[Tam] Bạch Nguyệt Quang quay về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ý thức của Đàm Đài Tẫn chậm rãi quay về.

Y tưởng mình đã chết rồi, nếu không sao y lại cảm nhận được ấm áp chưa từng có. Loại ấm áp này thấm vào từng phân da thịt, xoa dịu phế phổi bỏng rát của y, lan đến tận mỗi đầu ngón tay, ngón chân nhưng nhức. Nó như thứ thuốc dịu ngọt làm đại não y mê man, muốn chìm sâu lần nữa vào giấc ngủ không mộng mị, nhưng cũng lại làm sống lưng y tê dại, kích thích y truy cầu từng hơi thở, van nài y trở tay đem nó siết chặt trong lòng.

Đàm Đài Tẫn khẽ giật mình. Y nằm nghiêng trên giường, móng tay cào lên gấm vóc, cố mở ra mí mắt nặng trĩu. Có một vật cạnh y chợt động. Là một người - vừa rời đi.

Qua nửa khắc, y dùng hết sức lực giẫy giụa, chống tay gượng dậy. Vài tấm chăn nặng nề tuột xuống, để lộ ra suối tóc nâu trầm vương nơi bờ vai thon gầy, dán vào hông eo trần trụi của y. Vất vả muốn thanh tỉnh, y lại phát hiện mình chẳng còn tấc vải nào che thân.

Công Dã Tịch Vô vừa vội mặc lại y phục, còn đang chỉnh đốn lại đai lưng rườm rà của lễ phục. Hắn quay về đã thấy nửa eo lưng của người kia phơi ngoài chăn. Từng hàng sẹo nhạt màu cùng đỏ tươi đan xen ngang dọc - lần nữa, nhức nhối đâm vào mắt hắn .

- Ngươi trước tiên đừng vội, nằm xuống đi.

Hắn nóng lòng bước tới giém lại chăn, còn vứt cả kính ngữ ra sau đầu. Nhưng người ấy đã quay đầu lại.

Giọng nói này...

Tiêu Lẫm!

Đàm Đài Tẫn dám chắc mình còn sống, nhưng y không dám chắc mình còn tỉnh táo. Có một chớp mắt y tưởng mình đã quay về chốn lãnh cung - Lục Điện hạ mới năm tuổi khi ấy đưa tay đỡ y dậy, sau đó đau đớn của y cũng không còn.

Công Dã Tịch Vô thấy đôi mắt như lưu ly nhìn vào hắn, tưởng như trong ánh thủy quang mang có kinh hỉ, có chút tưởng niệm, lại nhanh chóng bị thất thố che khuất. Hắn còn chưa kịp nhìn rõ, người kia đã quay đi, tự thu mình vào chăn như thể đó là cái vỏ ốc của y.

Bỏ đi. Hắn rút tay đôi tay còn ở lưng chừng về, nhẹ hắng giọng:

- Nếu như Đàm Đài Điện hạ đã tỉnh, vậy hẳn là thân thể không còn đáng ngại. Hôm nay, ta vẫn là nên rời đi trước, tránh làm phiền Điện hạ nghỉ ngơi. Ta cùng Điện hạ đã lâu không gặp, mong đổi dịp lại được hàn huyên. Điện hạ bảo trọng.

Đàm Đài Tẫn giả vờ nhắm mắt, y không đáp lại Tiêu Lẫm.

Y của ba năm trước sẽ không làm vậy. Tuy y chẳng bao giờ nói ra, nhưng với y, Tiêu Lẫm vẫn mãi là sự tồn tại đặc biệt nhất. Y ngẫm lại cuộc đời 17 năm này của mình, chỉ có hắn... Đúng. Chỉ có Tiêu Lẫm. Hắn đối tốt với y, cười với y, chưa từng phản bội y. Ba điều này, y không tìm thấy ở bất cứ ai khác.

Đàm Đài Tẫn nghe hắn quay bước, cánh cửa trượt khẽ đóng lại.

Nhưng là ba năm trước, hắn rời đi, y như bước hụt xuống vực sâu. Ban đầu y còn cảm thấy hắn như vậy thật tốt, thật giỏi giang. Từ nhỏ tới lớn, y đều lặng lẽ bắt chước hắn. Dáng đi từ tốn vững vàng, phong thái đĩnh đạc đoan chính, thậm chí là ánh mắt sáng trong của hắn, nụ cười như nắng xuân của hắn - y đều muốn học cho được. Y muốn được người yêu thích như hắn... Y cũng tự hỏi: liệu hắn có yêu thích y không? Y có thể cùng hắn kết bạn chứ? Cùng hắn đến Tiên Môn xa xôi kia, cùng nhau tu luyện, du ngoạn, đối ẩm? Rồi liệu sẽ có một ngày, y sóng vai bên hắn, nhìn ngắm thế gian?

Y suy tưởng được như vậy, nhưng lại không biết mơ mộng giống người khác - dường như hiện thực muốn giam y lại với sự tàn khốc của nó. Y chấp nhận. Y tự mình bắt lấy từng đoạn gỗ trôi nổi trong dòng nước xiết, kết một chiếc bè gỗ cho mình để rồi nó lại bị cuốn đi, va vào đá, vỡ tan. Lặp lại, tan vỡ, tiếp tục.

Cuốn sách địa chí ấy từng là khúc gỗ trôi của y, còn tảng đá xấu xí kia là Tiêu Lương - Ngũ Hoàng huynh của Tiêu Lẫm. Hoàng đệ hắn rời đi mấy ngày, hắn liền mang tâm ý méo mó đến tìm y.

Tuy chẳng biết mơ, y vẫn vỡ mộng. Y nhận ra mình sẽ chẳng bao giờ được người yêu thích như Tiêu Lẫm, được tôn trọng cũng không. Y mãi mãi chẳng thể tự mình vươn lên khỏi đáy sông. Lay lắt 9 năm, gót giày của Tiêu Lương lại đạp y xuống vũng lầy nhơ nhuốc.

Tuy chẳng biết mơ, ác mộng của y mở ra từ đó.

Đàm Đài Tẫn lắc đầu, xua tan mớ hồi ức hỗn độn. Tiêu Lẫm trở về quá đường đột. Y từng nghĩ qua sẽ phải đối mặt với hắn thế nào, suy đi tính lại rất nhiều lần. Giờ đây gặp lại trong tình cảnh này... y cư nhiên không làm được, đến đối mặt với hắn y cũng không muốn.

Trời đã tảng sáng.

Công Dã Tịch Vô hắn một bụng quân tử, chẳng thẹn với những việc đã làm. Thế nhưng hắn nhớ lại mình đã cùng người kia cận kề da thịt hết một đêm, lại còn... từng chạm qua môi... không hiểu sao lại có cảm giác ngại ngùng, không dám nhìn thẳng. Trước khi mặt trời chiếu rõ vành tai đỏ bừng của hắn, hắn nên tự cho mình một đường lui rồi.

Thuộc hạ của Tiêu Lẫm đã tới trước cửa Diệp phủ chờ phân phó. Hắn để lại vài lời dặn dò, xong xuôi liền lên xe ngựa chạy về phía Hoàng Cung. Xét tính khí của Thịnh Vương, hôm nay hắn tuyệt đối phải quỳ tại Vương Điện tới giờ ngọ.

Đàm Đài Tẫn còn chưa ngốc tới mức nằm yên chờ Diệp Tịch Vụ tới xả giận lên người y. Đồ y mặc hôm qua đã được phơi lên giá, bên cạnh giường là một kiện y phục khác - là bộ lễ phục duy nhất y được ban cho lúc thành niên, cũng là để tham dự các buổi tế lễ trong cung. Y từng nghĩ lần tiếp theo y khoác nó lên sẽ là ở yến tiệc mừng Tiêu Lẫm trở về... Ngón tay y vuốt nhẹ cổ áo màu đỏ tươi.

Y phục trên giá lại bị rút xuống.

Ôm bộ lễ phục kia, lúc y duỗi thẳng lưng bước chân ra khỏi cửa cũng là lúc bước đi của y thôi loạng choạng. Trong phòng cũng được y thu xếp gọn gàng giống như chưa từng có người ở lại qua. Ba năm này y học được rất nhiều điều - tỉ như con thú bị thương sẽ chẳng được loài săn mồi rủ lòng thương hại, bộ dáng chật vật của nó chỉ càng khiến ác thú thêm khát máu mà thôi. Y dứt bỏ mặt nạ hoa của Tiêu Lẫm, lại đeo lên một chiếc khác trắng phau - hỉ nộ ái ố thoắt ẩn thoắt hiện chẳng rõ ràng. Nó che giấu lãnh đạm của y, ác ý của y, yếu đuối của y.

Đàm Đài Tẫn quay về căn gác nhỏ, lặng im ngồi chép kinh thư. Y đợi tiếng tru tréo của Diệp Tịch Vụ mãi chẳng thấy, người đến lại là Xuân Đào xách theo thực hạp.

______________

Lục Điện hạ đã thức trắng một đêm, lại quỳ nghe giáo huấn một buổi sáng, vậy mà đêm ấy vẫn thao thức tới canh ba.

Sư môn hắn diệt vong, Sư phụ, Sư bá cùng tiên hữu đồng môn ngã xuống, còn có Sư muội... Tất cả quay về trước mắt hắn trong bóng tối.

Nỏ Đồ Thần. Nhất kích xuyên tâm.

Đối với hắn, chuyện mới xảy ra chẳng ngày hôm qua. Vậy mà chớp mắt như tỉnh mộng, hắn thấy mình ở Tiêu Dao Tông năm xưa. Cảnh còn, người cũng còn. Hắn gặp qua vài gương mặt quen thuộc nhiều nét trẻ trung hơn một chút, chỉ tiếc chẳng gặp được Sư bá Triệu Du- à không, giờ người là Sư phụ hắn. Sư phụ đi vân du tứ hải, chưa biết bao giờ mới về.

500 năm trước này, chưa có ai phải chết là thật.

Nhưng toàn bộ Tiên Môn đã chết trước mắt hắn cũng là thật.

Hắn suy nghĩ miên man. Hiện giờ Hành Dương Tông hẳn đang ở thời kỳ hoàng kim nhất. Sư phụ Cù Huyền Tử của hắn vừa đột phá Đại Thừa Kỳ, mở rộng Tông Môn, tìm về nhiều kỳ bảo dị dược, thư tịch quý hiếm. Hắn muốn đi gặp người, biết đâu người có thể giúp đỡ được hắn. Nhưng nghĩa vụ quấn thân, hắn không nghĩ mình có thể tìm được vài ngày rảnh rỗi.

Hắn thở dài - vẫn là nên trông nom cho tốt Ma Thai này đi đã. Hắn ngắm kỹ như vậy còn chưa tìm thấy Tà Cốt ở đâu, thậm chí chẳng thấy chỗ nào "tà" trên thân thể người kia. Trong sách chỉ nói Ma Thai bẩm sinh mang Tà Cốt, chứ không hề nói cất chứa ở đâu, tìm bằng cách nào.

Hắn bóp trán, nghĩ đến đây lại thấy hơi chột dạ. Lúc đó Đàm Đài Tẫn sốt cao đến hôn mê, chắc y không nhớ gì đâu nhỉ?

Hắn vừa giúp Đàm Đài Tẫn thoát ly y phục, vừa dùng linh lực thăm dò dấu hiệu của Tà Cốt trên người y. Hắn lại chẳng ngờ sẽ tận mắt thấy trên người y có bao nhiêu vết sẹo, vết bầm tím, vết thương chưa lành. Vài đường roi trên lưng y đã mưng mủ mà chẳng có thuốc, mãi không thể khép miệng. Lúc y ngã xuống nền băng, vết thương lại nứt càng sâu. Máu rỉ ra lấm tấm trên lưng áo trắng như cánh hải đường tan tác.

Công Dã Tịch Vô dùng khăn ấm lau qua người cho y, xong lại dùng hết nửa lọ kim sang dược với một hũ cao trị thương trên người y. Lửa giận trong lòng hắn bốc lên ngùn ngụt. Hắn tu đạo đã lâu, đáng ra không dễ kích động như vậy mới phải. Đêm nay hắn ngẫm lại, đó chắc hẳn là phản ứng của thân thể này - là Tiêu Lẫm thấy bất bình thay cho y.

Hắn thấy Đàm Đài Tẫn nhíu chặt mày, y cắn môi nuốt khan. Là cổ họng y khô khốc khó chịu nhưng y cũng chẳng hé răng cầu xin ai một lời. Công Dã Tịch Vô ngồi bên giường, đỡ y dựa vào người mình. Hắn rót một chén trà gừng, lại khẽ nâng cằm y, đưa chén tới giữa đôi môi đang khép hờ. Có dòng nước ấm tới bên miệng, Đàm Đài Tẫn nửa mê nửa tỉnh không nhịn được mà nuốt xuống. Nhưng chỉ qua một ngụm nhỏ, y như nhớ ra điều gì, liền cắn răng quay đi. Công Dã Tịch Vô chưa biết người này muốn trốn chạy cái gì, đôi môi nhạt màu của y đã sượt qua bên miệng hắn. Trong đầu hắn như vừa có lôi kiếp đánh xuống, chốc lát trống rỗng.

Thế nhưng đó lại là phản ứng của thân thể Tiêu Lẫm. Công Dã Tịch Vô vốn chẳng nghĩ gì nhiều cả. Hắn hồi phục rất nhanh.

Chẳng lẽ từng có người ép y uống thứ gì y không thích sao?

Y cố sức đưa tay lên. Móng y cào lên cổ tay hắn, nhẹ hều như móng mèo con. Hắn không muốn y gạt phải chén trà, liền thả một tay đang giữ cằm y ra, bắt lấy bàn tay đang cào loạn của y.

Mười ngón tay y vốn nên như bạch ngọc nhưng lại như lẫn cả huyết ngọc. Các đốt ngón tay ửng đỏ, đầu ngón tay xước xát như thường phải làm việc vặt, lại phải ngâm trong nước lạnh buốt giá. Lúc nãy hắn thoa cao dược lên tay y, y còn vì đau rát mà hừ nhẹ.

Đàm Đài Tẫn ở Diệp phủ không nhận được đối đãi một Cô gia đáng có, đến một nô gia bình thường cũng sống tốt hơn y. Hắn rốt cục hiểu được sao Xuân Đào lại khóc: nàng muốn nói y chính là một con mèo người ta tùy tiện giữ ở xó bếp - chọc thì vui, chết thì thôi.

Hắn thấy trong lòng có chút chua chát, liền ngửa đầu dốc hết chén trà vào miệng. Công Dã Tịch Vô sẽ không có lắm ranh giới chẳng dám vượt qua như Tiêu Lẫm, lại càng bớt đi nhiều thứ cảm xúc rối bời. Hắn áp xuống tới môi người kia, dỗ dành y mở miệng. Mà y như bị doạ sợ, cả người như thoát lực, mặc cho hắn truyền dòng nước ấm qua môi lưỡi.

Làm xong việc cần làm, có vẻ lửa giận của Tiêu Lẫm vẫn chưa hoà hoãn bớt. Hắn ôm một bụng tức như vậy, rốt cuộc cả người nóng phừng phừng. Hắn cởi phăng tầng tầng lớp lớp lễ phục trên người, nhấc chăn lên nằm xuống cạnh y. Cánh tay chần chừ một lúc vẫn là đưa qua, nhẹ nhàng kéo vai y, cho y dựa sát vào lồng ngực mình.

Trán Đàm Đài Tẫn nóng hầm hập nhưng thân thể y quá lạnh, giống như hắn đang ôm một tảng băng vậy. Chỉ là tảng băng này có da thịt non mềm, có hơi thở mỏng tang phả vào yết hầu hắn...

- Đa tạ ngươi cứu y một mạng.

Công Dã Tịch Vô đã thiếp đi từ lúc nào, nhưng trong đầu hắn chợt vang lên giọng nói quen thuộc. Hắn mở mắt ra, thấy mình đang ngồi trước một bàn cờ ngọc phỉ thúy trắng muốt, mà người vừa hạ cờ bên kia giống như tấm gương phản chiếu chính hắn.

- Tiêu Lẫm?

- Là ta.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC