[Ngũ] Biết sợ chưa?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắn cho người dẫn toán sơn tặc về nha môn tra xét, tự mình đưa Đạm Đài Tẫn hồi phủ.

Lúc hai người về đến nơi, Diệp Tịch Vụ đang được thái y chẩn trị, nàng tạm thời hôn mê chưa tỉnh, còn Tổ mẫu không còn gì đáng ngại, đang nghỉ ngơi trong phòng.

Lướt qua ánh mắt ngỡ ngàng của người người trên dưới Diệp gia, Đạm Đài Tẫn mang áo choàng lam nhạt thêu sơn trà vàng kim  hành lễ với Diệp Khiếu rồi rời đi trước, y nói muốn về phòng Diệp Tịch Vụ chăm sóc cho nàng. Qua một lúc, hắn cũng khuyên Diệp Tướng quân nghỉ ngơi sớm, phần mình đi về hướng hậu viện.

Mấy ngày nay, Xuân Đào nhận thêm một khoản tiền công nữa - mỗi buổi tối đều sẽ có người của Lục Điện hạ chờ nàng ở cổng sau Diệp phủ. Người đó nghe nàng báo lại mấy giờ nàng đưa cơm cho Đạm Đài Tẫn, y ăn những món gì, mấy giờ y đổi băng thay thuốc... Chỉ là hôm nay nàng phải theo Diệp Nhị Tiểu thư nhà nàng đi từ sớm, lại lăn lộn lên xuống vài vòng mới vác được cái mạng quay về phủ. Lúc này Diệp Tịch Vụ đã được băng bó chữa trị xong xuôi. Xuân Đào đổi một kiện y phục cho tiểu thư, ngồi bệt xuống đất ở bên giường, mệt đến đờ đẫn bơ phờ. Mãi đến khi Cô gia nhà nàng quay về, nàng mới được đuổi đi rửa mặt, thay quần áo.

Trên đường Xuân Đào quay lại, nàng gặp Lục Điện hạ Tiêu Lẫm chờ nàng ở hành lang gấp khúc bên vườn.

Tại sương phòng cách đó không xa, Đạm Đài Tẫn lặng yên đứng nhìn Diệp Tịch Vụ run rẩy mi mày trong giấc ngủ bất an, ánh mắt y như muốn nhìn xuyên thấu ác mộng của nàng.

- Oan cho nô tì quá mà Lục Điện hạ, nô tì đã kiếm cho Cô gia một bộ y phục rất ấm rồi, nhưng... lại bị Đại Thiếu gia rạch hỏng mất.

- Cái gì? Là Diệp Trạch Vũ?

Hắn cau mày nhìn Xuân Đào đang mếu máo gật đầu lia lịa.

- Vâng, Đại Thiếu gia vốn cũng không vừa mắt Cô gia, thường xuyên mắng Cô gia là cái gì... tiểu bạch kiểm... cái gì tiểu súc s- ăn bám... Nhưng bình thường cũng không động thủ với Cô gia đâu, đến hôm trước mới...

Hắn thở dài một hơi. Rốt cuộc Đàm Đài Tẫn ở đâu mới có thể yên ổn? Y kỳ quặc một chút thì thôi đi, sao đến đâu cũng gặp vài tên sao quả tạ vậy?

- Rồi Đạm Đài Điện hạ có nói gì không? Y sau đó ra sao?

- Lúc đó suýt chút nữa Đại Thiếu gia đã động thủ với Cô gia rồi, nhưng may có Nhị Tiểu thư ngăn lại-

- Diệp Tịch Vụ?

- Vâng. Cô gia lườm Đại Thiếu gia thế này ạ, rồi Đại Thiếu gia liền giơ tay lên thế này. Chính là lúc nô tì cùng Nhị Tiểu thư đi ngang qua, nô tì xem tận mắt mà.

Nàng thấy Lục Hoàng tử nhìn mình như không thể tin nổi, liền xuất mười phần công lực ra diễn lại cho thật giống. Đến giọng điệu chua chát của tiểu thư nhà mình nàng cũng bắt chước một chín một mười:

- Nhị Tiểu thư chạy tới ngay, tay chống nạnh quát lên: "Chó của ta huynh cũng dám đánh? Huynh trả tiền chưa? Có tin ta đánh cả huynh luôn không?" Sau đó Nhị Tiểu thư đánh Đại Thiếu gia thật, náo đến Diệp Lão gia cũng biết ạ.

- ...Còn nữa không?

- Dạ. Đại Thiếu gia và Nhị Tiểu thư cùng bị phạt quỳ ở Từ đường, mà Nhị Tiểu thư chỉ bị phạt quỳ một khắc thôi. Xong Nhị Tiểu thư lại muốn tìm Cô gia xả giận, nhưng vừa bước ra đã bị Diệp lão nương nương đón đi dạo phố luôn ạ.

Hắn gật đầu nghĩ - chắc hẳn lão Tướng quân hiểu tiểu nữ nhà mình như lòng bàn tay, đã sớm nhờ Tổ mẫu ra mặt rồi.

- Lục Điện hạ đừng lo, mấy ngày nay Cô gia sống tốt hơn nhiều lắm. Nhị Tiểu thư hay ở cùng Diệp lão nương nương nên nô tì càng có nhiều thời gian chăm lo cho Cô gia. Ái chà... giá cứ thế này mãi thì tốt biết mấy...

Xuân Đào ngửa mặt lên trời ao ước.

Diệp Tịch Vụ đột ngột mở bừng mắt bật dậy khiến Đàm Đài Tẫn cũng phải giật mình lui về sau một bước. Nàng ta hốt hoảng sờ loạn trên người, trên mặt, rồi lại nhìn hai tay mình lật qua lật lại, cuối cùng tự nhéo bản thân đến la lên mới thực sự chấp nhận bản thân còn sống. Nàng vỗ vỗ ngực thở phào, quay qua liền thấy ngay Đạm Đài Tẫn.

Y vẫn im lặng ở một bên quan sát cho đến khi nàng ta chợt tung chăn lên, trốn vào góc giường run lẩy bẩy. Nàng ta còn chẳng dám mở mắt ra nhìn y, miệng nàng mếu máo như muốn hét lên nhưng chỉ phát ra được vài tiếng ú ớ. Y thử bước lên một bước, nàng ta liền liều mạng chôn mặt vào thành giường, thiếu điều muốn đu lên, hoà làm một với nó như tắc kè hoa vậy.

Y nhíu mày nhận ra mình chính là lý do nàng ta bị doạ đến hồn bay phách lạc.

- Diệp Tịch Vụ? ...Diệp Tịch Vụ?!

- Á! Đừng lại đây! Hức- đừng đánh ta! Đừng đâm ta! Ta không muốn chết huhuhuhuhu... Đau lắm huhuhuhu...

- Quỷ nào dám động tới cô chứ?

Trông y giống ai đó đã đánh nàng ta hay sao? - Y nhìn Diệp Tịch Vụ khóc nấc lên, nước mắt giàn giụa, trong lòng y càng dấy lên nghi hoặc cùng tò mò.

Nàng ta khó khăn lắm mới dám mở mắt ra ngó, lại thấy Đàm Đài Tẫn đang đứng ngay bên giường, cúi đầu ngắm nàng chăm chăm.

- Á đừng! Đừng mà, Ma Thần, ngài tha cho tiểu nữ đi! Tiểu nữ không phải tiên tử kia, tiểu nữ không biết gì hết!

Nàng ta nói liến thoắng nhưng y nghe rõ mồn một. Diệp Tịch Vụ nghĩ y là "Ma Thần"? - Khoé môi khẽ nhếch lên của y như chồi non phá tuyết, hồng mai nở trong băng. Y đứng thẳng dậy, không khỏi cảm thấy vô cùng thú vị cùng hiếu kỳ. Ác nữ không sợ trời không sợ đất - đập đầu một cái lại sợ y? Bị ma nhập à? Y học con ma đen thui trong đầu mình, lên giọng nói:

- Bản tôn đã tha mạng cho ngươi, còn không biết dập đầu tạ ơn ư?

Diệp Tịch Vụ nghe hiểu - tựa người suýt chết đuối được vớt lên bờ, lồm cồm bò dậy. Nàng phủ phục trên giường, dập đầu tạ ơn y, mà chung quy vẫn run rẩy không dám ngẩng đầu đón ánh mắt y.

- Nói. Ngươi nhìn thấy cái gì rồi?

Nàng tưởng là thanh âm lạnh lẽo biếng nhác khiến người ta sởn gai ốc vọng lại từ trong giấc mơ, cả người cứng còng, mãi mới mở miệng thều thào được vài chữ:

- Tiểu nữ- hức- tiểu nữ thấy mình... biến thành một tiên tử áo vàng... Nàng ta cầm đàn... Tiểu nữ không phải nàng ta đâu- híc- không dám mạo phạm tới ngài đâu! Ma thần... Ma thần vạn tuế! Ma thần vạn tuế!

Trong mơ, Diệp Tịch Vụ thấy mình biến thành tiên. Mặc dù bầu trời đều là mây đỏ vần vũ trông rất đáng sợ, nhưng có một người trông giống Tiêu Lẫm đi cùng nàng, bị nàng gọi là Tịch Vô Sư huynh; còn tay nàng gảy đàn không ngọc bích quý giá bắn ra pháp chưởng. Diệp Tịch Vụ sướng ngất ngây. Nào ngờ đâu, đang bay thì nàng bị một thế lực khổng lồ đập dí xuống đất. Nàng nghe rõ xương cốt mình kêu lên răng rắc, đau đến cả người tê liệt mà không thể thoát mộng. Lần sau mở mắt ra, nàng thấy một cỗ xe được nhiều con rồng đen kéo bay vụt đến. Nhanh như chớp, cổ họng nàng bị siết chặt bởi vuốt sắt đen tuyền, mà người túm cổ xách nàng lên giống Đàm Đài Tẫn y như đúc - chỉ khác là người này cường bạo vô song, âm u lãnh khốc, đuôi mắt y không nhuộm sắc hồng yêu mị mà là một nét đao ác nghiệt tắm máu tươi.

Y tự xưng Ma Thần.

Diệp Tịch Vụ chứng kiến vị tiên tử này bị y quăng quật chẳng khác gì một con búp bê vải. Tiên tử bị đánh đến thổ huyết ném một mảnh ngọc vỡ cho Tịch Vô Sư huynh kia, rồi dù bản thân bị kiếm đâm xuyên tim cũng bất chấp muốn kéo Ma Thần đồng quy vu tận. Tiên tử thất bại, mà Diệp Tịch Vụ trải qua toàn bộ nỗi thống khổ xéo nát tâm can ấy cũng dần nhận ra đây không đơn thuần là một giấc mơ. Nàng là được đưa đến trong cơ thể này, vào thời khắc này, để nhận lấy một lời cảnh cáo mà nàng tốt nhất nên khắc cốt ghi tâm.

Trước tiên mặc kệ "Ma Thần" mà Diệp Tịch Vụ nhắc đến có liên quan gì tới y, Đàm Đài Tẫn bị dáng vẻ này của nàng ta chọc cho không giấu nổi ý cười. Y thầm nghĩ nếu Diệp Tịch Vụ có ngày thanh tỉnh trở lại, nhất định sẽ vừa tức vừa xấu hổ đến mức giết y xong nàng ta sẽ tự sát. Đã vậy, y cũng nên tranh thủ lúc này chọc nàng ta đến cùng mới được.

- Ngẩng đầu lên nhìn cho kỹ. Ngươi còn nhớ tên ta là gì không?

Diệp Tịch Vụ bị y lấy một ngón tay nâng cằm lên, ép nàng phải nhìn vào y. Đồng tử nàng sợ hãi co rụt lại, nàng nhắm chặt mắt, ngắc ngứ:

- Đàm Đài T- à không! Tiện nữ ngu xuẩn! ...Là Ma Thần, ngài là Ma Thần. Ma Thần!

- Không. Ta là Đàm Đài Tẫn, không sai.

- Đàm Đài Tẫn... Đàm Đài Tẫn bị tiểu nữ o ép đánh đập sao có thể là ngài chứ! Không phải đâu! Y yếu nhược như vậy... Ma thần uy vũ, y được hiến xá cho ngài là phúc phần tổ tông 18 đời nhà y!

Đàm Đài Tẫn thiếu chút nữa đã cười ra thành tiếng. Nể tình nàng ta có lòng dỗ vui y như vậy, đành kể cho nàng ta nghe một ít sự thật đi.

- Diệp Tịch Vụ, chẳng lẽ ngươi chưa bao giờ tự hỏi... làm sao chính mình lại ăn phải Kết Xuân Tằm mà ngươi định hạ lên người Diệp Băng Thường? Hay... làm sao mà người còn lại trúng Kết Xuân Tằm... là ta, không phải Tiêu Lương?

Y chẳng chần chừ mà dội cho Diệp Tịch Vụ một xô nước lạnh từ đầu xuống chân. Y hài lòng nhìn mặt nàng từ từ trắng bệch, cắt không còn một giọt máu.

- Phải. Là ta đấy.

Giọng y nhẹ bẫng. Ngón tay thon dài ngọc bạch hất nhẹ cằm nàng ta, lại đưa lên, đẩy trán nàng ta một cái không nặng không nhẹ.

- Biết sợ chưa?

Qua một hồi tĩnh lặng tưởng như nghe được tiếng kim rơi, nàng ta giật mình thảng thốt.

- Vậy...

- Đúng. Bản tôn đã chọn ngươi làm hòn đá kê chân trong kế hoạch của mình, ngươi cũng nên biết thân biết phận mà ngoan ngoãn làm cho tốt chứ nhỉ?

Y kéo một lọn tóc rủ trước ánh mắt chùng xuống của nàng, nhẹ quấn nghịch nó trong tay.

- Biết đâu bản tôn vui lòng, sẽ an bài tốt hậu vận cho ngươi... Ngươi biết không? Diệp Tịch Vụ ngươi sau này vẫn có thể đường hoàng được gả làm chính thất cho người ta đấy.

Ném đi lọn tóc, y quệt tay vào chăn nệm ra điều ghét bỏ.

- Một đêm kia ta ngươi cuốn lấy nhau, đến cuối cùng vẫn chẳng làm gì hết. Ta thà chịu đựng Kết Xuân Tằm cắn nuốt, cũng sẽ không hạ mình sủng hạnh ngươi đâu.

Diệp Tịch Vụ rùng mình, vừa thấy nôn nao vừa thấy như có gì mắc nghẹn ở cổ họng. Nàng ta nhận ra thứ mình vẫn luôn xem là con mồi, là súc sinh cho nàng tiêu khiển... hoá ra là kẻ khống chế tất cả từ đầu đến cuối. Đêm đó, là y chủ động để nàng ném lên giường, gắt gao đè y dưới thân; là y giả vờ chống cự không nổi, là y ngước nhìn nàng bằng cặp mắt ướt át như cánh sen ngậm sương, kích động nàng giày vò đôi môi y không thương tiếc...

Tất thảy đều là y.

Diệp Tịch Vụ sụp xuống nặng nề, lần nữa lâm vào hôn mê.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net