Chương 106

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 106

Tạ Điềm Bảo mỏng manh như đồ sứ với Tạ Nghiễn Thanh, chẳng qua là dựa vào Tạ Nghiễn Thanh là anh ruột của cô ta, trong hai anh em thì mẹ Tạ lại luôn thiên vị cô ta hơn, cho nên từ nhỏ đến lớn cô ta mới càng ngày càng không kiêng nể gì cả.

Nhưng khi đối mặt với Tạ Nghiễn Sâm thì khác, mặc dù Tạ Nghiễn Sâm cũng là anh trai của Tạ Điềm Bảo, nhưng dù sao thì anh họ và anh ruột vẫn khác nhau. Ngoài ra, Tạ Nghiễn Sâm từ nhỏ đã không thích Tạ Điềm Bảo lắm, mẹ Tạ có thể dùng thân phận anh trai để trói buộc Tạ Nghiễn Thanh, nhưng bà ta không dám đối xử với Tạ Nghiễn Sâm giống như vậy.

Đặc biệt là bây giờ Nhị phòng của Tạ gia đã không ổn rồi, cả đại gia đình Tạ gia đều phải dựa vào nhà bác cả của Tạ gia, Tạ Điềm Bảo càng sợ không dám chọc giận Tạ Nghiễn Sâm. Nếu như là trước đấy Tạ Nghiễn Sâm dám ném cô ta xuống đất, với tính khí của Tạ Điềm Bảo đã sớm náo loạn ầm ỉ rồi, nhưng bây giờ cô ta không dám nói lời nào, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm vào mặt Tạ Nghiễn Sâm.

Lại nói cũng là do hôm nay Tạ Điềm Bảo quá xui xẻo, Tạ Nghiễn Sâm ngày thường luôn bận rộn như thần long thấy đầu không thấy đuôi, cho dù Tạ Điềm Bảo có làm ầm lên cũng không ai giúp Tạ Nghiễn Thanh. Nhưng hôm nay mọi chuyện lại diễn ra thật tình cờ, lại cứ phải để cho Tạ Nghiễn Sâm, người khó chọc nhất đã nhìn thấy.

Tạ Nghiễn Sâm lại luôn đứng về phía Tạ Nghiễn Thanh, vốn không rõ là đã xảy ra chuyện gì, liền cho rằng Tạ Điềm Bảo bắt nạt Tạ Nghiễn Thanh, không nói lời nào liền ném cô ta xuống đất. Nếu không phải hai năm gần đây sức khỏe của cô ta cải thiện hơn nhiều, thì một đòn vừa rồi có thể sẽ khiến cô ta mất mạng, điều này cho thấy Tạ Nghiễn Sâm đối với người em gái này tàn nhẫn như thế nào.

Thấy Tạ Điềm Bảo không dám nói nữa, Tạ Nghiễn Sâm đứng dậy, lạnh giọng cảnh cáo: "Nếu ngươi cảm thấy ở Trung Quốc không thoải mái, ta có thể đưa ngươi ra nước ngoài."

Tạ Điềm Bảo tức giận nói: "Ngươi dám ?!"

Tạ Nghiễn Sâm mấp máy khóe môi: "Ngươi xem ta dám hay không?"

Anh ấy không đợi Tạ Điềm Bảo nói gì thêm nữa, liền quay người sải bước về phía cửa. Đây là lần đầu tiên anh ấy nhìn thấy Tạ Nghiễn Thanh đánh người, đối phương từ nhỏ đã rất bình tĩnh tự chủ, có thể khiến Tạ Nghiễn Thanh làm ra chuyện như vậy, có thể thấy được Tạ Điềm Bảo nhất định đã đụng tới điểm mấu chốt của cậu rồi.

Khi Tạ Nghiễn Sâm tìm thấy Tạ Nghiễn Thanh, Tạ Nghiễn Thanh đang thu dọn đồ đạc trong phòng. Lúc trước cậu không muốn rời nơi này, là bởi vì không muốn làm ông bà nội buồn lòng, đồng thời cũng là do cậu quá lưu luyến cái ấm áp của ngôi nhà này.

Nhưng trải qua sự việc này với Tạ Điềm Bảo, Tạ Nghiễn Thanh cảm thấy rằng tốt hơn là cậu nên rời đi. Tạ Nghiễn Thanh chủ động rời đi không phải vì cậu sợ Tạ Điềm Bảo, mà bởi vì cậu đang làm nghiên cứu với giáo sư Hứa, vốn là mấy ngày nữa cậu phải đi học viện báo danh rồi. Bây giờ bị cô gái Tạ Điềm Bảo đó quấy rầy, cậu đã chịu đủ sự càn quấy của Tạ Điềm Bảo rồi, cuối cùng quyết định phải sớm rời khỏi ngôi nhà này thôi.

Thấy vậy, Tạ Nghiễn Sâm cũng không giữ cậu ở lại, đối với những chuyện mà Tạ Nghiễn Thanh đang làm Tạ Nghiễn Sâm và ông nội cậu sớm đã biết rồi. Mặc dù Tạ Nghiễn Sâm và ông nội cậu hy vọng Tạ Nghiễn Thanh trở thành một con sâu gạo nằm ở nhà thôi, dù sao thì trước kia cậu cũng đã phải chịu đựng quá nhiều cực khổ rồi. Nhưng Tạ Nghiễn Thanh dù sao cũng là một người đàn ông, họ không thể bởi vì thương yêu cậu mà nhốt cậu lại, Tạ Nghiễn Thanh nên có cuộc sống của riêng mình.


Tạ Nghiễn Sâm nhìn đứa em trai im lặng, anh ấy vừa giúp em trai thu dọn quần áo vừa cau mày trầm giọng nói: "Tuy rằng em là con trai, anh là anh trai không nên quản em quá nhiều, nhưng ở bên ngoài không bằng ở nhà. Em lại lớn lên xinh đẹp như này, còn có gia thế như này, em có thể nghe lời anh nói được không, chuyển đến căn phòng ở trong trường kia của bà nội đi? Ta đã giúp lấy lại ngôi nhà đó rồi, thay vì để em đến trường chen chúc sống trong ký túc xá, tốt hơn là trực tiếp chuyển đến nhà bà nội đi."

Tạ Nghiễn Thanh là một thiên tài nổi tiếng, ở trường cấp hai đã trở nên nổi tiếng. Nếu không phải sau này Tạ gia xảy ra chuyện, với tài năng của cậu, nhất định sẽ được tuyển thẳng lên đại học. Tuy nhiên, dù đã lãng phí bao nhiêu năm tuổi trẻ, Tạ Nghiễn Thanh học tập lại vẫn rất xuất sắc.

Cho nên khi Tạ Nghiễn Thanh bí mật tiến hành làm nghiên cứu, hầu như không có ai trong Tạ gia phản đối, mọi người đều có một sự tin tưởng không thể giải thích được đối với Tạ Nghiễn Thanh. Sau đó trên thực tế, Tạ Nghiễn Thanh quả thực đã không làm họ thất vọng, nghiên cứu mà cậu đã làm với một đồng nghiệp cũ của bà nội Tạ thực sự điều phối ra cho họ một thứ tốt.

Vốn dĩ, Tạ Nghiễn Thanh nên đi báo danh sớm, nhưng vì người nhà khó khăn lắm mới đoàn tụ, cậu vẫn luôn không nỡ rời đi ngay lập tức. Ông cụ biết cháu trai nhỏ của mình sẽ vào nhóm nghiên cứu của Đại học B, vì vậy để ngăn Tạ Nghiễn Thanh chen chúc trong ký túc xá với người khác, ông đã để cho Tạ Nghiễn Sâm lấy nhà của bà Tạ trở lại.

Khi Tạ gia gặp tai nạn, không chỉ ngôi nhà cũ bị người ta chiếm đóng mà những ngôi nhà khác cũng không tránh khỏi bị chiếm. Chúng bao gồm ngôi nhà của Đại phòng và Nhị phòng, phòng tân hôn mà Tạ Nghiễn Sâm sẽ sử dụng khi kết hôn sau này, khu vườn của ông cụ ở vùng ngoại ô, ngôi nhà được phân bổ bởi trường học của bà Tạ, v.v.

Một nửa số nhà này lần lượt được thu hồi lại một nửa, nửa còn lại là do liên quan đến giao dịch tiền bạc, nhà họ Tạ tạm thời chưa lấy lại được hết. Vì nghe nói Tạ Nghiễn Thanh sẽ tham gia nhóm để làm nghiên cứu, Tạ Nghiễn Sâm đã lấy lại nhà của bà nội trước.

Cũng khá là trùng hợp, Tạ Nghiễn Sâm sau khi nhận lại căn nhà vừa sửa chữa xong, hôm nay anh ấy qua đây chính là để nói chuyện này, không ngờ lại đụng phải hai anh em Tạ Nghiễn Thanh đang trở mặt với nhau. Đúng lúc Tạ Nghiễn Thanh có thể chuyển đến nhà bà nội luôn, cũng tránh cho cậu ở nhà cũ bị Tạ Điềm Bảo làm phiền suốt ngày.

Tạ Nghiễn Sâm vốn nghĩ rằng Tạ Nghiễn Thanh sẽ lại từ chối nữa, nhưng khi Tạ Nghiễn Thanh nhìn vào bức ảnh của Dương Từ, cậu sợ rằng sau khi sống trong ký túc xá với những người khác, tình huống như ngày hôm nay sẽ lại xảy ra. Không phải Tạ Nghiễn Thanh không tin vào tố chất của những người đó, mà là do con trai càng sống bất cẩn hơn, lỡ như gặp phải người thích động vào đồ của người khác, đến lúc đó lại vì loại chuyện như này mà dọn đi liền khó coi rồi.

Hơn nữa, trước đó cậu gọi điện cho Dương Từ, Dương Từ ngày nào cũng gieo rắc cho cậu những suy nghĩ lung tung, nói gì mà cậu lớn lên quá đẹp trai nên không chỉ hấp dẫn với phụ nữ mà còn hấp dẫn với đàn ông, khiến cho cậu khi ở bên ngoài cũng phải đề phòng với đàn ông. Tạ Nghiễn Thanh tính tình rất sợ phiền phức, nếu đã lấy lại được nhà của bà nội, ở nhà bà nội sẽ càng thuận tiện hơn.

Vì vậy Tạ Nghiễn Thanh khẽ nhướng mi, trong đôi mắt hồ ly xinh đẹp hiện lên một tia bất đắc dĩ: "Được thôi, vậy liền phiền toái cho anh rồi."

Tạ Nghiễn Sâm nghe vậy sợ anh sẽ hối hận, cho nên anh ấy gọi cảnh vệ của mình đến giúp đỡ, rất thuần phục mà đem đồ của Tạ Nghiễn Thanh qua đó. Đợi đến khi những người còn lại trong Tạ gia biết chuyện, Tạ Nghiễn Sâm đã dùng hai giờ để giúp em trai mình dọn dẹp nơi ở mới.

Bởi vì ngôi nhà đã được lấy lại mấy ngày, Tạ Nghiễn Sâm liền cho người vứt bỏ tất cả những đồ vật bên trong, lại sửa chữa ngôi nhà một chút, cho nên bây giờ ngôi nhà trông có vẻ trống rỗng, hoàn toàn không giống với nhà cũ của Tạ gia.

May mà Tạ Nghiễn Thanh là một người đã từng trải qua khó khăn, trước đây cậu đã từng sống ở nơi như chuồng bò, bây giờ ngôi nhà chỉ có chút trống rỗng thôi, điều đó không là gì đối với Tạ Nghiễn Thanh. Dù sao bây giờ cậu cũng đã chuyển đến đây ở, cùng lắm thì sau này cậu sẽ từ từ mua đồ lại là được rồi.

Về chuyện Tạ Nghiễn Thanh dọn ra khỏi nhà, ông Tạ và bà Tạ không nói gì nhiều, nhưng mẹ Tạ và Tạ Điềm Bảo lại phản ứng rất mạnh. Bởi vì Tạ Nghiễn Thanh đã rời đi mà không nói gì, họ cảm thấy Tạ Nghiễn Thanh là không hài lòng với họ, đây là một hình thức phản kháng trá hình.

Cho nên khi người Tạ gia trở lại vào đêm hôm đó, Tạ Điềm Bảo đã khóc lớn trong sảnh. Đương nhiên, cô ta không dám đứng trước mặt người nhà bác cả để ầm ỉ, chỉ có thể làm loạn trước mặt ông nội Tạ, cha Tạ và mẹ Tạ. Về phần tại sao cô ta không dám ồn ào với bà Tạ, đó là bởi vì bà Tạ xuất thân từ một gia đình thư hương, điều mà bà ấy ghét nhất là dáng vẻ khóc lóc của Tạ Điềm Bảo, cảm thấy khi Tạ Điềm Bảo khóc lóc ầm ỉ rất không có gia giáo.

Tạ Nghiễn Thanh không biết gì về trò hề bên Tạ gia, đợi đến khi trong nhà mới chỉ còn lại mình cậu, cậu mới lấy bức ảnh mà Dương Từ gửi cho mình ra. Bức ảnh này của Dương Từ thực sự rất đẹp, chàng trai trong bức ảnh đan xen đôi nét giữa thanh niên và thiếu niên, nụ cười trên môi giống như ánh nắng rực rỡ nhất mùa hè, sáng đến mức người ta không nỡ rời mắt đi.

Sáng hôm sau thức dậy sớm, Tạ Nghiễn Thanh gọi điện thoại cho Dương Từ. Bây giờ cậu đã rời khỏi nhà của mình, cậu lo lắng rằng Dương Từ sẽ ngu ngốc gọi điện về nhà, đến lúc đó nếu như bị tên điên Tạ Điềm Bảo đó nhận điện thoại, nói không chừng lại sẽ ầm ỉ ra rất nhiều chuyện.

Vừa nhớ đến ánh mắt mà Tạ Điềm Bảo nhìn vào bức ảnh của Dương Từ khi cậu nhìn thấy Tạ Điềm Bảo ngày hôm qua, Tạ Nghiễn Thanh có một cảm giác khó tả. Từ nhỏ đến lớn, Tạ Điềm Bảo đã thích giành lấy đồ của cậu, như thể đồ của cậu có điểm khác biệt vậy, thực ra cô ta có cướp được cũng chưa chắc đã trân trọng. Lỡ như... lỡ như cô ta còn muốn cướp Dương Từ đi thì sao, chỉ cần nghĩ đến thôi Tạ Nghiễn Thanh đã cảm thấy rất khó chịu rồi.

Khi Dương Từ nhận được cuộc gọi của Tạ Nghiễn Thanh, anh không khỏi có chút ngạc nhiên. Anh nghĩ rằng Tạ Nghiễn Thanh đã nhận được đồ của mình, cho nên rất vui mới đặc biệt gọi điện thoại cho anh. Nhưng ngay khi nghe thấy giọng nói của Tạ Nghiễn Thanh, Dương Từ đã nhận thấy có điều gì đó không ổn.

Tạ Nghiễn Thanh: "Anh đã chuyển ra ngoài ở rồi, bây giờ anh đang sống trong trường của Đại học B. Sau này nếu em muốn tìm anh, có thể gọi đến số này, đừng gọi đến số trong nhà anh nữa nhé."

Dương Từ nghe vậy không có đồng ý, mà là trầm mặc một hồi, mới bình tĩnh nói: "Là ai bắt nạt anh sao? Giọng nói của anh đã nói cho em biết rồi, bây giờ anh tựa hồ rất không vui sao?"

Tay cầm ống nghe của Tạ Nghiễn Thanh có chút chặt, đôi mắt đẹp của cậu bất giác run lên, cậu không ngờ Dương Từ lại nhạy cảm như vậy, nhạy cảm đến mức chỉ cần nghe giọng nói là có thể đoán được tâm trạng hiện tại của cậu. Thành thật mà nói, nếu là người khác gây rắc rối cho cậu, Tạ Nghiễn Thanh sẽ có biện pháp để trả thù cho chính mình. Nhưng... Tạ Thiên Bảo không phải là người khác, chỉ cần bọn họ còn là anh ruột thịt một ngày, chỉ cần cha mẹ họ còn sống, cậu không có cách nào làm gì với Tạ Điềm Bảo được.

Bởi vì cậu là anh trai của người kia, mối quan hệ huyết thống sẽ ràng buộc chặt chẽ với cậu, để khi cậu đối mặt với sự vô cớ gây rối của Tạ Điềm Bảo, cậu không thể làm bất kỳ sự phản kháng nào ngoại trừ nhẫn nhịn. Cậu lớn hơn em gái nên không thể bắt nạt cô ta, cậu là con trai nên phải nhường nhịn em gái, đó là ưu thế tự nhiên của Tạ Điềm Bảo.

Lắng nghe sự trầm mặc thật lâu của đầu dây bên kia, Dương Từ giả vờ thoải mái nói: "Có chuyện gì không thể nói với em sao? Lúc anh lúng túng nhất thê thảm nhất em cũng đã nhìn thấy rồi, lẽ nào anh còn sợ em cười nhạo anh sao?"


Tạ Nghiễn Thanh cười nhẹ, Dương Từ thực sự sẽ không cười nhạo cậu, Dương Từ sẽ chỉ thương xót cho cậu vô điều kiện. Giống như... mẹ Tạ thương xót Tạ Điềm Bảo vô điều kiện, lúc này Tạ Nghiễn Thanh chợt hiểu tại sao Tạ Điềm Bảo lại dám không kiêng nể gì cả như vậy. Bởi vì khi Tạ Nghiễn Thanh đối mặt với Dương Từ, cậu cũng có quyền được càn rỡ được tùy tiện bất cứ lúc nào, loại quyền này rất dễ khiến người ta trầm mê trong đó.

Tạ Nghiễn Thanh thanh âm có chút khàn khàn, "Cũng không phải chuyện gì to lớn..."

Dương Từ: "Vậy thì là chuyện gì chứ? Nếu như anh không muốn nói vậy để em đoán thử nha? Anh đột nhiên dọn ra khỏi nhà, không cho em gọi điện thoại về nhà, có phải là người nhà anh bắt nạt anh rồi không?"

Dương Từ đã gặp ông bà nội của Tạ Nghiễn Thanh, cả hai đều rất yêu quý Tạ Nghiễn Thanh. Anh họ cả của Tạ Nghiễn Thanh cũng rất tốt, chạy tới chạy lui vì chuyện của Tạ Nghiễn Thanh, vừa nhìn là biết đây là một người anh biết thương xót cho Tạ Nghiễn Thanh.

Khi Tạ Nghiễn Thanh còn ở trong thôn, rất ít khi nhắc tới cha mẹ và những người khác, có nghĩa là quan hệ giữa bọn họ không gần gũi thân thiết, có thể bọn họ đã khiến Tạ Nghiễn Thanh buồn, nếu không Tạ Nghiễn Thanh đã không chuyển ra ngoài đột ngột như vậy.

Không đợi Dương Từ tiếp tục suy nghĩ tiếp, Tạ Nghiễn Thanh bên này cuối cùng đã nói một cách nhẹ nhàng: "Anh có một cô em gái, quan hệ không tốt lắm..."

Sau khi Tạ Nghiễn Thanh kể lại chuyện ngày hôm qua, cậu chợt đột nhiên phản ứng lại được mình đã làm gì, giống như một học sinh báo cáo với giáo viên vậy, cảm thấy hơi xấu hổ vì hành vi của chính mình, lỗ tai không khỏi đột nhiên đỏ lên.

Dương Từ tức giận nói: "Em gái anh cũng không hiểu chuyện quá rồi, cô ta cứ giống như là cái máy chiến đấu trong đám trẻ hư vậy. Anh chuyển ra ngoài cũng tốt, để tránh cho đối phương lại nhảy ra làm cho anh chán ghét nữa. Mà anh còn là anh ruột của đối phương, cũng khó mà thật sự làm gì với đối phương. Nhưng anh cũng đừng buồn, đợi em thi... Đợi sau này em đi thủ đô, nhất định sẽ tìm cách giúp anh đòi lại công bằng, để cho cô gái đó thấy anh Từ lợi hại như thế nào."

Tạ Nghiễn Thanh vốn đang ở trong tâm trạng tồi tệ, nhưng lại cảm thấy thích thú với mấy câu nói của Dương Từ. Lúc này cậu nghe được Dương Từ tự xưng là anh Từ, không khỏi nhẹ giọng nói: "Bây giờ em mới bây lớn chứ, lại là anh Từ của ai chứ, con bé còn lớn hơn em đó."

Dương Từ nghe vậy cười nói: "Thầy Tạ, thầy đừng coi thường người khác nha, em sắp 18 tuổi rồi đó, 18 tuổi liền có thể..."

Nghe thấy Dương Từ đột nhiên không nói nữa, Tạ Nghiễn Thanh không khỏi theo bản năng tiếp một câu: "18 tuổi thì có thể làm được gì chứ?"

Dương Từ nghe vậy khẽ kéo dây đai trên cánh tay, ngữ khí giống như không để ý lại giống như cố ý đè xuống: "18 tuổi liền có thể làm chuyện lớn rồi, đến lúc đó thầy Tạ đừng có mà bị em dọa sợ đó."

Tạ Nghiễn Thanh không hiểu ý của Dương Từ, nhưng trong lòng cậu có một giọng nói cảnh báo cậu đừng tiếp tục ngu ngốc hỏi nữa, như thể cậu sẽ nghe được một câu trả lời khiến cậu thấp thỏm vậy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net