Chương 41+42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 41:BẢN VƯƠNG SẼ CHỊU TRÁCH NHIỆM VỚI TAM TIỂU THƯ.
Ánh mắt Ngô Thế Huân lướt qua mọi người, rơi vào bóng dáng Lâm Duẫn Nhi đang quỳ ở hàng cuối, vẻ mặt vốn lạnh băng nháy mắt trở nên hòa nhã, bóng dáng nhỏ xinh kia, lẻ loi quỳ ở đó, hoàn toàn không hợp với Lâm phủ, giống như bị toàn bộ thế gian chối bỏ, rồi lại như đang chống chọi với cả thế gian. Ngô Thế Huân nhếch môi cười, ôn hòa nói: “Tam tiểu thư, mau tiến lên nhận thưởng.”

Cái gì? Tam tiểu thư? Lâm Châu Huyền ngẩn ra, trong đầu nổ ầm một tiếng, không phải ban thưởng cho mình mà là cho ả tiện nhân Lâm Duẫn Nhi kia sao? Nghĩ đến hành động vừa rồi của mình, Lâm Châu Huyền nhất thời xấu hổ và giận dữ không chịu nổi, lồng ngực kịch liệt phập phồng, nhưng lại không dám nổi giận, nghĩ đến ngày mai chắc chắn mình sẽ trở thành trò cười của quý phủ, liền hận không thể kiếm cái lỗ chui vào.

Sắc mặt Đại phu nhân và Lâm Cát Chiêm cũng lập tức trở nên khó coi vô cùng, điều này sao có thể?

Tuy rằng Tứ di nương cũng cảm thấy ngạc nhiên, nhưng không biểu hiện gì, dù sao cũng không liên quan đến bà, chỉ là phân lượng của Lâm Duẫn Nhi trong lòng lại tăng lên.

Kinh ngạc qua đi, Nhị di nương nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Châu Huyền và Đại phu nhân còn thối hơn cả phân, nhịn không được cúi đầu cười phì. Trong mắt Nhị di nương, Lâm Duẫn Nhi là đại diện của kẻ yếu, để cho kẻ yếu lấy đi một ít vinh quang của kẻ mạnh, đối với chính mình chỉ trăm lợi mà không có mội hại.

“Điện hạ, có phải người nhầm rồi không?” Đại phu nhân nghi hoặc chỉ Lâm Châu Huyền nói, “Đây là Đại tiểu thư.”
“Phu nhân, bà là đang hoài nghi phụ hoàng và bản vương à? Nhưng bản vương nghe rất rõ, phụ hoàng sai ta ban thưởng cho Tam tiểu thư Lâm Duẫn Nhi của phủ thừa tướng, chứ không phải là Đại tiểu thư. Nếu phu nhân không tin, có thể tự tiến cung hỏi phụ hoàng.” Ngô Thế Huân thản nhiên đáp, giọng điệu có chút không vui.

“Thần phụ lỗ mãng, xin điện hạ thứ tội.” Đại phu nhân không dám khinh suất, cúi đầu lui xuống.

“Tam tiểu thư, mời tiến lên.”

Trong mắt Lâm Duẫn Nhi thoáng ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh, nói vậy, Ngô Kim Triêu cùng Ngô Thế Huân và Ngô Thế Hiên đã nghiên cứu qua phương pháp của nàng, nàng liền ung dung tiến lên phía trước, hành lễ, nói: “Thần nữ tạ Hoàng thượng ân điển, Thất vương gia ân điển.”

“Hoàng thượng thấy Tam tiểu thư có công hiến kế, đặc biệt ban thưởng mười xấp gấm Vân Nam, mười xấp gấm Tứ Xuyên, mười xấp gấm Choang, hai ngàn lượng vàng!” Ngô Thế Huân liệt kê từng món.

“Thần nữ đa tạ long ân.”

Ngô Thế Huân xoay người nói với những người đứng phía sau: “Đem toàn bộ những thứ này vào phòng của Tam tiểu thư, đây điều là thứ phụ hoàng thưởng cho Tam tiểu thư, mong rằng những người khác đừng động đến.” Y biết, xoay người Đại phu nhân sẽ biến những thứ này thành của riêng.

Sau khi Đại phu nhân và Lâm Châu Huyền nghe xong, trong lòng lại càng căm phẫn, vốn muốn lập tức sung những thứ này vào khố phòng của phủ, sau đó từ từ làm của riêng, nhưng vì lời nói này của Thất điện hạ, bà không thể không cẩn thận, thôi thì đợi qua một thời gian rồi hẳn tính. Thất điện hạ bảo vệ được Lâm Duẫn Nhi nhất thời, nhưng không thể bảo vệ ả cả đời.

“Tam tiểu thư, dẫn đường đi, bản vương muốn xin một ly rượu, được không?” Ngô Thế Huân đứng bên cạnh Lâm Duẫn Nhi, trông hệt như một đôi giai nhân.

Tim Lâm Duẫn Nhi đập mạnh, không ngờ Ngô Thế Huân lại đưa ra yêu cầu như vậy, rồi lại từ chối không được, đành nói: “Vương gia, mời.”

“Điện hạ!” Đại phu nhân chạy vội đến, lo lắng nói, “Điện hạ, Nhi nhi chưa xuất giá, bây giờ điện hạ đến khuê phòng của Nhi nhi, e là không ổn.”

“À!” Mặt Ngô Thế Huân lạnh lùng, “Bản vương muốn đi thì sao, phu nhân quản được à? Nếu thật sự có lời ra tiếng vào gì, bản vương chịu trách nhiệm với Tam tiểu thư là được, như vậy, phu nhân còn lo lắng nữa không?”

Lâm Duẫn Nhi không nói gì, liếc mắt khinh thường, Ngô Thế Huân đoán thật đúng tâm tư của Đại phu nhân, hắn nói như vậy, có đánh chết Đại phu nhân cũng sẽ không dám để lời đồn đại bị truyền ra ngoài, nếu Ngô Thế Huân chịu trách nhiệm với nàng, Đại phu nhân đúng là trộm gà không được mà còn mất nắm gạo.
“Nữ nhân thì biết cái gì! Còn không mau cút về phòng.” Lâm Cát Chiêm nhìn thấy Ngô Thế Huân không vui, trong lòng liền thấp thỏm, nịnh nọt nói, “Vương gia, tiện nội (xưng hô vợ mình một cách khiêm tốn) cũng là suy nghĩ cho thanh danh của Nhi nhi, xin điện hạ chớ để trong lòng, Nhi nhi, còn không mau dẫn đường.”

Đại phu nhân lén lút hừ một tiếng, kéo Lâm Châu Huyền còn đang sững sờ, hậm hực bỏ đi. Lâm Cát Chiêm nhìn Lâm Duẫn Nhi cùng Ngô Thế Huân sóng vai nhau, ánh mắt dần trở nên phức tạp.

Ngô Thế Huân đột nhiên xuất hiên ở Trục Nguyệt Hiên, Thương Y xông đến, mang theo ánh mắt dò xét nhìn hắn, hỏi, “Ngươi tới đây làm gì?”

Thấy Ngô Thế Huân không để ý đến mình, Thương Y lại hỏi Lâm Duẫn Nhi, “Hắn tới đây làm gì?”

Lâm Duẫn Nhi còn chưa đáp, Thương Y lại chạy đến bên cạnh Ngô Thế Huân, “Nói mau, ngươi tới đây có âm mưu gì?”

Ngô Thế Huân hừ lạnh, nói: “Phụ hoàng ban thưởng cho Tam tiểu thư, ta mang đến.”

“Thưởng gì?” Thương Y vừa nói vừa chạy tới mở từng rương ra, nhìn thấy thứ bên trong, lập tức bày ra vẻ mặt ghét bỏ, “Hoàng đế cũng quá keo kiệt đi, người ta giúp hắn giải quyết vấn đề khó khăn như vậy, lại ban thưởng cho chút xíu đồ này. Gần đây quốc khố cạn kiệt à?”

“Khụ khụ.” Ngô Thế Huân tằng hắng một tiếng, nói, “Cửa nhỏ nhà nhỏ, làm sao so được với Thanh Ngọc Môn tiền tài hùng mạnh.”
“Vậy còn lấy ra chi cho mất mặt xấu hổ.” Thương Y vui vẻ nói.

“Được rồi.” Lâm Duẫn Nhi đầu đầy vạch đen nhìn hai nam nhân này, nói với Nguyệt Lan, “Nguyệt Lan, đi chuẩn bị chút rượu và thức ăn đến đây.”

“Tiểu thư, đã chuẩn bị xong rồi.” Nguyệt Lan cười đáp, “Vừa rồi Thương Y đại hiệp nói ở trong cung uống chưa tận hứng, bảo nô tỳ ra ngoài mua chút rượu và thức nhắm về.”

“Vậy ta đến thật đúng lúc.” Ngô Thế Huân vừa nói, vừa ngồi xuống.

Thương Y và Lâm Duẫn Nhi cũng ngồi theo, Nguyệt Lan và Mộc Tê rót rượu cho ba người, rồi lặng lẽ thối lui sang một bên.

“Nguyệt Lan, Mộc Tê, hai ngươi cũng đi nghỉ đi, chỗ này không cần hầu hạ.” Lâm Duẫn Nhi nói với hai nô tỳ.

Nguyệt Lan và Mộc tê cúi người, vội vàng về phòng của mình.

“Làm một chén trước!” Thương Y bưng chén rượu nói, “Tam tiểu thư, uống cạn ly rượu này thì ngươi chính là bạn của ta và Tiểu Huân.”

Ngô Thế Huân nhíu mày, trừng mắt với Thương Y, Thương Y đặt cho hắn cái ‘biệt danh’ này, đúng là khiến hắn cảm thấy quẫn bách.

“Có thể làm bạn của Thương Y môn chủ và Thất điện hạ, đúng là vinh dự của ta.” Lâm Duẫn Nhi uống một hơi cạn sạch ly rượu, đối với nàng mà nói, những lúc cấp bách thì phải cố gắng thu hoạch càng nhiều.

“Có thể quen biết được Tam tiểu thư, sao không phải là vinh hạnh của tại hạ được.” Ngô Thế Huân uống cạn ly rượu, nói.

“Hừ! Ngươi còn nói.” Thương Y u oán nói.

Ngô Thế Huân không nói gì, đối với người bạn có chút bệnh thần kinh này, hắn đã quen rồi.

Sau khi Thương Y oán trách xong, vẻ mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc, trịnh trọng hỏi Ngô Thế Huân: “Thái tử sẽ lập tức hồi triều, người có dự tính gì không?”

“Bạn à, ngươi còn chưa hiểu suy nghĩ của ta sao.” Ngô Thế Huân phản bác nói, “Ta đâu có hứng thú.”

“Người không muốn đả thương hổ, nhưng hổ lại có lòng ăn thịt người.” Thương Y nói sâu xa.

“Người không phạm ta, ta không phạm người, nhưng nếu người phạm ta…” Trong mắt Ngô Thế Huân bắn ra tia nhìn lạnh lẽo, sắc bén nói.

Khi hai người họ nói chuyện này, không có chút che giấu Lâm Duẫn Nhi, hiển nhiên xem nàng là bạn bè. Lâm Duẫn Nhi cũng không can dự vào cuộc nói chuyện của cả hai, chỉ im lặng lắng nghe.

“Tóm lại ngươi tự mình cẩn thận.” Thương Y vẻ mặt nghiêm túc, lại nói với Lâm Duẫn Nhi, “Ta phải đi vắng một thời gian, là có chuyện phải giải quyết, nhưng ngươi hãy yên tâm, ta sẽ hết lòng tuân thủ lời hứa, đổi người khác đến bảo vệ ngươi.”

“Thương Y môn chủ đã nói như vậy, ta đương nhiên tin tưởng.” Lâm Duẫn Nhi mỉm cười nói.

“Có chuyện gì khó giải quyết, phải cần ngươi đích thân đi xử lý?” Ngô Thế Huân hoài nghi hỏi.

“Một ít ân oán cá nhân thôi.” Thương Y hờ hững đáp, nói đoạn, y huýt sáo một cái, một bóng dáng màu đỏ từ ngoài cửa bay vào. Nam tử đột ngột xuất hiện này vận một thân đồ đỏ, ngay cả tóc cũng là màu đỏ, đôi mắt hoa đào y hệt Thương Y.

“Các chủ Thanh Các, Thanh Y, tham kiến môn chủ.” Nam tử áo đỏ cung kính cúi chào Thương Y, “Không biết môn chủ đột nhiên gọi thuộc hạ đến có điều chi phân phó?”

Thương Y nhìn Lâm Duẫn Nhi rồi nói, “Trong khoảng thời gian ta đi vắng, ngươi phụ trách sự an nguy của vị tiểu thư này, không được có nửa điểm sơ xuất.”

“À.” Thanh Y nheo mắt, cười tủm tỉm nhìn Lâm Duẫn Nhi, nói: “Thanh Y vô cùng vinh hạnh, môn chủ yên tâm đi, thuộc hạ nhất định sẽ theo sát bên người tiểu thư như hình với bóng, nửa bước không rời.”

“Thanh Y các chủ, ngươi làm tốt bổn phận là được rồi.” Ngô Thế Huân lạnh lùng nói.
“Vị huynh đài này, không cần phải nghiêm túc như vậy, ta chỉ đùa một chút thôi mà.” Thanh Y cười hì hì nói, thích trêu đùa vậy thôi chứ nữ nhân mà lão đại coi trọng, hắn nào dám tranh giành.
                ------------------------------
CHƯƠNG 42: NHƯ MỘNG RA TAY.
Thanh Các và Ngọc Các là hai thế lực lớn của Thanh Ngọc Môn, Thương Y mời các chủ Thanh Các đích thân xuất mã, đương nhiên tỏ ý xem trọng sự an nguy của Lâm Duẫn Nhi. Nhìn thấy cách Thương Y quan tâm đến Lâm Duẫn Nhi như vậy, Ngô Thế Huân bỗng nhiên cảm thấy trong lòng khó chịu, thực ra lúc Thương Y nói phải đi vắng, trong lòng Ngô Thế Huân đã có kế hoạch.

Ba người lại uống rượu trò chuyện một hồi mới giải tán.

Trước khi đi, Ngô Thế Huân nói với Lâm Duẫn Nhi: “Mọi sự nên cẩn thận, mau chóng đi nghỉ ngơi đi, vài ngày nữa ta lại đến.” Lại đến thăm ngươi, nhưng Ngô Thế Huân cũng không nói cho hết lời.

“Ta đâu có ở đây, ngươi còn đến làm gì?” Thương Y cảnh giác nhìn Ngô Thế Huân, hỏi.

“Cáo từ trước.” Ngô Thế Huân không thèm để ý tới Thương Y, nói lời từ biệt xong rời đi.

Ngày hôm sau, sau khi Lâm Duẫn Nhi thức dậy, quả thực không còn nhìn thấy bóng dáng của Thương Y nữa, chỉ có Thanh Y như ngọn lửa, ở trong sân đi theo Mộc Tê và Nguyệt Lan nói chuyện phiếm, còn hai người đó lại làm ra vẻ ghét bỏ, không thèm trả lời hắn. Thanh Y lại hoàn toàn không để tâm đến biểu hiện ghét bỏ của hai nàng, bám theo hai nàng sát gót, lẩm bẩm lầu bầu.

Lâm Duẫn Nhi lắc đầu bất đắc dĩ, đúng là chủ nào tớ nấy, chẳng lẽ ở Thanh Ngọc Môn không có lấy một người bình thường sao?
Bỗng nhiên, Thanh Y bay lên mái hiên, người phía dưới chỉ nghe thấy tiếng leng keng, chỉ chốc lát sau, hai bóng người một đỏ một trắng vừa bay xuống vừa đánh nhau. Người mặc đồ trắng nọ là một thiếu niên khoảng mười sáu mười bảy tuổi.

“Nói, ngươi là ai? Ở trong đây có ý đồ gì?” Thanh Y hỏi, “Có phải ngươi đang nhìn trộm bản công tử hay không? Nói cho ngươi biết, bản công tử đây không thích nam nhân!”

“Hừ! Tên đồng bóng, ai nhìn lén ngươi chứ!” Thiếu niên áo trắng khinh bỉ đáp.

“Dám mắng ta là đồng bóng hử, đánh chết ngươi!”

“Được rồi, đừng làm loạn!” Lâm Duẫn Nhi quát.

Thanh Y nhân lúc thiếu niên kia thu tay lại, một phen chế ngự hắn, giải đến trước mặt Lâm Duẫn Nhi, nói: “Tam tiểu thư, người cần phải thẩm vấn tên dâm tặc này, bằng không ta khó bảo toàn sự trong sạch.”
Lâm Duẫn Nhi im lặng lắc đầu, khó trách Thương Y ủy thác trọng trách này cho hắn, độ tự kỷ của hai người này quả thực đạt được cảnh giới cao. Đối với sự xuất hiện đột ngột của thiếu niên nọ, Lâm Duẫn Nhi cũng khá bất ngờ, không khỏi hoài nghi hỏi hắn: “Ngươi là ai? Tại sao lại xuất hiện ở đây?”

Vẻ mặt thiếu niên khá tàn bạo, sau lúc lâu, chỉ thốt ra hai chữ: “Kinh Phong.”

“Kinh Phong à? Nhưng tại sao lại xuất hiện ở đây?” Kiếp trước, Lâm Duẫn Nhi cũng không nhớ có một người như vậy.

Kinh Phong khoanh tay trước ngực, căm phẫn nhìn Lâm Duẫn Nhi, tại sao xuất hiện ở đây à? Ta cũng không muốn xuất hiện ở đây đâu nhé! Bản đại hiệp là người đứng đầu trong Tứ quỷ bên cạnh gia, đặc biệt giúp gia làm đại sự, không ngờ tối qua gia lại triệu gấp mình trở về, cứ tưởng rằng Ngân Đô xảy ra biến cố lớn, không ngờ lại bắt hắn đến đây bảo vệ nữ nhân này. Kinh Phong giận dữ nói: “Là phân phó của Thất điện hạ!”

“À.” Lâm Duẫn Nhi hiểu ra, khó trách bộ dạng lạnh băng thế này, tính tình giống hệt Ngô Thế Huân. Vậy là Ngô Thế Huân đang bảo vệ mình sao, ngay lập tức, Lâm Duẫn Nhi liền thấy trong lòng ấm áp. Nhìn thiếu niên ngang ngược ở trước mặt, Lâm Duẫn Nhi có chút buồn cười, “Hình như trông ngươi rất không vui?”

“Hừ!” Kinh Phong xoay mặt đi chỗ khác, dáng vẻ không chút tình nguyện, nhớ đến Ngô Thế Huân đã hạ lệnh, y lại không thể không thi hành.

“Tiểu tử thối, ra vẻ tàn bạo cái gì chứ!” Thanh Y xỉa đầu Kinh Phong, nheo mắt, khinh thường nói.

“Tên đồng bóng kia, đừng có xỉa đầu của ta!”

“Đây thích thì cứ xỉa đấy, thế nào?” Thanh Y vừa nói, vừa giơ tay không ngừng xỉa đầu Kinh Phong.

“Tên đồng bóng này, ngươi dừng tay cho ta!” Kinh Phong nổi giận đùng đùng nhìn Thanh Y, trong mắt như thể sắp phun ra lửa.

“Được rồi, đừng cãi nữa.” Lâm Duẫn Nhi đầu đầy vạch đen, một tên Thanh Y tự kỷ đã khiến cô đau đầu, giờ lại thêm một người nữa, chỉ sợ Trục Nguyệt Hiên bị ồn ào đến lật tung, “Cãi nữa thì đi về cho ta!”

Ngón tay chuẩn bị đâm xuống của Thanh Y dừng lại giữa không trung, từng chút từng chút thu lại. Kinh Phong nghoảnh mặt đi chỗ khác, dáng vẻ trông thật lạnh lùng tàn nhẫn.
Lâm Châu Huyền gần như cả đêm không ngủ, buổi sáng khi thức dậy, hai mắt đầy quầng thâm, sắc mặt trông mệt mỏi vô cùng, nhưng trong mắt lại bắn ra ánh sáng sắc bén.

Mãi đến trưa, Lâm Châu Huyền ra ngoài trở về, trong tay cầm một túi thức ăn, đi về hướng phòng của Lâm Như Mộng.

“Nhị muội, đang suy nghĩ gì vậy?” Nhìn thấy Lâm Như Mộng đang ngồi ngẩn ngơ trong phòng, Lâm Châu Huyền hỏi.

“Sao Đại tỷ lại đến đây?” Như Mộng nhìn Lâm Châu Huyền, thản nhiên hỏi, trên mặt không có biểu hiện gì, quan hệ giữa Như Mộng và Lâm Châu Huyền cũng không tốt, hơn nữa Nhị di nương còn thường xuyên bị Đại phu nhân ức hiếp quát mắng, Nhị di nương và Như Mộng vẫn luôn thù hằn với đại phòng.

“Nhị muội có tâm sự?” Lâm Châu Huyền không chút quan tâm đến sự lãnh đạm mà Như Mộng đối với mình, tự động ngồi xuống, rót chén nước uống, “Có liên quan đến Tam muội sao?”

Như Mộng giật mình, trong mắt hiện lên sự bối rối, “Không… không phải, không có gì.”

“Nhị muội, không có chuyện gì qua được mắt tỷ đâu.” Trên mặt Lâm Châu Huyền hiện lên tia cười lạnh, kề sát miệng đến bên tai Như Mộng, khẽ nói, “Ngày ấy ở hậu viện, hành động của Nhị muội ta thấy rất rõ ràng, ngươi muốn giết Tam muội.”

“Ta…” Ánh mắt Như Mộng càng thêm bối rối, “Đại tỷ, ta không có, Tam muội không thù không oán với ta, tại sao ta lại muốn giết muội ấy chứ?”
“Ha ha ha!” Lâm Châu Huyền cười lạnh, tiếp tục nói, “Ta không có hứng thú quản hai muội chơi trò gì, ta chỉ là muốn nói với muội, từ hôm nay trở đi, chuyện của Tam muội ta sẽ không xen vào nữa, Nhị muội muốn làm gì cứ yên tâm mà làm.”

“Đại tỷ, ta…” Như Mộng nghi ngờ nhìn Lâm Châu Huyền, đây là nàng đang ám chỉ mình có thể xuống tay với Lâm Duẫn Nhi?

“Nhị muội yên tâm.” Lâm Châu Huyền đem bánh hoa quế mình vừa mua về đặt trước mặt Như Mộng, “Tam muội thèm ăn, tự làm bánh hoa quế ăn một mình, không biết tại sao lại trúng độc mà chết.”

“Đại tỷ, ngộ nhỡ bị phát hiện…” Như Mộng khiếp sợ nói.

“Muội không nói, ta không nói, cũng chỉ có trời biết đất biết, sống mà cứ lo sợ phập phồng, chi bằng vĩnh viễn trừ hậu hoạn, Nhị muội tự mình suy nghĩ kỹ càng đi.” Lâm Châu Huyền khẽ cười, nói.

Vẻ do dự trong mắt Như Mộng từ từ trở nên kiên định, “Ta đã biết nên làm thế nào, đa tạ Đại tỷ nhắc nhở.”

“Đi thôi.”

Thấy Như Mộng đi về hướng Trục Nguyệt Hiên, nghĩ rằng chỉ chốc lát nữa thôi sẽ truyền đến tin tốt, Lâm Châu Huyền tươi cười như hoa, Lâm Duẫn Nhi, lần này ngươi trốn không thoát rồi.

Như Mộng đi vào Trục Nguyệt Hiên, Lâm Duẫn Nhi đang cùng hai nha hoàn nói chuyện phiếm.

“Nhị tỷ đến à? Mau vào đây ngồi đi.” Nhìn thấy Như Mộng, Lâm Duẫn Nhi gọi.

Sắc mặt Như Mộng có hơi mất tự nhiên, Lâm Duẫn Nhi lại không để ý, Như Mộng đặt bánh hoa quế xuống, nói: “Ta nhớ lúc trước Tam muội rất thích ăn bánh hoa quế, liền mua một ít mang qua. Tiền chi tiêu hàng tháng của Nhị tỷ rất ít, xin Tam muội đừng ghét bỏ.”

“Bánh hoa quế?” Lâm Duẫn Nhi vui vẻ nói, “Muội thích ăn bánh hoa quế nhất, cám ơn Nhị tỷ.” Vẻ mặt Lâm Duẫn Nhi mừng rỡ, nhưng không có ý định ăn bánh.

“Tam muội, nào, mau đến nếm thử đi.” Như Mộng cầm lấy một chiếc bánh hoa quế, đưa cho Lâm Duẫn Nhi.

“Cám ơn Nhị tỷ.”
Lâm Duẫn Nhi nhận lấy, vừa mới chuẩn bị đưa lên miệng, lại đột nhiên nhớ tới gì đó, đặt bánh xuống, nói với Mộc Tê, “Mộc Tê, lấy một xấp gấm Vân Nam hôm qua hoàng thượng ban thưởng đến tặng cho Nhị tỷ.”

“Dạ, tiểu thư.”

Mộc Tê nhanh chóng ôm một xấp vải đi ra, đưa cho Như Mộng.

“Tam muội khách khí quá.” Như Mộng nhận vải, trên mặt không giấu được vẻ vui sướng, thứ hoàng thượng ban thưởng đương nhiên là đồ tốt rồi, “Tam muội, muội mau đến nếm thử bánh hoa quế đi, hôm nay trời nóng, chỉ sợ sẽ mau hư đó.”

“Dạ.” Lâm Duẫn Nhi gật đầu, cầm lên một cái bánh, nhưng lại không bỏ vào miệng, “Bánh nhìn đẹp như vậy, Nhi nhi thực sự không nỡ ăn.”
Trong mắt Như Mộng hiện lên ý cười, nói: “Sau này Tam muội muốn ăn, cứ nói với tỷ một tiếng, tỷ lại mang đến cho muội.” Nhưng mà ngươi đã không còn cơ hội đó nữa rồi.

“Linh nhi đa tạ Nhị tỷ.”

“Được rồi, đều là chị em trong nhà, cám ơn gì chứ.” Như Mộng cười nói.

“Mộc Tê, ngươi đi mời Đại phu nhân, Nhị di nương, Tứ di nương, còn có các chị em đến đây. Ta nhận được ban thưởng của hoàng thượng, đều là do sự cất nhắc của trưởng bối và các chị em, ta cũng không thể hưởng thụ một mình, nên cùng nhau phân chia đi.”

“Dạ, tiểu thư.” Mộc Tê nhận lệnh, đi mời các phu nhân cùng tiểu thư đến.

Trong lòng Như Mộng chùn xuống, càng thêm thấp thỏm bất an, nhưng nghĩ đến lát nữa còn có thể được chia thêm vài thứ tốt, vậy cứ để Lâm Duẫn Nhi kéo dài hơi tàn trong chốc lát đi. Nếu không phân chia, đến lúc đó những đồ vật này chắc chắn sẽ rơi hết vào tay của Đại phu nhân và Lâm Châu Huyền.

Một đám người nhanh chóng theo Mộc Tê đến, trên mặt đều mang vẻ hưng phấn, nhất là Nhị di nương, khó có được một lần nhặt của hời thế này, giờ phút này mặt mày bà tươi như hoa.

“Nhi nhi, mời chúng ta đến có chuyện gì à?” Đại phu nhân giả vờ giả vịt hỏi.

“Những thứ hôm qua Nhi nhi được hoàng thượng ban thưởng, muốn chia đều cho mẹ cùng di nương và các chị em.” Lâm Duẫn Nhi nói, “Đi theo con, mọi người thích gì cứ chọn.”

Mọi người đã không thể chờ được nữa, Lâm Duẫn Nhi vừa nói xong, liền vội vàng chen vào bên trong phòng nghỉ, trong lúc hỗn loạn, ai cũng không chú ý thấy Nhị di nương thuận tay cầm một cái bánh hoa quế nhét vào miệng.

Nhị di nương nhanh tay lẹ mắt, đoạt một xấp gấm Vân Nam ôm vào lòng, khi bà đang chuẩn bị lấy xấp thứ hai thì đột nhiên cảm thấy lồng ngực đau đớn như bị xé rách, cổ họng dâng lên một luồng hơi nóng.

“Phụt!” Nhị di nương hộc máu, lập tức ngã xuống đất, bất tỉnh.

“Á! Sao lại thế này?” Lâm Châu Huyền hét lớn.

“Mẹ, mẹ làm sao vậy?” Như Mộng bổ nhào vào người Nhị di nương, khóc la.
“Mau gọi đại phu đến!” Đại phu nhân hét lớn, trong mắt lại hiện lên vẻ vui mừng.

Biến cố xảy ra bất ngờ, làm cho mọi người quên giành giật đồ đạc, nhất thời sợ đến trợn mắt há mồm, chỉ có Như Nguyệt còn ôm chặt lấy hai xấp gấm Tứ Xuyên trong tay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net