Chương 108

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 108

Trong mấy ngày sau, vì thời tiết bây giờ quá nóng, Dương Từ đã không đi làm vì để hồi phục vết thương. Ngoài việc đọc sách và làm những thí nghiệm nho nhỏ hàng ngày, anh còn phụ giúp gia đình làm việc nhà. Để tránh vô tình đổ mồ hôi làm vết thương bị viêm nhiễm, Dương Từ gần như là không có ra khỏi nhà. Khi đôi giày anh mua cho Tạ Nghiễn Thanh đến, anh mới cầm theo những thứ anh đã chuẩn bị đến công xã.

Ngày hôm nay là một ngày mưa, khi Dương Từ đến công xã trời đã bắt đầu mưa. Một kỳ nghỉ hè nóng nực như vậy hiếm khi lại có một trận mưa, khi Dương Từ đang cầm ô đi bộ đến bưu điện thì bất ngờ gặp hai người đàn ông lao về phía mình. May mà khả năng phản ứng của Dương Từ luôn rất nhanh, anh không những không bị bắt bởi hai người đột nhiên xuất hiện mà còn đá một người trong số họ khi anh ta đang né tránh.

Hai người này đến từ đại đội bên cạnh, khi Tề Tú Ni bị công xã đuổi việc, hai người này đã đến thôn Dương Từ để gây sự. Tuy nhiên vào lúc đó tất cả mọi người trong thôn Dương Từ đều có mặt, họ không dám thực sự làm chuyện gì khác ngoài việc mắng chửi người. Sau đó, họ nghe tin Tề Tú Ni sẽ bị công xã đuổi việc, trong đó có không ít công lao của thằng nhóc Dương Từ này, họ vẫn luôn tìm cơ hội để gây rắc rối cho Dương Từ.

Nhưng không nghĩ đến là Dương Từ mãi vẫn không ra khỏi của, họ đã đợi mấy ngày rồi, hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội, vì vậy họ muốn đánh Dương Từ một trận dạy cho anh một bài học. Sau đó là cảnh tượng vừa xảy ra, lúc này hai người đều sững sờ nhìn Dương Từ, chắc là không ngờ Dương Từ trông trắng trẻo sạch sẽ như vậy, thực ra khi động tay đánh đấm còn lợi hại hơn cả những kẻ thô bạo như họ.

Dương Từ nhìn hai người vẫn còn hơi choáng váng, vừa không chút dấu vết đỡ cánh tay bị thương, vừa nhìn chằm chằm vào hai người bằng đôi mắt lạnh lùng nói: "Các ngươi đến đây là vì Tề Tú Ni sao? Hai người nên suy nghĩ kỹ, bây giờ không phải như xã hội cũ đâu, đánh người sẽ bị bắt tạm giam đó, nếu nghiêm trọng, càng có thể bị kết án."

Hai người nghe vậy liếc nhìn nhau, một trong hai người đàn ông có một người thích Tề Tú Ni, hắn ta căn bản không muốn bỏ qua. Lúc này nghe được lời nói của Dương Từ, hai người đàn ông chỉ biết làm ruộng có chút sợ hãi. Nhưng trước đó họ đã hứa sẽ trả thù cho Tề Tú Ni, bây giờ họ cuối cùng đã gặp được Dương Từ không muốn bỏ qua cho anh. Vì vậy, người đàn ông thích Tề Tú Ni đã tiến tới, định dạy cho Dương Từ một bài học.

Người đàn ông chỉ vào mũi của Dương Từ nói: "Thằng nhóc thúi, nếu không phải tại mày xen vào việc của người khác, sao Tú Ni lại bị mất việc được chứ? Một đứa học sinh cấp ba như mày xen tay vào chuyện trong trường tiểu học công xã, mày không cảm thấy là mày quản quá rộng rồi sao? Chuyện này không phải cứ như vậy là thôi đâu, hai anh em bọn tao tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mày đâu."

Người đàn ông nói xong lời hung ác liền mang theo người bạn đi cùng rời đi, kết quả không đợi hai người quay lưng rời đi nữa, một giọng nữ đột nhiên vang lên: "Đúng thật là lớn giọng mà, ta ngược lại muốn xem thử xem hai người nghĩ như thế nào, em trai của Dương Đại Hồng ta đây là người mà các người có thể bắt nạt sao?"

Dương Từ vừa nghe thấy giọng của Dương Đại Hồng, ánh mắt lạnh lùng lập tức thay đổi biến thành vẻ ngoài vô tội nhìn đáng thương vô cùng, hoàn toàn mất đi dáng vẻ hung dữ vừa rồi. Giống như người vừa rồi dọa người không phải là anh, anh chỉ là một người đáng thương bị bắt nạt mà thôi.

Không đợi Dương Đại Hồng hùng hổ chạy tới, hai người đàn ông đã sợ hãi đến mức quay đầu bỏ chạy. Dương Đại Hồng vốn còn muốn đuổi theo bọn họ, nhưng Dương Từ đã đưa tay ra để ngăn cô lại. Hai người này đều không phải là người lớn gan gì, nếu không vừa rồi cũng sẽ không ngoan ngoãn đứng im nghe Dương Từ nói nhảm. Dù sao thì Dương Từ đã từng nhìn thấy những tên côn đồ thực sự, những loại người đó sẽ không thành thực mà nghe người ta nói đạo lý đâu, họ chỉ sẽ trực tiếp dùng những thủ đoạn tàn nhẫn để hại người.

Dương Từ: "Chị, sao chị lại đến đây?"

Dương Đại Hồng nghe vậy cũng không trả lời ngay, mà lo lắng kiểm tra hết người Dương Từ, sau khi xác nhận rằng Dương Từ không bị thương, cô ấy mới kéo Dương Từ vào trong bưu điện: "Chị đến đây để gửi thư, mấy ngày trước nhà bác gái cả gửi đồ cho chị, chị đặc biệt viết gửi bác một lá thư."

Sau khi hai chị em vào bưu điện, Dương Đại Hồng mới phát hiện ra Dương Từ cũng đang cầm theo đồ, mà còn là mang theo nhiều túi lớn túi nhỏ. Cô ấy nhìn mấy món đồ đó của Dương Từ nói: "Em đây là gửi đồ cho ai vậy? Sao lại gửi nhiều đồ thế?"

Dương Từ không giấu giếm Dương Đại Hồng, vừa cất ô vừa trả lời đối phương: "Cái này là cho thầy Tạ, nếu không phải trước đây anh ấy dạy em học bài, thì bây giờ em đã không có học giỏi như vậy đâu, cho nên em thường gửi cho anh ấy vài món đồ."

Dương Đại Hồng đã từng nhìn thấy Tạ Nghiễn Thanh, nghe vậy không khỏi gật đầu: "Đúng là em nên gửi nhiều thứ hơn, một người thầy tốt như vậy quá hiếm rồi, em quả thực nên qua lại với em ấy nhiều hơn, dù sao thì gần như mực thì đen gần đèn thì sáng mà."

Trong lòng của Dương Đại Hồng, Dương Từ giờ đã trở nên tốt như vậy, công lao của Tạ Nghiễn Thanh trong đó là lớn nhất, gia đình họ quả thực nên đối xử tốt với người ta. Dương Từ có vẻ như là mang rất nhiều đồ, nhưng thực tế chẳng là gì so với những gì mà người ta bỏ ra. Dương Đại Hồng cũng không phải người nhỏ mọn gì, hoàn toàn không cảm thấy gửi cho đối phương nhiều đồ có gì sai cả.

Sau khi hai chị em gửi đồ xong, Dương Từ đã tiễn Dương Đại Hồng trở về hợp tác xã cung ứng - tiêu dùng. Khi hai người họ đang đi về phía hợp tác xã cung ứng - tiêu dùng, họ đã nói về hai người vừa gây rắc rối kia. Thành thật mà nói, sự cố ở trường tiểu học ầm ỉ lớn như vậy, Tề Tú Ni bị truy cứu trách nhiệm cũng không có lớn, điều nghiêm trọng nhất chính là danh tiếng của cô ta đã bị hủy hoại.

Nhưng cho dù danh tiếng của cô ta bị hủy hoại, chuyện này cũng không thể đổ lỗi cho Dương Từ được. Lại không phải là Dương Từ yêu cầu cô ta một chân đạp ba thuyền, cũng không phải là Dương Từ yêu cầu cô ta hãm hại học sinh. Nói tới nói lui cũng là do cô ta tự làm tự chịu, hai người kia dựa vào cái gì mà lại đến gây rắc rối cho Dương Từ chứ?

Lần này, ba trong số bốn giáo viên ở trường tiểu học đại đội đã bị sa thải. Trong số đó, Từ Hoa Xuân không chỉ bị sa thải, sau này vĩnh viễn không được làm giáo viên nữa, mà còn bị kết án vì dùng dao đâm Dương Từ bị thương. Theo lý mà nói tình huống của Từ Hoa Xuân là nghiêm trọng nhất, người nhà của hắn ta nên đến làm khó dễ mới đúng, kết quả không nghĩ đến lại là người của Tề Tú Ni đến trước.

Ngoài ba giáo viên bị truy cứu trách nhiệm, tại công xã còn bị tóm lấy hai cán bộ. Một người là lốp dự phòng của Tề Tú Ni, đối phương đã mở cửa sau cho Tề Tú Ni, lấy việc công mưu lợi tư không nói còn quan hệ nam nữ bậy bạ. Còn một người khác là cán bộ già rồi, mắt thấy đối phương đã gần 60 tuổi rồi, không ngờ thành thực cả một đời sắp về hưu lại ầm ỉ xảy ra chuyện như vậy.

Thành thật mà nói, nếu vấn đề này không liên quan đến Dương Từ, học sinh đứng đầu trong kỳ thi tuyển sinh cấp ba, mà Dương Từ lại có một người anh hai trong mắt không có một hạt cát, thì vấn đề này sẽ không diễn ra suôn sẻ như vậy, hai cán bộ công xã cũng sẽ không bị hạ bệ nhanh như vậy đâu. Đây cũng là nguyên nhân khiến Dương Từ vì cứu người mà gây chuyện thị phi khắp nơi, lại không có ai dám đối phó với Dương gia.

Bởi vì hầu hết những người mà Dương Từ tiếp xúc đều là những người bình thường, người bình thường trong thời đại này đều rất sợ cảnh sát, càng sợ những người quân nhân như Dương Quốc Hữu, người đã trở thành thủ trưởng. Ngoài ra, những việc mà Dương Từ làm là có căn cứ, những người bị anh tống vào tù thực sự đều là người xấu, thậm chí có người còn không có gan làm ầm ĩ.

Nếu người bình thường không có quyền không có thế, đắc tội với mọi người ở khắp nơi như Dương Từ, đoán chừng trong nhà sớm đã ầm ỉ lên tận trời rồi. Cũng chỉ có một gia đình giống như nhà Dương Từ, thêm bản lĩnh của Dương Từ cũng rất tốt, anh mới có gan đi khắp nơi giúp đỡ người khác.

Trận mưa này rơi liền hai ngày, đến ngày thứ ba mới tạnh. Ngày này Dương Từ không có việc gì làm, cùng Hứa Văn Lịch đi ra sân phơi thóc, định giúp mấy đứa trẻ làm xích đu. Ở thôn của họ cũng không có chỗ nào để chơi, một vài đứa trẻ luôn muốn chạy đến mấy chỗ nguy hiểm chơi. Dương Từ nghĩ dù sao thì anh cũng không có việc gì để làm, không bằng nhân kỳ nghỉ hè này giúp mấy đứa nhóc làm một cái sân vui chơi.

Sân vui chơi được chọn cạnh sân phơi thóc, ngày thường sân phơi thóc luôn có người nên đặt sân vui chơi ở đây cũng sẽ an toàn hơn. Như vậy khi người lớn đang làm việc, họ có thể để mắt đến trẻ em trong thôn.

Dương Từ và Hứa Văn Lịch đã dành cả buổi chiều đã làm thành công hai xích đu dây lớn với sự giúp đỡ của các đồng chí của đại đội dân quân. Mấy đứa nhỏ Nhị Phán nghe thấy tin tức, chúng lập tức làm ầm lên và muốn thử trước. Đúng lúc Dương Từ vẫn luôn muốn tóm lấy mấy đứa nhóc này, sau khi anh nhìn Hứa Văn Lịch một cái, hai đứa trẻ mới lớn liền bắt hết mấy đứa nhóc nhanh như thỏ kia.

Ban đầu, khi mấy đứa nhóc Nhị Phán bị bắt, bị Dương Từ và Hứa Văn Lịch chỉ vào mũi mà dạy dỗ, còn bày ra bộ mặt thà chết chứ không chịu nhục. Nhưng sau khi nhìn thấy những đứa trẻ khác chơi xích đu và ăn kẹo mà Dương Từ đưa cho, chúng lập tức hét lên nhận thua. Sau đó, Dương Từ đưa họ đến xin lỗi Tiêm Tiêm, rồi mới đồng ý cho họ chơi xích đu cùng nhau.

Sự căm ghét của lũ trẻ đến và đi nhanh chóng, đặc biệt là khi chúng biết rằng Tiêm Tiêm đã bị hãm hại, thực ra bọn nhóc Nhị Phán đã nhận ra lỗi sai của mình. Tuy nhiên, vì ai cũng rất coi trọng thể diện nên chuyện này cứ bị mắc cứng ở cổ không muốn đi xin lỗi. Bây giờ nhìn bề ngoài, có vẻ như là bị Dương Từ ép buộc, nhưng thực tế, khi cậu bé thực sự xin lỗi còn khá tràn đầy tình cảm.

Trong mấy ngày sau đó, Dương Từ vẫn luôn làm cái sân vui chơi. Đầu tiên là làm hai chiếc xích đu lớn, sau đó làm một hố cát, một vài bao cát, một vài quả cầu lông, hai sợi dây chun, một sợi dây nhảy, hai con quay, hai cái vòng*, một xà đơn đơn giản, một xà đôi đơn giản, một sân vui chơi nhỏ đã làm xong.

(*滚铁环: Vòng này là cái vòng lớn rồi dùng một cái cây dài mảnh di chuyển cho cái vòng nó lăn trên mặt đất ấy)


Bởi vì hầu hết mọi thứ không phải do đại đội giúp đỡ làm thì chính là bọn họ tự tay làm. Cho nên khi làm xong hết những thứ này tổng chi phí cũng không tới 3 tệ, thời gian cũng không tới 6 ngày nữa.

Để tránh mấy đứa trẻ phá hư đồ, hoặc xảy ra chuyện mấy đứa trẻ lớn hơn chiếm đồ chơi, những thứ này được đặt trong nhà kho của đại đội. Mỗi khi trẻ con đến chơi đều phải đăng ký như người lớn mượn nông cụ vậy. Nhân viên đăng ký này cũng là chọn từ trong đám trẻ ra, còn có thể trau dồi ý thức cạnh tranh và lòng trách nhiệm của chúng.

Phản ứng của đám trẻ đối với sân vui chơi trong thôn rất mạnh mẽ. Sân vui chơi này mặc dù thoạt nhìn rất đơn giản, nhưng đối với trẻ em nông thôn thời đại này mà nói, sân vui chơi như vậy đã rất tốt rồi, ít nhất bọn họ chưa từng thấy qua.

Có lẽ nhìn thấy chỗ tốt của sân vui chơi, đồng thời cũng thích xem những đứa trẻ vui chơi. Sau khi Dương Từ làm mẫu sân vui chơi đầu tiên, một số giáo viên mới tới của trường tiểu học đại đội, vì để biểu hiện tài năng sau đó cũng giúp làm ra không ít đồ chơi. Ví dụ: các khối xếp gỗ đơn giản do hai giáo viên nữ làm ra và trò chơi ghép hình do một giáo viên nam khác làm, v.v.

Cùng lúc đó tại thủ đô, Tạ Nghiễn Thanh cũng nhận được đồ từ Dương Từ. Mấy ngày nay, Tạ Nghiễn Thanh ngày nào cũng đi sớm về muộn, không phải là cùng nhóm nghiên cứu làm thí nghiệm, cũng là ở nhà ôn tập lại kiến ​​thức cấp ba, cuộc sống hàng ngày có thể nói là rất nhàm chán, cho nên cậu rất vui khi đột nhiên nhận được món đồ từ Dương Từ.

Tạ Nghiễn Thanh mang gói hàng lớn đó vào cửa, vừa nghĩ trong lòng gói hàng này thật là nặng mà, vừa tìm kéo để mở gói hàng. Tạ Nghiễn Thanh bây giờ không thiếu thứ gì, nhưng cậu vẫn rất vui khi được Dương Từ tặng đồ, không phải vì nhận được đồ mà là vì được người ta nhớ nhung.

Ngoài những món đồ lần trước, gói hàng lần này còn bao gồm một đôi giày mới, một chiếc ví da và rất nhiều đồ ăn vặt. Dương Từ biết gói hàng lần trước cậu không nhận được tới tay, vì vậy để bù đắp cho sự nuối tiếc của cậu với gói hàng lần trước, anh đã đặc biệt gửi những thứ giống y như lần trước.

Thấy vậy, Tạ Nghiễn Thanh không thể diễn tả được cảm xúc trong lòng, cậu luôn cảm thấy Dương Từ dường như quá tốt với mình, như thể coi cậu như một người rất quan trọng. Vì năm đó Trần Túc Thần đã tạo thành bóng đen tâm lý trong lòng cho cậu, nên mỗi khi Tạ Nghiễn Thanh cảm thấy Dương Từ đối tốt với mình, trong đầu cậu sẽ vô thức nghĩ đến nhiều điều không vui.

Mặc dù trong lòng cậu biết rất rõ Dương Từ hoàn toàn khác với Trần Túc Thần, nhưng nhất thời cậu vẫn không thể vượt qua rào cản đó. Cho dù trong lòng cậu có tỉnh táo đến đâu, cơ thể cậu vẫn vô thức chống cự. Không đợi Tạ Nghiễn Thanh hoàn hồn, bên ngoài liền vang lên tiếng gõ cửa. Tạ Nghiễn Thanh từ từ rút khỏi ký ức, sau đó mới nhấc chân đi về phía cửa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net