Hồi 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến bỗng nhiên lâm vào trầm mặc, làm Vương Nhất Bác đang lái xe bỗng chốc bối rối. Vương Nhất Bác đột nhiên không biết phải làm sao, đành ngượng ngùng hắng giọng hai cái, đánh tan sự im lặng chết chóc ở trên xe.

Hắn hình như mỗi lần ở cùng y đều trở nên khẩn trương hơn rất nhiều.

Tiêu Chiến ở bên thấy Vương Nhất Bác hắng giọng thu hút sự chú ý, trong lòng có chút buồn cười.

"Vương tiên sinh, lần nào cậu gặp tôi cũng là bộ dáng đầy câu hỏi. Lần này là muốn hỏi gì nữa?"

Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến lên tiếng, trong lòng có chút mừng thầm, vẻ mặt vẫn giữ thật lạnh, cũng không trả lời câu hỏi của y, chỉ chuyên chú chạy xe.

Tiêu Chiến thấy hắn không thèm lên tiếng, trong lòng lại còn buồn cười dữ dội hơn.

"Niệm quán không phải của tôi, là của một vị bằng hữu. Tôi lúc buồn chán rảnh rỗi thì đến giao lưu văn hoá tài nghệ một chút."

Vương Nhất Bác bỗng hừ một tiếng hờn dỗi.

"Tôi không hỏi anh. Ai khiến anh trả lời?"

"Ừm, thì xem như là tôi muốn kể cho cậu nghe, không được sao?" Âm cuối còn cố tình kéo dài ra, như có như không trong tai hắn lại giống làm nũng.

"Những khúc nhạc nghe rất lạ tai, là anh sáng tác sao?"

Tiếu Chiến cười khúc khích tự hào.

"Không sai. Đều là tôi buồn chán sáng tác. Cậu thích sao?"

Vương Nhất Bác liền nói dối.

"Chỉ là nghe tương đối thú vị." Lại cảm thấy bản thân quá nhiệt tình rồi, hắn bèn lảng sang chuyện khác.

"Anh còn trách tôi làm rách chiếc áo ưa thích của anh. Nhưng xem chiếc áo anh đang mặc kìa, so với chiếc áo hôm trước cũng không sai biệt lắm. Anh rốt cục có bao nhiêu cái áo giống thế này, hàng mua một lô còn dám mở miệng bắt đền tôi?"

Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác làm cho cười ra tiếng. Người này đúng là khẩu xà tâm phật. Y làm sao không nhận ra rõ ràng là hắn thích đoạn nhạc đó, nếu không thích căn bản không cần hỏi. Trước cả khi tiếp xúc với hắn, khi chỉ mới đọc qua tư liệu về hắn, y còn tưởng hắn là loại người cứng nhắc không có cảm xúc, từ đầu đến chân đều là một bụng tâm tư mưu kế, ai ngờ hắn ta ngoài ý muốn cũng có khía cạnh dễ thương ngốc nghếch, trong lòng bỗng nổi lên một tia nghịch ngợm muốn chọc ghẹo hắn.

"Áo của tôi rất đắt đó, trông thì giống nhưng đều là loại chỉ có một cái duy nhất. Khẩu súng cậu cho tôi đã đem bán còn phải bù thêm tiền mới mua lại được cái áo này. Cậu còn nói tôi không được trách cậu."

Vương Nhất Bác nghe đến đây tức giận đến muốn nổ đom đóm mắt.

"Anh đem bán?"

Tiêu Chiến tặc lưỡi.

"Cậu bảo đền cho tôi không phải sao? Cậu giận cái gì chứ? Đã là của tôi, tôi có làm gì với nó cũng không tới lượt cậu quản."

"Anh!"

Tiêu Chiến ở bên ghế phụ cười đến rũ rượi. Mỗi khi ở bên hắn khiến y vô cùng thoải mái. Có thể tuỳ ý chọc ghẹo hắn, nhìn hắn tức giận liền cảm thấy vui vẻ, mặc dù cả hai chỉ mới tính là quen biết sơ sài, y vẫn chưa biết gì về con người hắn, hắn lại càng không biết gì về con người y.

Vương Nhất Bác ôm một bụng giận dỗi, tốc độ lái xe cũng tăng lên không ít, không lâu sau đã về đến nhà, tắt máy xong liền nhả ra một câu lạnh nhạt.

"Xuống xe đi."

Tiêu Chiến cũng giả ngơ không nghe thấy ý tứ bực dọc của hắn, ung dung mở cửa xuống xe. Trước mặt y hiện lên một toà dinh thự tráng lệ mang phong cách Tây phương, to đến khoa trương.

Quản gia Trịnh nghe thấy tiếng xe của Vương Nhất Bác liền mở rộng cửa, cung kính khom lưng đứng ở bên cửa đợi hắn, liếc thấy hắn có đem theo một người về, cũng hơi lấy làm ngạc nhiên. Chủ nhân đúng là có loại quan hệ đó, song đều là hành sự ở bên ngoài. Vương Nhất Bác vẫn luôn hành động cẩn thận, trong lòng chưa từng buông lỏng đề phòng, chính là vì trong nhà không tránh khỏi có tài liệu cơ mật cùng gia sản quá thu hút lòng tham. Song thân là người làm, quản gia cũng không thể nhiều lời, chỉ nghiêng người sang một bên để hai người đi vào bên trong.

Vương Nhất Bác cũng không nhiều lời dư thừa, trực tiếp dẫn y đến phòng ngủ của hắn. Hắn không rõ tại sao lại muốn dẫn y về nhà hắn, chỉ là hắn chán ghét tình cảnh muốn kiếm y lại kiếm không được, bỗng nhiên có cảm giác muốn đem y về giấu đi, tuỳ tiện muốn gặp lúc nào cũng được. Hắn nghe thấy suy nghĩ của bản thân mà tự buồn cười, y cường ngạnh như thế nào hắn còn không rõ sao, cư nhiên lại có loại suy nghĩ này.

Có lẽ là hắn thèm khát cơ thể xinh đẹp mỹ miều của y.

Bật lên một ngọn đèn mờ, cửa đã được đóng sập sau lưng, Vương Nhất Bác lập tức đem lưng Tiêu Chiến đập vào cánh cửa, chính mình cũng dán lên cơ thể của y. Nỗi nhớ nhung dành cho y lúc này đã hoàn toàn bộc phát. Vương Nhất Bác hệt như một con thú đã hoá điên. Hơi thở cả hai gần kề, dưới ngọn đèn mờ, hắn có thể nhìn rõ toàn bộ dung nhan của y. Y đúng là đẹp đến không còn đủ lời để diễn tả. Vừa đẹp đến yêu nghiệt, vừa khí chất đến bức người. Hắn muốn đem y làm đến cái mặt nạ cương ngạnh lạnh nhạt của y vỡ đôi, lộ ra gương mặt bên trong vì hắn mà trở nên dâm đãng khát khao. Đột nhiên hắn lại tự hỏi, y lúc khóc lên sẽ nhìn như thế nào, liệu hắn có bao giờ thấy được nước mắt của cái kẻ cao ngạo trước mắt này không?

Tiêu Chiến thấy người trước mắt chậm chạp không động đậy, không giống hắn bình thường chút nào. Tên này nãy giờ vẫn nhìn chằm chằm y, động không động, ngay cả chớp mắt cũng không chớp, thượng mã phong sao?

"Cậu nhìn cái gì?"

Vương Nhất Bác lúc này mới kéo lên một bên khoé miệng, môi áp sát bên miệng y, hỏi.

"Tiêu tiên sinh là không nhịn được rồi sao?"

"Vương lão gia, đều là đàn ông, tôi cũng không thích lòng vòng với cậu."

Vương Nhất Bác nghe thấy ba chữ "Vương lão gia", thân thể dường như đã nổi lên phản ứng, chỉ nói thêm một câu.

"Là anh tự làm tự chịu."

Vương Nhất Bác cuồng nhiệt hôn lấy Tiêu Chiến. Một lần giao hoan đã làm hắn quen với cơ thể xinh đẹp này. Ngay cả những điểm mẫn cảm trên người y hắn vẫn còn nhớ rất rõ. Hắn có chút hung bạo gặm cắn đôi môi đầy của y, tay cũng không an phận mà cởi ra từng nút áo của y. Hắn không mạnh không nhẹ, hướng đến từng vị trí nhạy cảm của y mà xoa nắn. Lúc sau lại nhớ tới vì cái áo chết tiệt này mà y dám bán khẩu súng của hắn, máu nóng bỗng chốc bốc lên tới đỉnh đầu, tay đang xoa nhũ hoa của y cũng mạnh bạo hơn nhiều. Y bị đau hung hăng cắn vào môi hắn một cái, Vương Nhất Bác liền theo phản xạ tự nhiên của cơ thể hé miệng ra, đầu lưỡi của Tiêu Chiến như con sóc tiến vào miệng Vương Nhất Bác càn quấy, y vừa hôn hắn, vừa nói qua kẽ răng.

"Lão gia, ngài mạnh bạo quá rồi."

Vương Nhất Bác không trả lời, môi lúc này đã di chuyển xuống cần cổ thon gầy của y, nhắm đến ngay yếu hầu đang lên xuống của y mà cắn một cái rõ đau.

"Tôi còn có thể mạnh bạo hơn nữa." Vương Nhất Bác gầm nhẹ. Không để cho Tiêu Chiến thất vọng, hắn luồn tay xuống phía dưới, qua lớp vải ma sát lấy phân thân của y lúc này đã nổi lên phản ứng, sau lại đưa một chân vào giữa hai chân y, điên cuồng ma sát, miệng hắn lại nhắm vào đầu hai hạt đậu nhỏ trên ngực y, gặm cắn không ngừng.

Mắt thấy Tiêu Chiến hơi thở đã trở nên nặng nề, Vương Nhất Bác liền không do dự, đem quần của y một nước kéo phanh.

Chỉ thấy ngoại trừ có tiếng động nhỏ của quần vải rơi xuống sàn, còn có một âm thanh chói tai nặng nề vang lên. Hắn bị tiếng động ồn ã thức tỉnh, lúc liếc mắt xuống sàn nhà, chỉ thấy khẩu súng bạc sáng bóng đang nằm yên vị trên đó.

Khẩu súng này nhìn thoáng qua hắn cũng nhận ra. Đây chính là khẩu súng hắn tặng y mấy ngày trước, cũng là chính tay hắn thiết kế rồi tự gia công, có chết hắn cũng không nhận lầm. Khẩu súng mà mới giây trước hắn nghe được trong miệng y là đã đem bán, giờ phút này lại nằm ở đây, vẫn xinh đẹp và nguyên vẹn.

Vương Nhất Bác bấy giờ mới biết cả tối nay bản thân đã bị y trêu chọc, dù trong lòng có chút hài lòng vì y đã không đem súng hắn tặng bán đi, còn luôn giữ bên người, lại bị cảm giác nổi nóng vì bị y chọc ghẹo lừa gạt lúc này xâm chiếm hết cả lý trí. Y làm hắn mất cả buổi tối tức giận không lý do. Đúng là tức chết hắn. Từ ngày quen y, hắn bị y làm tức chết bao nhiên lần không đếm xuể.

Hắn đưa tay đem hai chân Tiêu Chiến gác lên hai bên hông hắn, y cũng phối hợp mà quấn lấy hắn, tay cũng vòng qua cổ hắn thành một đoàn. Tư thế lúc này của y là treo người trên thân thể hắn, dùng hắn và cửa phía sau cố định bản thân. Vương Nhất Bác xoa lấy cặp mông tròn trịa của Tiêu Chiến, bỗng chốc vỗ đét một cái, đem sự giận dữ của bản thân hắn phát tiết lên. Tiêu Chiến bị ăn đau liền lên tiếng.

"Vương thiếu gia, cậu giận cái gì? Cậu xem tôi cũng không đem khẩu súng này đi bán, cậu lấy lý do gì giận tôi?"

Vương Nhất Bác nổi giận rống.

"Lấy lý do muốn làm anh."

Nói rồi, hắn không biết từ đâu rút ra một hộp thuốc mỡ, không do dự mở nắp ra, dùng ngón trỏ bắt đầu tiến về khẩu huyệt e thẹn mà mở rộng. Hắn cũng không nhẹ nhàng chút nào, ngón trỏ đem cúc huyệt lộng không lưu tình, lại thêm hai ngón, rồi lại ba ngón, cho đến khi tiểu huyệt rộng mở hoàn toàn, đủ để tiếp nhận hắn, hắn mới đem quần của bản thân cởi xuống, đem ra phân thân tráng kiện lúc này đã đứng sừng sững, nóng rực, hướng khẩu huyệt tiến vào.

Khoảnh khắc hắn tiến vào, khẩu huyệt của y vì bị một cự vật to lớn xâm chiến bỗng chốc co rút lại. Trên trán Tiêu Chiến lúc này đã là một tầng mồ hôi, phía giữa trán đã nhăn lại thành một vùng. Vương Nhất Bác hắn đêm nay có chút vội vàng, khác hẳn lần đầu tiên của hắn và y.

Vương Nhất Bác vừa không ngừng luật động dưới thân, hai tay cũng đang bận rộn nắm trên eo Tiêu Chiến cùng mông của y mà xoa bóp. Miệng cũng không rảnh rỗi hướng về phía môi y, phả lên từng hơi thở gấp gáp nặng nề, lời cũng mang theo chút ý trách móc.

"Để tôi xem anh bị phạt như thế nào. Anh đùa giỡn với bổn Vương gia gia chủ tôi sao, Tiêu Chiến? Anh không biết tôi vốn dĩ là người thích bạo lực sao?"

Mỗi một từ nói ra đều đem y thúc đến điểm mẫn cảm khó nói nọ. Y hứng chịu từng cú thúc mãnh liệt kia đến không nói thành lời, mọi giác quan đều như tê liệt.

Vương Nhất Bác đem Tiêu Chiến sắp bị hắn thúc đến không còn thần trí, đem y đặt xuống giường, tiếp tục luật động cường hãn.

Tiêu Chiến lúc này đã không còn phải chịu đựng cánh cửa gỗ cứng ngắc kia, lại không cần phải bám trụ trên người Vương Nhất Bác, lúc này đã hồi sức, lật Vương Nhất Bác xuống phía dưới. Khi hắn còn chưa kịp trở tay, y đẩy hắn ngã ngồi tựa vào thành giường, bản thân cũng ngồi lên người hắn, xoay mặt về phía hắn, tư thế vô cùng thân mật lạ lẫm, ngay cả hai tay cũng quàng lên cổ hắn. Y cười đến mị hoặc, chỗ bên dưới đã giao hoà đến sít sao, vì tư thế này mà phân thân của Vương Nhất Bác có thể dễ dàng đâm vào vị trí sâu nhất bên trong Tiêu Chiến. Sự thay đổi tư thế làm cho hắn bị kích thích đến cực điểm, Tiêu Chiến ở phía trên hắn tự động thân, dùng cũng rất nhiều sức, tóc mai vì thế mà bết lại trên trán, hơi thở lại càng lúc càng nặng nề, quả là khiến hắn say mê không thôi.

Tiêu Chiến tự thân vận động, Vương Nhất Bác cũng không nỡ để y một mình chịu thiệt thòi, một bên hắn gắt gao ôm lấy gáy y mà hôn tới, tay còn lại cũng không rảnh rỗi tuốt lộng phân thân của Tiêu Chiến ở trước bụng hắn. Cả căn phòng lúc này chỉ còn lại tiếng da thịt va chạm khiến người ta mặt đỏ tim đập, tiếng rên rỉ dâm mỹ không ngừng thoát ra khỏi bờ môi ai. Trong không khí đã mang một mùi vị tình ái khó có thể kiềm chế. Cả hai đều cuồng loạn trầm mê trong vũ điệu giao hoan, luật động bên dưới mỗi lúc lại một nhanh, hơi thở mỗi lúc lại một nặng nề. Cho đến khi sức chịu đựng của bản thân đã đến giới hạn, kích thích đã đánh cho cả hai mềm nhũn, dịch thể trắng đục của cả hai cuối cùng cũng bắn ra, ôm lấy nhau cùng lên đỉnh.

Vương Nhất Bác khẽ nhắm hờ hai mắt. Ngày hôm nay hắn quả thực là mệt chết hắn. Công việc làm ăn của Vương gia cuối năm bận rộn, chưa kể lúc ở Niệm quán đã uống không ít rượu, một trận kịch liệt với Tiêu Chiến đã rút cạn sức lực của hắn.

Tiêu Chiến đã vào phòng tắm tẩy rửa thân thể. Hắn muốn cùng y tắm, y liền lấy báng súng muốn đập vào đầu hắn ngăn cản. Y vẫn luôn như vậy, vừa đưa đẩy hắn, vừa nghiêm khắc với hắn. Hắn cùng y phát sinh quan hệ đã tới lần thứ hai, y cũng không cự tuyệt, trái lại cực kỳ chủ động. Kể cả những lần cùng y hôn môi, hầu như y đều đáp lại.

Vương Nhất Bác không rõ, rốt cục quan hệ của hắn và y là loại quan hệ gì. Là bằng hữu cũng không phải, người yêu lại càng không. Cả hai đều khát khao cơ thể đối phương, nhưng sự cao ngạo của cả hai không cho phép ai xuống nước nói rõ lòng mình. Cả hai cơ hồ đều ngầm đồng ý mối quan hệ không minh bạch này, chỉ nhớ tới sự ăn ý trên giường, Vương Nhất Bác đã cực kỳ hài lòng, có lẽ hiện tại, tốt nhất là như vậy đi?

Vương Nhất Bác cảm thấy bản thân sao lại giống phụ nữ uỷ khuất suy nghĩ luẩn quẩn đến vậy, không giống con người hắn chút nào, liền dứt khoát ngồi dậy, đến bên bàn châm một điếu xì gà, lại đem các bản phác thảo súng ra xem một lần. Hắn vẫn không ưng ý.

Tiêu Chiến cũng đã tẩy rửa thân thể xong, y thấy Vương Nhất Bác đã rời giường, lúc này đã ngồi bên bàn chuyên tâm vẽ vẽ, liền đến từ phía sau quàng tay vào cổ hắn, miệng như có như không cắn vào vành tai của hắn, hỏi.

"Cậu đang làm gì vậy?"

"Thiết kế súng. Bộ dáng chăm chú làm việc của tôi đẹp trai lắm phải không? Hay Vương mỗ bất tài cho anh ăn chưa đủ, anh còn muốn?" Vương Nhất Bác vừa nói, trong nháy mắt đã đem Tiêu Chiến khắc chế lại trong lòng.

"Tự luyến."

Tiêu Chiến chọc ghẹo được Vương Nhất Bác, ở trong lòng hắn cười cười đến sáng lạn. Ở bên cạnh người này, không rõ tại sao, y lúc nào cũng muốn trêu chọc hắn, muốn nhìn ánh mắt giận dỗi hắn ném cho y, rồi lại cười ngặt nghẽo. Có cách nào để thời gian dừng mãi ở khoảnh khắc này không?

Tiêu Chiến đã cười đến vui vẻ, nhìn thấy vùng nhăn giữa trán Vương Nhất Bác, lại nhìn thấy các bản phác thảo đúng là nằm đầy trên bàn, dưới nền nhà cũng đều là giấy đã vo thành khối ném khắp nơi, có lẽ hắn đang bị thiết kế này làm cho đau đầu. Y tò mò hỏi hắn.

"Cậu muốn thiết kế cái gì?"

"Một loại súng có thể một lúc nạp ba mươi viên đạn."  Hắn không giấu diếm ngắn gọn trả lời.

Tiêu Chiến nghe xong liền lục lọi nửa ngày trong mớ giấy nháp của hắn, chọn một bản thiết kế, tẩy sửa một chút lại đẩy qua.

"Thiết kế của cậu đã rất tốt rồi, súng không quá cồng kềnh rất thích hợp cho việc di chuyển. Chỗ này, thay vì thẳng dài như thông thường, tôi đổi thành dạng tròn, nhất định có thể chứa nhiều hơn ba mươi viên đạn, nếu cậu làm chỗ này lớn ra, ngay cả sáu mươi hay bảy mươi viên cũng không là vấn đề."

Vương Nhất Bác kinh ngạc. Y vậy mà đem vấn đề hắn đau đầu cả mấy ngày nay, một loáng liền giải quyết xong. Tiểu yêu tinh này, rốt cuộc y còn tài nghệ gì chưa phô diễn ra nữa. Từ thân thủ, khả năng âm nhạc, kinh doanh, cho đến vấn đề súng ống này, y đều tinh thông. Hắn cảm thấy bản thân mình đã quá may mắn mới đem về nhà được một tiểu bảo bối vừa xinh đẹp vừa đa tài, bỗng chốc bắt lấy cái gáy của y, điên cuồng hôn xuống, y cũng ngửa đầu chấp nhận nụ hôn bất ngờ này, mãnh liệt đáp lại Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác lúc này đã hoàn thành được vấn đề hắn lấn cấn trong lòng, lúc này như được hồi sức, trực tiếp đặt Tiêu Chiến ở trên bàn, cả hai lại tiếp tục giấc mộng xuân. Môi lưỡi quấn quít, chỗ giao hợp đã sớm không rõ là của ai và ai, chỉ quấn lấy nhau không một kẽ hở...

Cao trào qua đi, Vương Nhất Bác lần này mặc kệ sự kháng cự của y, cùng y dứt khoát vào nhà tắm. Hắn đột nhiên nảy sinh cảm giác kì lạ, hắn chỉ biết giải thích, là một cảm giác đủ đầy viên mãn, hắn không cần thêm gì nữa. Hắn là lần đầu tiên có cảm giác này, lại không có ai bên cạnh cùng hắn có thể xác định vấn đề, khiến hắn đột nhiên có hơi khó chịu.

Mặc dù con người y hoàn mỹ, nhưng đồng thời y cũng mang đến cho hắn cảm giác không thực. Giác quan của một con thú săn mồi như hắn cũng không tránh khỏi có chút đề phòng.

Hắn quả thực đã cho người điều tra qua thân phận của y. Đã từng là thân cô thế cô ngồi đến vị trí này, lòng đề phòng của hắn không thể nhỏ. Thân phận y sạch sẽ đến khó tin. Cha y là ông chủ buôn trái cây, việc buôn bán của ông không liên quan đến Vương Nhất Bác hắn lắm. Y mười tuổi đã được gởi đi học ở Nhật Bản. Lúc ấy Nhật Bản là một nước đã rất phát triển, việc cha mẹ đưa con cái đến đó học tập vốn không phải chuyện hiếm. Y trở về Thượng Hải được bảy năm, trong tư liệu chỉ có y cùng cha quản lý sổ sách Tiêu gia, nhưng Vương Nhất Bác đã nghe qua y nói, y là tự tay gầy dựng nên Phong Hoa quán, nên Vương Nhất Bác tạm thời không đem chuyện này mà nghi ngờ. Duy chỉ có vài điều vẫn làm hắn suy nghĩ không thôi. Y vì sao lại không muốn đứng tên Phong Hoa quán, rõ ràng đó là tâm huyết của y kia mà. Lại nói, y xuất sắc như vậy, thân thủ cũng thật tốt, ngoài ý muốn đêm nay hắn còn phát hiện ra y vậy mà có thể giúp hắn trong thiết kế súng lần này. Tại sao người đặc biệt như vậy lại thủ phận an thường, thân phận ông chủ cũng không buồn làm? Con người này rốt cục là có bao nhiêu bí mật, hắn cũng không biết. Hắn có thể rất muốn y, nhưng cũng vì những suy nghĩ này mà lấn cấn không nguôi. Người này liệu có đáng để hắn tin tưởng? Vậy nên mỗi lần đối diện y, hắn đều để mặc cho ham muốn thể xác dẫn dắt, nếu có một tia lí trí, không chừng hắn sẽ trực tiếp xuống tay với y. Con người này khiến hắn hết lần này đến lần khác làm trái nguyên tắc của bản thân, làm hắn điên cuồng trầm luân lao vào ái dục.

Chỉ là, người đàn ông này hết lần này đến lần khác, cho hắn được cảm nhận tư vị của sự thăng hoa trong cảm xúc, điều hắn chưa bao giờ được trải nghiệm.

Tiêu Chiến ở bên cạnh được hắn đang tẩy rửa chăm sóc, cũng đang đuổi theo suy nghĩ riêng của bản thân. Một người hành sự đều suy nghĩ chu toàn kỹ lưỡng như y tại sao lại không biết kiềm chế bản thân mình mà đi giúp hắn làm bản thiết kế súng kia, đúng là không khác gì lạy ông tôi ở bụi này. Y đã sớm biết bản tính đề phòng của Vương Nhất Bác hắn. Con người hắn bẩm sinh đã ác nghiệt, chắc chắn hắn đã nghi ngờ y không ít. Cho dù bản thân hắn hiện tại đối với y có biết bao dịu dàng đi nữa, hắn vẫn là Vương Nhất Bác trời sinh không sợ thiên hạ đại loạn, một giây sau liền có thể ngay lập tức trở mặt. Chỉ là khoảnh khắc lúc thấy vùng trán đã nhăn lại không ít của Vương Nhất Bác, y có suy nghĩ mãnh liệt muốn giúp hắn thả lỏng dù chỉ là một chút. Y muốn nhìn thấy một Vương Nhất Bác không sầu không lo, dùng hết thảy mọi thứ mà y có, nhận lại một sự nghi ngờ, y vẫn muốn đánh đổi về một nụ cười của hắn.

Y càng nghĩ càng thấy bản thân mình thật nực cười. Muốn quan tâm một người sao? Y đáng sao? Không phải hắn là con mồi y cần phải hạ gục sao? Săn mồi, quan trọng chỉ có săn được hay không, con mồi có béo tốt hay không, ai lại đi quan tâm con con mồi có vui vẻ hay không? Y nghĩ bản thân mình đúng là điên thật rồi. Nếu lô súng y thiết kế ra được bán cho quân đội Nhật Bản, y có khác gì phản bội đất nước, phản bội lời thề của mình?

Tại sao ông trời không cho y gặp hắn ở một cuộc đời khác? Tại sao số phận lại nghiệt ngã đến vậy? Tại sao bắt Tiêu Chiến y phải đối đầu với Vương Nhất Bác? Có lúc y đã muốn từ bỏ hết thảy, vô tâm vô tính mà sống, nhưng liệu ai sẽ cho y điều y hằng mong muốn?

oOo


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net