Chương 127

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 127

Dương Mộng Liên là người đầu tiên nhận được thông báo, cho nên thông báo này rất được chú ý ở trong đại đội. Từ lúc sáng sớm nhận được thư thông báo nhập học bắt đầu, cổng Dương gia đã bị người trong đại đội giẫm nát. Đến cả thanh niên trí thức mắt cao hơn đầu ở Tri Thanh Điểm, còn có không ít người chạy đến xem thư thông báo của cô ấy.

Vốn dĩ trong một thôn nhỏ bình thường như của họ, có một vài học sinh cấp ba đã là rất hiếm thấy rồi. Bây giờ không dễ gì mới khôi phục lại kỳ thi tuyển sinh đại học, Dương Mộng Liên không chỉ được nhận vào một trường đại học mà còn nghe nói rằng đó là một học viện quân sự tương đối nổi tiếng trong nước, cả thôn lớn bé trên dưới đều kích động không thể tả. Ngay cả khi họ biết kỳ thi tuyển sinh đại học lần này, có rất nhiều sinh viên đại học trong thôn của họ. Tuy nhiên, vì nhiều người trong số họ đều là thanh niên trí thức bị điều xuống nông thôn, khoảng cách của người trong thôn và người bên ngoài tới vẫn rất lớn.

Ngày hôm sau sau khi thư thông báo nhập học của Dương Mộng Liên được đưa đến, Lưu gia bên ngoại liền có người đến chúc mừng Dương gia. Bởi vì Dương gia không chỉ có một sinh viên đại học mà còn có cả thông báo của Dương Từ và Vu Hân Tuyết vẫn chưa tới, cho nên Dương gia định đợi cho đến khi tất cả các thông báo được gửi xuống, sau đó họ sẽ mở tiệc ăn mừng cùng nhau.

Về việc Dương Mộng Liên được nhận vào học viện quân sự, những người muốn nói chuyện làm mai với Dương gia trước đó thấy vậy, trong lòng liền hối hận lúc đầu không có mặt dày, bám chặt không buông Dương Mộng Liên để cưới được cô vào nhà. Nhà họ không thể sinh ra một sinh viên đại học giỏi giang, nếu họ có thể kết hôn với một người (sinh viên đại học) cũng coi như là một chuyện rạng rỡ tông môn.

Cho nên khi thông báo nhập học của Dương Mộng Liên được gửi xuống, có nhiều người muốn mượn việc xem thư thông báo nhập học còn đem theo con trai nhà mình theo tới cửa. Vốn dĩ vẻ ngoài của Dương Mộng Liên đã rất đẹp, bây giờ cô ấy lại có thêm thân phận là một sinh viên đại học, gần như tất cả những chàng trai trẻ từng gặp cô ấy đều không có ai là không thích cô ấy.

Trong đó có một chàng trai là người từ thôn khác tới, đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy một cô gái như Dương Mộng Liên, lúc đầu khi thấy người ta ánh mắt đều rất thẳng thừng, sau khi trở về nhà liền ầm ỉ với người nhà không phải Dương Mộng Liên là không cưới. Mùng hai tết, nhà anh ta đã đến xin đính hôn, làm như nhà họ là một hoàng tộc thời xưa vậy, như thể nhà họ muốn lấy ai thì lấy vậy.

Dương Từ là người đầu tiên nhìn thấy nhóm người này, căn bản là không nghe mấy lời vô nghĩa mà họ nói liền trực tiếp đuổi hết mấy người họ ra ngoài. Có một vài người đúng thật là không tự mình biết mình mà, bây giờ Dương Mộng Liên đã được nhận vào học viện quân sự và đã trở thành sinh viên đại học, người mà sau này cô ấy tiếp xúc đều là nhóm người tài giỏi xuất sắc. chỉ cần cô không ngu ngốc thì sẽ không gả cho người nông thôn chưa từng đọc sách.

Không phải Dương Từ coi thường những người không đi học, cũng không phải anh coi thường những người nông thôn. Mà là bọn họ là người của hai thế giới, một người còn đang học vẫn phải đi học, một người đã rời ghế nhà trường từ lâu và không còn đi học nữa, hai người như vậy không hề có điểm chung. Nếu Dương Mộng Liên tình cờ nói về học viện quân sự, thì đối phương có lẽ không biết Dương Mộng Liên đang nói về điều gì.

Hơn nữa, Dương Mộng Liên bây giờ xinh đẹp như vậy, ngoài vẻ ngoài ưa nhìn, điều quan trọng nhất là phải được người trong nhà nuông chiều chiều chuộng. Thực sự không phải Dương Từ xem thường nhà đó, chỉ là nhìn cách ăn mặc của những người phụ nữ trong nhà đó khi họ đến cửa hôm nay, liền biết địa vị của người phụ nữ trong nhà họ rất thấp. Một gia đình như vậy dù người phụ nữ có xinh đẹp đến đâu mà gả qua đó thì cuối cùng cũng sẽ bị nhà họ biến thành một người phụ nữ mặt vàng*.

(*Chỉ những người phụ nữ có nước ra vàng vọt, vẻ ngoài nhếch nhác và luộm thuộm.)

Tuy nhiên, cho dù chuyện ngày hôm nay khó coi như thế nào, sau đó vẫn có rất nhiều người da mặt dày tìm tới cửa. Đặc biệt là khi thông báo của Dương Từ được gửi xuống, khách đến nhà Dương gia lại càng nối liền không dứt. Bởi vì so với thông báo nhập học của Dương Mộng Liên, thông báo nhập học của Dương Từ là trường đại học B nổi tiếng hơn nhiều, ngay cả những người chưa từng đi học cũng biết trường đại học B ở thủ đô.

Đến khi thông báo của Vu Hân Tuyết vào mùng sáu cũng đến, Dương gia đã tổ chức một bữa tiệc vào mùng tám Tết. Trước kia không chuẩn bị làm xa hoa lãng phí, cho dù nhà người ta kết hôn cũng không được làm lớn. Nhưng do tình huống năm nay khác lạ, nhiều người trong công xã đã tổ chức tiệc linh đình nên vào thời điểm này Dương gia tổ chức tiệc rượu cũng không có gì nổi bật.

Hơn nữa, nhà bọn họ có ba người đều là sinh viên đại học, nhiều sinh viên đại học như vậy dù cho là nhà nào thì cũng sẽ kích động, cho dù công xã biết chuyện cũng sẽ không nhiều lời. Dù sao thì Dương Mãn Thương hiện đã từ chức đại đội trưởng, mấy năm này đối phương đã quản lý đại đội bọn họ rất tốt rồi.

Nhân ngày tổ chức tiệc rượu đó, Dương Mãn Thương đã nói đến việc từ chức đại đội trưởng. Thực sự mà nói, những năm này chức đại đội trưởng mà ông ấy làm đã rất tốt rồi, khi những người trong đại đội nghe đến việc sẽ có một đội trưởng mới đến thay thế, phản ứng đầu tiên của họ là không nỡ chia tay với Dương Mãn Thương.

Đặc biệt là khi nghe tin một nhà Dương Mãn Thương sau này sẽ chuyển đến thủ đô sống với Dương Từ, trong lòng mọi người đều cảm thấy buồn khó tả. Dù sao thì chuyển đến thủ đô không giống như chuyển đến trong trấn, sau này muốn gặp được Dương gia có lẽ sẽ rất khó đây.

Những ngày sau đó trôi qua nhanh chóng, Dương Mãn Thương và Lưu Tiêm Mai bận rộn với việc chuyển nhà, Dương Mộng Liên bận rộn chuẩn bị một mình đi đến trường đại học, Dương Từ cũng đang lên kế hoạch cho cuộc sống sau khi đến thủ đô. Ngay cả Vu Hân Tuyết, người đang mang thai, cũng rất bận rộn, bởi vì trường cô ấy đăng ký ở thủ đô, người thi đậu đại học có thể mang theo người bạn đời của họ đến thành phố, cô phải cùng với Dương Gia Hữu làm rất nhiều thủ tục.

Những thanh niên trí thức thi đậu đại học giống như Vu Hân Tuyết, không có nhiều người mang theo bạn đời đến thành phố sống chung. Ít nhất trong công xã bọn họ không có nhiều, đại đa số đều ầm ỉ đến gà bay chó nhảy. Đặc biệt là những người kết hôn không có giấy đăng ký kết hôn, và một số thanh niên trí thức đã mang theo giấy thông báo bỏ trốn trong đêm.

Dương Từ không biết những điều này, sau tết nguyên tiêu ngày 15, anh đã đưa Lưu Tiêm Mai đến thủ đô trước. Thực ra việc chuyển nhà không phải là việc dễ dàng, nhất là khi đồng loạt chuyển đến một nơi xa như vậy, rất nhiều đồ đạc trong nhà không thể mang đi được. Ví dụ như một số tủ quần áo, giường, vali, v.v., nếu đã không có cách nào để mang chúng đi cùng, vậy thì khi đến thủ đô phải mua mới lại hết.

Rất nhiều thứ không hề rẻ, ngay cả khi Dương Từ không thiếu tiền. Bởi vì trong nhà có bốn người lớn, đề phòng người lớn trong nhà bị bệnh, sau này lại không có tiền để chữa bệnh, cho nên nhất định phải tiêu tiền cẩn thận.

Để không lãng phí quá nhiều tiền, Dương Từ định sau khi mua những thứ cần thiết sẽ mua những món đồ còn lại từ hệ thống. Mặc dù bây giờ anh không có tích phân, nhưng tích phân có thể lấy được nhờ việc học trong không gian của anh, cùng lắm thì buổi tối trong khoảng thời gian này anh lại cố gắng thêm một chút.

Về phần tại sao chỉ mang theo Lưu Tiêm Mai, là bởi vì trong nhà còn có rất nhiều việc phải giải quyết, Dương Mãn Thương muốn ở nhà lo liệu xong mọi việc, sau đó sẽ đưa ông bà nội đến.

Lưu Tiêm Mai cả đời chưa từng ra khỏi tỉnh, và đây là lần đầu tiên bà ấy đến một nơi xa như vậy. Nếu không phải dọc đường đi có sự bình tĩnh của Dương Từ, vẫn luôn bên tai bà an ủi, trong lòng Lưu Tiêm Mai nhất định sẽ rối loạn.

Có lẽ vì có mẹ ruột đi cùng nên lần này Dương Từ lên tàu không gặp rắc rối như lần trước. Hai mẹ con một đường thuận lợi đến được thủ đô, lần này không có làm phiền đến Tạ Nghiễn Thanh và Tạ gia, mà tự mình ngồi xe đến nhà mới.

Sau khi người Dương gia đến thủ đô, bởi vì ở quê nhà còn có một nhà chú hai, sau này nhất định sẽ thường xuyên chạy tới chạy lui. Họ không thể luôn làm phiền đến Tạ Nghiễn Thanh được, họ phải học cách tự mình làm quen với đường đi ở thủ đô, để tránh sau này ra ngoài không bị lạc đường.

Khi hai mẹ con về đến nhà mới thì đã hơn bảy giờ tối. Lúc này trời tối rất nhanh nên Dương Từ đang lóng ngóng bật đèn, lại lấy chiếc đèn pin đã chuẩn bị sẵn từ trước và đưa Lưu Tiêm Mai đi một vòng quanh ngôi nhà mới. Nhà mới chắc chắn là không bằng với nhà ở dưới quê, không chỉ tổng thể ngôi nhà nhỏ hơn mà ngay cả cái sân cũng dột nát và nhỏ bé, trông chật chội và khó chịu không thể tả.

Tuy nhiên, cho dù nơi này có nhỏ hay dột nát như thế nào, Lưu Tiêm Mai cũng không hề tỏ ra khó chịu mà ngược lại, bà ấy nhìn Dương Từ một cách tự hào và nói: "Con trai mẹ thật giỏi, vậy mà lại mang cả nhà chuyển đến thủ đô sống, bây giờ mẹ cứ cảm giác như mình đang nằm mở vậy."

Dương Từ nghe vậy trong lòng có chút đau lòng, nói thực thì nếu không phải bây giờ mua nhà khó khăn, anh cũng không nỡ để cả nhà phải chen chúc sống ở đây với anh. Nhưng hoàn cảnh chung hiện tại là như vậy, anh có thể mua một căn nhà ở thủ đô là nhờ dính được chút ánh sáng của Tạ Nghiễn Thanh, chỉ có thể thiệt thòi cho người nhà chịu khổ với anh mấy năm. Anh ở đây thề rằng, rất nhanh thôi... Anh liền có thể để cho người nhà sống trong một căn nhà càng tốt hơn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net