Diệc Nhất quý phi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đoạn Ảnh nằm trên long sàng. Nàng đang nằm nép vào Hoàng Thụ, nũng nịu như một chú mèo ngoan :

- Hoàng thượng! Người sẽ cho thiếp chức vị gì?

- Nàng muốn chức gì? Hoàng Thụ nhìn nàng, ánh mắt ấm áp long lanh. Đoạn Ảnh nở nụ cười yêu mị

- Thông thường phải qua Tài nhân , Mĩ nhân, Quý nhân , Tiệp dư , Tần rồi mới đến phi . Nhưng thiếp muốn làm Quý phi!

 Đoạn Ảnh cắn môi. Nàng đang đặt cược cả sinh mệnh vào đêm nay, vào khoảnh khắc này. Nếu không thành, nàng sẽ vô cùng thê thảm. 

- Thành phi tử? Lại đứng trên vạn người? Không được! Nàng không thể vội vàng như vậy

- Thiếp biết mình ngông cuồng , ảo vọng. Vậy tần thiếp xin được ...- Nàng muốn dùng cái chết để uy hiếp y nhưng đúng lúc đó

- Nguy rồi Hoàng thượng! Căn nhà gỗ phía trước Khôn Ninh cung đang bị cháy! Một tiểu thái giám chạy vào.

- Mau dập hỏa! Hoàng Thụ nhắm nghiền mắt

- Nhưng nghe nói còn có người ở bên trong

- Ai?

- Bẩm Hoàng thượng , là Diệc tú nữ!

- Hả? Hoàng Thụ nghe đến ba chữ " Diệc tú nữ " liền bật dậy, quên cả mặc y phục, đoạn chạy vội ra cửa điện Dưỡng Tâm

- hoàng thượng ! Đợi thần với!

Đoạn Ảnh đang lúc bối rối thì một tì nữ bước đến, cúi đầu thưa:

- Bẩm nương nương! Đã hết giờ hầu hạ! XIn nương nương mau bãi giá về Càn cung!

Trước mặt nàng tối sầm lại. Cơ hội đã tuột mất! Diệc Nhi ơi là DIệc Nhi! Tại sao cô lại xảy ra chuyện vào lúc quan trọng như vậy chứ?

***
- Diệc Nhi! Diệc Nhi! Hoàng Thụ gào lên. Dù đám nô tài đã dội rất nhiều nước, ngọn lửa vẫn bùng cháy dữ dội.

- Mau cứu DIệc Nhi!

- Nhưng lửa cháy to quá! Nếu thần vào chẳng những ko cứu được cô ấy , có khi còn bị cháy thui. Hơn nữa lọai lụa Chiết Giang này rất bén lửa ... Ấy! Hoàng thượng!

Hoàng Thụ chạy tới gần căn nhà thì một bàn tay lạnh giá ngăn y lại.

- Là ngươi?

- Hoàng thượng! Hãy tin thần!

Nói rồi, bóng người áo trắng lao đi giữa biển lửa. Hoàng Thụ tròn mắt : " Lửa nhiều như vậy liệu có làm mất hết nguyên thần của hắn? Huống hồ, hắn còn là tuyết tiên "

- Diệc Nhi!  có sao không?

- Không sao! Cũng may nhờ có con hồ điệp chống lửa này của huynh

- Ừm! Ta đưa cô ra khỏi đây

***

Điện Dưỡng Tâm

- "Vương Diệc Nhi, Nhiên Đọan Ảnh nghe chỉ : Phong Vương DIệc Nhi thành Diệc Nhất Quý phi, ban Bách Đường cung. Phong Nhiên Đoạn Ảnh thành Nhiên tần . Hiền phi vì ghen tuông mù quáng, ra tay tàn độc, sát hại phi tử, nay giáng xuống làm tì nữ cho Tân Giả Khố . Khâm thử"

Diệc Nhi ngỡ ngàng . Rồi vội quỳ sụp xuống :

- Xin Hoàng thượng mau rút lại lệnh phong tiểu nữ làm Quý phi.

- Diệc Nhi! Nàng sao vậy? Hoàng Thụ chau mày. Gương mặt thanh tú cơ hồ có nét ko vui

- Thần thiếp tự thấy phẩm hạnh ko tốt. Không đủ tài ...

Hoàng Thụ bước xuống điện . Long bào dát vàng lấp lánh trong ánh nắng rạng rỡ.

Y đỡ Diệc Nhi đứng dậy. Nói nhỏ vào tai  : " Ta chỉ làm thế để bảo vệ nàng thôi! "

Sau sự việc hôm qua, y thấy Diệc Nhi chỉ là một tú nữ nhỏ bé, rất dễ bị bắt nạt liền hạ chỉ phong nàng làm Quý phi. 

- Vậy xin nhận thánh ý của Người! Diệc Nhi thở phào nhẹ nhõm " Chỉ là để bảo vệ thôi ! ". Cô ngây thơ nghĩ : sẽ không mang tội phản lại tình cảm của Kỷ Cung. Chàng mới là người nắm giữ trái tim cô.

...

- Diệc Nhi! Sao đã thành quý phi rồi hả? Ta ko đồng ý đâu! Hu hu ! Ta thích cô! Ta rất thích cô mà

-Phúc Minh! Đệ bình tĩnh lại đi. Kỷ Cung nét mặt bình thản nhưng đáy mắt như dợn sóng . Dữ dội. Cuồng dại

- Huynh bảo đệ phải bình tĩnh thế nào được chứ! Tên Hoàng Thụ gia cầm này!

- Hắn tuổi Dậu hả? Diệc Nhi gật gù

Dạo này, Diệc Nhi thấy y hay hắt xì . Liệu có phải có nguy cơ nhiễm cúm...

@_@ Cúm gia cầm! 

  Ở thời đại của cô, người ta gọi là H5N1. Không phải chứ? x_X . Thế thì từ nay tới gần hắn phải bịt vải  thôi T___T

- Ai nói Trẫm tuổi Dậu nào?

- Hoàng thượng vạn phúc kim an

- Bình thân!

"Tên Hoàng Thụ này ngày càng hợm hĩnh! " Phúc Minh vén tay áo, đang định xông ra cho hắn một trận

- Ầy! Thực ra ta thân tuổi Thìn... Nhưng cũng cuối năm Mão ... chứ tuyệt ko phải loài gia cầm như Phúc vương gia nói !

- Thế là yên tâm rồi! Chỉ lo huynh bị bệnh gia cầm!

- Phúc huynh! Lâu rồi không " tửu sắc ", chúng ta đi uống vài vò thôi! Tiện thể ngắm vài cô nương trong Di Hồng viện

- Vậy đệ với ta phải thay thường phục đã .

Diệc Nhi vỗ đầu nghĩ : Cái tên Phúc Minh này thật là! Vừa nói thích ta xong , nghe " tửu sắc " liền vui vẻ ngay được .

- Phiền Kỷ huynh ở lại bảo vệ Quý phi của Trẫm !

- Thần tuân chỉ!

Hai người đi khuất, Diệc Nhi ôm cánh tay Kỷ Cung , cười nói hoan hỉ :

- Chúng ta ra kia ngắm hoa! Huynh xem! Hôm nay muội cài hồ điệp huynh tặng nè! Rất đẹp đúng không?

Y vội rụt tay lại, cúi đầu :

- Xin Nương nương tự trọng!

- Huynh...! Sao huynh lại thế chứ? 

- Diệc Nhi ! Vậy tại sao muội lại thế? Kỷ Cung chầm chậm nâng gương mặt cô lên.

- Y nói : " Chỉ làm thế để bảo vệ muội"! Muội và y tuyệt ko có gì hết. Xin huynh đấy! Hiểu cho muội đi

- Ta hiểu rồi

- Vậy giờ chúng ta đi ngắm hoa

- Không! Ta có việc, phải quay về phủ.

Kỷ Cung lặng lẽ quay người, mỗi bước đi chậm rãi, nặng nề như đeo đá. Trái tim Diệc Nhi như đang rơi xuống vực sâu tăm tối nhất . Không được! Phải cứu vãn nó! Cô vội chạy tới, ôm chặt lấy Kỷ Cung. Ánh nắng dịu dàng bao trùm hai người. Hồ điệp gài trên tóc cô lấp lánh xinh đẹp. Ngay lập tức , Diệc Nhi nghe thấy những tiếng nói nhỏ phát ra từ đám hải đường gần đó.

- Xem kìa, nàng ấy đang tỏa sáng !Một con bươm bướm xanh biếc lên tiếng

- Đẹp quá! Chúng ta đến xem đi! Một con khác màu vàng chấm đen gợi ý.

Chỉ vài giây sau, một đàn hồ điệp đủ màu sắc vây quanh hai người. Chúng uốn lượn thành từng vòng tròn. Tinh diệu , kì ảo như trong cổ tích . Diệc Nhi mở tròn mắt, rồi cười  đầy thích thú.

- Huynh xem , đàn hồ điệp đang chúc phúc cho chúng ta kìa ! ^^

Một bờ môi băng giá đặt lên trán cô khiến hai má Diệc Nhi ửng hồng , rất đáng yêu. ♥ Mải ngắm đàn bướm nhỏ, cô ko biết Kỷ Cung đã xoay người lại từ bao giờ. Hai tay vòng qua eo cô.

Họ cứ đứng yên như vậy rất lâu. Đến khi nghe thấy tiếng người :

- Quý phi! Người ở đâu?

...

Lầu ngũ giác về đêm

Xung quanh treo đầy những chiếc đèn lồng đỏ rực

Diệc Nhi nắm tay Kỷ Cung, hạ giọng hỏi :

- Hôm qua cứu muội ra , huynh có sao ko?

- Ta không sao! Chỉ có điều nguyên thần đứt đoạn nên tạm thời sẽ trở thành người phàm

- Có nguy hiểm không?

- Không!

" Người phàm tức là cũng có "sinh lão bệnh tử" ?

- Đều tại muội! Nếu lúc đó, muội không đi theo Trinh Nhi. Nếu muội không ngu ngốc uống chén trà đó...

Miệng cô lập tức bị ngón trỏ của y khống chế

- Không phải lỗi tại nàng!

- Kỷ huynh!

Trong đêm tĩnh lặng ,  tim đập cô đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô tựa vào vai Kỷ Cung. Bỗng nghe thấy tim y cũng đập nhanh không kém. Diệc Nhi mỉm cười mãn nguyện. Ước sao thời gian ngừng trôi... Để khoảnh khắc này kéo dài mãi mãi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net