Chương 14: Chương 4 Quyển 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 4 QUYỂN 2

Một câu "Đã lâu không thấy" làm Diệp Thứ Hành cảm thấy xấu hổ vô cùng, đối mặt với nam nhân trước mắt này hắn luôn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp. Chuyện tối ngày hôm đó kỳ thật hắn không nhớ được bao nhiêu, nhưng dù ít dù nhiều thì cũng nhớ được một chút chuyện! Một chút, liền chỉ có một chút như vậy, nhưng một chút này lại khiến hắn không chết ngất thì cũng bị dọa ngất: Hắn cùng nam nhân này khóa môi!

Nga! No! Đừng nhìn Diệp Thứ Hành hình dáng này, cùng một trăm nữ nhân khóa môi hắn cũng không chút do dự, nhưng cùng nam nhân hôn môi― trừ Lãnh Liệt không tính ra thì hắn thật đúng là có chút khó có thể tiếp nhận, liền ngay cả chính hắn còn không nghĩ ra ngày đó hắn làm sao lại có lá gan lớn như vậy để tìm tình một đêm. Đương nhiên hiện tại hắn lại càng không có can đảm đi tìm!

Trong lúc ấy vô thức bị Lãnh Liệt thôi miên sao?

"Ngươi― tìm― tìm Lãnh Liệt?" Diệp Thứ Hành ngón trỏ ở dưới mũi dụi a dụi, theo bản năng quyết định đem đem từ "khách làng chơi chết tiệt" nuốt vào trong bụng.

Nam nhân gật gật đầu, thực không có nói nhiều.

"Ta cũng đang tìm hắn, hắn có thể ở WC." không khí có điểm không thích hợp a.

Diệp Thứ Hành biểu tình có chút khó xử làm nam nhân cười một chút nói: "Hắn lập tức tới thôi." nụ cười kia làm cho người ta cảm giác như mộc xuân phong.

"Ngươi dậy rồi?" nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến. Hai người quay đầu lại, Lãnh Liệt mặc một bộ đồ ở nhà đang từ phòng bếp đi ra.

"Rửa mặt chưa?" hắn đi đến bên người Diệp Thứ Hành hỏi, tưởng thơm Diệp Thứ Hành một cái lại bị đối phương cho một quyền giữa bụng.

"Đừng có làm loạn!" Diệp Thứ Hành thấp giọng cảnh cáo Lãnh Liệt, trộm liếc mắt nam nhân đang đứng một bên, người kia trên mặt thực không có biểu tình gì. Thân là bằng hữu của Lãnh Liệt bằng hữu, xem ra hắn nên biết chuyện của bọn họ đi. Chẳng qua nhìn thấy cảnh tượng ấy thì người bình thường nhìn vào cũng biết!

Lãnh Liệt cười cười, nhìn nam nhân nói: "A! Quên mất còn có người a! Ngượng ngùng, còn không có cho các ngươi giới thiệu đi ba?" ngữ khí một chút ngượng ngùng đều không có. Hắn vỗ vỗ vai nam nhân đối với Diệp Thứ Hành nói: "Đây là bằng hữu của ta, Tần."

Tần? Diệp Thứ Hành nhíu nhíu mày, tên đầy đủ đâu?

"Hắn không thích chúng ta kêu tên đầy đủ của hắn." phảng phất biết nghi vấn trong lòng Diệp Thứ Hành, Lãnh Liệt cười nói một câu.

Nam nhân mặt không chút thay đổi liếc mắt nhìn Lãnh Liệt một cái, hướng Diệp Thứ Hành vươn tay, thực có phong cách của người có học thức tự giới thiệu: "Ta là Tần Lãng, thỉnh chỉ giáo."

Tình lang? Diệp Thứ Hành rốt cuộc hiểu được Lãnh Liệt vì cái gì không thích kêu đầy đủ tên hắn. (Tình lang: 情郎 (qinglang), Tần Lãng: 秦朗 (qinlang). Phát âm gần giống nhau) Tên này thật đúng là― hắn bắt đầu ảo tưởng Tần Lãng mới trước đây phía sau là một đám tiểu muội muội tiểu đệ đệ đi theo đít hắn líu líu lô lô kêu "tình lang" ca ca.

Nghĩ a nghĩ, Diệp Thứ Hành cũng lễ phép đưa tay ra, "ngươi hảo! Ta là Diệp―"

"Diệp Thứ Hành," Tần Lãng mỉm cười nhàn nhạt, "Vẫn thường nghe Liệt nhắc tới ngươi."

Tất cả mọi người đều là kẻ hiểu biết, cũng không giả vờ. Diệp Thứ Hành gật gật đầu, "Chuyện lần trước thật xin lỗi."

Lãnh Liệt cười khẽ một tiếng, Tần Lãng thu tay lại.

"Ta cũng thế."

Ngắn ngủn ba chữ, lại mang theo hàm nghĩa khác. Ba người, có hai kẻ trong lòng biết rõ ràng nhưng cũng không nói ra .

"Muốn ăn cơm không?" Lãnh Liệt hỏi Diệp Thứ Hành.

Diệp Thứ Hành lắc lắc đầu, "Ta trước đi đổi quần áo, các ngươi cứ nói chuyện." nói xong lên lầu, lúc gần đi lại liếc mắt Lãnh Liệt cùng Tần Lãng một cái, hai người đứng ở một chỗ, Lãnh Liệt mỉm cười nói xong cái gì đấy, Tần Lãng đứng ở một bên từ từ nhắm hai mắt lẳng lặng nghe. Đây là một phúc hợp hình ảnh vô cùng hài hòa, thậm chí có thể nói có chút duy mĩ―

Duy mĩ? Hắn thế nhưng có thể phun ra cái từ buồn nôn như thế! Diệp Thứ Hành run lên một chút, đi lên tầng, trong đầu lại hiện lên một vấn đề: Lãnh Liệt có phải là cùng với vị "tình lang" này― dùng một từ hàm xúc để hình dung thì nhất thời nghĩ không ra, trực tiếp hỏi bọn họ xem có phải hay không đã từng là tình nhân đi ba!

Đại sảnh, Lãnh Liệt từ trong tay Tần Lãng tiếp nhận một túi văn kiện, phong bì bằng giấy vàng rất bình thường, phân lượng cũng rất nhẹ.

"Liền chỉ mấy cái này?" Lãnh Liệt xem xét trọng lượng thứ trong tay, hiển nhiên biết không có khả năng chỉ có như vậy.

"Có mấy cái này là đủ rồi." Tần Lãng nhìn Lãnh Liệt nói: "Có một vài thứ ta sẽ không dễ dàng cấp cho người khác, vấn đề đạo đức tối cơ bản ta vẫn phải có."

Lãnh Liệt cười một chút, "Ta chỉ biết ngươi sẽ giấu mà."

"Đưa cho ngươi mấy cái này đã là hết lòng hết dạ, ngươi đáp ứng ta sẽ không giao cho cảnh sát ta mới giúp ngươi."

"Ta không phải là cảnh sát sao?"

Tần Lãng nheo mắt lại.

Lãnh Liệt bất đắc dĩ thở dài, "Biết biết! Đùa chút thôi, lần này là chuyện riêng của ta, sẽ không cùng cảnh sát có chút quan hệ nào."

Tần Lãng trầm mặc trong chốc lát, nhìn thoáng trên lầu, hỏi: "Cùng hắn có quan hệ?"

Lãnh Liệt khóe miệng giương lên, không nói gì.

"Ngươi― nghiêm túc?"

"Đổi thành ngươi ngươi có nghiêm túc không?" Lãnh Liệt hỏi lại.

"Ngươi đang thử ta?"

"Ngươi cũng đang thử ta."

"Ha hả―"

"ha ha―"

Hai người hoàn toàn là kẻ tám lạng người nửa cân, không phân cao thấp. Hồ ly giảo hoạt luôn có đối thủ là thợ săn dũng cảm, nhưng hồ ly giảo hoạt lại cùng mộ con hồ ly giảo hoạt khác gặp nhau, thì sẽ phát sinh cái gì? Vốn đáp án có thể ở lúc Lãnh Liệt cùng Tần Lãng sau khi gặp nhau mà có được , nhưng nhiều năm như vậy, hai con hồ ly này trên danh nghĩa là "bằng hữu", mà thắng bại thật sự đến bây giờ cũng chưa có kết quả.

Phân thắng bại thực trọng yếu như vậy? Hoặc là đối với bọn họ mà nói, có một đối thủ thú vị đương nhiên trọng yếu hơn việc phân thắng bại.

"Nhắc ngươi một câu, tốt nhất đừng lại gần kẻ kia." Tần Lãng chỉ chỉ phong bì trong tay Lãnh Liệt.

Lãnh Liệt cúi đầu, "Ta không lại gần hắn, nhưng hắn cũng không thể trêu chọc ta, đặc biệt là người bên cạnh ta."

Biết tính cách Lãnh Liệt, Tần Lãng không có nói thêm gì. Lưu lại một câu "tự lo thân", rồi rời đi.

Lúc Diệp Thứ Hành xuống dưới đã không thấy bóng dáng Tần Lãng, Lãnh Liệt thì đang ngồi trên sô pha xem báo chỉ.

"Hắn đi rồi?"

"Ân." Lãnh Liệt gật đầu, ngước mắt nhìn Diệp Thứ Hành, "Như thế nào? Luyến tiếc?"

"Ngươi con mẹ nó cũng không thể nói nổi một câu dễ nghe chắc? Hắn là nhân dân tệ hay Đô la ta sẽ luyến tiếc hắn!" Diệp Thứ Hành đạp một cước vào chân Lãnh Liệt, "Bằng hữu của ngươi nếu luyến tiếc thì cũng là ngươi luyến tiếc!"

Lãnh Liệt cười đến là sáng lạn, Diệp Thứ Hành nhíu mày, bởi vì Lãnh Liệt cười "thực sự" sáng lạn, không phải cái kiểu cười sáng lạn muốn "hại người" trước kia.

"Ngươi làm sao vậy? Ăn xuân dược hay sao mà cười *** đãng như vậy?" chuyển biến quá lớn, trong lúc nhất thời thật đúng là không thói quen.

"Ta phát giác ngươi thật đáng yêu, bảo bối!" Lãnh Liệt giữ chặt tay Diệp Thứ Hành, người kia giãy dụa vài cái cuối cùng vẫn chiều theo hắn ngồi xuống bên cạnh.

"Ngươi phát xuân thực àh? Còn có, đừng có gọi ta bảo bối, buồn nôn!"

"Ân? Kia gọi ngươi như thế nào? Ngươi hy vọng ta gọi ngươi là gì?" Lãnh Liệt giống như thực nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này.

Diệp Thứ Hành suy nghĩ vài giây, "Diệp đại gia!" Diệp Đại lão gia thì càng tốt!

Lãnh Liệt lông mi xinh đẹp nhướn lên.

"Không được thì thôi! Nghĩ cái khác." trừng cái con khỉ a!

Lông mi buông xuống, "Diệp Tử! Diệp Tử nha! Tiểu Diệp Tử! Thế nào?" nhưng trong lòng vẫn gọi ngươi Tiểu Thứ, Lãnh Liệt âm thầm thêm một câu.

Diệp Thứ Hành lộ ra vẻ mặt chán ghét, Tiểu Diệp Tử? "Ta không phải hòa thượng a! Không được!" (Tiểu Diệp Tử là tên một nhân vật hoạt hình nổi tiếng của TQ, và em ý là hòa thượng Thiếu Lâm Tự XD)

"Diệp Tử! Diệp Tử! Tiểu Diệp Tử!" Lãnh Liệt giống như đứa nhỏ làm nũng ôm eo Diệp Thứ Hành cọ a cọ.

"Biến! Không được cọ!"

"Thế có nghĩa là có thể gọi?"

Ngô― Diệp Thứ Hành liếc mắt trừng Lãnh Liệt, hỏi một câu: "Ta đây gọi ngươi là gì?"

Lãnh Liệt nhướn mi, Tiểu Thứ cũng muốn đặt nick name cho mình?

"Ngươi muốn gọi là gì?" tâm tình tốt a!

"Khách làng chơi chết tiệt!" lúc này Diệp Thứ Hành không chút suy nghĩ phun ra.

Quả nhiên không thể kì vọng quá lớn vào Tiểu Thứ , Lãnh Liệt ngăn chận lửa giận, vươn tay nâng cằm Diệp Thứ Hành cười lạnh: "Như thế nào? Ngươi nghĩ nhắc nhở lần đầu tiên của chúng ta chỉ là "phiêu kĩ" thôi sao?"

Không được a? "Không được liền đổi cái khác!" Diệp Thứ Hành quay mặt, rồi lại liếc mắt nhìn Lãnh Liệt một cái.

"Nói a!" Lãnh Liệt khóe miệng giơ lên.

Cười! Chỉ biết cười! Đúng là đồ tiểu lí tàng đao! (tương tự câu miệng nam mô bụng một bồ dao găm, nham hiểm) Trong lòng âm thầm mắng, Diệp Thứ Hành quyết định gậy ông đập lưng ông. Ngươi muốn gọi ta kiểu mắc ói ý hả? Ta đây cũng gọi ngươi mắc ói luôn! Nghĩ hảo rồi, Diệp Thứ Hành hít một hơi thật sâu, đem nụ cười sáng lạn nhất có thêt làm được trưng lên trên mặt, quay đầu phao một cái mị nhãn với Lãnh Liệt.

"Tiểu Liệt Liệt!" âm cao quãng tám lại còn ngân dài, dùng một từ để hình dung chính là '*** đãng'. Nôn! Công lực không đủ, đương sự ói ra đầu tiên.

Lãnh Liệt trước hết là sửng sốt một chút, dùng lời nói Diệp Thứ Hành miêu tả chính là bị chấn động. Nhưng Lãnh đại thiếu gia dù sao cũng là Lãnh đại thiếu gia, đạo hạnh cao thâm. Dùng ba giây liền khôi phục thành trạng thái bình thường, sau đó xuất ra chiêu bài khuôn mặt rạng ngời với nụ cười mê đảo hàng nghì hàng vạn thiếu nam thiếu nữ, khóe mắt mang hoa đào―

"Tiểu Diệp Tử!"

"Tiểu Liệt Liệt!"

"Tiểu Diệp Tử!"

"Tiểu nôn"

Cái trò chơi buồn nôn này của hai bạn trẻ, người khác vĩnh viễn cũng sẽ không nghĩ nổi hai người như Lãnh Liệt và Diệp Thứ Hành sẽ có ngày trở thành như vậy. Bất tri bất giác mà thay đổi, có lẽ hai người ai cũng chưa phát giác ra, giống như đây chính là một phần tất yếu trong cuộc sống của họ.

Sau cũng phải nói thêm, ngày đó buổi sáng hai bạn trẻ của chúng ta ai cũng không ăn được cơm.

Ở tại nhà Lãnh Liệt vài ngày, Diệp Thứ Hành cảm thấy mình giống như là đang ngồi tù. Lãnh Liệt lấy cớ thương tích của hắn chưa có lành, không cho hắn ra khỏi cửa, nếu muốn mua thứ gì thì bảo người làm mua là được rồi. Cái lí do vớ vẩn ý khiến Diệp Thứ Hành phản đối kịch liệt.

"Thương tích của ta chưa lành? Thương tích của ta làm sao chưa lành? Biết ta thương tích chưa lành còn mỗi tỗi chà đạp ta?"

"Ngươi ngay cả từ "chà đạp" cũng biết sao?" Lãnh Liệt lộ ra vẻ mặt bội phục.

"Thối lắm! Ta không phải ngồi đây dạy ngươi ngữ văn! Đừng nghĩ đánh lạc hướng." núi lửa sắp phun trào.

Lãnh Liệt mặc tây trang trên đeo phù hiệu cảnh sát, sẽ hóa thành cảnh sát tinh anh trong mắt mọi người, nhưng Diệp Thứ Hành biết chỉ có hắn mới hiểu rõ tên trước mặt này vẻ bề ngoài cùng bản chất khác nhau đến mức nào!

"Ta nói không thể đi ra ngoài chính là không thể đi ra ngoài, mấy ngày nay trên đường trị an không được tốt, chờ tay ngươi khỏi hoàn toàn đã rồi nói sau!"

"Ta là cảnh sát ta còn sợ trị an không tốt? Vết thương chỉ còn lại sẹo, nếu không ngươi mang ta đi thẩm mỹ viện bảo dưỡng thì sẽ hoàn toàn phục hồi nguyên trạng!" Diệp Thứ Hành xông lên ngăn Lãnh Liệt lại, nắm đấm dứ dứ dưới mi mắt đối phương.

Lãnh Liệt cầm lấy bàn tay kia bèn đưa đến bên miệng hôn một cái, "Buổi tối trở về ta tự mình giúp ngươi bảo dưỡng một chút, toàn thân." nói xong nghêng ngang mà đi.

Chỉ còn lại đồng chí Diệp Thứ Hành đứng tại chỗ, tay còn ở giữa không trung.

"Đúng rồi!" Lãnh Liệt đột nhiên quay mặt lại, "Ngươi dùng sai từ, ta mỗi tối không phải "chà đạp" ngươi mà là "yêu thương" ngươi!"

Chết đi! Đại biểu chính nghĩa cảnh sát nhân dân tiêu diệt ngươi!

"Vèo" một chỉ dép lê trực chỉ phía trước phi tới, phang trúng cửa phòng. Ngoài cửa truyền đến tiếng cười của Lãnh Liệt.

Sau vài ngày Diệp Thứ Hành vẫn thực thành thật chết dí trong nhà, trừ ngày nào đó, hắn trộm chạy đi ra ngoài, trên đường đi dạo chán chê, ngắm chán chê mỹ nữ trên đường, chơi đua xe chán chê trong cửa hàng game, ăn chán chê gà quay Bắc Kinh, tóm lại chính là chơi đến chán chê mê mỏi!

Về đến nhà thấy Lãnh Liệt còn không có trở về, lucky! Nằm ở trên giường cọ a cọ, lúc Lãnh Liệt trở về còn riêng vì hắn giả vờ thay vào một bộ mặt tức tối, kết quả Lãnh đại thiếu gia đi tới hít hít vài hơi bên cổ hắn.

"Ngươi trên người có mùi nước hoa nữ nhân, mùi đủ các loại thuốc lá cùng mùi hambơgơ gà!"

Ta kháo! Lãnh Liệt ngươi rốt cuộc là cái giống gì vậy? Ngươi không phải sinh vật địa cầu à? Mùi nước hoa nữ nhân cùng mùi thuốc lá nhận ra cũng không nói làm gì, hambơgơ ngươi cũng ngửi ra được là vị thịt gà ! Hắn ăn hai miếng mới biết là vị thịt gà a!

"Thế nhưng dám không nghe lời ta ―" Lãnh Liệt nheo mắt lại, Diệp Thứ Hành nước mắt tung bay.

Hắn đánh không lại Lãnh Liệt! Lãnh Liệt có thể làm cho hắn "bán thân bất toại" (àh thì vâng, anh ý chỉ cần tối đến "làm việc" miệt mài thì ai mà chả bán thân bất toại :">>). Hắn mắng không lại Lãnh Liệt! Lãnh Liệt lúc nói hạ lưu hắn nghe xong đều mặt đỏ! Hắn đấu không lại Lãnh Liệt, mỗi lần Lãnh Liệt đều có biện pháp làm hắn đầu hàng, có đôi khi nhìn qua thì là Lãnh Liệt thỏa hiệp, kỳ thật Diệp Thứ Hành biết là Lãnh Liệt nhường hắn, hắn mới là kẻ yếu.

"Ngô! Ân― a ân a―"

Đang trong quá trình tiến hành "trừng phạt".

"Ta― vì cái gì lại vớ phải cái thứ như ngươi chứ?" sau vài giây cao trào đi qua, Diệp Thứ Hành bắt lấy tóc Lãnh Liệt nâng đầu hắn lên hỏi.

Lãnh Liệt cười khẽ, "Ta cũng muốn hỏi ngươi vấn đề này."

"Dựa vào! Rõ ràng là ngươi chọc vào lão tử! Bằng không lão tử mới chướng mắt ngươi!"

"Ân!" Lãnh Liệt gật đầu, áp lên môi Diệp Thứ Hành.

"Ngươi còn không có trả lời―"

"Bằng không ngươi còn có thể tìm được thứ gì a?"

"Ngươi ân― thực đúng là không phải thứ―"

Hắn không phải thứ gì hết, hắn là Lãnh Liệt, mà y là Diệp Thứ Hành. Hai cá nhân, hiện tại ở cùng một chỗ, liền như vậy đơn giản.

Hôm nay là ngày đặc biệt, trời còn chưa sáng, Diệp Thứ Hành liền tỉnh. Bởi vì hôm nay là hắn xuất ngục― không! Là ngày xuất môn!

Hắn hôm nay phải về cảnh sát cục báo danh. Nói cách khác hắn có thể trở lại làm việc! Hắn xem như có thể thấu hiểu nỗi khổ của người không đi làm, không thể tiền kiếm là một chuyện, quan trọng nhất chính là tinh thần trống rỗng a!

Sáng sớm, Diệp Thứ Hành rạng rỡ như hoa mai nở hí ha hí hửng vừa hát vừa nhảy nhót đến sở. Lãnh Liệt nói không biết còn nghĩ đến hắn khát vọng vì nhân dân cống hiến ni!

Trước đến chỗ sở trưởng hói báo danh, sở trưởng hỏi hắn thân thể thế nào, nhưng người sáng suốt vừa thấy đã biết Diệp Thứ Hành so với trước khi bị thương còn hảo hơn, làn da trơn nhẵn đến nữ nhân cũng phải hâm mộ.

“Thứ Hành a, mấy ngày nay ở nhà hảo hảo nghỉ ngơi chứ? Thân thể tốt hơn nhiều chứ? A ha ha ha”

“Đúng vậy! Khá hơn nhiều! Cám ơn sở trưởng quan tâm. A ha ha ha” lão hói, bụng ngươi lại béo ra một vòng rồi.

Đi đến cửa tổ tệ nạn xã hội, Diệp Thứ Hành dừng lại một chút, sau đó một cước đá văng cánh cửa đã lồi lõm đầy vết chân―

Cửa truyền đến một trận hoan hô.

Ta, Diệp Thứ Hành! Con mẹ nó đã trở lại! Sau mười bốn ngày lại làm một hảo hán!

Nhưng có điều hảo hán sau mười giờ liền ngu toàn tập.

Khi hắn trở lại cái “ổ chó” của mình thì dĩ nhiên phát hiện ra cửa đang mở, mà hắn ôm ý nghĩ: “Ta là cảnh sát ta sợ ai” theo bản năng đem cửa đẩy ra. Thực chính là theo bản năng!

“Ách― các vị tìm ta có việc?” nhìn thấy một phòng toàn men in black, Diệp Thứ Hành không cần nghĩ cũng biết trước mắt không phải lưu manh bình thường.

Cái này, vết thương cũ còn chưa lành chẳng lẽ lại phải lĩnh thêm vết mới? Hắn không nên không nghe lời Lãnh Liệt tan ca về thẳng nhà Lãnh đại thiếu gia, nhưng hắn thầm nghĩ về nhà lấy mấy thứ a! Nói Lãnh Liệt hiện tại ở nơi nào? Vẫn câu nói kia: Thời khắc mấu chốt vĩnh viễn không thể trông cậy vào cái tên chết giẫm ý.

Một nam nhân mặc áo đen đeo kính râm ngẩng đầu nhìn nhìn Diệp Thứ Hành, Diệp Thứ Hành xác định nam nhân này là lão Đại, bởi vì một phòng chỉ có hắn ngồi. Mà nam nhân này chính là tên cầm đầu cái đám đánh hắn đêm hôm đó, Diệp Thứ Hành nhận ra hắn, không phải dựa theo tướng mạo mà là dựa vào cảm giác.

“Ngươi là Diệp Thứ Hành?” nam nhân hỏi.

Ta nói không phải ngươi tin sao?

“Đúng, là ta.”

Nam nhân đứng lên, “Đi theo ta.”

Ta nói không đi ngươi có thể thả ta sao?

“Có thể nói cho ta lý do sao?”

“Lão Đại muốn gặp ngươi.”

Nga! Thì ra vị này không phải lão Đại chân chính. Đi theo sau tên không phải chân chính lão Đại, phía sau là một đám “tiểu lâu la”, Diệp Thứ Hành bị kẹp ở giữa, đối phương còn thực có “nghĩa khí” giúp hắn “bảo quản” vết thương, thật sự là cám ơn―

Ông nội nó! Mới bị đánh vài ngày hiện tại lại bị trói, hắn rốt cuộc chọc phải cái gì? Rốt cuộc ai muốn gây khó dễ với hắn? Con mẹ nó đại gia ta không diệt các ngươi không được! Cảnh sát nói trói liền trói, ngươi nghĩ diễn phim xã hội đen chắc! Trói cảnh sát gì không trói lại đi trói cảnh sát tổ tệ nạn như hắn! Các ngươi thích xem AV đến như vậy chắc? Hả? Liền thích xem đến thế cơ àh?

Diệp Thứ Hành nghiến răng nghiến lợi ngồi trên chiếc xe tối đen như mực, ngươi nghĩ ta nghe lời như vậy kêu ta đi là ta đi chắc? Nếu không phải hắn muốn biết rốt cuộc là tên vương bát nào dám “ám toán” hắn để hắn còn lấy súng bắn nát bi của tên vương bát đản ấy thì hắn thèm vào!

“Ngươi có xem AV không?” ngồi ở trên xe, Diệp Thứ Hành nghĩ trước hết phải thu thập tin tình báo, (tình báo thì liên quan gì đến AV hả Hành Hành = =”…) liền hỏi nam nhân không nói một lời ngồi bên cạnh mình.

Kết quả nam nhân căn bản đem hắn thành ruồi bọ bên tai.

Diệp Thứ Hành khinh thường hất đầu. Thiết! Xem cái tên ngốc tử cũng biết là dạng nam nhân không biết tình thú!

Xe đi đến trước cổng một biệt thự thì ngừng lại, Diệp Thứ Hành thực kinh ngạc bọn họ thế nhưng không có bịt mắt hắn, hơn nữa hiện tại trời cũng không tối, dọc theo đường đi bọn họ đi qua bao nhiêu ngã rẽ hắn đều nhớ nhất thanh nhị sở. Hiện tại bọn họ đang ở ngoại ô thành phố, cách đó không xa có một làng du lịch, Diệp Thứ Hành lúc tốt nghiệp học viện cảnh sát từng ở đây trụ quá ba ngày. Chuyện cũ nghĩ lại , ba năm sau không ngờ trở về chốn xưa lại là bị trói gô đến.

Nghe lời hảo hảo làm con tin, dù Diệp Thứ Hành biết hắn tác dụng không phải là để đổi lấy tiền. Tiến vào biệt thự, phát giác bên trong như động bàn tiên, trang hoàng cùng với phong cách phòng ở của Lãnh Liệt rất giống, đương nhiên chuyện này cũng không đáng giá cao hứng.

Bị ấn xuống sô pha, lẳng lặng ngồi hai phút, im lặng đến trống trải, trong phòng không có một chút tiếng vang. Diệp Thứ Hành nhắm mắt lại, nhớ tới cái thủ thế ra lệnh giết chết hắn. Hắn không phải không sợ chết, cảnh sát cũng là người, là người thì đều sợ chết, nhưng hắn đã học cách làm thế nào để đối mặt với tử vong, cùng với biện pháp làm mình thoát khỏi tử vong.

Tiếng bước chân truyền đến, Diệp Thứ Hành mở to mắt, nhìn thấy nam nhân từ trên thang lầu chậm rãi đi xuống, giống như người mẫu trình diễn, phong tư yểu điệu, nếu không phải hắn hiện đang bị trói thì nhất định vỗ tay khen ngợi. Nhưng Diệp Thứ Hành là bị trói a, hắn nhẹ nhàng nheo mắt lại dò xét nam nhân trên dưới ba mươi tuổi đang đứng trước mặt― miệng phun ra ba chữ.

“Lữ ―Tích ―Minh!”

Đối phương nhướn mi, cười nhẹ, “Thế nhưng cũng biết ta sao?”

Diệp Thứ Hành ngẩng đầu, “Là cảnh sát chỉ sợ không mấy người không biết ngươi. Ngươi bắt sai người đi?”

Lữ Tích Minh ngồi xuống chiếc sopha đối diện Diệp Thứ Hành, “Ngươi thấy sao?”

“Ngươi bắt cảnh sát của tổ trọng án tổ phản gián

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net