Hồi 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mọi người buổi trưa vui vẻ. Tớ đã đi làm về rồi. Tranh thủ viết một chương mới. Chương mới có thể hơi ngắn xíu, tớ tính viết xíu H, mà nghĩ lại, thôi khoan=))) xin nhỗi các cô nhương yêu thích H của tớ. Chương này chỉ 3k2 chữ. Coi như thiếu mọi người 800 chữ H. Sẽ đền bù. Yêu thương mọi người nhiều.
————————————————————

Hồi 8

Nghĩ đến thái độ không đầu không đuôi đến đập cửa nhà, thản nhiên yêu cầu của Vương Nhất Bác mà Tiêu Chiến giận đến ê răng. Trước lườm hắn một cái, sau liền mắng.

"Thần kinh à!"

Vương Nhất Bác lại chỉ im lặng tựa cửa nhìn Tiêu Chiến mà cười, kết hợp với ánh mắt rệu rã khiến thần tình hắn trông có vẻ mệt mỏi và bất đắc dĩ. Tiêu Chiến bỗng nhiên không muốn nổi giận với hắn nữa, y cần nấu cơm thì đi nấu cơm, mặc hắn muốn làm gì thì làm. Vương Nhất Bác cũng tự nhiên mà đi theo vào nhà, còn cẩn thận gài then chốt cửa, như thể đã xem đây là nhà hắn.

Khác với sự trang hoàng xa hoa y dành cho Phong Hoa quán, nơi riêng tư này được y bài trí theo phong cách tối giản hết mức có thể. Phong cách vẫn rất Nhật Bản, nền nhà được trải chiếu tatami màu vàng nhạt cổ điển, tường được quết vôi màu trắng ngà, còn treo rất nhiều đèn sợi đốt toả ánh sáng màu vàng nhàn nhạt. Các loại cửa ngăn cách các gian nhà cũng là cửa lùa giấy cùng gỗ vàng. Hắn hiện tại đang đứng ở phòng bếp, trong bếp cũng chỉ có những vật dụng cơ bản cần có. Vật trang trí duy nhất trong bếp cũng chỉ có một số tranh thư pháp đơn giản, cùng vài cành đào khô. Bàn ăn khá nhỏ, chỉ có hai cái ghế.

Xem ra bình thường ngôi nhà này không mấy chào đón khách đến chơi. Vương Nhất Bác vui vẻ không ngớt với phát hiện này của hắn, tự cảm thấy bản thân cực kì đặc biệt với Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác hưng phấn bừng bừng chạy về phía Tiêu Chiến, nhìn tới nhìn lui hỏi.

"Anh đang nấu ăn hả?"

Tiêu Chiến cảm thấy Vương Nhất Bác sao mà quá trẻ con, chẳng giống lời đồn chút nào, không nhịn được khinh bỉ đáp.

"Cậu không thấy câu hỏi của cậu rất ngu ngốc à?"

Vương Nhất Bác nheo tít mắt cười hì hì, lại hỏi.

"Có phần cho tôi không?"

Tiêu Chiến lườm hắn.

"Cậu nửa đêm khuya khoắt mò tới, không báo một tiếng, còn dám đòi ăn? Cút đi, không có phần cậu."

Vương Nhất Bác bị mắng cũng không cảm thấy mình thiệt chút nào, còn giở thói động tay động chân ôm chầm lấy Tiêu Chiến từ phía sau, sờ mó một hồi, còn ngậm tai y mà thầm thì vạch trần.

"Anh có gan để lại địa chỉ cho tôi, cũng phải lường trước tôi sẽ đến chứ?" Nói xong lại cực kì hư hỏng mà cắn vành tai y, dâm đãng thổi khí.

Hắn đâu ngờ Tiêu Chiến khi không ở trên giường thì dữ như mấy bà dì dạy hắn nấu ăn ngày nhỏ. Trán hắn bị y dùng đầu đũa sạch đánh cho hai cái, còn bị mắng.

"Nếu ngay bây giờ cậu không lập tức nghiêm chỉnh, bữa ăn này chắc chắn sẽ không có phần của cậu!"

Vương Nhất Bác vẫn đang say mê vờn lượn chơi đùa trên người Tiêu Chiến, nghe thấy một câu này liền biết sợ. Cả ngày nay hắn bận bịu, chạy tới chỗ này rồi lại nhào chỗ khác, cơ bản là chưa có ăn gì, hắn không muốn bị đói bụng đâu.

Vương Nhất Bác bị hắt hủi chỉ có thể đứng một bên nhìn Tiêu Chiến bận bịu nấu ăn. Hắn nhận ra y rõ ràng có nấu thêm phần hắn, lại hung dữ không chịu thừa nhận.

Đáng yêu quá. Càng hung dữ, càng đáng yêu.

Vương Nhất Bác cũng không dám phá Tiêu Chiến nữa. Hắn rất thức thời chạy đến bồn rửa chén, rửa sạch hết tất cả những gì có trong bồn, còn là lao động trong vui vẻ. Hắn thích loại không khí này, rất ấm áp, có mùi thơm của thức ăn, có âm thanh thức ăn được đảo trong chảo, có tiếng nước chảy róc rách, như thế này thật giống một gia đình.

Rửa xong hắn lại chạy loạn đi kiếm hai cái bát, hai đôi đũa cùng hai cái muỗng, trước hết đặt trên bàn ăn. Sau đó còn cố tình dời hai cái ghế đang được sắp đối diện đổi thành sắp bên cạnh nhau. Chén đũa cũng được sắp theo hướng này. Xong xuôi đâu đó hắn mới hài lòng ngồi xuống bàn đợi cơm.

Tiêu Chiến cũng không mất nhiều thời gian trong việc nấu nướng. Y nhanh chóng bày đồ ăn ra bàn. Có một món mặn, một món xào, một chén canh, đơn giản mà hấp dẫn vô cùng.

Vương Nhất Bác không tự chủ được nuốt nước miếng, vừa vỗ ghế bên cạnh vừa nói với y.

"Ăn cơm thôi. Anh ngồi đây đi."

Tiêu Chiến trợn mắt.

"Cậu xem đây là nhà cậu đấy hả?"

Vương Nhất Bác cười hì hì, trước gắp cho Tiêu Chiến một miếng vào bát cơm của y, sau lại tự gắp cho mình một miếng thịt.

Vương Nhất Bác vừa cắn xuống một miếng đã xuýt xoa.

"Ngon quá! Anh giỏi thật đó, Tiêu Chiến!"

Tiêu Chiến hừ một tiếng đương nhiên.

Sau đó dường như cái bụng đói đã dày vò Vương Nhất Bác rất lâu, hắn không nói nữa, chỉ chuyên chú ăn cơm.

Nuốt xuống một ngụm canh, Vương Nhất Bác rất đáng đánh mà nói.

"Nhưng canh này chưa ngon bằng canh tôi nấu đâu, đảm bảo đó. Lần sau tôi sẽ cho anh nếm thử trù nghệ của tôi."

Tiêu Chiến cảm thấy bản thân y bao nhiêu năm sống một đời lạnh nhạt, từ ngày gặp Vương Nhất Bác đã đem hết tức giận của bản thân mà xả xuống rồi. Y đen mặt im lặng ăn cơm, chỉ là mỗi nơi đũa Vương Nhất Bác hạ xuống đều bị y chặn lại, Vương Nhất Bác gắp không được, chỉ có thể tức giận ăn cơm trắng. Y hả dạ đến hài lòng, còn gắp cho Vương Nhất Bác một tiếng thịt, ân cần hỏi han.

"Vương tiên sinh, tôi biết thức ăn không hợp khẩu vị cậu nhưng đâu thể cứ mãi ăn cơm trắng thế, ăn thử miếng thịt này xem."

Cả buổi ăn không biết là ai bắt đầu, cả hai đùa giỡn như trẻ con tranh kẹo, không ai nhường ai, thức ăn rơi khỏi dĩa cũng phải giành cho bằng được.

Vương Nhất Bác đã ăn no, cũng nhìn sắc mặt Tiêu Chiến mà biết thân biết phận lãnh trách nhiệm rửa chén dọn dẹp. Tiêu Chiến cũng không thèm giành việc với hắn, bỏ ra sân vườn phía sau nhà, tự mình thưởng mình một điếu xì gà giải khuây, quả thật là một người đàn ông biết hưởng lạc.

Vương Nhất Bác bị bỏ rơi có chút không vui. Qua loa cất vội bát đũa vào tủ, hắn bổ nhào đi tìm Tiêu Chiến.

Hắn tìm thấy Tiêu Chiến ở phía sân sau.

Vương Nhất Bác khá bất ngờ, vì trái ngược với nhà chính tuy được bài trí với gam màu ấm áp nhưng lại quá mức đơn giản thiếu hơi người, nơi này trông có sức sống hơn hẳn, dường như tất cả tâm huyết đều được đặt vào khoảnh vườn này. Ở giữa không gian có một toà vọng lâu, hoa và cây ăn trái được trồng ngay ngắn theo hàng, được chăm chút và tỉa tót cẩn thận, rất mang phong cách triều đình.

Nhưng cảnh vật xung quanh dù có tráng lệ đến thế nào cũng không thể khiến người đàn ông hắn thích lu mờ đi chút nào. Hắn đứng yên không lên tiếng, chỉ chăm chăm nhìn vào Tiêu Chiến trước mắt. Lúc này đây, y không phải người đàn ông bộ dáng lạnh nhạt lại thướt tha lần đầu hắn gặp. Y cũng không phải người ca kỹ quyến rũ ở chẳng hề để ai vào mắt ở trên sân khấu, cũng không phải người đàn ông nồng nhiệt trên giường hắn. Lúc này y im lặng, không còn miệng lưỡi sắc như dao cùng hắn đấu khẩu.

Y mặc quần áo ở nhà, tóc để xuông không tạo kiểu, trên người còn ám mùi dầu mỡ, nhưng đối với Vương Nhất Bác lại là một loại quyến rũ khó nói thành lời.

Y là "nhà," có phải hay không?

Vương Nhất Bác nhịn xuống cảm giác xúc động đang đánh úp hắn mà ôm chặt lấy Tiêu Chiến. Hắn ôm rất chặt, chặt đến nỗi hắn cũng chẳng biết phải làm sao.

Có lẽ ngày hôm nay mệt mỏi đủ rồi, hắn chỉ muốn yếu đuối một chút mà thôi.

Tiêu Chiến bị hắn ôm thì có chút giật mình, trong lòng chỉ sợ tên này lại động dục, không ngờ đến hắn cái gì cũng không làm, chỉ an tĩnh mà ôm lấy y. Tiêu Chiến bị sự ngọt ngào bất ngờ của hắn đánh sập lý trí, y chỉ đứng yên tận hưởng cái ôm thâm tình của hắn. Hôm nay không có trăng, chỉ có ngọn gió lạnh lẽo mang theo sương đen lạnh giá, len lỏi vào cõi lòng của y.

Mọi thứ cứ mãi yên bình như thế, có được không?

Chỉ tiếc là, đêm nay không có sao băng, điều ước của y, cũng chỉ có thể đem cất vào nơi sâu nhất trong lòng y mà thôi.

Cuối cùng, Tiêu Chiến vẫn là người phá vỡ sự im lặng trước.

"Chuyện cùng cậu đi Nhật Bản ban nãy, rốt cục là thế nào?"

Vương Nhất Bác lúc này mới nhớ tới trọng điểm của hắn khi đến đây, lúc này mới thay đổi biểu cảm nghiêm túc, thuật lại vấn đề xảy ra lúc sáng ở bến cảng.

Tiêu Chiến cũng chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng còn gật gật đầu suy ngẫm. Thật ra y sớm đã biết qua chuyện đó. Người đứng đằng sau quả thực không đơn giản. Có thể đem cổ năm người đồng dạng cắt đứt, không phải là thành quả của hai người khác nhau, rõ ràng là cùng một người. Một người nhanh đến mức đem năm người giết chết không một tiếng động.

Tiêu Chiến cũng từng nghĩ đến liệu có phải là hành động của Hội, nhưng cha đã xác nhận với y là tuyệt đối không phải. Nếu không phải là Hội làm thì là kẻ nào? Y cũng theo dõi hắn thời gian dài, cũng không thấy qua ai có tư thù quá mức với hắn. Đem một chuyến hàng quan trọng phá hỏng, còn bỏ lại một lượng a phiến không nhỏ, là ai có cái gan này?

Chưa kể tại sao kẻ phá hoại lại biết đây là một chuyến hàng quan trọng mà nhằm ngay nó để phá hoại? Điều này chứng tỏ, xung quanh Vương Nhất Bác nhất định có nội gián. Nhưng tuyệt đối lại không phải người kia của Hội. Y từ sáng đã sớm biết có chuyện này, nhưng vẫn chưa tìm ra manh mối. Tên nội gián này liệu có nhận ra y cũng giống gã hay không? Y muốn tìm ra người này, không thể để gã phá hỏng kế hoạch của y. Y chỉ hỏi Vương Nhất Bác.

"Vậy cậu muốn tôi đi cùng, không phải là làm đệm thịt sống cho cậu đấy chứ?"

Vương Nhất Bác cười đến là lớn.

"Nếu là phải, anh có đi không?"

Tiêu Chiến phớt lờ câu hỏi của hắn, y chỉ hỏi.

"Khi nào muốn xuất phát?"

"Đêm nay." Vương Nhất Bác chỉ nhìn y, cũng không có ý định sẽ năn nỉ y. Hắn biết, Tiêu Chiến không phải kiểu người nếu hắn ép sẽ làm theo hắn. Hắn lúc này chỉ muốn nhìn sâu vào mắt y, hy vọng y sẽ nhìn ra được tâm tình của hắn. Giữa y và hắn, không cần phải nhiều lời, là thật.

"Được. Tôi đi cùng cậu."

Vương Nhất Bác vốn dĩ nghĩ Tiêu Chiến sẽ đồng ý, chỉ là có chút bất ngờ, y nhanh như vậy đã thoả hiệp, Vương Nhất Bác không nhịn được tia vui sướng, đến ánh mắt cũng hiện lên tâm tình vui vẻ.

"Tôi lập tức đi chuẩn bị hành lí, cậu đợi chút." Tiêu Chiến vốn cũng không cần Vương Nhất Bác hắn đồng ý, bỏ đi thẳng vào nhà. Vương Nhất Bác sớm đã quen với thái độ của y, ở trong sân y đi tới đi lui thăm thú. Sân vườn được trồng rất nhiều cây cỏ, sương đêm cũng đã đem cỏ mới mọc nhuộm thêm một màu thanh khiết. Hắn thực sự rất thích mùi hương này, tựa như mùi hương trên cơ thể y vậy, làm các giác quan của hắn như được thả lỏng. Sân vườn sau nhà của y rất rộng, đem so với nhà chính của y, ngôi nhà chính là con cá nhỏ bơi trong đại dương. Hắn đi mãi, liền gặp một cái đỉnh nhỏ, được lụa trắng bao phủ chung quanh, bên trong có đèn sáng lấp lánh.

Hắn thực tò mò, đến gần, vén mành lụa lên xem.

Tiêu Chiến đang thu dọn hành lý. Nghĩ tới nghĩ lui, y chỉ đem theo khoảng ba bộ quần áo, thiếu có thể mua thêm, y không thích phiền phức tay xách nách mang. Cẩn thận bỏ thêm một bộ quần áo đen cùng một cái mũ cũng cùng màu đen, một đôi giày chuyên dụng, thêm một khẩu tiểu liên cũng màu đen vào lớp trong của vali, đóng lại, lúc này mới chèn quần áo thường ngày lên, đóng lại túi hành lý.

Y vào phòng tắm, ban nãy nấu ăn bản thân đã sớm ám toàn dầu mỡ. Tiêu Chiến y không ngại nấu ăn, nhưng lại cực kỳ ghét mùi dầu mỡ bám lên cơ thể. Y dứt khoát cởi bỏ áo quần, cúi xuống chuẩn bị mở nước.

Y chỉ kịp nghe có tiếng mở cửa phòng tắm, toàn thân lúc này đã bị nhấc bổng lên cao, y nâng cao cảnh giác, bản năng cơ thể đã sẵn sàng động thủ, thì nhìn thấy bản mặt đã cười nhăn nhở của Vương Nhất Bác.

"Anh định tắm một mình? Đúng là không ngoan!" Dứt lời liền đem Tiêu Chiến đang bất ngờ, không mảnh vải che thân, chạy như bay về phía đình nhỏ ở sân sau.

Tiêu Chiến bị ôm liền tức giận. Vương Nhất Bác đã bao nhiêu lần đem y xem là đàn bà mà đối xử. Hắn dám đem y mà bồng lên, Tiêu Chiến chỉ muốn một nước đánh chết hắn, chỉ là y hiện tại đang không có mặc đồ, bỗng nhiên cảm thấy lúng túng... Rõ ràng, đã cùng lên giường cùng nhau vài bận...

Thở dài một hơi, để hắn tuỳ tiện làm gì thì làm vậy, hoạ may, không còn có lần sau nữa thì sao?

Vương Nhất Bác rất nhanh chóng đã đem được Tiêu Chiến về tới không gian nhỏ mà hắn vừa mới khám phá. Tiêu Chiến ngàn vạn lần cũng không nghĩ tới hắn mà lại tìm ra được cái bồn tắm ngoài trời của y.

Y vốn sống ở Nhật Bản từ nhỏ. Khi nhận nhiệm vụ trở về Thượng Hải, y nuối tiếc nhất chính là suối nước nóng, vì thế liền tìm người xây dựng một bồn tắm ngoài trời ở sân sau, ở bên dưới được đun nóng bởi khí ga. Mặc dù so với suối nước nóng thật ở Nhật Bản khác xa, nhưng cũng xem như là nhìn vật nhớ cảnh. Ngâm nước nóng có thể đem tâm tình mệt mỏi trong chốc lát tan biến.

Vương Nhất Bác đem y thả vào bồn nước trước, chính mình cũng cởi bỏ quần áo ngồi vào. Hơi nước bốc lên nghi ngút, y và hắn lúc này căn bản là không nhìn thấy nhau, chỉ biết đối phương cũng đang cùng mình hưởng thụ cảm giác ấm áp này.

"Cậu giỏi thật. Tôi giấu kín như vậy mà cậu cũng có thể tìm ra. Nếu tôi không may mắn vô tình là hàng xóm của cậu, chắc chắn sẽ bị cậu cả ngày biến thái nhìn trộm, tên sắc lang." Tiêu Chiến vẫn còn hơi tức giận, miệng không ngừng mắng chửi hắn.

Vương Nhất Bác không thèm so đo với y, chỉ yên lặng hưởng thụ cảm giác dễ chịu này. Cả ngày nay làm hắn rất mệt mỏi, lúc này được ngâm nước nóng, tâm tình giãn ra không ít.

Tiêu Chiến với tay đến một cái ngăn nhỏ, lấy ra một túi gì đó, ném vào trong nước, cả bồn nước bỗng toả ra một mùi bạc hà thơm mát. Vương Nhất Bác thần không biết thần không hay dịch sát về hướng Tiêu Chiến, mắt vẫn nhắm chặt tận hưởng, tay lại ôm lấy y, đầu cũng tựa lên vai y.

Y sợ dưới màn nước ám muội này Vương Nhất Bạc lại đem y ra đùa giỡn. Buổi tối hôm qua buông thả làm nhiều lần, y quả thực là không thể chịu nổi nữa đâu. Vậy mà Vương Nhất Bác của ngày hôm nay lại im lặng đến lạ. Lúc y nấu ăn, lúc hắn ôm y từ phía sau, ngay cả lúc này, Vương Nhất Bác cũng không hề động tay động chân làm bừa.

Đây là đang trân trọng y sao?

Hắn im lặng đến mức, Tiêu Chiến cứ ngỡ hắn đã ngủ quên mất. Chính lúc y tưởng hắn đã ngủ say, hắn mới cất giọng trầm thấp, ở trên vai y trầm thấp nói ra một câu.

"Tiêu Chiến, tôi muốn nấu cho anh ăn, cho anh thưởng thức trù nghệ của tôi, tuyệt đối không thua kém anh đâu."

Tiêu Chiến chỉ biết im lặng lắng nghe. Y cơ bản không biết trả lời hắn như thế nào. Y sẽ còn cơ hội nếm thử chứ? Mọi chuyện gần đây, hết thảy đã không còn theo tính toán của y nữa. Từ gặp một Vương Nhất Bác lạ lẫm khác hẳn trong lời đồn, từ một cảm xúc không tên chuyển hướng, y thật sự không biết phải làm sao?

Y và hắn, thực sự sẽ có ngày mai chứ?

Y càng nghĩ càng không thông. Trong lòng y lúc này đã khó chịu đến cực điểm. Y chỉ mong y có thể tự mình kéo ra quả tim của bản thân, bỏ đi quách cho rồi. Chỗ ngực trái này, thật sự đau đớn quá.

Tiêu Chiến đã không còn điểu khiển được lý trí của bản thân nữa, vươn tay bắt lấy cằm của Vương Nhất Bác, đặt lên một nụ hôn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net