư mỏng đến độ có thể nhìn xuyên qua tầng tế bào trong thịt cá. Nó phù hợp để ngắm nhìn, để thưởng thức hơn là một món ăn chính để lót dạ.

Nói đến xuất xứ đĩa cá mỹ nhân này thì cần phải lùi thời gian lại trước cái thời khắc "dì" Tú Hồng - cái người bán nam bán nữ giống u linh kia vừa hoàn thành xong vũ điệu samba, vô số hoa tươi cùng bột màu đủ loại màu sắc cứ thế trút xuống, âm nhạc sôi động không biết từ đâu dội đến dồn dập. Tàu đột ngột chạy vào hầm, mọi ánh đèn đồng loạt tắt ngúm, An Văn thủ sẵn cái búa trong tay, gian phòng sau đó lại le lói chút ánh sáng ít ỏi từ hành lang hắt vào. Cái búa đương giơ lên lại vội thả xuống, dưới ánh sáng lấp lánh từ trần nhà rọi xuống sàn, một con thảo nê mã chầm chầm sải chân bước đến, nét mặt cao ngạo, ánh mắt lạnh nhạt đảo quanh nơi mình vừa bước qua, miệng nhóp nhép nhai liên hồi, trên lưng còn đeo theo một vật thể màu đen.

Vũ điệu samba cùng con vật vừa mới xuất hiện đó toàn bộ đều làm nền cho món mỹ nhân này ra sàn, các người không hề nghe nhầm, đều là nền, nó mới là chính!

Ánh nắng rọi vào khung cửa sổ, sau hết thảy những trục trặc bất ổn nhỏ xảy ra vài tiếng trước, cuối cùng cô cũng được an ổn ở một mình. An Văn bất giác ngẩn người nhìn khung cảnh lướt nhanh bên ngoài, tâm trí đột nhiên mờ dần mờ dần, lòng cũng bất chợt chùng xuống.

Một tháng trước.

"Cô ta còn dám nói bản thân không đạo của người khác?"

"Đúng vậy, Kim Phi Nương Nương thật đúng là đáng thương, gặp đúng cái loại mặt dày vô sĩ như cô ta. Hôm qua, Kim Phi còn ghim một bài viết nói sẽ bỏ qua nếu cô ta chịu gỡ bản quyền tác phẩm xuống. Kim Phi đã phải nhường nhịn đến mức độ như vậy, các người xem, đã thấy ả gỡ xuống chưa, đến cả thở cũng không hề thấy ả phát ra tiếng động, một chút động thái cũng không có!"

"Lúc trước tôi còn là fan ruột của cô ta đây, bây giờ nhắc đến lại khiến tôi không còn mặt mũi."

"Không nói nhiều, tôi đã bỏ theo dõi cô ta rồi."

"Tẩy chay cô ta! Tôi về làm fan của Kim Phi Nương Nương đây."

"Mộ Sinh" bị đánh cắp, bản thảo bị rò rỉ, tất cả chương truyện đều bị kẻ khác lấy làm vật riêng trong túi. An Văn mất gần năm tháng lên ý tưởng, phác thảo, lên màu nay lại trắng tay, người hâm mộ, nhà xuất bản, biên kịch, thậm chí đến những người chị em tốt cũng dứt khoát chấm dứt quan hệ.

Cùng lúc đó một bút danh "Kim Phi Nương Nương" bắt đầu nỗi danh trong giới truyện tranh mạng. Xảy ra chuyện, cô ta bắt đầu livestream khóc lóc kể khổ chiếm phần lớn thiện cảm của dân mạng, An Văn lúc đó còn ngu ngốc ngồi trước màn hình máy tính vừa ăn bỏng ngô vừa xem cô ta phô bày biểu diễn, vỗ ngực tự tin.

"Người hâm mộ nhất định sẽ đứng về phía Tiền Nữ tôi, cô đừng ôm mộng ảo tưởng!"

Sau cú hit mạnh mẽ tối hôm đó, một làn sóng dư luận dậy sóng dấy lên nghi ngờ, phải chăng tin đồn đó là sự thật? Từ khóa tác giả Tiền Nữ Đại Nhân "ăn cắp bản quyền" mạnh mẽ ngoi lên đầu bảng danh sách tìm kiếm.

"Liễn linh?"

Người bị hại là tôi!

Người bị ăn cắp bản quyền là tôi!

Người bị dư luận chĩa mũi dùi lại cũng là tôi!

"Liễn linh, cô muốn, lão tử liền bố thí cho cô!"

Tuy An Văn có bản gốc "Mộ Sinh" nhưng điều đó lại chẳng thể đả động đến dòng suy nghĩ đang không ngừng phô trương của đám dân mạng đang kích động. Liễn Linh không biết từ đâu sao chép cũng cầm trong tay bản "gốc" kia, cái của cô ta hoàn toàn y hệt cái của cô. Mà điều nực cười là, khi cô nỗ lực chứng minh bản thân trong sạch thì cô ta chỉ cần ngồi trước máy quay khóc một trận, ấm ức một trận, dư luận liền tin Tiền Nữ Đại Nhân kia mới chính là kẻ làm ra loại chuyện xấu xa bẩn thỉu này. nên khi đưa ra bằng chứng tất cả đều luôn coi Liễn Linh là "nạn nhân" còn cô chính là kẻ ăn cắp chất xám của kẻ khác.

Chính là kẻ tiểu nhân bỉ ổi không xứng tiếp tục trở thành tác giả.

Chỉ cách thời gian xuất bản chưa tới một tháng, An Văn hân hoan đếm ngược từng giây, đùng một cái, như một vụ nổ thiên thạch va vào khí quyển trái đất tạo ra một tầng địa chấn chấn động rung chuyển cả đất trời. An Văn từ một tác giả truyện tranh mới nổi lại biến thành một tác giả truyện tranh mạng hết thời!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net