×_#4_×

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mỗi một linh hồn là một màu tách biệt.
Cùng nhau, chúng ta tạo nên một bức tranh đầy sắc màu.

...

    "Mọi người, em về rồi!" - Âm thanh khàn khàn vang lên, mang theo tấm thân tàn tạ như đi chiến trận trở về. Parasite cười cười, phủi phủi đống lá còn dính trên mũ lông của mình.

    "Lâu lắm mới thấy em đấy. Công việc thế nào?" - Cloak khoác vai cậu em trai, vỗ vỗ vài cái. Nhìn cái thảm cảnh này, anh có thể chắc chắn rằng nhóc này lại chui bụi rậm đâu đó rồi.

    "Về rồi thì tắm rửa sạch sẽ đã, ngay và luôn!" - Clarity day day trán. Biết ngay điều đầu tiên anh thấy sau khi gặp lại Parasite là đống bụi cát và lá cây bám đầy. Không khác hồi nhỏ là bao...

    Spring Hand phía sau đang bê dụng cụ cần thiết cho buổi học cũng ngừng lại ngó nghiêng. Cuối cùng anh Para cũng về, có nhiều trò vui để chơi rồi nha!

     "Sao em không thấy Steam Teen? Em ấy đi làm nhiệm vụ rồi?" - Cậu sói luộm thuộm cố nán lại chút ít thì giờ, hỏi. Cậu tưởng đợt này về để tập huấn thì sẽ không làm nhiệm vụ một khoảng thời gian?

     "Steam Teen từ sáng sớm đã đến phòng luyện tập rồi, vậy nên nhóc không có ở đây." - Cloak đáp. Anh biết việc anh yêu cầu với Steam có hơi quá sức, nhưng nó cần thoát khỏi cái bóng của Clarity.

     "Em hiểu rồi. Steam Teen chăm chỉ nhỉ... Khụ khụ-" - Nhận thấy ánh mắt của anh hai ngày càng gay gắt, Parasite bèn tức tốc chạy vào nhà tắm. Anh Clarity vẫn thật dữ dằn...

     "Đi Spring. Xíu nữa Parasite sẽ lên sau." - Clarity vỗ vỗ vai cậu nhóc đang đờ đẫn phía sau mình. - "À đúng rồi, anh cả này- "

     "Còn chuyện gì sao?" - Cloak ngoái đầu lại.

     "Anh cẩn thận một chút với Steam Teen nhé. Em ấy cũng có khúc mắc của mình."

     Cloak khựng lại vài giây. Đoạn, anh cười cười, nhìn Clarity.

     "Tin anh đi, nhóc ấy sẽ ổn."

...

     "Anh cả." - Steam Teen thấy Cloak bước vào, nhanh chóng đứng nghiêm chỉnh chào hỏi.

    "Lễ nghi gì đó với anh không cần đâu, dài dòng lắm." - Cloak xua xua tay. Đoạn, anh ném cho cậu thiếu niên một chiếc hộp nhỏ. - "Mở ra đi."

    "À- vâng." - Trong lòng có chút tò mò, Steam Teen mở chiếc hộp cát tông nhỏ ra. Phía trong là một khối sắt hình trụ tròn, có một vài nút bấm đơn giản trông như công tắc.

   Đôi đồng tử nâu sẫm xẹt qua tia ngạc nhiên. Nó là một cây kiếm Lazer dạng thô. Chỉ là anh cả kiếm ra nó từ đâu? Vả lại, thứ vũ khi này không được thông dụng, cũng có rất nhiều khuyết điểm và dễ hỏng hóc.

    "Từ giờ em xài nó để luyện tập đi." - Không giải thích một lời, trên tay Cloak đã thủ sẵn đao Gurkha. - "Lên!"

   Steam Teen nhanh nhẹn khởi động thanh kiếm. Nó nặng hơn cậu tưởng, khi di chuyển đặc biệt khó khăn. Tốc độ của cậu giảm đi rất nhiều, hoàn toàn không thể theo kịp chuyển động của anh cả. Đỡ những đòn đánh một cách chật vật như thế này, thắng là không khả quan.

    Bị đánh tới ép sát tường, không còn đường lui, Steam Teen buông kiếm. Tiếp tục thua rồi.

    "Rốt cuộc là anh có mục đích gì? Thanh kiếm này hoàn toàn không đạt chuẩn, thậm tệ hơn nó là kiếm Lazer bản thử nghiệm, không thể-"

   "Là kiếm có vấn đề, hay em có vấn đề?" - Chưa để cậu nói hết, Cloak đáp luôn.

    Cậu thiếu niên bỗng cứng họng. Là kiếm... Hay là cậu-?

   "Vậy bây giờ thử đổi lại anh cầm thanh kiếm đó, em cầm đao. Ta đấu lại." - Nhận lấy thanh kiếm từ Steam Teen, Cloak đưa đao cho cậu.

    Kết quả, vẫn là cậu thiếu niên thua. Dù anh cả vẫn dùng những chiêu thức giống trước đó, tuy nhiên cậu vẫn để bị san bằng khoảng cách. Cuối cùng là bị Cloak áp đảo.

    "Cái gì cũng là vũ khí, và chúng đều có khuyết điểm. Quan trọng là người sử dụng chúng có thể khắc phục được khuyết điểm vốn có của nó và biến thành lợi thế của bản thân hay không. Đứng dậy và thử lại nào, em chỉ có thế thôi sao Steam?"

     Bản thân cậu chưa đủ tốt? Thiếu sót ở đâu, rốt cuộc là ở chỗ nào?

...

     Parasite sau khi tắm rửa sạch sẽ liền bị lôi vào học với Spring Hand.

    "Ngày hôm qua em đã nhớ hết những gì anh nói rồi chứ Spring?" - Clarity dò hỏi, đẩy nhẹ cặp mắt kính. Chà, nhìn anh hai giống mấy bà giám thị khó tính trong phim quá...

    "Rồi nha! Bánh nào cũng nhớ!" - Cậu nhóc tỉnh bơ trả lời. Parasite bên cạnh nhìn sang đầy vẻ thắc mắc. Anh hai đi dạy làm bánh cho cậu và Spring?

   "Bánh-?" - Clarity nhướng mày. - "Em nói anh nghe thử coi, bánh nào?"

   "... Ấy chết em lộn! Chứ cái bánh Tartin anh cho em thì em ăn hết rồi-" - Spring Hand luống cuống. Cậu có thuộc, mà lậm bánh quá thành ra trả lời anh hai là bánh luôn. Mất mặt quá.

   Clarity có chút nghi ngờ, yêu cầu Spring Hand đọc lại. Không như anh nghĩ, cậu nhóc có thuộc, còn rất đầy đủ. Chỉ tội không biết vì sao, đôi lúc cậu nhóc này lại lộn sang từ "bánh" mấy lần liền.

     "Này Spring, có phải em thèm bánh đến nói năng lộn xộn rồi không?" - Parasite vỗ vỗ vai cậu nhóc hỏi. Cái này cậu hiểu, cậu cũng nhớ rừng đến nỗi sắp nói tiếng động vật rồi.

    "Em thèm bánh thì có, nhưng không có đến mức như anh nói đâu. Tại em học thuộc bằng bánh ấy mà." - Cậu nhóc nói, tay bắt đầu lục giấy bút để lên bàn.

     Parasite lại càng thêm mơ hồ. Viết chữ lên bánh cũng được nữa?

    Clarity cũng có thắc mắc tương tự. Mà miễn cậu nhóc thuộc với hiểu là được rồi, việc học như thế nào là ở mỗi người. Học tập bằng thứ yêu thích chắc chắn sẽ dễ dang tiếp thu hơn.

      "Parasite, tập trung nào. Những điều mà Spring vừa nói, anh đã in thành một bản cho em. Nhớ liên kết chúng với kiến thức hôm nay, và không ăn giấy." - Anh hai nhấn mạnh từ cuối khiến cậu sói chột dạ. Cậu lớn rồi, nào có chuyện ăn giấy như hồi còn thơ ngây cơ chứ-

    "Giao thiệp ở Eternity là rất lớn và dày đặc, tầng lớp chính lại chia ra làm nhiều lớp nhỏ hơn. Cái này hẳn Parasite hiểu rõ."

    Parasite gật đầu. Cái mạng lưới giao thiệp thù hằn phức tạp này, cậu gần như hiểu có bao nhiêu nguy hiểm nếu không cẩn thận. Vì vậy, trực giác của cậu vẫn luôn đẩy lên đến mức cao nhất.

    Clarity tiếp tục nói và yêu cầu hai đứa em của mình ghi chép. Đoạn, anh dừng lại một chút.

    "Cái này anh quên chưa nhắc hai đứa." - Clarity ngả người ra sau ghế, chiếc que chỉ chỉ vào bảng đen. - "Tuyệt đối, không được có bất cứ quan hệ nào với một người gọi là White."

    "White..." - Cậu sói vểnh tai. Nghe rất quen thuộc! - "Nhưng có lý do nào cho việc này không anh hai?"

    "Thứ nhất, hắn rất nguy hiểm. Thứ hai, hắn tàng trữ rất nhiều thứ hàng cấm còn trong giai đoạn thử nghiệm và giao dịch với đa tầng lớp. Thứ ba, anh cả của bọn em ghét hắn." - Clarity nhún vai. Cloak vì một số sự việc nào đó mà ghét cay ghét đắng tên nhà khoa học trên danh nghĩa này. Sau lần nhiệm vụ đó, liền liên tục dặn dò anh đi đi lại lại cả trăm lần...

    Mà, hắn cũng quá nguy hiểm. Không thể để mấy đứa nhóc này làm loạn được.

    "Em hiểu rồi!" - Spring Hand nhanh nhảu đáp, ghi bằng mực đỏ chóe vào giấy. Ngược lại, Parasite có vẻ đang ngẫm nghĩ linh tinh, lại như đang hứng thú tìm hiểu.

      Đặt nhẹ lên bàn hai đĩa bánh Millie-fueille*, Clariry dặn dò vài ba điều rồi đi tới phòng luyện tập. Bên anh thì suôn sẻ rồi, nhưng không biết phía anh cả có khó khăn không nữa.

...

     Eternity chia ra làm bốn khu vực, tất cả những khu vực ấy đều có ranh giới phân chia rõ ràng theo hiệp ước. Trung tâm của những vạch ranh giới, chính là khu vực nguy hiểm nhất.

     Buôn bán người, ma túy, chất gây nghiện và hơn thế nữa là hàng hóa cấm vận, thí nghiệm bất hợp pháp. Tất cả đều được trao đổi tại trung tâm ranh giới, theo một trật tự nhất định. Nếu vi phạm quy định tại nơi này, không cần biết là ai, đều phải ngay lập tức cuốn gói cút xéo.

     Gần đây, do mâu thuẫn xảy ra nhiều mà hết lần này đến lần khác khói thuốc súng tại đây nổ không ngừng. Mặc kệ cái quy tắc ban đầu, tất cả bắt đầu trở thành một đống rối như tơ vò. Vậy nhưng kẻ gây ra việc này lại rất nhởn nhơ cợt nhả, hưởng thụ "trò vui" mà mình tạo ra.

     Đôi mắt màu hổ phách khẽ híp nhẹ liếc nhìn xuống đống hổ lốn xảy ra chưa lâu, gã vén lọn tóc màu bạch kim của mình ra phía sau tai, miệng nở nụ cười khinh thường.

   "Thật là. Hình như đã lâu rồi chưa thấy động tĩnh nào lớn như thế ở Eternity?" - White không nhanh không chậm nói. Chất giọng trầm ổn cùng khí chất vương giả trên người không hẹn mà hợp.

    "Rõ ràng chính là ngươi gây ra, vậy mà còn bày đặt thắc mắc?" - Azreal* lườm nguýt tên tự bày đặt bên cạnh, tỏ vẻ 'ta đã quá quen với chuyện này rồi'. Theo dõi tên White này một thời gian dài, Azrael không phải không biết tính tình gã có bao nhiêu quái gở cùng tính toán thâm độc.

    Mỗi lần gã đem một món đồ thú vị nào đó tới rao bán, hay một tập thông tin không quá mười trang giấy thôi. Đảm bảo không quá một tiếng đều sẽ giao dịch hết sạch, thiếu điều nhiều người tranh nhau muốn toác đầu bể trán.

    Về lý do thì hắn không tiện tìm hiểu. Tuy nhiên nếu đã quý giá như thế, nhất định là White đã làm nên trò trống rồi. Đấy là còn chưa kể, mỗi cái thân phận của gã thôi cũng đủ đè bẹp một vài gia tộc.

    "Ngươi quậy như thế đủ hay chưa? Công việc chưa xong, lại còn lén lút khuấy đảo trung tâm của Eternity. Không phải là tìm thú vui cũng là có chủ đích không tốt đẹp." - Hắn thở dài, dựa vào bức tường kế cạnh. Ở nơi góc tối này, Azreal lại đặc biệt nổi bật. Trông hắn như một Tử Thần mang hàng ngàn tinh tú xuống trần gian vậy. Huyền ảo và tinh tế.

    "Tôi còn muốn quậy một chút nữa. Ít nhất phải để lại một tín hiệu nào đó cho em ấy biết rằng tôi trở lại." - Cái gã mong chờ sau những điều này cũng chỉ muốn thấy tấm lưng nhỏ bé kia thôi. Sau cùng, gã và cậu còn có một lời hứa nhỏ mà nhỉ?

   Cloak? Em nhớ tôi chứ?

   
×__Loading...✨__×

- *Millie-fueille: Hay còn gọi là bánh Napoleon, bánh" nghìn chiếc lá",... Nó là một loại bánh nhiều lớp độc đáo đến từ Pháp. Hương vị thơm ngon, vẻ đẹp mê mẩn của loại bánh này khiến chúng trở thành món ăn thường thấy trong bữa tiệc của giới sành ăn.

- *Azreal: Joseph trong trang phục Tử Thần.


-  Trong khi vào kỳ dịch NCoV các author ở nhà chăm chỉ làm việc, thì con lười là tôi lại chỉ ăn hại và mở mắt lên để than phiền lung tung trên face... Thật xấu hổ, hic. (Part này, tôi ăn bớt 30 từ ehe)

-  Btw nếu còn cô nào hóng cái fic này thì thật sự cảm ơn rất rất rất rất rất rất nhiều luôn (Mà chắc không ai, khụ khụ).

[24h_]

   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net