Chương 27: Cá lợi thuật (đồ nướng)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 27: Cá lợi thuật (đồ nướng)

[ chủ bá bắt đầu đi! Ta để nguyên bụng đói một ngày mà tới đây đó!]

[ đến đây đi ------ đồ nướng khiến cho người ta thần hồn điên đảo]

[ anh anh anh anh anh anh ( từ tượng thanh, khóc như tiếng chim kêu:)) tại sao lão công không trả lời tin nhắn của ta QAQ]

[ đang xem phát sóng nấu ăn ngươi lên đây tìm chồng làm gì, mỗi ngày cắm rễ ở đây nói luyên thuyên cái đ*o gì vậy]

[ lão ca táo bạo online mắng chửi người?]

Thẩm Viên nhìn khu bình luận tự mình sôi nổi, nhóm lửa thêm củi, xiên rau củ. Bình luận vẫn tiếp tục hùng hùng hổ hổ.

[ qwq ta cứ thích gọi lão công đấy ngươi vì cái gì mà cứ phải nhằm vào ta.]

[ anh anh anh lão công người nhìn xem bọn họ ức hiếp người ta QAQ]

[ chủ bá đừng mắc mưu, chắc chắn hắn chỉ coi trọng tài nấu nướng của ngươi, chứ tuyệt đối không phải thực sự coi trọng ngươi]

Có người cũng phản ứng lại.

[ đúng đúng đúng, chủ bá bộ dáng cũng ở tầm trung trở lên, nhưng quan trọng nhất vẫn lên cố gắng nấu ăn ngon và kiếm tiền thì hơn! ngươi chỉ cần nấu ăn ngon chúng ta sẽ (') một lòng một dạ với ngươi]

[ chủ bá tuy trước đó có xem bình luận, nhưng nhìn cũng không nhiều, kết quả hiện tại càng ngày càng ít.....]

Thẩm Viên không nhìn thấy bình luận, nếu như có nhìn thấy cũng sẽ không để trong lòng. Hắn vốn dĩ không phải là người thích huyên náo ồn ào, bởi vì phải trả nợ mới bất đắc dĩ phải phát trực tiếp. Hiện tại tiền lãi đơn hàng bán đồ ăn trên mạng khoảng trên dưới ba nghìn vạn, còn chưa tính thu nhập khác, chỉ cần qua nửa tháng nữa, khoản tiền nợ này có thể trả xong rồi.

Hệ Thống nói đây là thế giới thú nhân, trình độ khai phá còn thấp, nếu vậy tâm tư chắc hẳn đều sẽ rất đơn thuần. Đợi tới khi trả xong tiền nợ hắn liền ngừng phát trực tiếp ở lại thế giới này yên ổn sinh sống, hắn muốn đi cày ruộng trồng rau, mặt trời mọc thì làm mặt trời lặn thì nghỉ, tự cung tự cấp còn không phải ngày ngày lo nghĩ kiếm tiền nuôi gia đình. Những ngày tháng tốt đẹp như vậy nghĩ đến thôi đã khiến cho người ta vui vẻ.

Thẩm Viên đưa tay ra thử độ nóng, đem nhóm rau củ đầu tiên đặt lên trên giá nướng , rồi quét dầu lên từng cái.

[ ha ha ha ha ha ha tư thế này của chủ bá rất low a ha ha ha ha ha xswl ha ha ha]

[ khụ khụ , đúng là có chút chút]

Sau khi nhiệt độ liên tục lên cao, Thẩm Viên rắc gia vị nướng lên. Gia vị nướng là tự hắn điều chế, hạt tiêu, lạc giã nhỏ, vừng trắng rang chín, hạt thì là ai cập, muối, ớt cắt nhỏ cùng mười ba hương liệu khác trộn lẫn với nhau, rắc lên mặt trên của rau củ nướng.

Ngọn lửa và dầu mỡ chảy qua viên đá, gia vị đột ngột xuất hiện, mùi hương bá đạo liền kéo tới.

[ ta thao! ! ! ! !]

[ chủ bá những cái này ngươi đều phải bán đó! Hai vị ở trên nếu đã ghét bỏ chủ bá như vậy thì chắc cũng chướng mắt đồ ăn chủ bá làm, nếu như thế thì]

[ câm mồm! Lầu trên ngươi ba hoa chích chòe ít thôi chúng ta đều dựa vào thực lực, ai cướp được thì chính là của người đó]

[ được! Chờ đó, ta đi gọi tám cái phòng làm việc của ta]

[ ha ha ha ha ha cười chết mất, lầu trên ngươi vì muốn cướp số lượng rau củ có hạn mà thuê đến tám cái phòng làm việc kết quả không ngờ số lượng đồ ăn hiện tại là không có giới hạn vậy tám cái phòng làm việc không có đất dụng võ giờ đang ở đâu rồi?]

[ à, ta đem bọn họ hợp lại thành một cái câu lạc bộ trò chơi, còn có thể được phê chuẩn]

[ đậu má, một cái câu lạc bộ trò chơi không có trên 100 triệu thì không lập được đâu]

[ thật chua xót, cuộc sống nhàm chán của những kẻ lắm tiền luôn là thứ tôi hướng tới]

[ có tiền có thể làm những gì ngươi muốn, có bản lĩnh thì ngươi khiến chủ bá trở thành dược thiện sư tư nhân cho ngươi đi, không cần phải mong ngóng đoạt đồ ăn với một đám người nữa]

[ lầu trên sự chua xót của ngươi đâu]

[ đừng ồn đừng ồn nữa, xem phát sóng ăn uống mà lệ khí nặng như vậy làm gì?]

Thẩm Viên lật qua lật lại đồ nướng, đem nhóm nướng chín đầu tiên để sang một bên, : " Những cái này đều đã chín rồi, mọi người nếm thử một chút xem có thích không?"

Nói xong lại thay một nhóm đồ nướng mới tiếp tục thuần thục bôi dầu lật nướng.

[ ôi ! ! !]

[ ăn ngon a a a a a thật sự rất ngon! ! !]

[sảng khoái ! ! ! ! ! !]

[ không có gì để nói]

Hệ thống: được thời liền an phát cho chủ bá Thẩm Viên 50 quả lựu đạn.

Hệ thống: Thụy Cát Âu vội vàng phát cho chủ bá Thẩm Viên 2 quả tên lửa.

Hệ thống: Thiên Hữu Đại Hiên phát cho chủ bá Thẩm Viên 6 quả ngư lôi.

. . . . . . . . . . . .

" Ách, ta quên mất." Thẩm Viên vỗ gáy, hướng tới cái thùng bên cạnh lấy ra chai bia đã ướp lạnh từ lâu.

" Ăn đồ nướng phải uống cùng với bia lạnh mới thích."

[ mùi vị bia lạnh lúc vừa mới cho vào miệng tuy rằng cay đắng, nhưng mà lại có loại hương khí không rõ lưu lại nở rộ trên đầu lưỡi, làm cho ta nghĩ đến cảnh nữ thần khiêu vũ trong không trung, da thịt màu lúa mạch đổ mồ hôi đầm đìa, làm cho người ta muốn ngừng mà không được.]

[ uống một miếng liền thấy hoàn mỹ rồi]

[ bia lành lạnh quả thật làm đỡ ngấy]

[ ớ . . . . . tại sao ta uống lại cảm thấy lạnh lẽo chua chát vậy, so ra ta càng thấy thích nước trái cây hơn.]

Tốc độ nướng nhanh, không bao lâu sau liền nướng xong toàn bộ mấy chục xiên. Thẩm Viên lau mồ hôi lạnh trên chán, cầm một xiên bí ngòi lên nếm thử, híp mắt gật đầu không ngừng.

Hắn cũng bội phục tay nghề của bản thân, mặn nhạt vừa phải cay thơm ngon miệng, lại uống với một ngụm bia lạnh, thiên đường nhân gian chính là như thế này.

Tất cả mọi người vui vẻ trầm mê trong xiên nướng không tự kiềm chế được.

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _

Thẩm Viên phải tu hành rồi, Vân Nghiêu cũng không biết mình có thể giúp được cái gì, dứt khoát đi thẳng ra bờ sông muốn làm một chút cơm trưa.

Hắn hóa thành trạng thái bán thú, lộ ra lỗ tai, đuôi và móng vuốt, đi đến ven hồ.

Mỗi ngày Thẩm Viên nấu cơm đều dùng rất nhiều công cụ và đồ gia vị, nếu mình ở trước mặt hắn lộ ra sự khéo tay. . . . . . . .

Vân Nghiêu vẩy vẩy lỗ tai, có chút hưng phấn nho nhỏ.

Hắn gẩy chân vận sức, cong eo thành hình cung, lao đi nhanh như chớp.

Vùng hồ nước này được người ta gọi là hồ Tư Lí Ngõa, có nghĩa là 'suối nguồn sinh mệnh thiêng liêng'. Vào mùa hè hàng năm hồ nước này sẽ xuất hiện vô số động vật di cư chạy tới đây uống nước, giúp cư dận vùng lân cận có thêm rất nhiều nguồn thức ăn phong phú tươi sống.

Vân Nghiêu vừa lặn xuống hồ nước, ánh sáng khúc xạ lên mặt hồ, theo gợn sóng bồng bềnh giống như từng đợt từng đợt cực quang.

Hắn lặn xuống không bao lâu liền tìm thấy mục tiêu.

Ăn xiên nướng được một lúc, Thẩm Viên liền thấy Vân Nghiêu xách theo hai con cá đã xử lý tốt và một bó củi vác ở sau lưng quay trở lại.

Hắn đi tới chỗ Thẩm Viên, bỏ bó củi xuống, chống thành một đống, chuẩn bị nướng cá.

Thẩm Viên có chút tò mò: " Ngươi định làm cái gì vậy?"

" Con cá này được xem như là đặc sản ở nơi đây, hướng vị cũng không tồi, ta liền bắt về cho ngươi nếm thử." Vân Nghiêu sờ sờ gáy, ngốc ngếch cười nói.

" Con cá này lớn lên trông thật thú vị." Thẩm Viên hứng trí bừng bừng.

" Đúng vậy, con cá này chúng tôi gọi nó là 'cá Lợi Thuật', lúc ăn nó có hương vị chua ngọt, cực kì ngon, ăn xong còn có thể giúp trừ bệnh giảm đau. Bình thường các dược sư đều bắt nó đem hông khô để dự trữ, chuẩn bị dùng cho bất kì khi nào cần đến."

Thấy Thẩm Viên có hứng thú, Vân Nghiêu liền giải thích rất tỉ mỉ.

" Con cá này còn có thể nhả châu, tròn trịa trơn nhẵn, có rất nhiều màu sắc, hạt châu của hai con cá này ta ném đi rồi, lần sau nếu gặp ta sẽ mang về cho ngươi nhìn." Vân Nghiêu nhìn Thẩm Viên ánh mắt rất ôn hòa.

" Cá ăn có vị chua còn có thể chữa bệnh? Ngoài những cái này còn có cái gì khác có công dụng như vậy nữa không?"

" Có rất nhiều loại, đợi khi nào gặp được ta . . . . . . nói cho ngươi nghe."

Con cá được lưu loát nhẹ nhàng đặt lên đống lửa, chậm rãi nướng.

Thẩm Viên cầm xiên nướng trước đó hắn đã nướng chín đưa tới: " Ngươi nếm thử đi, hương vị của những cái này cũng không tệ."

Vân Nghiêu mỉm cười nhận lấy.

Từ khi nhìn thấy Vân Nghiêu đi tới, bình luận liền điên cuồng bùng nổ, chật kín màn hình toàn là bình luận vô nghĩa bay qua.

[ a a a a a a a a a a a a a a a a]

[ đậu móa a a a a a a a a a a a a a ]

[ a a a a a a a wsl a a a ]

[ trong một phút đồng hồ, ta phải có toàn bộ tư liệu về tiểu ca ca này ! ! !]

[ ôi mẹ ơi]

[ đậu má đây là nhan sắc mà nhân loại sẽ có hay sao?]

[ ô ô ô ô ô ô đầu tường của ta nhiều như vậy nháy mắt liền không thú vị nữa rồi]

[ đứng cùng với tiểu mỹ nhân này chúng ta đều chỉ là cây cỏ cây cỏ là cặn bã cặn bã]

[ mỹ nhân thì mỹ nhân ngươi còn phải gọi là tiểu mỹ nhân]

[ loại người có giá trị nhan sắc siêu việt như vậy, hắn chính là tiểu mỹ nhân ! ! !]

[ ta thao tình hình giữa mỹ nhân tiểu ca ca cùng với chủ bá không thích hợp nha]

[ đậu má bọn họ tự tán gẫu với nhau sao? Chủ bá tỉnh lại đi ngươi vẫn còn đang phát trực tiếp đấy!]

[ lầu trên buông tha đi, có xiên nướng để ăn có bia lạnh để uống lại còn được ngắm mỹ nhân thịnh thế ngươi còn cầu mong cái gì. Giá trị nhan sắc này, ngươi đặt tay lên ngực tự hỏi, sống qua vài thập niên ngươi đã gặp qua bao giờ chưa?]

[ ORZ không có, ta chưa gặp qua bao giờ QAQ]

[ khụ, thực ra ta may mắn đã được gặp một lần]

[ lầu trên ngươi ở vị diện nào vậy? Vị tiểu ca ca nọ còn ở đấy không?]

[ ta đã gặp được vài vị tiểu mỹ nhân ╮(╯▽╰)╭ đủ mọi loại hình các ngươi biết đều có. Tiểu ca ngạo kiều băng sơn trầm ổn lãnh khốc cái gì cần có đều có.]

[ a a a a a a ta rất chua xót a a a a a a]

[ nhưng mà mấy tiểu mỹ nhân kia hình như dắt cả nhà ra khỏi cửa đi du lịch, dọc đường đều nói chuyện không ngừng, bằng không lúc không nói lời nào ta chụp trộm một cái có thể mang về nhà liếm một năm.]

[tiểu mỹ nhân ngươi cũng đã gặp được rồi ngươi lại còn đòi hỏi nhiều như vậy?]

[ hu hu hu hu hu quả nhiên ta lớn lên xấu như vậy là bởi vì gen không cho phép]

[ các ngươi tiếp nhận cách gọi tiểu mỹ nhân này nhanh như vậy sao?]

[Giá trị nhan sắc tuyệt đối đè bẹp lầu trên ngươi còn muốn hấp hối giãy dụa à?]

[ làm sao có thể có người không có góc chết như vậy, ta rất chua xót ta góc nào cũng chết]

[ a a a a a a a a chủ bá mau nhìn bình luận a a a a a a, ngươi đang phát sóng trực tiếp a a a a a]

[ Haizz, những lúc như thế này ta vô cùng nhớ Đường Đường, tối thiểu nhất hắn sẽ nhìn chằm chằm bình luận chuyển động.]

[ chủ bá đã nhìn thấu tiền tài, hắn đã vô dục vô cầu rồi]

[ đồng qua điểm giống lầu trên! Có vài lần ta cảm thấy chủ bá không thích phát trực tiếp chỉ muốn đi trồng trọt mà thôi !]

[ đúng vậy . . . . . mỗi lần ta đi xem gian trực tiếp khác đều có thể cảm nhận được nhiệt tình như lửa, ở chỗ chủ bá này đập rất nhiều tiền ngay cả nước both cũng không nghe được ╮(╯▽╰)╭]

[ ở vài lần trực tiếp trước có lúc chủ bá sẽ nhìn chằm chằm vào một chỗ nào đó vài lần, ta trước đó còn thấy buồn bực, những lần trực tiếp sau liền đặc biệt lưu ý tới. Phương hướng hắn nhìn thì ra chính là vườn rau nhà hắn.]

[ vườn gieo trồng 80.000 mét vuông lại bị ngươi nói thành vườn rau rồi]

[ vườn gieo trồng 8 triệu mét vuông với hắn cũng là vườn rau thôi]

[? ? ? không đúng, nói như thế nào lại trở về trên người chủ bá rồi? Mỹ nhân tuyệt sắc lớn như vậy các ngươi không chú ý sao?]

[ chú ý tới cũng không phải muốn là được, lầu trên nghỉ ngơi ăn tiếp đi. Nhìn ánh mắt tiểu mỹ nhân nhìn chủ bá đi, người sáng suốt đều có thể nhìn ra hắn muốn ôm chủ bá]

[ cũng đúng, có thể ăn vào trong miệng mới là thật]

[ hắc hắc nhắc đến ăn! Mọi người có nghe tiểu mỹ nhân nói gì không? Ăn con cá này có thể trừ đi bệnh tật đó!]

[ giơ móng vuốt giơ móng vuốt, ta cũng nghe thấy rồi! Thật tò mò không biết chủ bá có bán hay không > <]

[ dù có bán giá cũng nhất định không rẻ orz]

[ ai, hiện tại dịch khôi phục cao cấp trên chợ bao nhiêu một lọ ấy nhỉ?]

[ chỗ chúng ta bán giá 30 vạn, uống vào còn không hồi phục ngay được, chiến hữu của ta góp tiền mua một ống, sau khi uống xong phải đến nửa tháng sau chân mới chậm rãi tốt lên.]

[haizzz ------ sầu người]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net