[Nhất] Ma Thần của 500 năm sau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Công Dã Tịch Vô cau mày chịu đựng cơn giằng xé chói loá của trận Phá Quang. Võng mạc hắn còn hằn nguyên hình ảnh Sư phụ Cù Huyền Tử quay lưng ra đi, đón đầu trận tuyến, Sư bá Triệu Du linh hạch vỡ nát, đã ngã xuống bên trận.

Tay hắn nắm chặt Câu Ngọc đến rướm máu - đây là vật cuối cùng sư muội Lê Tô Tô để lại cho hắn, tiếng thét phẫn hận của nàng còn văng vẳng bên tai. Con đường này do Sư muội hắn mở bằng máu thấm đẫm Quá Khứ Kính; tính mạng nàng hi sinh để cản bước Ma Thần. Giờ đây Tiên Môn tuyệt diệt, hắn chỉ có duy nhất một nhiệm vụ không thể thất bại: quay về 500 năm trước, hủy diệt Tà Cốt.

__________

Công Dã Tịch Vô choàng mở mắt, hắn thấy như mình đã trôi nổi rất lâu trong khoảng không vô tận. Điều hắn chẳng ngờ tới là bản thân lại quay về Tiêu Dao Tông quen thuộc. Hắn ngồi xếp bằng trên giường đá, ngắm nhìn khung cảnh núi Bất Chiếu xanh mướt non tươi. Bầu trời - xanh biếc, cao vời vợi.
Nhưng chẳng lẽ...

Dù cả người đều là mồ hôi nhưng hắn lại thấy sảng khoái lạ thường, tựa như hắn vừa đột phá tầng tu vi mới. Hắn thử điều chuyển linh lực một vòng. So với tu vi 500 năm sau của hắn, linh lực của thân thể này chỉ như muối bỏ bể.

Câu Ngọc vốn lặng im treo bên hông hắn, làm một miếng ngọc bội thanh tao lạnh lẽo, bỗng toả ra ánh sáng xanh ngọc chói mắt. Trước mắt hắn đột nhiên trắng xoá một mảng.

Từng ký ức, như một vở kịch rối bóng, chầm chậm lướt qua.

Thì ra là vậy! Công Dã Tịch Vô nhận ra Câu Ngọc đang giúp hắn hoà nhập với thân phận hiện tại này. Hắn đã xuyên về trong thân thể đệ tử Tiêu Lẫm của Tiêu Dao Tông , cũng là Lục Hoàng Tử anh minh thần võ của Thịnh Quốc, người đời yêu mến gọi hắn một câu Sơn Trà Điện hạ. Tương lai, chuyện người này được sắc phong Thái tử là chuyện chẳng ai có thể nghi ngờ. Thân thế này quá đặc biệt - quyền lực hắn có chỉ dưới một người, gánh nặng trên vai hắn lại không ai bì nổi - khiến Công Dã Tịch Vô không khỏi lo lắng.

Bất chợt, một cái tên lướt qua đầu lưỡi khiến tim hắn run lên.

"Đàm Đài Tẫn Điện hạ."

Tiêu Lẫm gọi thiếu niên nhỏ nhắn kia như vậy.

500 năm sau, Đàm Đài Tẫn là Ma Thần khiến nhân gian đồ thán, Tiên Môn diệt vong, Thần - Phật hắn đều chẳng để vào mắt.

500 năm trước, Đàm Đài Tẫn lại chỉ là một Chất tử nhỏ nhoi bị người người khinh bạc. Lúc mới lên năm tuổi, Tiêu Lẫm đã đưa tay giải cứu tiểu Chất tử ấy khỏi gót giày của bè lũ vương tôn quý tử do Ngũ Hoàng huynh của hắn cầm đầu. Cũng lại là Tiêu Lẫm cho gọi thái y đến băng bó cánh tay gầy gò bị bẻ đến trật khớp. Kể từ đó, Lục Hoàng tử nơi Đông Cung cao quý, từng năm lại từng năm, một lần lại một lần,  "tiện đường" bước qua nơi lãnh cung hoang vắng kia. Lục Hoàng tử giơ tay che chắn Chất tử ở sau lưng, giúp hắn cản bớt những trận mạt sát hung tàn.

Lại dừng ở ba năm trước, Tiêu Lẫm rời cung, đến Tiêu Dao Tông tu luyện.

Mà gần nửa năm trước, Tiêu Lẫm nhận được tin tức cấp thuộc hạ gửi đến: Buổi sáng sớm sau Hạ Chí Dạ Yến thường niên của Hoàng Cung, đám thị nữ, thái giám hoảng hồn phát hiện ra Đàm Đài Tẫn và Diệp Nhị Tiểu thư đã chung chăn chung gối. Tiếp đó, Phụ hoàng hắn ban hôn, lệnh Đàm Đài Tẫn dọn đến phủ Diệp Tướng quân ở rể.

Còn Diệp Nhị Tiểu thư Diệp Tịch Vụ kia - nàng có khuôn mặt giống y đúc Sư muội hắn. Chỉ là, trong ký ức của Tiêu Lẫm, khuôn mặt kia có thêm bảy phần cay cú, ba phần ngu muội. Trong lòng Công Dã Tịch Vô đã có phán đoán - chắc nàng ta chỉ là một kiếp trần duyên xa xưa của Sư muội hắn mà thôi.

Dù vậy, tim hắn vẫn dâng lên xúc cảm nghẹn ngào chua xót chẳng thể hiểu rõ.

Hôm nay là ngày hắn xuất quan, cũng tới lúc hắn ước định xuất sơn. Ba năm qua, Tiêu Lẫm tu luyện rất xuất sắc, chứng minh rõ hắn chẳng phải hạng hữu danh vô thực. Nhưng chung quy, Tiêu Lẫm vẫn phải quay về làm Hoàng tử Thịnh quốc của hắn. Giao thừa năm nay, Tiêu Lẫm sẽ ở nơi Hoàng cung đèn đuốc sáng rực, thiết yến đêm thâu.

Bàng Nghi Chi là Sư thúc của Tiêu Lẫm. Người này thấm nhuần bản sắc bậc tiền bối Tiêu Dao Tông - thường ngày ngả ngốn không đáng tin, nhưng luôn luôn quan tâm tới hắn nhất, hay bao che dung túng cho hắn nhất. Sáng sớm nay, Tiêu Lẫm xuống núi, vị Sư thúc này cũng quả quyết muốn đi - dùng bước thấp bước cao, ba cái ngáp ngắn hai cái ngáp dài đi tiễn hắn - tiễn hắn tới thôn làng gần chân núi mới chịu dừng chân.

- Con đấy, đúng là tên mọt sách. Sớm nay xuất sơn mà đêm qua con còn ở Tàng thư Các đến khuyu để tra cái gì vậy hả?

- À con...

- Ầy thôi! Ta còn không biết tỏng con chắc! Thế này đi, để ta sáng tạo ra một tiên pháp mang hình dáng của ta. Tàng thư Các có bao nhiêu sách thì nó thuộc làu bấy nhiêu. Con cần gì thì cứ hỏi là được rồi. Con thấy sao?"

- Con-

- Thế nhé! Con cứ xuống núi trước. Ta kiểu gì cũng có việc phải đến tìm con sớm thôi. Kiểu như đi bắt yêu quái này, rồi đi uống rượu! Ái chà, sòng bạc ở Thịnh Kinh là đặc sắc nhất đấy! Vậy nha! Chúc con xuôi chèo mát mái. Ta về đánh một giấc cái đã...

Lời vừa dứt, người đã chẳng thấy đâu.

Công Dã Tịch Vô lắc đầu, mỉm cười bất lực. Xem ra hắn chỉ có thể tự lực cánh sinh mà thôi.

Tiêu Lẫm này trông giống y hệt hắn, thần trí cũng tương thích với hắn, ắt hẳn cũng là một kiếp phàm nhân của hắn giống như Lê Tô Tô có Diệp Tịch Vụ vậy.  Công Dã Tịch Vô thấy mình còn giữ được tâm thái bình ổn, thần trí sáng suốt dễ dàng, vậy ra tâm tính của Tiêu Lẫm này lại không đối nghịch với hắn như thế.

Công Dã Tịch Vô nhìn con đường trắc trở trước mắt, thúc ngựa đi thẳng. Hắn cần nhanh chóng về gặp người tên Đàm Đài Tẫn kia. Còn phần Tà Cốt... đêm qua, hắn đã kịp tra được rằng: tương truyền, ở nơi Vực Hoang, có vị thượng thần xả thân trấn yểm yêu ma đã một vạn năm, danh xưng Tắc Trạch. Hắn nhất định phải tìm thời cơ tới đó điều tra thêm.

Ba ngày sau, hắn lẳng lặng tiến vào Thịnh Kinh. Tất nhiên những người cần biết đều biết rõ hành tung của hắn. Nhưng xưa nay, Lục Hoàng tử nổi danh là người văn nhã, càng không thích đánh trống khua chiêng, ồn ào lãng phí, nên quan lại Lễ Bộ chẳng làm ra động tĩnh gì. Đêm nay là Giao thừa, Lục Hoàng tử về kịp lúc đoàn viên làm Thịnh Vương cao hứng không thôi, thuận miệng hại bọn họ chạy đôn chạy đáo chuẩn bị Nguyên Đán Dạ yến thêm long trọng xa xỉ.

Trên đường lớn đông đúc tấp nập, vậy mà xung quanh hắn luôn thoáng đãng. Vài lê dân bá tánh kính cẩn nghiêng mình với hắn từ xa, cũng có vài cô nương lén lút nhìn trộm hắn, chẳng dám tiến lại gần.

Mấy năm nay, biên giới Thịnh - Cảnh lại bắt đầu không yên. Mất nhà, mất ruộng, đoàn người dắt díu nhau kéo về hướng Thịnh Kinh. Bọn họ chỉ mong tìm được nơi nương náu, nghề gì cũng sẵn sàng làm. Có vài người quá túng quẫn đã giở thói trộm cướp, kết quả bị bắt được, giờ phải giấu giếm cổ tay cụt lủn trong vạt áo.

Hắn thấy người xếp hàng dài chờ phát cháo, ai nấy đều run lẩy bẩy vì ăn không đủ no, mặc không đủ ấm. Hắn rẽ vào dò hỏi, lại tình cờ gặp được Diệp Băng Thường đang luôn tay ở đầu hàng.

Trong ấn tượng của Tiêu Lẫm, Diệp Đại tiểu thư này nền nếp, ôn nhu. Thế nhưng dù Tiêu Lẫm có vài phần hảo cảm với nàng, Công Dã Tịch Vô vẫn thấy con người nàng ta phảng phất âm lãnh. Có người sẽ nói đó là vẻ kiều mị thanh tao, nhưng hắn lại thấy nó giống tơ nhện mỏng mảnh, bất tri bất giác có thể siết chết con mồi.

Hắn không tiện ở lâu, chỉ muốn chào hỏi vài câu. Công Dã Tịch Vô phát giác ánh mắt nàng ta cuốn chặt lấy mình - đong đầy điềm mật, tràn đầy vui sướng khiến hắn không thoải mái. Thì ra nàng ta có tình ý với Tiêu Lẫm?

Thầm nghĩ không muốn dính vào rắc rối này, vậy mà một câu nhắc nhở nô tì của nàng ta lại kéo chân hắn ở lại.

- Rơi xuống hồ?! Ở Diệp phủ sao?

- Đúng thế thưa điện hạ, là Nhị Tiểu thư hại Đại Tiểu thư nhiễm phong hàn, mãi đến hôm trước mới khỏi hẳn.

- Được rồi, em đừng nhắc nữa.

- Sao lại không ạ, Đại Tiểu thư, nếu như hôm đó không có Nhị Cô gia nhảy xuống cứu người thì em cũng không biết phải làm sao?

Cô nhóc nô tì nhanh chóng bày ra vẻ bị doạ sợ tới bật khóc nức nở. Ngược lại phải để chủ tử mình quay qua dỗ dành.

- Đó là việc chẳng may thôi. Nếu nói là muội ấy cố ý, vậy sao muội ấy cũng rớt xuống theo? ...Chỉ là, vốn tính tình muội ấy không được tốt, lại bắt Đàm Đài điện hạ quỳ hồ băng mấy ngày...

- Diệp Nhị tiểu thư bắt Đàm Đài Tẫn quỳ băng rồi?

Công Dã Tịch Vô giật mình. Đây không phải hình ảnh hắn nhìn thấy trong Quá Khứ Kính hay sao?

- Vâng. Ta cũng không biết muội ấy lại muốn làm gì đây. Con người muội ấy vẫn luôn khó hiểu như vậy.

Đúng lúc này, một nhóm nội thị vệ tiến tới chỗ bọn hắn. Họ bẩm báo phụng mệnh đến đón Lục Hoàng tử Tiêu Lẫm nhanh chóng hồi cung, diện kiến Thịnh Vương. Chẳng thể trì hoãn, hắn chỉ kịp nhắn nhủ Diệp Băng Thường một câu trước khi rời đi.

- Tuy Đạm Đài Điện hạ đã là Cô gia Diệp phủ, nhưng Điện hạ vẫn là Hoàng tử một nước, sao có thể khinh bạc như vậy? Hiện giờ quan hệ Thịnh - Cảnh bất ổn, nếu Đạm Đài Điện hạ có chuyện gì, này sẽ là cớ để Cảnh quốc phát động chiến tranh. Xin Diệp Đại Tiểu thư truyền đạt ý tứ này của ta cho Diệp Nhị Tiểu thư, mong nàng suy xét trước sau. Giờ ta mang trọng trách, không thể chậm trễ. Nếu có cơ hội, ta sẽ sớm tới Diệp phủ thăm hỏi. Cáo từ.

Không biết có thứ gì che tai, che mắt nàng hay không, nhưng cuối cùng Diệp Băng Thường chỉ nghe thấy Tiêu Lẫm sẽ sớm tới tìm nàng. Nàng ta chẳng màng bốn chữ "Diệp Đại Tiểu thư" rạch ròi xa cách, cũng chẳng truyền lại lời nào cho vị muội muội nàng ta thầm ghét cay ghét đắng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net