Hà Cung đoạt mạng - Thượng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vườn sau Hà Băng cung

Băng đã phủ đầy cành cây

Cảnh vật tiêu điều, xơ xác

- Các người là ai?

- Xin lỗi Đô phu nhân! Đừng trách chúng tôi

" Phập "

Kiếm ngọc vung lên không trung  . Máu bắn lên thân kiếm

Máu tươi ngập tràn

Mùi tanh theo gió tỏa ra khắp không gian...

Máu hòa lẫn cùng mưa lạnh lẽo

Tuyết bay rợp trời...

...

Phong Lan cung

- Á! Đoạn Ảnh bật dậy sau ác mộng . Cô nhìn thấy mẫu thân bên vũng tuyết. Tà áo trắng thấm đẫm máu đổ tươi

- Sao thế? Diệc Nhi lo lắng hỏi

- Mẫu thân tôi...Mồ hôi Đoạn Ảnh vã ra như tắm.

- Đoạn Ảnh! Nguy to rồi. - Tiểu An Tử hớt hải chạy vào - đó chính là Thái giám của Hà Băng cung. Đô phu nhân đã bị sát hại

- Không thể nào! Không thể nào! Tiểu An Tử , ngươi hãy nói là ngươi nhìn nhầm đi ! Được không?

- Tôi không nhìn lầm! Tiểu An Tử quả quyết.

- Cút! Cút ra . Đoạn Ảnh bỗng nổi giận đùng đùng. Đôi mắt ánh lên những tia máu dữ dội.

Tiểu An Tử từ nhỏ đã chơi thân với nàng. Nhưng chưa bao giờ y thấy nàng giận dữ như vậy.

- mau bình tĩnh lại Tiểu Ảnh!

-Mẫu thân tôi chết rồi đó! Cô bảo tôi phải bình tĩnh thế nào đây?

- Đoạn Ảnh! Chúng ta cùng nhau nghĩ cách. Nhất định sẽ báo thù được cho Đô phu nhân mà! Tiểu An Tử, ai đã làm việc này? Ngươi có biết không?

- Là tâm phúc của Hà Giai phi!

- Ra là thế! Ta với ả không thù không oán. Tại sao ả lại muốn hại ta? Đoạn Ảnh hét lên.

- Nếu có thể đạt được địa vị cao trong hậu cung, chúng ta có thể đối phó với Hà Giai Phi. Cô thấy sao?

- Đúng! Cô ta đã buộc ta tới mức đường cùng! Không thể tha thứ

Cũng tại thời điểm đó

- Nương nương xem ! Trinh Nhi ngước lên những ngọn cây . Ánh nắng lấp ló phản chiếu. Băng đã dần tan . Chảy thành một vũng nước , lạnh mà trong.

Hà Giai Phi nở nụ cười ngọt ngào nhưng lạnh giá như tuyết hoa. 

- Hôm nay tâm trạng ta rất tốt. Ta muốn tới ngự hoa viên. Trinh Nhi, ngươi lấy cho bổn cung chiếc thoa Giang phong

- Vâng!

Lát sau, tì nữ bê một chiếc hộp gỗ đã cũ. Hộp chưa mở nắp nhưng đã phát ra thứ ánh sáng tinh diệu, kì ảo.

Bên trong là một chiếc thoa bạc đính bông hoa trắng thanh khiết . Nhụy hoa là một viên ngọc trân châu mang sắc đỏ vừa nhỏ, vừa sáng

Trinh Nhi nhanh nhẹn gài thoa lên tóc mây của tiểu chủ.  Chiếc thoa càng lấp lánh, đẹp động lòng người. Những cánh hoa pha lê trong suốt, nhỏ nhắn xòe rộng .

-          Nương nương! Lần trước , Yến Hoàng hậu có ban tặng Người một bộ trang kim mẫu đơn rất đẹp…

-          Ta không phải là Uyển phi ! Lấy cho ta bộ kim trang đồng bộ với chiếc thoa này.

-          ” Phải rồi! Nương nương đâu phải là Uyển phi đã bị ghẻ lạnh kia. Tuy được minh oan nhưng tiện nhân đó đã bị thất sủng. Nếu nói tới sủng phi e chỉ có Diệc tú nữ mới nhập cung ngày ngày ở bên Thiên tử. Sao ta lại có thể ngu ngốc như vậy nhỉ?”

-          Là bộ “ Bạch ngọc hoa nguyệt tuyết “! Trinh Nhi hí hửng

 ... 

Diệc Nhi thấy Đoạn Ảnh buồn bã suốt ngày , trong lòng không an tâm .

-         Đoạn Nhi! Tôi nghe nói  Ngự hoa viên có rất nhiều hoa lạ do các nước lân bang tiến cống. Cô có thể ra đó thưởng hoa cho bớt phần buồn bực .

-         Cũng được ! Chúng ta đi

 Hà Giai phi đứng giữa biển hoa nhưng vẫn đẹp lạ thường. Làn da trắng cơ hồ trong suốt. Tóc mây nửa vấn nửa thả tung bay dịu dàng.

-         Hoàng thượng giá lâm!

Giọng hơi lả lướt của một thái giám vang lên. Hà Lệ Thanh trong lòng như có muôn ngàn đóa hoa đang nở rộ. Xinh đẹp ưu nhã. Dịu dàng thanh khiết.

-         Thanh Nhi! Lâu lắm rồi Trẫm không nhìn thấy nàng.

-         Đa tạ Hoàng thượng quan tâm. Thần thiếp tĩnh dưỡng trong phủ đã lâu .Trong lòng rất mong nhớ Người

-         Hahaha! Thanh Nhi của Trẫm vẫn dịu dàng như xưa. Ban cho nàng phong hiệu “Hiền phi”.

-         Tạ chủng Thánh ân! Hà Lệ Thanh cúi người hành lễ.

Từ xa,

Phía  sau rặng hoa mận

-         Hiền phi? Hiền dịu? Cô ta sao? Khóe môi Đoạn Ảnh nhấc lên một cách đáng sợ. – Xem ra việc trả thù ngày càng khó khăn

-         Đoạn Ảnh! Dù thế nào cũng không được từ bỏ!

Diệc Nhi cắn môi .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net