Một thời tôi mải mê chạy theo những thăng trầm cuộc sống ...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tình yêu là gì ? Cái thứ chết tiệt đó là gì ? Bạn có biết được không ? Bạn có ghét nó không ?

Tôi đã từng tự hỏi mình những câu ngớ ngẩn như thế . Có ngớ ngẩn không nhỉ ? Cái thứ cảm xúc không nên lời luôn tồn tại trong sâu đáy trái tim , non nớt , bồng bột nhưng cũng hoang dã , man rợ lắm .

Yêu là cho đi không cần nhận lại . Tôi tự nghĩ , nếu thật thế thì làm sao lại có những con người như tôi , như các bạn ? Nếu cho đi nhưng vẫn cần nhận lại thứ gì đó , thì đó không phải tình yêu sao ? Cái cần nhận lại chẳng phải là một thứ tình cảm cũng mãnh liệt và đầy nhiệt huyết như vậy sao ? Hoặc người đời cho rằng tôi hoặc bạn ích kỉ , nhưng ai yêu sâu đậm rồi cũng sẽ phải ích kỉ một hoặc nhiều lần . Điều đó chẳng sai !

Tôi yêu , bạn yêu , người đó yêu , họ yêu . Tất cả chúng ta , yêu . Tôi có thể kể câu chuyện tình của tôi hằng giờ với bạn bè , nhưng không phải tất cả . Chúng ta luôn có những bí mật , có thể là những bí mật mang màu hồng , nhưng cũng có những bí mật mang vị đắng . Bạn chắc chưa hiểu được lời tôi . Màu hồng đó , chúng ta giữ những bí mật của tình yêu đẹp đẽ , của những gì riêng tư , nhưng đó là hạnh phúc . Còn màu đen kia ? Đó cũng từng là hạnh phúc , có thể gọi là kỉ niệm , hoặc cũng từng là nỗi đau khi phải cố gắng nói khác đi cái suy nghĩ chết tiệt của trái tim còn tổn thương kìa .

- " Tôi hết yêu anh/cô ta rồi ! "

- " Không , tôi nói dối ! "

Tình nào thật lòng mà không phải tình đầu ? Tình nào thật lòng mà không có kỉ niệm ? Đoạn đường ngắn hay dài chúng ta trải qua và bước đi , đó đâu phải là điều bắt buộc ? Có chăng đó là duyên . Cái duyên của những kẻ cô đơn , yếu đuối , của những kẻ si mê hoặc của những kẻ hiếu kì mới nếm vị tình đầu . Có những cuộc vui đến nhanh rồi vội ra đi , chỉ để lại một ít men say , rồi sau đêm hoang lạc tỉnh giấc thấy lòng nhẹ nhõm . Còn có những cuộc vui , tìm kiếm bao lâu , vùi đầu vào nơi đó , để rồi một sáng ngày nào đó khi tỉnh giấc , ta còn cô đơn và nước mắt .

Đôi khi lê la hàng quán , thu mình vào một góc nào đó và quan sát mọi người xung quanh , chợt nhận ra mình cô độc . Chưa bao giờ hơn thế . Cái cảm giác ai cũng có đôi , mình vừa thấy ghen tị , vừa lại thấy họ thật hạnh phúc . Tôi dám chắc rằng không kẻ độc thân nào không trải qua cái cảm giác đó . Đan xen vào đó là những hình ảnh , tạm so sánh chúng với làn khói thuốc . Mờ ảo , mông lung là thế , nhưng hương vị thì vừa thật kích thích vừa lại đắng đến lạ thường .

Cũng có lúc một mình ngao du phố xá trên con xe , nhìn dòng người đông đúc , từng đôi một cùng nhau dạo phố , nói cười không ngớt . Bất giác , ta cảm thấy lạnh . Bất giác , tay ôm chính mình . Là ghen tị mà hành động trong vô thức hay là để sưởi ấm chính ta ? Câu trả lời tôi sẽ để dành cho những kẻ cô đơn kia , như tôi - tổn thương đến chai sạn .

Cảm giác của người cô đơn , ngay cả họ cũng thấy mơ hồ .

Cố gắng bám víu một ít nụ cười nào đó , hoặc làm cho bản thân mình bận rộn để quên đi cái cảm giác cô đơn mà tôi gọi đó là thứ cảm giác đáng sợ . Vô tình , trong chúng ta , ai cũng sẽ cảm thấy mình cô đơn một thời gian nào đó . Mình lạc lõng giữa cái thế giới với biết bao con người . Cô đơn đến đáng sợ . Ở bên cạnh người thương cũng vẫn còn thấy mình cô đơn . Lí do vì sao chắc ít người có thể biết . Vì mình thương họ , chứ họ có thương mình đâu . Đó chỉ là cảm xúc riêng tư , trái tim giấu kín giữ cho những tình cảm kia không bộc phát và tuôn trào .

Khi nào bạn khóc ? Bạn khóc vì thứ gì ? Tại sao bạn khóc ? - Đã bao giờ bạn tự hỏi chưa?

Khi nào bạn tự hứa là sẽ không như thế nữa ? Vì sao bạn phải hứa ? - Có bao giờ ?

Tôi thì trước giờ chẳng khi nào làm vậy . Nhưng cô đơn lâu quá , và dần dần tôi cũng đã phải làm quen với những câu hỏi như thế .

Khi nào tôi khóc ? - Khi tôi không còn kìm hãm được cảm xúc .

Tôi khóc vì thứ gì ? - Vì gia đình , tình yêu và cuộc sống .

Tại sao tôi khóc ? - Vì tôi cô đơn .

Tôi cô đơn là vậy . Tôi đã tự hứa với mình rất nhiều lần , tôi sẽ mạnh mẽ , sẽ sống khác đi . Nhưng tôi đã làm không được , không hoàn toàn là tất cả . Tôi hứa với bản thân tôi vì tôi không muốn chính trái tim tôi phải tổn thương nữa , nhưng tôi cũng đã không làm được . Tôi cũng như các bạn thôi , hỡi những kẻ cô đơn trên cuộc đời này . Chúng ta là những kẻ đáng thương , nhưng thật sự chúng ta rất mạnh mẽ mà phải không ? Chỉ là giấu đi cái buồn đau kia để khi bình minh lên , ta lại sống , dưới một gương mặt khác .

Đêm , ngắn lắm nhưng cũng nhờ nó mà những cảm xúc giấu kín trong suốt 24 tiếng đồng hồ được tuôn trào . Ai biết ? Chỉ mình ta biết . Vì sâu thẳm trong chúng ta , tình cảm đã quá dạt dào , nhưng đêm đen kia hững hờ lắm , cứ mặc ta khóc nấc từng cơn . Khóc cho đã đời , khóc cho tơi bời , khóc cho những gồng gánh , khóc cho cái yếu đuối của bản thân , khóc cho người , khóc cho mình , khóc cho chính cuộc đời ta . Khóc cho hết đi , cho cạn đi nước mắt , rồi từ từ chìm vào giấc ngủ .

Tôi có gia đình , có cha mẹ đầy đủ , có nhà cửa , có bạn bè , có những thứ mà nhiều người nghèo khó không có . Nhưng tôi không khinh thường họ . Tôi có thể hơn họ vật chất , tôi may mắn hơn họ một chút , đáng lẽ tôi nên thấy hạnh phúc , nhưng cái chính là tôi không có tình yêu . Bạn bè tôi đến bên tôi lúc tôi buồn , vui . Đó là thứ tình cảm như anh em trong gia đình , thiêng liêng , tôi trân trọng . Nhưng tình yêu , là cái thứ quái dị gì đó còn ghê gớm hơn tình cảm thông thường . Tôi , các bạn , chúng ta đều cần tình yêu , ở bất cứ giới nào . Dù bạn là nam hay nữ , dù bạn có yêu nam hay nữ , thì đó cũng là thứ tình cảm mà bản thân chính ta khát khao có được , và được chìm đắm vào nó . Ôi thật là đáng thương cho những kẻ cô đơn !

Tôi không phải nhà văn , câu chữ tuy không được uyển chuyển , nhưng tôi có cảm xúc , và nơi đây tôi bộc lộ . Quá mệt mỏi với bao nhiêu ngày tháng cứ trôi dài , mệt nhoài , rồi cũng về không . Đến cuối đời chỉ mong có một người yêu thương mình , tuy không hết lòng bằng cha mẹ mình , nhưng cũng đủ để mình cảm thấy mình hạnh phúc trọn vẹn . Tôi cũng là kẻ cô đơn , tôi viết thế này không phải muốn các bạn khen hay . Tôi chỉ cần các bạn đồng cảm , vì đâu đó trên cuộc đời này , có rất nhiều kẻ cô đơn , cũng như tôi . Các bạn của tôi , những kẻ cô đơn tội nghiệp , những kẻ cô đơn đầy kiêu hãnh kia , các bạn có ước mơ , có khát khao . Cho dù các bạn chưa có tình yêu , hãy đừng ngừng hi vọng . Hãy vẫn cứ sống và kiếm tìm nó , một ngày nào đó cũng sẽ có người mang nắng về sau cơn bão lòng .

Đừng quên hãy tự chăm sóc chính mình , tự ôm mình mỗi khi lạnh , tự nắm tay mình mỗi khi thấy cần an ủi , tự vỗ vai mình mỗi khi gục ngã , và hãy tự đứng lên mỗi khi thấy cô đơn . Đường còn rất dài , đâu đó cũng sẽ có người đợi ta . Dù cách trở bao lâu , ngày nắng đẹp nhất rồi cũng sẽ đến .

                                                                       " Gió có về chốn nào xa xôi

                                                                    Xin gửi giúp tôi lời thương nhớ

                                                                        Nơi đây , tôi cô đơn lâu rồi

                                                                Một lần nào thôi xin hãy đến bên tôi ..... "

                                                                                ••••••◘◘◘◘◘◘◘••••••

                                                                                            KẾT

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC