[Cửu] Sư điệt, ta đến tìm con này!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Công Dã Tịch Vô từng tra qua rất nhiều điển tịch liên quan tới Ma Thần, trong số ấy có một vài nhắc tới Di Nguyệt tộc - một tộc người thiểu số thần bí sùng bái tự nhiên. Ghi chép về tộc người vừa hiếm vừa khó tin: tỉ như tộc nhân thuần huyết đều có khả năng giao tiếp với động vật; hay các đời Tộc Trưởng đều có năng lực sai khiến động vật hoặc con người đến mức độ nhất định. Mà một vạn năm trước, Ma thần và Di Nguyệt tộc từng có giao ước... Giao ước ấy là gì đây?

Hắn lại tiếp tục truy xét, phát hiện Di Nguyệt tộc định cư đâu đó bên bờ sông Mặc về phía Cảnh Quốc. Thêm tiết lộ của Xuân Đào, suy đoán tất nhiên đã có...

Hắn chưa bao giờ mong bản thân đoán sai đến vậy.

Chỉ là... nếu Vương Công công nhất định phải chết, ông ta rốt cuộc nắm được tử huyệt gì của y? Chẳng lẽ đầu mối duy nhất còn lại chỉ có một người điên?

Xem ra hắn không thể trì hoãn chuyện Oánh Tâm lâu hơn được nữa. Hắn cần tìm cơ hội để thần không biết, quỷ không hay, đến gặp mặt người này.

- Tiêu Lẫm ơi!

- Có người! Bảo hộ Điện- ...Người đâu?!

- Tất cả đề cao cảnh giác!

Bên ngoài truyền tới một trận huyên náo làm hắn bừng tỉnh từ trong suy nghĩ. Hắn nhận ra tiếng gọi cà chớn này - không phải vị Sư thúc kính yêu của hắn thì là ai đây?

- Tiêu Lẫm thân yêu ơi?

- Được rồi, hạ vũ khí, lui hết xuống, không được vô lễ!

Hắn mở tung cánh cửa bước ra, vừa nói xong liền bị một bóng áo trắng bá cổ, lôi lại vào phòng. Hắn cau mày gạt bàn tay đang nhéo loạn trên người hắn qua một bên, nghiêm túc nhắc nhở:

- Sư thúc người đã là Thái Thường Tiến sĩ, nên đường đường mà đến. Người xông vào Đông Cung như vậy là định cùng cận vệ của con động thủ sao?

Nhưng vị đạo sĩ có làn da ngăm làm nổi bật ấn ký màu bạc trên trán này chẳng nghe vào, còn cáu kỉnh đi vòng vòng quanh hắn quở trách:

- Sao con lại gầy đi rồi? Uổng công ta nuôi con trên dưới chắc mẩy mà! Ta muốn làm con bất ngờ đấy! Sao nào? Gặp lại Sư thúc con không vui? Thân thủ bọn họ kém như vậy mà muốn cùng ta đánh ư! Cái chốn ngột ngạt gì đây? Cùng ta đi uống rượu đi! Đi luôn bây giờ!

- Sư-

- Đến Hồng Hoàng Điếm hay Túy Xuân Lâu, hay là đến Thính Vân Các vừa xem kịch vừa uống? Mà thôi chúng ta đến Hồng Tụ Trai đi, không phải ta háo sắc đâu mà...

Bàng Nghi Chi khoát phất trần trong tay đưa hắn bay thẳng một đường ra ngoài trong khi miệng mồm thao thao bất tuyệt. Hắn quá quen thuộc rồi, đành ngậm miệng, dù sao mười lần họ gặp lại nhau thì có đến tám lần là Tiêu Lẫm không thể nói quá ba câu.

- ...Diệu kỳ! Quả là diệu kỳ! Hồng Tụ Trai có Bạch Nguyệt Thấu - màu rượu trong veo như nước suối, uống vào thanh lãnh tựa ánh trăng - chẳng cay nồng mà câu hồn đoạt phách. Trăm chén sau, thân ta ở đây, linh thức ta phiêu du chín tầng mây!

Bàng Nghi Chi hớn hở nhấp hết một ly lại một ly, xuýt xoa không ngừng, lớn tiếng cảm khái khiến quan khách phía dưới nghển cổ hóng hớt xem hôm nay Nhã gian chữ Kim tốt nhất Hồng Tụ Trai này đón kỳ nhân nào ghé thăm. Nhã gian chữ Kim hiếm khi mở cửa, nhưng đã mở cửa thì nhất định Hồng Tụ Trai Đệ nhất đầu bài - Thượng Quan mỹ nhân sẽ đăng đài, xuất ra cổ cầm tuyệt kỹ - này được giới phong lưu xếp vào hàng thứ tư trong "Thịnh Đô Tuyệt Cảnh". Vài người kháo nhau phỏng đoán danh tính vị khách quý này, những người còn lại chỉ cần biết mình đã trúng mánh lớn, cùng đắc ý gật gù, rửa mắt ngóng chờ.

- Ta đây may mắn có Sư điệt gia thế hiển hách là con, nay ngồi tại nơi đây, dù chỉ có ba loại cải luộc để nhắm rượu cũng thấy đáng lắm!

- Là Sư thúc người khăng khăng đòi đãi  con dù trên người chỉ còn nửa phân bạc vụn còn gì...

- À à... À, đúng vậy, đúng vậy!

Dù là môn phái nhất nhì giới tu chân nhưng Tiêu Dao Tông nổi tiếng bần hàn với châm ngôn "Lo chuyện bao đồng không lấy tiền". Ấy mà xét trên dưới tông, Sư thúc hắn là nhân vật càng đặc biệt: "Tiền tài là phù du, thắng thua do vận số" - đi bao nơi, gặp bao người chẳng hề lưu luyến, duy chỉ có bài bạc và rượu chè là tiên tu này không bỏ được. Hắn liếc trên bàn gỗ khảm xà cừ, ngoài ba món rau thì đậu phộng húng lìu và hạt dưa táo đỏ là miễn phí. May mà Cầu Lão bản nương hào phóng mời khách, không thì năm bầu rượu lớn nào có thể chễm trệ nằm đây.

Rèm châu gõ tiếng đinh đang, đèn lồng dần tỏ rạng cùng tiếng tỳ bà văng vẳng trầm thấp. Một tiếng trống chấn động! Tỳ bà ngưng bặt, rồi nhịp tiết tấu ngày càng dồn dập, thôi thúc ngàn ánh mắt hướng về phía Thượng Vân Đài. Sở dĩ có cái tên này bởi trong nền móng của nó xây thêm cơ quan. Cuồn cuộn hơi nước mát lạnh phun ra, trong chốc lát khiến quang cảnh sơn thủy nhân tạo bao quanh sân khấu lọt vào sương mù, làm quan khách ngỡ mình đã bước vào nơi bồng lai tiên cảnh.

Mây khói chảy trôi, len lỏi lại lan toả, lưu động tinh tế... Lam y mỹ nhân phất tay áo dài óng ả, toạ bên cổ cầm dát bạc.

Bốn bề tĩnh lặng, hồi lâu mới có vài tiếng thở dài cảm thán.

Dây đàn căng tràn nội lực rung lên. Bài, Toát, Bật, Lịch - từ cốt tủy se qua thớ gỗ dệt nên gấm vóc giang sơn mỹ lệ, mà ngàn ti vạn lũ trong đó là hỉ, nộ, ái, ố của đời người, lướt qua kẽ ngón tay liền tiêu thất. Sau cái kết là một hồi trăn trở, xoay người là trở về với hư vô.

Bàng Nghi Chi mở to mắt kinh ngạc, nhoài người trên lan can:

- Thế mà là một nam nhân? Còn là một cao thủ! Tiêu Lẫm, sao con không gọi ta đến Thịnh Đô sớm hơn? Nếu ta không nhận nhiệm vụ truy yêu thì bao giờ mới được xem hả? Hả?! Hả!!

Bàng Nghi Chi chất vấn hắn vô dụng; quay đầu nhìn thì chỉ thấy ánh đèn hoa bị ngăn cách bên ngoài, chẳng lọt quá con ngươi trong đôi mắt Sư điệt mình.

- Sao còn ít nói hơn cả lúc thường thế này? Đừng doạ ta con ơi...

Hắn bị ngón trỏ của Bàng Nghi Chi dúi vào đầu vai đến trầm mặc thở dài, hắn biết không nói ra hắn sẽ không được tha.

- Sư thúc... Con hỏi người một câu...

- Ừ?

- Nếu Kiến Sinh Phù của một người có thể sinh ra ảo cảnh đẹp đẽ nhất, vậy y... có thể giết người không?

Bàng Nghi Chi không ngờ hắn sẽ hỏi như vậy, trước tiên thở phào rồi mới cẩn thận suy xét.

- Hết cả hồn! Ta còn tưởng Sư điệt mình biết tương tư rồi chứ! Nhưng mà sao con lại nghĩ không thông chuyện này được?

Sư thúc hắn ung dung ngã ra ghế, đập chén rượu vừa uống cạn xuống bàn mới giảng giải:

- Muốn khai mở Kiến Sinh Phù, cần có tâm tư thuần khiết - phải nhận thức sinh mệnh quý giá, phải tiếc nuối sinh mệnh phù du. Người như thế khó có sát tâm, mà đã giết người thì không bao giờ dùng Kiến Sinh Phù được nữa.

Nghe Sư thúc khẳng định chắc nịch, hắn vừa tưởng có thể yên lòng, hai chữ "trừ khi" liền dè dặt vang lên.

- Trừ khi gì cơ ạ?

- Trừ khi... Trừ khi người đó không thấy tội lỗi. Ầy, chính là cho rằng hành động ấy không sai, hoặc là không có khả năng cảm nhận được áy náy khuất tất trong lòng. Nhưng mà... là giết người đấy... người bình thường không làm vậy được, không thể nào.

Tức là người bất thường thì có thể? Y là Ma Thai duy nhất trên đời, vậy hẳn là "bất thường" ở ngôi chí tôn đi - hắn tự ngẫm, không khỏi càng thấy nan giải... Y kín kẽ như vậy, tức y biết người đời phân biệt tốt xấu ra sao, nhưng cách y phân biệt tốt xấu lại hoàn toàn khác do y vốn không hiểu lương thiện và lòng tốt có ý nghĩa gì. Hắn muốn dạy y hướng thiện cũng khó như muốn dạy nấu ăn cho một người không nếm được mùi vị.

- ...Mà tự nhiên con hỏi vậy là sao? Đáng sợ thế- Á!

Nghi hoặc của Bàng Nghi Chi bị đánh gãy bởi một tiếng gõ cửa đột ngột. Hắn biết ngay là Sư thúc mình đã ngà ngà say nên mới không nghe ra tiếng bước chân cực nhẹ của người vừa đến, bị lực gõ rắn rỏi làm giật mình.

- Vi thần Diệp Thanh Vũ cầu kiến Lục Điện hạ.

- Ấy! Là tiểu tử nhà Diệp Lão đầu đấy hả? Mau vào đi, mau vào đi!

Diệp Thanh Vũ từng trải qua vài mùa hè ở Tiêu Dao Tông. Thời gian đó Diệp Khiếu thường xuyên ở lại biên cương, liền gửi gắm con trai thứ có tố chất vào Tiên môn để rèn luyện. Nhóc con Diệp Thanh Vũ thường lon ton theo chân các Sư huynh, Sư thúc làm thư đồng, nhóc không bái nhập tông môn bởi Diệp Khiếu vốn không có ý định cho con cái tu tiên. Sau đó, Diệp Khiếu liền đưa Diệp Nhị Thiếu gia vào nuôi trong quân doanh, không tới Tiêu Dao Tông lần nào nữa.

Cánh cửa vừa khép lại sau lưng, Diệp Thanh Vũ dứt khoát quỳ xuống hành lễ:

- Vi thần Diệp Thanh Vũ khấu kiến Lục Điện hạ. Tiểu tướng Diệp Thanh Vũ khấu kiến Thái Thường Tiến sĩ.

- Tiểu tử thối, quên mất cách chào của Tiêu Dao Tông rồi hả?

- Thanh Vũ, ở đây không có người ngoài, đệ cứ dùng xưng hô lúc nhỏ giữa chúng ta đi.

- ...Vâng, Tiêu Đại ca. Bàng Bất Hư Tiên sinh, buổi tối tốt lành.

Thiếu niên xuất chúng chần chừ đáp ứng, đứng lên chào lại Bàng Nghi Chi theo cách cũ. Mấy năm không gặp mà Diệp tiểu tử này phổng phao hẳn, làm Bàng Nghi Chi ngước nhìn mỏi cổ. Tên nhóc này diện mạo sáng láng, có điều lớn rồi trông còn giống đầu gỗ hơn cả Tiêu Lẫm... Bàng Tiến sĩ không tiện thở than, vẫn là vỗ tay hắn ngồi xuống.

- Vậy mới đúng chứ! Nghe nói nhóc ở biên ải có chí lớn, lập công không ít, sắp được cất nhắc rồi hả?

Đối diện với lời hỏi han niềm nở là vậy mà lông mày Diệp Thanh Vũ chẳng giãn ra chút nào, còn thêm nặng âu sầu.

- Chẳng dám giấu, lần này con về Thịnh Đô là do ải Ca có biến lớn, cần trực tiếp bẩm báo với Quốc chủ. Song con cũng muốn tìm gặp Lục Điện hạ, được thủ hạ của huynh ấy chỉ dẫn tới đây.

- Là chuyện Hoắc Tướng quân hi sinh phải không? Điều tra ra lý do chưa?

Diệp Thanh Vũ nhướng mày bàng hoàng, không nghĩ tới Tiêu Lẫm sẽ nói thẳng trước mặt Bàng Nghi Chi.

- Tiêu Đại ca đã biết?

- Phải. Ta nhận được mật báo Hoắc Tướng quân đột tử trong doanh trướng, thi trạng bất thường, ắt không phải tự nhiên mà chết.

- Tình hình quá mức nghiêm trọng nên đệ phi ngựa xuyên đêm về Thịnh Đô. Dù phong toả tin tức, lòng quân hoang mang không thể tránh, hơn nữa quân lương túng thiếu, phải dựa vào săn bắn hái lượm nhiều tháng nay. Tiểu đệ mấy lần khẩn cầu Thịnh Vương viện trợ đều không được đáp ứng.

Không khí giữa bọn họ trùng xuống, trực giác cả ba người đều thấy được có thế lực đang dương móng vuốt từ trong bóng tối về phía họ.

- Mấy đứa, tử trạng của Hoắc Tướng quân cụ thể là thế nào? Gần đây Vực Hoang xảy ra dị biến mấy lần, yêu ma quỷ quái thoát ra không ít. Này... nhỡ đâu là bọn chúng?

Diệp Thanh Vũ nhận được một cái gật đầu của Tiêu Lẫm, liền không giấu giếm gì nữa:

- Bàng Tiên sinh, con tận mắt chứng kiến thảm trạng của Hoắc Tướng quân. Ông ấy chết không nhắm mắt, kinh mạch toàn thân vỡ nát nhưng trên người không có ngoại thương, cũng không trúng độc.

- Hừm, vậy không giống lắm. Yêu quái thích chơi đùa với con mồi, thường sẽ để lại ngoại thương dính yêu khí. Đây ngược lại giống như Hoắc Tướng quân bị người linh lực thâm hậu bất thanh bất sắc một chưởng đánh chết trong lúc ngủ.

- Hung thủ là người tu tiên?

Bàng Nghi Chi hiểu vẻ mặt không dám tin của Diệp Thanh Vũ. Từ trước tới nay, ngoại trừ Tiêu Dao Tông thích lo chuyện bao đồng, các Tiên môn khác đều chủ trương đứng ngoài thế cuộc. Môn đồ các Tông nếu ra ngoài ỷ mạnh hiếp yếu, nhiễu loạn nhân gian đều bị hủy linh đan, trục xuất tông môn.

- Trước mắt đây chỉ là suy đoán. Con gửi thư khẩn về ải Ca, nói họ cố gắng bảo quản thi thể Hoắc Tướng quân cho tốt. Ta xong việc ở Thịnh Đô sẽ lập tức tới ải Ca điều tra giúp con.

- Đa tạ Bàng Tiên sinh tương trợ. Nhân có người ở đây, con mạn phép xin người một ân tình khác, được không ạ?

- Tiểu tử con mắc gì phải câu nệ thế? Nói đi!

-  Diệp Nhị Muội con gặp bất trắc bị thương ở đầu, tỉnh dậy tính cách biển đổi không nhận ra, danh y trong nhân gian đều bất lực. Con xin người giúp muội ấy với!

Diệp Thanh Vũ đã kịp ghé qua nhà. Biết chuyện, Nhị Thiếu chạy đi tìm muội muội đúng lúc nha đầu ngốc đang giở trò suồng sã giữa thanh thiên bạch nhật. Tiểu tử này nộ khí xung thiên, nhớ tới Bàng Tiên sinh đang ở liền sốt sắng. Công Dã Tịch Vô sầu não đỡ trán nhìn qua: Diệp hiền đệ à, ngươi suy nghĩ chút đi! Muội muội ngươi mãi mãi không quay về như trước kia mới là chuyện tốt!

____________________

Sáng hôm sau, Bàng Nghi Chi đáp ứng Diệp Thanh Vũ tới xem Diệp Tịch Vụ - người đang xụ mặt chọc nát trứng bắc thảo trong bát cháo của mình.

- Muội ăn cho tử tế! Không làm được thì đừng ăn nữa! Không được khóc nhè!

Diệp Tịch Vụ giật nảy mình, cúi đầu hậm hực ăn cho hết. Diệp Nhị Thiếu ngứa mắt muội muội tối ngày dính lấy em rể, mở miệng đều là dạy dỗ nàng. Hôm qua nàng đứng giữa vườn hoa muốn vạch áo y ra tìm bùa giấy chơi, bị ca ca lớn tiếng mắng "Không biết xấu hổ!"

Cách một Diệp Thanh Vũ, Đàm Đài Tẫn thong thả ăn phần mình. Từ ngày cùng Diệp Khiếu từ Hoàng Cung trở về, y mới nhận được đãi ngộ chân chính của Nhị Cô gia Diệp phủ. Xuân Đào bớt phải lo từng bữa cho y, mà thức ăn cũng phong phú hơn nhiều. Đám gia nô thức thời, không còn dám hiếp đáp y như trước dù vẻ mặt nghi kỵ cùng ái ngại vẫn như cũ hiển hiện quanh bàn ăn có thêm y.

Ăn xong bữa sáng lộp độp nước mắt, Diệp Tịch Vụ được ca ca dẫn đi xem bệnh. Bắt mạch, xem tướng, đọc chỉ tay,... Bàng Nghi Chi vẫn chưa xong, lôi một đống pháp bảo linh tinh ra tính toán lâu la, hết lắc đầu rồi lại gật đầu, sau đó quay qua Diệp Khiếu:

- Xin hỏi, ngày ấy gặp nạn, người cứu ái nữ là ai?

- À, nhờ ơn Lục Điện hạ đánh đuổi sơn tặc, ái nữ may mắn được Đàm Đài Điện hạ tìm trở về.

Bàng Học sĩ hít một ngụm khí, dùng vẻ mặt nghiêm trọng đánh phất trần phựt một cái, dõng dạc phán:

- Diệp Lão đầu à, vậy là đúng rồi!

Diệp Thanh Vũ chờ mãi không thấy Bàng Tiên sinh đang ngếch mặt lên trần nhà nói tiếp, lớn tiếng hỏi.

- Tiên sinh, đúng cái gì ạ?

- À thì... Tổn thương ở đầu kết hợp với sợ hãi quá độ khiến tâm trí Diệp Nhị Tiểu thư dựng nên phòng vệ, đem nàng biến thành trẻ nhỏ đáng yêu mang chấp niệm ôm đùi người cứu mình-

Diệp Khiếu để ý biểu cảm con trai thứ biến xấu, hắng giọng một cái, nhẹ nhàng cắt lời Bàng Nghi Chi:

- Vậy làm sao mới chữa được?

- Bần đạo tu tiên, tuy chưa thành tiên thành thần nhưng lời cần nói vẫn phải nói: chữa không được, này là căn quả của ái nữ nhà ông.

Bàng Nghi Chi vỗ lưng Diệp Lão đầu động viên, hớn hở nói tiếp:

- Ầy, dù sao thì người vẫn sống tốt đấy thôi. Lại nói, Đàm Đài Điện hạ có mệnh quý nhân, sau này nhà ông nhất định sẽ được nhờ đấy!

Quý nhân Đàm Đài Tẫn lúc này chẳng cần biết Diệp Tịch Vụ có căn quả dây mơ rễ má gì với y, điều y quan tâm là bánh cuộn hạt óc chó với mật ong rất ngon, cần giấu vào ngăn tủ trên gác để lát nữa Tiêu Lẫm tới thì mang ra mời hắn ăn cùng. Y biết Diệp Thanh Vũ cũng ngứa mắt với y không kém. Lần đầu tiên gặp mặt, y hai tay giữ lại cổ áo xộc xệch chào anh rể - không trách được mà! Thế nhưng Diệp Thanh Vũ biết y từng cứu em gái mình một mạng, vẫn chừa lại đầy đủ tôn trọng cần có cho y, còn giúp chuyển lời của Tiêu Lẫm tới y, nói hôm nay sẽ ghé thăm.

Y đợi mãi trên căn gác nhỏ, đợi tới khi mặt trời đứng bóng vẫn không thấy bóng dáng hắn. Xuân Đào giúp y thu dọn, thấy y ngây ra bên cửa sổ bèn tới đổi cho y một ấm trà mới.

- Cô gia, em nghe hình như trong cung có chuyện. Lão gia, Nhị Thiếu gia với Bàng Học sĩ đều được triệu vào tới rồi ạ. Tạm thời, chắc Lục Điện hạ không qua đây được đâu ạ.

- Vậy sao? Đáng tiếc a...

Y mở ngăn tủ lấy ra đĩa bánh trước vẻ ngỡ ngàng của Xuân Đào, vừa uống trà vừa ăn cho bằng hết.

- Cô gia, ngài thích ăn gì cứ bảo em đi mua. Có nhiều thứ để lâu sẽ không ngon nữa đâu ạ!

Đôi mắt to tròn xem ngăn tủ nhỏ kín kẽ có vài bọc giấy dầu xếp ngay ngắn chỉn chu - như thể đó là mấy xấp ngân phiếu vạn lượng vàng chứ không phải đồ ăn vặt - ngăn không được hồng cả lên.

- Cô gia ngài xem, đậu phộng trong kẹo ỉu cả rồi...

Y cầm miếng kẹo màu mạch nha trong gói giấy Xuân Đào vừa mở, soi nó dưới ánh nắng.

- Vẫn chưa mốc lên mà, không sao đâu. Em cất đi đi.

Nói xong y với tay muốn buộc lại gói kẹo như cũ, bị Xuân Đào ngăn cản giấu ra sau lưng. Nàng lắc đầu nguầy nguậy, bất chấp chu cái mỏ bướng bỉnh lên:

- Cô gia, bây giờ Lục Điện hạ cho em nhiều tiền lắm, muốn mua hết điểm tâm trong Thịnh Đô cũng được. Cô gia có thể muốn ăn gì thì ăn nấy, sao phải khổ như vậy?

Khổ sao?

Đúng là y từng tích đồ trong ngăn tủ này để ăn dần, nhưng dạo gần đây, những thứ ăn được không còn khan hiếm với y. Vậy nên không phải vì thèm thuồng mà y giữ chúng lại, huống chi, thực ra y không hảo ngọt tới thế... Y đơn giản là không nỡ đem bỏ mùi vị của buổi dạo phố hôm ấy.

- Ừ, ta không ăn nữa, nhưng em đừng vứt, cứ cất đó đi.

- ...Dạ.

______________

Chập choạng tối, Tiêu Lẫm, Bàng Nghi Chi, Diệp Thanh Vũ cùng Diệp Khiếu quay về Diệp Phủ, đóng cửa nghị sự hồi lâu.

Yêu quái bắt người trong cung là chuyện động trời, hơn nữa người bị bắt đều là cung nữ, chưa đến nửa ngày mà hàng tá lời đồn ma nữ đòi mạng lan truyền khắp Hậu cung. Bàng Học sĩ vừa được triệu vào liền bị kéo đi dán bùa chú khắp tẩm điện của Hoàng Quý phi. Thịnh Vương ném trách nhiệm lên đầu Tiêu Lẫm cùng Diệp Khiếu, lệnh hai người dùng tất cả nhân lực trong vòng hai ngày truy giết bằng được yêu quái này. Ý đồ làm khó dễ Lão Tướng quân của Thịnh Vương chẳng qua mắt được ai nhưng Diệp Khiếu ông chỉ có thể cúi đầu nhận mệnh. Ông liếc nhìn ánh mắt chua xót thay cha của con trai thứ, khẽ lắc đầu.

So với thời hạn ngắn ngủn Phụ Vương hắn đặt ra kia, hắn càng sốt ruột vì chuyện khác. Trong số ba cung nữ mất tích, có hai người của Tẩy bố phòng, người còn lại ở lãnh cung chính là nhũ mẫu của Đàm Đài Tẫn - Oánh Tâm. Nếu người đàn bà này có mệnh hệ gì, hắn sẽ mất đi cánh cửa cuối cùng để bước vào quá khứ của y.

- Bàng Tiên sinh, điều tra sơ bộ cho thấy gần đây trong thành có vài vụ mất tích, nhưng các nạn nhân hầu như đều vô thân vô thích, lại không quen biết nhau nên quan phủ không liên kết các vụ án này. Tiên sinh xem...

Diệp Thanh Vũ trải ra bản đồ đánh dấu vị trí các vụ mất tích trên bàn, lần lượt chỉ vào từng điểm:

- Vụ thứ nhất là lão cầm canh mất tích ở phía Tây thành, ông ta mất cả vợ và con trong một vụ hoả hoạn 20 năm trước, kể từ đó liền dọn tới sống trong nghĩa địa. Vụ thứ hai là một tạp dịch ở Túy Xuân Lâu, nghe nói bà ta đến đó tìm con gái mất tích, cuối cùng được Lâu chủ thương tình nhận vào làm. Vụ thứ ba là một ngư phủ ở ngã ba lạch Vi Vũ với sông Mặc, ngoài ra không có thông tin gì nhiều...

- Không cần đâu. Có vẻ con yêu này chỉ tìm bắt người ở những nơi âm khí thịnh hay tích tụ oán khí, chứng tỏ nó có mục đích riêng, cũng có tiêu chuẩn cho con mồi của mình.

Dường như chỉ có những lúc thế này Bàng Nghi Chi mới toả ra cảm giác đáng tin cậy, thành công khiến Diệp Khiếu hạ quyết tâm.

- Nói như vậy, hẳn Tiên sinh đã có cách dụ rắn xuất động rồi? Diệp Khiếu ta không hiểu chuyện tiên ma thần quỷ, không dám hiến kế, nhưng sự đến nước này, ta mạn phép hiến trạch hẳn là được?

- Ồ, Diệp Lão đầu là đang nói tới hồ nước ở hậu viện sao?

Thấy vẻ mặt ù ù cạc cạc của Diệp Thanh Vũ, Bàng Nghi Chi thay ông bạn già giải thích:

- Từ hồi con mới lọt lòng kìa, không nhớ là phải. Năm đó cha con sắc phong Hộ Quốc Tướng quân, được ban cho phủ đệ này. Sau đó lộ ra thâm cung bí sử, ầy, tóm lại là cha con phát hiện Tiên Vương từng xử tử 18 thê thiếp nhà chủ cũ của nó - phải, là vị Quốc Cữu đó - bằng cách dìm chết dưới hồ. Nơi này biến thành một toà hung trạch. Chà chà! May mà cha con hữu duyên quen biết Lão Triệu nhà ta...

- Đúng vậy, là Triệu Chưởng môn giúp cha chôn pháp bảo trấn trạch dưới hồ, nhưng dù vậy xung quanh hồ vẫn âm hàn bất tán, chỉ có mệnh căn của em gái con trụ được.

Diệp Thanh Vũ nghe xong liền vỡ lẽ: hoá ra đây là lý do mỗi lần Diệp Trạch Vũ anh hắn đòi hỏi hay tị nạnh sương phòng của Diệp Tịch Vụ đều bị cha gạt phăng đi.

- Cha, chúng ta thật sự dụ yêu quái tới nhà sao?

- Con yên tâm, Lão huynh ta đã thiết kế trận pháp xung quanh hồ rồi. Một khi phát động thì yêu ma mạnh tới mấy cũng không thoát được. Tiêu Lẫm, con cùng ta đi tạm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net