Phần 2 : Kỳ ngộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Part 1 : Bạch Phong Giáo chủ 

Dưỡng Tâm điện...

- Nghe nói Quý phi bị bệnh về mắt đã lâu chưa khỏi?

Hoàng Thụ nhìn nam tử đứng dưới điện . Vẫn dáng vẻ băng lạnh nghìn năm không tan chảy , vẫn đôi mắt toát sương giá , vẫn một y phục trắng muốt như tuyết . Mái tóc đen tuyền của y đã dài thêm đôi chút , một sợi tóc mai khẽ rủ xuống càng làm y thêm vẻ phong tình thoát tục . Dường như... y còn đẹp hơn xưa ...

- Kỷ Cung ! Chào mừng ngươi đã trở về

Khóe miệng đỏ máu của y nhếch lên một nụ cười ngạo mạn :

- Tại hạ không phải Kỷ Cung . Xem ra Hoàng thượng ngài nhận lầm người rồi.

Hoàng Thụ giật mình kinh ngạc  Giọng nói của kẻ đó quả không còn chút ấm áp .

Nhưng đây rõ ràng là Kỷ Cung. Chẳng lẽ y còn có 1 người em song sinh ?

- Vậy ngươi là... - Hoàng Thụ cố giữ bình tĩnh .Nhưng trong đáy mắt không khỏi có nghi vấn đan xen.

- Tại hạ là thuộc hạ của Đào Tướng quân - Bạch Phong Giáo chủ .

Hoàng Thụ không kịp nghĩ nhiều , tức giận đập tay :

- Đào Ngụy Tiễn to gan , dám kết bè đảng tạo giáo phái . Người đâu , mau bắt tên Bạch Phong giáo chủ này lại cho ta !

- Khoan ! - Bạch Phong khoát tay - Ta đến đây không phải để đe dọa Hoàng thượng . Chỉ là muốn cứu chữa cho Quý phi Nương nương .. Tuyệt đối không có ý mưu phản !

- Ngươi có thể chữa khỏi cho Quý phi sao? Danh y nổi tiếng bậc nhất cũng đã được ta mời đến nhưng cũng phải bó tay . Ngươi dựa vào gì chứ?

 - Tại hạ nhất định sẽ chữa khỏi cho Quý phi Nương nương !

Hoàng Thụ chợt mềm lòng . Đúng thế ! Việc chữa bệnh cho Diệc Nhi là vô cùng quan trọng . Hơn nữa , thế lực Đào Ngụy Tiễn vốn đã rất mạnh h lại có thêm vị Bạch Phong giáo chủ chưa rõ lai lịch này. Kỷ Cung lại không còn. Nếu bắt hắn khác gì rút dây động rừng ?

- Được ! Vậy hãy sắp xếp cho vị Giáo chủ này nghỉ ở Điện viện . Quý phi ở gần đó , hàng ngày ngươi có thể tới thăm bệnh cho nàng .

- Tạ ơn Hoàng thượng đã tin tưởng . Thần nguyện dốc lòng dốc sức vì Người và quý phi Nương nương .

- Hi vọng ngươi sẽ giữ lời. Dẫn hắn đi !

Sau khi nam tử áo trắng đi khuất , Vương Nguyên soái khẽ nhíu mày rồi ghé sát vào tai Hoàng Thụ :

- Việc hôm nay rất có thể sẽ kinh động tới Đào Ngụy Tiễn . Hoàng thượng nên tổ chức một bữa tiệc nhỏ xem như cầu hòa với hắn.

- Ta hiểu rồi . Việc này giao cho Ngự thiện phòng chuẩn bị ! 

Trong đầu Hoàng Thụ vẫn còn đang mải suy nghĩ về việc Bạch Phong Giáo chủ tới đây có mục đích gì . Chỉ đơn thuần là hắn muốn chữa bệnh cho Diệc Nhi thôi sao? Còn về vẻ bề ngoài của y ... Quả là quá giống Kỷ Cung năm xưa.  

***

Yến tiệc buổi đêm diễn ra khá linh đình do sự chỉ đạo của Vương Nguyên soái . Diệc Nhi hôm nay xinh đẹp đặc biệt,  Kim ma ma đã chọn cho cô rất nhiều châu sai và phát điền chim phượng và y phục dệt từ sợi vàng. Nói không chừng cô nổi bật nhất đám phi tần diễm lệ kia . 

 Đào Ngụy Tiễn ngồi đối diện Hoàng thượng trên chiếc bàn lớn phủ vải trắng . Hắn ngạo nghễ ôm một tài nhân ngồi bên , nhìn Hoàng Thụ đầy vẻ khiêu khích :

- Hoàng Thượng có nhiều mĩ nữ như vậy , hạ thần mượn một người cũng không sao chứ?

- Không có gì ! Không có gì ! Tướng quân cứ tự nhiên ...

Hoàng Thụ đã tức giận cực điểm nhưng vẫn phải cố nở nụ cười hòa nhã . Diệc Nhi cảm thấy hơi nhức đầu liền ra ngoài đi dạo một lât.

 Rời khỏi bữa tiệc náo nhiệt, Diệc Nhi cảm thấy thoải mái hơn đôi chút. Bỗng từ đâu, một thứ âm thanh  thoát ra từ cây sáo vừa xa lạ, vừa thân thiết lởn vởn xung quanh điện khiến cho cơn đau đầu lại tái phát. Hồi ức từ quá khứ như đang ùa về.

- Tiếng sáo này ...

Diệc Nhi cứ vô thức bước đi theo âm thanh mê hoặc của tiếng sáo .

Có một nam tử đang đứng trầm ngâm trên vọng lâu . Trong đêm vắng , trăng phản chiếu lên cơ thể chàng và cả cây sáo một lớp bạc sáng lấp lánh . Diệc Nhi vừa lặng nghe vừa bước đi rất chậm . Một tay cô vô thức giơ lên cao. Hé môi định gọi tên chàng...

- Nương nương ! Hôm nay người đã mệt rồi , mau về nghỉ ngơi thôi ! - Tiếng của Kim ma ma vọng lại từ đằng sau khiến cô giật mình . Tiếng sáo nhỏ dần , nhỏ dần rồi tắt lịm theo bóng tối .

- Ừ ! Lâu lắm rồi ta mới thoải mái thế này . 

Khi nam tử quay lại , bóng dáng nữ nhân xinh đẹp ấy đã đi khuất...

***

Nhưng ngay sáng hôm sau , tiếng sáo kì bí ấy đã bay tới tận Tương Dao viện. 

- Tiếng sáo này ... - Diệc Nhi cắn môi . Âm thanh của nó tuy gần gũi mà như xa cách . Năm xưa , chàng cũng từng thổi sáo . Nhưng ... tại sao tiếng sáo này lại thanh thản , nhẹ nhõm đến thế? 

Kim ma ma đã đi đâu mất , cô đành tự mình dò đường đi theo cảm nhận. 

- A ! - Bỗng Diệc Nhi bước hụt . Nước hồ lạnh buốt thẩm thấu vào từng lớp da mỏng manh . Một bàn tay nắm chặt lấy cô rồi kéo cô vào lòng. 

- Nàng có sao không ? 

Lòng Diệc Nhi dần trở nên nóng ran như lửa đốt . Mùi hương thanh thoát ấy ... Chẳng lẽ ? Diệc Nhi khẽ lắc đầu .

- Nàng không nhìn được ư? - Giọng người đó pha chút thương cảm. 

- Ta đã tự chọc mù mắt mình . 

- Vì sao?

Diệc Nhi im lặng . Nếu là chàng , chàng nhất định sẽ đau đớn hơn cô gấp bội . Nhưng người này ...

- Mắt nàng trông không giống như bị mù !

- Là có người cứu ta . 

- Nàng dùng nội lực khá mạnh . Có lẽ Đại phu đó phải là bậc cao minh mới giữ lại được đôi mắt cho nàng ...

Diệc Nhi định thoát khỏi vòng tay hắn và bỏ chạy nhưng hắn vẫn giữ chặt lấy cô .

- Nàng muốn đi đâu chứ? Ta vẫn đang trò chuyện cùng nàng mà. - Y lạnh lùng cười.

- Đúng thế ! Người đó có y thuật bậc nhất kinh thành này .- Diệc Nhi miễn cưỡng trả lời.

- Nói vậy , người có thân phận cao quý trong Hoàng triều mới có được sự hậu đãi như vậy . Nàng ... chính là quý phi?

- Là ta 

Đôi tay người đó nới lỏng dần :

- Đã mạo phạm Người rồi . Ta tới đây chính là để chữa bệnh cho nàng .

Tiếc rằng lúc đó , Diệc Nhi không nhìn thấy được cảnh sắc tuyệt đẹp khi nam nhân áo trắng ôm nàng vào lòng . Nước hồ xanh như ngọc , những đốm sáng rơi xung quanh còn đọng lại trên lá cây. Vài đốm  huyền phù mặt hồ.

p/s : châu sai , phát điền : thoa / hoa cài tóc , huyền phù : trạng thái lơ lửng trên mặt nước 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net