Chương 2: Trí não

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khuyên can mãi mới đuổi được quản gia, Lục Ngư ngồi ở trên sô pha nghiên cứu trí não lần đầu tiếp xúc.

Muốn nhanh chóng biết được những tin tức mới, lên mạng đương nhiên là nhanh và tiện nhất.

Khoảnh khắc Lục Ngư nhìn vào nó, trên không trung hiện lên một quầng sáng, giao diện giống như màn hình điện thoại, sắp xếp hàng loạt các ứng dụng theo trình tự.

“Nét căng luôn vậy!” Lục Ngư vô cùng ngạc nhiên, cổ tay xoay tới lui nhưng màn hình vẫn như cũ hướng thẳng tới cậu.

Vừa rồi cậu nhìn vào màn hình của quản gia, không rõ ràng như vậy. Cái kia thoạt nhìn là nửa trong suốt, có phần giống cái phát minh ngu ngốc của mười năm trước —— TV trong suốt. Cái loại TV này hai mặt đều có thể nhìn thấy màn hình, vừa mỏng vừa trong suốt, nhưng căn bản nhìn không rõ lắm, vô cùng phiền phức.

“Xem ra trí não của chính mình và của người khác không giống nhau.” Trí não tựa hồ như biết nghi vấn của hắn, trực tiếp lên tiếng trả lời.

Lục Ngư suy đoán rằng có thể là do một loại công nghệ phân cực nào đó đã được cấy vào trong não hoặc bộ thu nhận, ngay sau đó sợ hãi cả kinh: “Trí thông minh của ngươi đỉnh quá vậy.”

Cậu kỳ thật chính là học đại học chuyên khoa trí tuệ nhân tạo, tuy rằng mới đến năm hai, nhưng cơ sở lý luận đã khá vững chắc. Giọng nói của trợ lý Siri hay Alexa đều là trả lời bị động nghĩa là “Anh không hỏi tôi không đáp”.

Mà hành vi vừa rồi của trí não hiển nhiên vượt qua phạm trù này, cậu không hỏi, trí não lại trả lời, hơn nữa còn có những phán đoán nhất định đối với suy nghĩ của cậu.

Màu đen trên mặt đồng hồ tựa hồ có ánh sáng hiện lên, trí não trầm mặc hai giây, đáp: “Tôi cùng trí não khác không giống nhau.”

Hả?

Lục Ngư nghe thấy liền đáp lại, đột nhiên hưng phấn lên, hay đây chính là bàn tay vàng của cậu? Một cái hệ thống xuyên không siêu việt!

“Chẳng trách,” Lục Ngư đắc ý mà bắt chéo chân, “dù sao cũng là cha của… Thất Hải Thần, tui nhất định là được trời cao chiếu cố rồi.”

Trí não: “……Chúng ta có thể không đề cập tới chuyện này không?”

Lục Ngư không để ý trí não dần dần trở nên không lễ phép, nhớ tới một chuyện quan trọng: “Đúng rồi hệ thống, quản gia nói ‘ ngài tiên sinh ’ là có ý gì?”

Trí não: “Tôi có tên, cậu có thể gọi tôi là Tùng Tùng.”

“Lục Tùng Tùng sao?” Cậu cảm thấy đem tên nhân vật trong tiểu thuyết của mình ra đặt tên cho trí não là vô cùng bình thường, cậu vẫn luôn lấy tên người nhận chuyển phát nhanh là Lục Tùng Tùng.

“Đúng vậy,” trí não cho đáp án khẳng định, sau đó mở ra một giao diện giống bách khoa toàn thư trên màn hình, “Ngài tiên sinh, trước tiên hãy xem xét chồng hợp pháp của cậu, Minh Nghiên, trước mắt cũng đang là một trong những cổ đông của khoa học kỹ thuật Trầm Ngư.”

“…… A?”

Chồng hợp pháp, Minh Nghiên. Hai từ này cậu đều có thể nghe hiểu, nhưng đặt ở cạnh nhau làm não cậu không thể nào load được. Trái tim không chịu khống chế mà bắt đầu đập mạnh, điều đó có nghĩa là gì?

Những bức ảnh gần đây của Minh Nghiên được chiếu lên, hầu hết là đang mặc vest tham dự các buổi họp khác nhau. Tuy rằng không quá rõ ràng, nhưng khí chất cao quý và vẻ đẹp tuyệt trần không thể che giấu trên màn ảnh làm Lục Ngư tuyệt đối không thể nhận sai, đúng là nam thần của cậu!

Thế giới bỗng nhiên tràn ngập ánh hào quang, hoa thơm chim hót, bên tai vang lên giọng hợp xướng “Hallelujah”……

“Có vẻ như cậu đang gặp rắc rối, không nhớ rõ tên của cả tôi và chồng của cậu, cậu có muốn tôi báo cáo tình huống này cho Minh tiên sinh không?”

Lục Ngư căn bản nghe không vào câu nói tiếp theo của trí não: “Ý ngươi là, tôi kết hôn, đối tượng là Minh Nghiên?”

Trí não: “Đúng vậy.”

Này trong nháy mắt, mọi khoảnh khắc trong đời của Lục Ngư loé lên như đèn kéo quân. Cuộc sống chán nản ở Lục gia suốt mười tám năm qua, nhịp tim rối loạn khi lần đầu tiên nhìn thấy Minh Nghiên, bản vẽ tiên cá tuyệt đẹp mà cậu ấy gửi trước khi xuyên không……

Trầm mặc một lúc lâu, Lục Ngư thở dài một hơi nằm liệt trên sô pha: “Đời này của tui đáng giá ghê.”

Khoa học kỹ thuật Trầm Ngư.

“Minh tổng, tôi phải phản hồi đề xuất của bên phía Thanh Cừ như thế nào?” Thư kí đem một bức thư có logo mạ vàng đặt lên bàn .

【 Vấn đề công chứng còn tồn tại giữa ngài Minh Nghiên và ngài Lục Ngư.】

Minh Nghiên nhìn dòng chữ màu đen chói mắt trên đó, khống chế không được mà nhíu mày: “Tôi đã biết, đi ra ngoài đi.”

“Vâng.” Thư kí không dám hỏi nhiều, vâng dạ một tiếng liền đi ra ngoài.

Kế hoạch lên sàn niêm yết của công ty đang gặp khó khăn, chỉ có thể tìm kiếm vốn đầu tư của các tập đoàn tài chính lớn để vượt qua ải khó khăn này. Cậu và Lục Ngư đều là giám đốc điều hành công ty, cũng là đại cổ đông. Hiển nhiên là tập đoàn tài chính cũng không thích như vậy, làm cho tất cả thoạt nhìn càng giống cái công ty gia đình.

Minh Nghiên rũ mắt, ngồi yên một lúc lâu rồi nhắn tin cho Lục Ngư:
【 Chúng ta ly hôn đi. 】

Xóa xóa sửa sửa, cuối cùng chỉ viết ra năm chữ này. Lục Ngư gần đây trạng thái không quá tốt, không chịu liên lạc với cậu, cậu chỉ có thể chọn cách nhắn tin.

“Đinh!” Tin tức nháy mắt được phản hồi:

【 Đây là trí não của Lục Ngư, Lục Ngư vừa mới đột nhiên hôn mê ngã xuống đất, trí não đã gọi xe cứu thương và cố gắng đánh thức cậu ấy. 】

Minh Nghiên đột nhiên đứng bật dậy, khoác áo lên, vừa đi vừa yêu cầu trí não gửi mật mã tạm thời cho quản gia đề ông có thể ngay lập tức xác nhận trạng thái của Lục Ngư.

“Minh tổng, ngài có ý kiến gì về việc công ty thất bại trong việc lên sàn niêm yết không?”

"Buổi phát sóng trực tiếp gỡ lỗi sản phẩm mới vào tuần tới có được tung ra như dự kiến ​​không?"

“Nghe nói ngài và Lục Ngư vì vấn đề bản quyền nên mới kết hôn, chuyện đó có thật không?”

Mới vừa đi ra công ty, một đám phóng viên như đỉa đói thấy máu lao tới vây quanh cậu, có một chiếc microphone màu đen thiếu chút nữa chọc đến mắt Minh Nghiên.

Minh Nghiên không tránh né, chỉ đứng tại chỗ lạnh lùng nói: “Tránh ra.”

Các phóng viên trong nháy mắt an tĩnh, thư kí và bảo an mới đuổi tới, nhanh chóng tách đám người ra: “Thực xin lỗi mọi người, Minh tổng đang có việc gấp……”

Không đợi thư kí giải thích xong, Minh Nghiên nhanh chóng lách ra khỏi đám người, lạnh lùng bước lên xe phóng đi.

“Hehehe,” Lục Ngư cầm giấy đăng kí kết hôn của hai người, ở trên sô pha lăn lộn, khúc khích cười: “Xuyên không như vậy cũng không tồi, nhảy qua hết thảy khó khăn, trực tiếp lên làm CEO, cưới một đại gia, đi lên đỉnh cao nhân sinh, hahahaa……”

“Papa, tôi muốn nhắc nhở một câu, tuy rằng quản gia đã xác nhận ngài không có hôn mê, nhưng Minh tiên sinh vẫn đang gấp gáp trên đường trở về.” Trí não nhắc nhở nói.

Lục Ngư giật mình ngồi dậy, lao vào phía phòng tắm như con thiêu thân. Cậu không thể gặp nam thần với bộ dạng này được.

Sau khi nhanh chóng tắm rửa, Lục Ngư đi vào phòng thay đồ mà hai người dùng chung đề chọn quần áo.

Căn hộ này có hai gian phòng ngủ chính, được nối bằng một phòng thay đồ mở ở giữa, phòng để quần áo treo hai loại số đo khác nhau. Minh Nghiên tuy rằng cao, nhưng khung xương nhỏ, so với Minh Nghiên thì quần áo nhỏ hơn một cỡ.

Lục Ngư nhấc ống tay áo ngủ lên, chỉ cảm thấy trong lòng như có móng mèo cào, ngứa ngáy tê dại. Cậu nhìn quanh như tên trộm, nhịn không được đem tay kia áo tiến đến chóp mũi ngửi ngửi. Hương thơm nhàn nhạt mùi ngọt thanh của cỏ cây kết hợp với một chút đàn hương, chẳng những không thể làm dịu đi cảm giác ngứa ngáy trong lòng, ngược lại còn khiến Lục Ngư nghiện, khống chế không được mà lại hít hai hơi.

“Ngài đại khái chỉ còn có năm phút.” Trí não nhắc nhở.

“Khụ.” Lục Ngư ho nhẹ một tiếng, mạnh mẽ quay đầu nhìn về phía bộ tây trang trên móc.

Cậu cầm lấy bộ vest kẻ sọc, ướm thử lên người, tưởng tượng thấy chính mình mặc tây trang ngậm hoa hồng đỏ, trong tay đung đưa ly rượu vang, tại đúng thời điểm Minh Nghiên bước vào mà trầm giọng gọi: “Tiểu bảo bối”, khẳng định sẽ mê hoặc được cậu ấy: “Hehe, đây chính là đặc quyền của nam nhân trưởng thành đó.”

Lúc sau, Lục Ngư nhìn chính mình trong gương không có cơ bụng, màu da nửa người trên tái nhợt, đột nhiên cười không nổi.

Trí não lập tức bình luận: “Thực ra, chiêu này có hơi dầu mỡ.”

“Câm miệng.” Lục Ngư tức muốn hộc máu đem tây trang ném xuống, chọn một bộ áo ngủ lụa đen mặc vào. Cũng không biết chính mình của tương lai nghĩ thế nào mà sau khi kết hôn lại từ bỏ việc quản lí dáng người, sống như một thẳng nam lôi thôi luộm thuộm, thật là mất mặt.

Cũng may vai cậu rộng có thể làm tấm vải thẳng thớm tạm thời che đi dáng người hiện tại. Việc tập thể hình, vận động, phơi nắng phải được đưa vào lịch trình hàng ngày ngay lập tức.

Lục Ngư cẩn thận cạo râu, tỉa bớt đôi lông mày lộn xộn, lấy sáp tạo kiểu, tốt xấu cũng nhìn ra hình người. Đáng tiếc cậu sẽ không trang điểm. Dù sao gương mặt của cậu trước kia cũng không tỳ vết, bây giờ cũng không biết phải làm sao.

“Tùng Tùng à, ngươi biết làm sao để che quầng thâm mắt không?” Lục Ngư xin giúp đỡ của trí não vạn năng.

Trí não ngữ khí nhẹ nhàng: “Kiến nghị ngài đem tôi vào Nhân Ngư Cầu, tôi sẽ giúp ngài tìm đôi kính không độ thích hợp.”

Lục Ngư dựa vào lời nhắc nhở của trí não, tìm được quả bóng được đặt trong tủ trưng bày, hít hà một hơi: “Đây là……”

Đó là búp bê nàng tiên cá có kích thước bằng con mèo trưởng thành, giống bản vẽ Minh Nghiên gửi trước khi cậu xuyên không y như đúc, quả thực như là từ tranh bước ra. Điều này khiến cho cậu cảm thấy như thể thế giới giả tưởng bước ra đời thật.

Lục Ngư nhịn không được bế con búp bê kia lên, bề mặt có độ đàn hồi cực tốt, là chất liệu cậu chưa từng thấy qua. Con búp bê nhìn chung vô cùng nhẹ, cơ hồ không cảm giác được trọng lượng. Nếu không có trọng lực thậm chí nó sẽ bay lên như thể trong nó toàn là những khí nhẹ như heli.

“Xin vui lòng đặt thiết bị ngoại vi não thông minh vào vị trí.” Trí não hiển thị ảnh động cho cậu biết các sử dụng.

Lục Ngư lấy mặt đồng hồ màu đen ra, đặt vào vị trí trên bụng người cá. Mặt đồng hồ nháy mắt hòa vào màu sắc xung quanh, đôi mắt của người cá sáng lên. Đôi mắt tròn to là hai màn hình điện tử, một khi biểu cảm thay đổi, toàn bộ người cá sẽ có thể hoạt động.

“Tùng Tùng,” Lục Ngư gần như si mê mà nhẹ nhàng vẫy đuôi của Nhân Ngư Cầu, sờ sờ tóc, xoa bóp cái đuôi, còn túm lấy đinh ba trong tay người cá: “Đây quả thực là một cách tuyệt vời đề làm nhân vật mình thích có thể di chuyển, còn có thể đề trí não sắm vai, thế giới 10 năm sau đúng là thiên đường của trạch lão*!”

  *Ý là những người thích đọc truyện, tiểu thuyết,...đồ đó! Nguyên văn sẽ là mọt sách nhưng editor thấy dịch ra không đúng lắm nên đành giữ nguyên.

Đôi mắt người cá chớp chớp, rời khỏi sự khống chế của Lục Ngư, nhẹ nhàng vẫy đuôi lơ lửng giữa không trung, dùng giọng điệu nghiêm túc nói: “Đây không phải là sắm vai.”

Ngữ điệu này, lời thoại này, cùng với nhân vật Lục Tùng Tùng trong《 Cá vương 》giống nhau như đúc, mang theo chút âm trầm khủng bố, lại có vài phần thiếu niên vương giả khí phách hăng hái.

Lục Ngư ngẩn ra một chút, một ý niệm vớ vẩn chợt hiện lên. Không chờ cậu suy nghĩ cẩn thận, trí não người cá lại mở miệng:

“Tôi chính là Lục Tùng Tùng.”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net