Chương 110

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 110

Mấy ngày sau đó đều là ngày nắng đẹp. Sau khi người trong đại đội thu hoạch gấp lương thực trong đồng ruộng, liền định nhân mấy ngày nắng này để phơi khô lúa thóc. Là quản lý kho lúa, mấy ngày này Lưu Tiêm Mai đều phải làm việc tại kho lúa.

Kho lúa bên đó không có quạt điện nên không chỉ nóng vào ban ngày mà ban đêm cũng rất khó ngủ. Dương Từ không muốn để Lưu Tiêm Mai phải qua đó chịu khổ nên đã nói với Dương Mãn Thương để anh đến thay cho Lưu Tiêm Mai. Ban đầu, Lưu Tiêm Mai nghe thấy để Dương Từ đi thay bà, bà ấy còn không vui, nhưng sau đó Dương Mãn Thương đã gật đầu bà mới không còn cách nào khác, chỉ có thể căn dặn Dương Từ khi canh gác vào ban đêm phải cẩn thận chút.

Kỳ thật buổi tối cũng không có gì để lo lắng cả, bởi vì dự báo thời tiết mấy ngày này đều là nắng đẹp, sau khi người trong đại đội chuyển lúa thóc ra ngoài, cũng không cần lo lắng trời mưa phải khiêng ra khiêng vào, để lúa thóc phơi buổi sáng chất đống ở sân phơi lúa là được.

Trong tình hình này, không thể chỉ có mình Dương Từ canh đêm được, đến lúc đó nhất định cũng sẽ có người khác đi cùng, anh thân là một thằng đàn ông có nguy hiểm gì chứ. Nhưng cho dù trong lòng Dương Từ nghĩ như vậy, để tránh cho Lưu Tiêm Mai và Dương Mãn Thương lo lắng cho mình, anh vẫn ngoan ngoãn đồng ý vào lúc canh gác ban đêm sẽ chú ý hơn.

Ngày hôm sau sau khi Dương Từ thay thế Lưu Tiêm Mai làm quản lý kho, anh phải dậy từ sáng sớm vì anh phải mở kho nông cụ ra trước, mọi người sẽ lần lượt đến mượn nông cụ. Anh chỉ cần dọn một cái bàn và một cái ghế ra để ngồi, ai mượn cái gì thì ghi vào cuốn sổ nhỏ.

Công việc này nhìn có vẻ đơn giản nhưng thực ra lại là một công việc hết sức vặt vãnh và nhàm chán. Vì cả quá trình anh không thể chạy loạn khắp nơi, buổi sáng anh phải đăng ký xem những ai đến mượn nông cụ, buổi tối anh phải đăng ký xem mọi người đã trả nông cụ đúng hạn chưa. Khoảng thời gian khác không có việc gì làm cũng không thể rời khỏi chỗ này, bởi vì khó tránh khỏi sẽ có ai đó đột nhiên đến mượn nông cụ, Dương Từ liền phải bị "trói" ở đây cả ngày.

Dương Từ cố tình tìm một nơi râm mát, rồi mới kê chiếc bàn nhỏ và chiếc ghế đẩu của mình. Trong lúc đợi những người khác đến mượn nông cụ, anh nhân lúc xung quanh không có người liền từ trong không gian lấy ra một mảnh bánh mì. Ngay sau khi Dương Từ chia đôi bánh mì thành hai phần, người đầu tiên đến mượn nông cụ liền xuất hiện. Điều khiến Dương Từ ngạc nhiên là người đầu tiên vậy mà lại là Trần Túc Thần, người có sắc mặt không quá tốt.

Hôm nay là ngày thứ hai Dương Từ đi làm, hôm qua đúng lúc Trần Túc Thần xin nghỉ nên không biết Dương Từ bây giờ đã là nhân viên quản lý, khi đột nhiên nhìn thấy Dương Từ, hắn ta có chút sững sờ. Không thể không nói là Trần Túc Thần là người co được dãn được, kể từ khi Tạ gia được khôi phục lại, hắn ta vẫn luôn điệu thấp. Cho dù Dương Mãn Thương đã hạn chế chỉ tiêu vào trường tiểu học của công xã, nhưng Trần Túc Thần không dám tỏ ra bất mãn gì. Làm cho Dương Từ và Dương gia chỉ muốn tìm lỗi sai của hắn ta, nhất thời cũng không biết tìm ở đâu ra nữa.

Đó là lý do tại sao Dương Từ có thể chịu đựng được một người như Trần Túc Thần nhảy nhót trước mặt cho đến tận bây giờ. Bởi vì cho dù là Dương Từ, Dương gia, Tạ Nghiễn Thanh hay Tạ gia, bọn họ đều không phải loại người lợi dụng việc công để tư lợi. Trước khi họ bắt được điểm yếu hoặc là lỗi sai của Trần Túc Thần, họ sẽ không sử dụng quyền lực của mình để làm hại người khác. Bởi vì một khi họ dùng những thủ đoạn không chính đáng để làm hại người khác, vậy thì họ sẽ chẳng khác gì Trần Túc Thần, thậm chí họ có thể sẽ bị pháp luật trừng trị vì tội làm hại người khác.

Những người bị Dương Từ tống vào tù trước đó hoặc là đang phạm tội hoặc là đã phạm tội rồi, anh bắt người đều là có chứng cứ xác thực cả. Nhưng sự việc của Trần Túc Thần có chút rắc rối, Dương Từ không chỉ không có bằng chứng có ích mà rất nhiều tội ác của đối phương đều đã xảy ra từ nhiều năm trước, ngay cả bản thân Tạ Nghiễn Thanh cũng không thể đưa ra được bằng chứng.

Lúc này, Dương Từ đột nhiên nhìn thấy Trần Túc Thần, trong đôi mắt đào hoa không khỏi hiện lên một tia ý cười, đúng lúc gần đây anh rất nhàm chán, có thể cùng hắn ta chơi một chút một chút. Ngay cả khi anh không thể đưa Trần Túc Thần đi cải tạo lao động, thì ít nhất cũng có thể cho hắn ta nếm trải cảm giác bị người ta bắt nạt. Dù sao thì so với những khó khăn mà Tạ Nghiễn Thanh phải chịu khi đó, Trần Túc Thần bây giờ cũng chỉ là nơm nớp lo sợ mà thôi, khó khăn thực sự hắn ta chưa từng chịu qua.

Trần Túc Thần đứng ở đằng xa nhìn Dương Từ một lúc lâu rồi mới thu hết can đảm đi về phía Dương Từ. Chỉ là không đợi hắn ta đi đến trước mặt Dương Từ nữa, đã bị một người vội vàng đẩy ra, suýt chút nữa va vào gốc cây gần đó. Trần Túc Thần liếc nhìn người đã đẩy mình, đôi mắt tối sầm dưới cặp kính, sau đó lại tiến lên phía trước như không có chuyện gì xảy ra.

Người đẩy anh là một người đàn ông có khuôn mặt vuông, lông mày rậm, đối hương vừa lau mồ hôi trên trán, vừa lo lắng nói với Dương Từ: "Mau đăng ký cho ta trước đi, ta muốn trở thành thành viên công xã (xã viên) tiên tiến của năm nay."

Xã viên tiên tiến chẳng khác gì học sinh ba tốt của trường, không những có danh tiếng tốt trong công xã mà cuối năm còn được thêm ít lương thực. Có một vài người trong đại đội của họ đang tranh giành vị trí xã viên tiên tiến, cho nên trong đoạn thời gian bận rộn việc đồng áng những người này làm việc rất chăm chỉ.

Dương Từ nhìn nông cụ trong tay đối phương, viết tên và số lượng nông cụ của đối phương, sau đó cười nói với người đàn ông mặt vuông trước mặt: "Xã viên tiên tiến đương nhiên rất quan trọng, nhưng ngươi cũng nên chú ý đến cơ thể của mình đấy, dù sao thì cơ thể là vốn liếng của phấn đấu mà."

Người đàn ông nghe thấy lời đó cười ha ha, anh ấy cảm ơn Dương Từ trước, sau đó xua tay với vẻ mặt không việc gì cả: "Không sao đâu, Không sao đâu, cơ thể ta luôn rất khỏe mạnh, tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì."

Thấy vậy, Dương Từ cũng không thuyết phục anh ấy nhiều nữa, sau khi người đàn ông đi rồi, anh nhìn Trần Túc Thần bên cạnh với vẻ mặt buồn cười. Như cảm nhận được sự lạnh lùng trong mắt Dương Từ, Trần Túc Thần vô thức ưỡn thẳng eo liếc nhìn anh.

Cách đây không lâu, người bạn Từ Hoa Xuân của hắn ta đã bị kết án, Trần Túc Thần cảm thấy trong chuyện này chắc chắn là có một tay của Dương Từ, là do Dương Từ ghi thù hắn ta nên mới cố ý ra tayvới Từ Hoa Xuân. Dù sao thì trong đoạn thời gian này hắn ta đã quá thành thực, có lẽ là Dương Từ tìm không được lỗi sai của hắn ta mới tìm tới Từ Hoa Xuân.

Nếu không, ba giáo viên của trường tiểu học đại đội có vấn đề, Tề Tú Ni, người có vấn đề lớn nhất trong đó không sao cả, tại sao cuối cùng chỉ có Từ Hoa Xuân bị kết án. Hắn ta không tin rằng Từ Hoa Xuân dám đụng tới Dương Từ, lúc đó chắc chắn là Dương Từ đã cố tình khiến Từ Hoa Xuân phạm sai lầm.

Mặc dù Trần Túc Thần có một chút thông minh, nhưng lần này hắn ta thực sự hiểu lầm Dương Từ rồi. Bởi vì lúc đó Dương Từ cũng không biết Từ Hoa Xuân có một con dao.

Dương Từ không có quan tâm Trần Túc Thần đang nghĩ cái gì, khi đối phương đang chọn nông cụ đã đưa cái kém nhất cho hắn ta. Trước đây, Dương Từ đều là ở trong bóng tối nhằm vào Trần Túc Thần, nhưng bây giờ Dương Từ làm như vậy chính là bày ra trước mặt biểu thị rõ việc anh không thích hắn ta.

Khi những người khác trong đại đội đến mượn nông cụ, liền đúng lúc nhìn thấy cảnh Dương Từ nhắm vào Trần Túc Thần. Mặc dù không biết rõ mâu thuẫn cụ thể giữa hai người, nhưng vì danh tiếng bây giờ của Dương Từ đã được tẩy trắng mấy tầng nên một số người đầu óc đơn giản đã quyết định đứng về phía Dương Từ.

Một số xã viên hiền lành chất phát cảm thấy rằng Dương Từ là một học sinh ngoan, là con trai của đội trưởng, còn có người anh hai là quân nhân, một gia đình có gốc rễ tốt như vậy sẽ không bao giờ vô cớ ghét bỏ ai đó. Đối phương nhất định là đã làm chuyện không thể tha thứ, nếu không một học sinh ngoan ngoãn như Dương Từ làm sao có thể ghét bỏ hắn ta chứ?

Loại xã viên đầu óc thành thật chất phác như này không thể làm ra chuyện bắt nạt thanh niên trí thức được, nhưng họ lại không muốn đi gần kẻ xấu nên lần lượt kéo dài khoảng cách với Trần Túc Thần. Sau đó vào những ngày thường nếu gặp mặt nhau, những người này đều không muốn nói bất cứ điều gì với hắn ta, như thể họ nói ra lời gì đó sẽ bị Trần Túc Thần hãm hại vậy.

Vào đêm thứ tư khi Dương Từ làm quản lý, vì căn nhà gỗ trong nhà kho quá ngột ngạt nên anh không đóng cửa nhà gỗ mà mở toang ra. Nhìn thì có vẻ không an toàn, nhưng trên thực tế, ở nông thôn thời đại này, vào ban đêm mỗi mùa hè có rất nhiều người đều ngủ ngoài trời. Đặc biệt là mấy năm trước khi chưa có nối đường dây điện, vào mùa hè ngoài những người có nhiệm vụ canh giữ lương thực vào ban đêm, hầu hết thôn dân đều ngủ ngoài trời.

Một số gia đình đông con thì kéo chiếu hoặc chiếu rơm tìm chỗ thoát gió mát mẻ rồi xếp từng nhóm trẻ ngủ thành dãy nằm giữa cha mẹ. Trước khi đi ngủ, họ đếm xem con mình đến đủ chưa, sau khi tỉnh dậy vào ban đêm cũng lọ mọ trong bóng tối đếm lại một lần, chỉ cần đếm đủ mấy đứa con trong nhà họ là được.

Đôi khi gặp phải mấy đứa trẻ nghịch ngợm trong thôn, còn cố ý đến nhà người khác để đổi chỗ ngủ, giống như "tấm chiếu rách" nhà người ta nằm sướng hơn vậy. Cha mẹ lúc rạng sáng nhìn thấy con mình bị thay thế, phản ứng đầu tiên là bị dọa một trận, sau khi tìm được mấy đứa nhóc quậy phá rồi, nhất định sẽ không thiếu một trận đòn dây đai vào mông rồi.

Lại thêm những năm 1960 và 1970 ở nông thôn rất nghèo, rất nhiều lần cổng nông thôn cũng không khóa, cho nên Dương Từ không đóng cổng cũng không sao. Hơn nữa, bây giờ không chỉ có một mình Dương Từ canh gác vào ban đêm, bên ngoài phòng gỗ của Dương Từ còn có vài người, cho dù cả đêm anh mở cửa cũng sẽ không gặp nguy hiểm gì.

Dương Từ nằm trên chiếc giường hẹp, nóng đến mức không thể ngủ được, anh chỉ có thể vừa lướt hệ thống vừa dùng quạt làm mát người, kết quả là ngay lúc anh tập trung lướt Taobao, anh chợt nghe thấy một tràng tiếng chó sủa vội vàng ở bên ngoài. Gần vựa lúa nhất chính là một gia đình họ Ngô trong thôn, vì nhà của anh ấy cách vựa lúa quá gần, đối phương còn cố ý nhốt hai con chó sói đặc biệt hung dữ ở nhà.

Dương Từ đã từng đến nhà đối phương vài lần trước đây, còn đặc biệt ghen tị với hai con chó lớn trong nhà chú Ngô, nếu không phải do hai con chó trong nhà đối phương là chó đực, anh nhất định sẽ mặt dày đi xin một con chó con.

Ngày thường, hai con chó nhà chú Ngô căn bản sẽ không sủa, bởi vì chúng rất quen thuộc với nhiều người trong thôn, chỉ khi có người lạ vào thôn mới có phản ứng. Lúc này, hai con chó cùng nhau sủa dữ dội đến nỗi Dương Từ không thể không ngồi dậy khỏi giường, cầm cây gậy độc nhất của mình đi ra ngoài.

Hôm nay ánh trăng đặc biệt sáng, bầu trời đầy sao càng đẹp như mộng. Nhưng dù cảnh đêm lúc này có đẹp đến đâu thì Dương Từ cũng không có tâm trạng thưởng thức. Anh thả nhẹ bước chân đi kiểm tra một vòng quanh kho lúa, định đi về phía khu rừng cách đó không xa.

Nếu xung quanh vựa lúa không có người thì chỉ có khu rừng gần đó mới giấu được người. Ngay khi Dương Từ đang nhanh chóng đến gần đó, một bóng người đột nhiên xuất hiện dưới chân anh, Dương Từ sợ đến mức quay lại đập cây gậy vào anh ta. Cũng may phản ứng của đối phương đủ nhanh, còn may là tay Dương Từ còn chừa đường lui, nếu không một phát này có thể làm cho đối phương sức đầu mẻ trán.

Người đàn ông kia bị Dương Từ làm cho sợ hãi tột độ, anh ta che đầu nhanh chóng lùi lại, hét lên: "Dương tiểu tứ, mày muốn giết người à!"

Thấy đó là người cùng thôn với mình, Dương Từ lúc đầu còn có chút áy náy, nhưng không ngờ đối phương lại trực tiếp chửi thề, lập tức bất mãn đá đối phương một cái: "Thằng nhóc này, giữ mồm giữ miệng sạch sẽ chút cho ta, nếu không phải ngươi đột nhiên xuất hiện sau lưng ta, ta có tưởng lầm ngươi là trộm sao, sẽ lấy gậy đánh ngươi sao?"

Người kia nghe thấy vậy còn có chút không phục, nhưng dưới ánh nhìn lạnh lùng của Dương Từ, vô duyên vô cớ anh ta liền sợ. Anh ta dùng sức gãi gãi sau đầu, thấp giọng lẩm bẩm nói: "Ta cũng không phải cố ý, nghe tiếng chó sủa ta còn tưởng là trộm. Ta thấy ngươi một mình đi vào rừng cây, còn không phải là lo lắng cho người nên mới đi cùng ngươi sao?"

Dương Từ không muốn nói nhảm với anh ta ở đây, sau trận nhận nhầm "ô long" vừa rồi, đoán chừng là cho dù trong thôn thực sự có trộm ghé thăm rồi, lúc này mấy tên trộm cũng đã bị hai người họ dọa sợ hãi chạy đi rồi. Nghĩ đến đây, Dương Từ thở dài, sau đó kéo theo thanh gỗ đi về phía căn phòng gỗ.

Người đàn ông nhìn về phía Dương Từ đang đi, ngay lập tức lo lắng đuổi theo anh: "Này? Này? Ngươi không đi bắt kẻ trộm nữa à?"

Dương Từ: "Bắt cái gì mà bắt, ngươi la lớn tiếng như vậy, người ta đã bị ngươi dọa chạy từ lâu rồi!"

Người đàn ông không phục: "Ngươi còn trách ta, ngươi vừa rồi thiếu chút nữa, thiếu chút nữa liền có thể giết ta."

Người đàn ông còn muốn nói cái gì với Dương Từ, nhưng nhìn dáng vẻ không để tâm của Dương Từ, anh ta không khỏi rên rỉ trong lòng, tức giận quay trở lại để tiếp tục gác đêm.

Những người gác đêm như họ khác với Dương Từ, Dương Từ ít nhất vẫn có một căn phòng gỗ để ngủ, nhưng họ chỉ có thể ngủ bên đường ở sân phơi lúa. Cũng may mọi người đã quen, mùa hè ngủ ngoài trời mát hơn ở nhà. Cho dù bây giờ nhà nào cũng được nối điện rồi, nhưng không phải nhà nào cũng có thể trả tiền điện, cho nên rất nhiều người vẫn ngủ ngoài trời vào mùa hè để tiết kiệm tiền.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net