Chương 129

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 129



Trong ký túc xá của Dương Từ có 6 người, ngoại trừ Dương Từ và một người khác vẫn chưa đi học, bốn người còn lại đã thành lập hai nhóm nhỏ. Hai chàng trai đến sớm đầu tiên đều là người cùng một nơi, chàng trai cao gầy, trắng trẻo sạch sẽ tên là Hàn Gia Thạc*, còn chàng trai mập mạp ngốc nghếch tên là Lâm Dược Dương. Vì hai người cùng quê nên ngay từ đầu đã trở thành một nhóm nhỏ.



(*Thuần hán việt là Hàn Giá Thạc mà tui khó nhớ quá nên để thành Hàn Gia Thạc)



Sau đó chính là người bạn cùng phòng nhìn gian xảo kia, tên là Lưu Thạnh Quốc, và một chàng trai đeo kính đi từ phía sau, vì cả hai đều ở giường dưới lại ở cạnh nhau nên hai người nhanh chóng thân thiết với nhau. Người đến sau đeo kính kia tên là Tống Tiểu Cát, tính tình hơi nhút nhát, ít nói.



Về mối quan hệ giữa Dương Từ và hai nhóm nhỏ, vì anh đẹp trai và là học sinh giỏi nên cả hai bên đều không xa cũng không thân. Trong giờ học, mọi người đều sẽ cùng nhau đến lớp học, và sau giờ học, họ sẽ cùng Dương Từ đến nhà ăn.



Hai ngày trước khi đi nhà ăn để ăn cơm, Dương Từ đã đi cùng với nhóm Hàn Gia Thạc, nên hôm nay anh đi cùng với nhóm Lưu Thạnh Quốc. Dương Từ cũng không cố ý đi cùng ai, cho dù không có ai đi cùng, anh cũng sẽ không cảm thấy cô đơn, dù sao thì anh cũng không phải đứa trẻ cần người ở bên cạnh.



Tuy nhiên, những người trong ký túc xá không muốn bỏ rơi anh, vì như vậy có vẻ như họ đang bài xích bạn cùng phòng, sẽ khiến người hướng dẫn có ấn tượng là họ không thân thiện với các bạn cùng lớp. Hơn nữa, Dương Từ học rất giỏi, mà học bá ở thời đại này rất được mọi người chào đón.



Lúc này nhìn thấy Dương Từ có một người bạn nữ ưa nhìn như vậy, Lưu Thạnh Quốc và Tống Tiểu Cát cảm thấy chơi với Dương Từ cũng không có gì không tốt cả, dù sao khuôn mặt này của Dương Từ thực sự rất ưa nhìn, sau này ở bên cạnh Dương Từ nhất định sẽ có rất nhiều cô gái xinh đẹp. Vì vậy, hai người vô cùng nhiệt tình mời Tô Tình Nhạc, hy vọng Tô Tình Nhạc có thể đến nhà ăn cùng họ.



Dương Từ nhìn hai người bạn cùng phòng đột nhiên rất nhiệt tình như vậy, trong lòng bất mãn khẽ bĩu môi, thay Tô Tình Nhạc nói: "Cô ấy không thích ăn ở nhà ăn, cho nên bọn ta phải ra ngoài ăn, nên là bọn ta không thể đến quán ăn với các cậu rồi."



Ngày nay, bên ngoài chỉ có các nhà hàng quốc doanh, và một bữa ăn bình dân cũng không hề rẻ. Những sinh viên đại học bình thường như họ nếu như không đến mức bất đắc dĩ (không còn cách nào khác) thì sẽ không đi ăn. Dương Từ biết gia cảnh của họ không tốt nên cố tình nói muốn ra ngoài ăn để thoát khỏi họ.



Sau khi Dương Từ nói xong, anh cũng không quan tâm đến phản ứng của họ, và ra hiệu cho Tô Tình Nhạc đi theo anh ra ngoài trường học. Thấy vậy, Tô Tình Nhạc cũng không nghĩ nhiều, bởi vì cô ấy thực sự không thích nhà ăn cho lắm, vì vậy cô ấy liền ngoan ngoãn đi theo Dương Từ.



Cùng giới đẩy nhau khác giới thì hút nhau đây là phản ứng bình thường, đàn ông bình thường khi nhìn thấy một phụ nữ xinh đẹp sẽ rất nhiệt tình. Sở dĩ Dương Từ bất ngờ phản ứng dữ dội như vậy là vì biết Lưu Thạnh Quốc đã có vợ con, còn Tống Tiểu Cát dù chưa kết hôn cũng đã có bạn gái rồi.



Nếu họ không có vợ không có bạn gái, nhìn thấy Tô Tình Nhạc mà phản ứng như vậy anh sẽ không nói gì cả. Nhưng hai người này rõ ràng là trong nhà đã có người, khi nhìn thấy những người phụ nữ độc thân khác vẫn có bộ dạng như vậy, trong lòng Dương Từ không khỏi cảm thấy vừa khó chịu vừa buồn nôn.



Sự gian xảo tinh ranh của Lưu Thạnh Quốc khi đăng ký nhập học đã khiến Dương Từ dứt khoát tránh xa hắn ta. Vốn dĩ anh cho rằng Tống Tiểu Cát nhìn có vẻ khá thành thực, còn muốn nói với Tống Tiểu Cát nếu đi cùng Lưu Thạnh Quốc nhất định sẽ phải chịu thiệt. Nhưng khoảnh khắc Tô Tình Nhạc vừa xuất hiện, đôi mắt của hai người này lóe lên sự tham lam giống nhau, Dương Từ mới hiểu được cái gì gọi là vật họp theo loài.



Mà Tô Tình Nhạc còn ngu ngốc, vừa nhìn không giống một cô gái thông minh gì, để tránh Tô Tình Nhạc bị bắt cóc, anh thân là một người bạn này vẫn nên chăm sóc cô ấy. Trong khi nghĩ như vậy, Dương Từ nhìn Tô Tình Nhạc còn đang vô tâm vô phế nói: "Cô đấy, đã nhiều năm như vậy, sao cô vẫn vô tâm vô phế vậy?"



Tô Tình Nhạc không hiểu anh lại bị sao nữa, đang đi bình thường sao lại bắt đầu mắng cô rồi, và ngay lập tức phản bác lại, xua tay bất mãn nói: "Cái gì chứ, ta làm gì mà lại vô tâm vô phế chứ, ta còn không biết là đã xảy ra chuyện gì?"



......



Lưu Thạnh Quốc thấy hai người Dương Từ đã đi xa, nụ cười trên mặt không khỏi có chút biến mất, hắn cau mày nói với Tống Tiểu Cát bên cạnh: "Ngươi nói xem... Dương Từ này là có ý gì?"



Tống Tiểu Cát nghe vậy gãi gãi đầu, lộ ra một nụ cười có chút thành thật: "Thật ra cậu ấy như vậy cũng không có gì kỳ lạ, đối phương xinh đẹp như vậy lại giống người nước ngoài, chắc là cô gái cậu ấy thích. Chúng ta nhiệt tình như vậy với cô gái mà cậu ấy thích, là đàn ông đều sẽ không nhịn được mà khó chịu rồi."



Nghe vậy Lưu Thạnh Quốc cảm thấy có lý, vừa rồi hắn ta thực sự có chút quá nhiệt tình với người ta. Nhưng không thể hoàn toàn trách hắn ta được, người phụ nữ đó... thực sự rất xinh đẹp. Chỉ là đáng tiếc... Nếu là một cặp với một tên mọt sách như Dương Từ, nhất định sẽ không thỏa mãn được mỹ nhân như vậy.



Hai người vừa nói chuyện vừa đi về phía nhà ăn, suýt chút nữa đụng phải một người bên cạnh. Tống Tiểu Cát không nhìn rõ đối phương, vội vàng cúi đầu xin lỗi: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, bọn ta không cố ý."



Thanh niên suýt chút nữa bị bọn họ đụng phải ngây người một lúc, như thể vừa mới hoàn hồn lại nói: "Không sao đâu, là bản thân ta không chú ý." Cậu nói rồi cũng không nhìn hai người họ, đi về hướng mà Dương Từ bọn họ đã rời đi.



Tống Tiểu Cát nhìn bóng lưng đối phương rời đi, luôn cảm thấy hình như mình đã nhìn thấy cậu ở đâu rồi, còn chưa kịp nhớ tới đã từng gặp đối phương ở đâu, Lưu Thạnh Quốc chỉ vào bóng lưng của người này nói: "Người này hình như khi đăng ký nhập học chính là trạng nguyên được nhà trường dán ở bên ngoài kia, đúng rồi, chính là trạng nguyên khoa học tự nhiên của thủ đô. Trước đây khi gia đình ta đưa ta đến trường, em ta còn chỉ vào hình của hắn nói hắn ta thật đẹp trai. Ta thực sự không cảm thấy hắn ta đẹp trai, một người đàn ông trông còn xinh đẹp hơn cả phụ nữ, cậu không cảm thấy người đàn ông như vậy rất kỳ quái sao?"



Tống Tiểu Cát lắc đầu phản đối: "Dương Từ cũng vậy rất đẹp trai, ta không cảm thấy Dương Từ có chỗ nào kỳ lạ cả."



Lưu Thạnh Quốc cắt ngang, lẩm bẩm không hài lòng: "Dương Từ hắn ta có gì tốt, một người đàn ông nên trông giống như ta, chỉ có một người đàn ông như ta mới là nam tính. Ngươi nhìn xem ta còn có một gái một trai đây, đứa thứ ba có lẽ lại là một đứa con trai nữa. Khuôn mặt đẹp trai kia của Dương Từ có lẽ ở trên giường ..."



Chưa nói xong, hắn ta đã bị Tống Tiểu Cát đẩy một cái, lo lắng nói: "Xuỵt! Cẩn thận bị người khác nghe được đấy, đến lúc đó lại truyền đến tai của người hướng dẫn nữa."



Người hướng dẫn của họ là một phụ nữ trung niên, vào ngày đầu tiên đến trường, có một nam sinh đã kể chuyện cười của một nữ sinh, và bị đối phương chỉ trích nặng nề trước mặt mọi người. Nói đến thì bọn họ cũng thật là xui xẻo, rõ ràng các khoa khác đều là nam hướng dẫn, mà bọn họ lại là một người phụ nữ trung niên.



Dưới quyền nữ hướng dẫn thật sự là không thuận tiện, rõ ràng chỉ là một chuyện cười tùy tiện của nam sinh, còn có thể bị đối phương bắt ra phê bình trước mặt nhiều người. Nếu sau này họ hẹn hò với một cô gái, nếu họ chia tay hoặc có bất kỳ mâu thuẫn nào, đối phương nhất định sẽ bảo vệ cô gái đó vô điều kiện.



Cùng lúc đó, ở phía bên kia, Dương Từ và Tô Tình Nhạc đã đi được nửa đường trong trường, và cuối cùng tìm thấy một nhà hàng quốc doanh. Sau khi hai người ngồi xuống trong nhà hàng, Tô Tình Nhạc mệt mỏi đến mức cô không thể không phàn nàn: "Không được rồi, không được rồi, ta phải nhanh chóng mua một chiếc xe đạp thôi, nếu không ngày nào cũng đi bộ như vậy sớm muộn gì đôi chân của ta cũng là đồ bỏ thôi."



Khi Tô Tình Nhạc nói đến đây, cô đột nhiên nhớ tới ngày mai là thứ bảy, nên cô lập tức ngước mắt lên và nhìn về phía Dương Từ. Thấy vậy, Dương Từ lập tức hiểu cô muốn nói gì, vội lắc đầu với Tô Tình Nhạc và nói: "Không được, thứ bảy ta còn có việc phải làm, không thể đi mua xe đạp với cô được. Dù sao thì cô cũng là một cô gái đó, cũng không thể cả ngày ở chung với một thằng đàn ông như ta chứ, sẽ khiến người ta hiểu lầm chúng ta đang hẹn hò đó."



Tô Tình Nhạc nghe vậy trợn mắt lên, từ trong túi móc ra một phong thư: "Không đi chung thì không đi chung thôi, ai hiếm lạ ngươi chứ. Hừ, ta còn muốn cho ngươi một món đồ nữa, năm trước trong thư không phải ngươi đã nói cần một lại phụ kiện của nước ngoài sao? Ta còn đang nghĩ nếu ngươi có thể đi ra ngoài chơi với ta, đến lúc đó ta sẽ xem như là phần thưởng tặng cho ngươi. Nhưng mà... bây giờ xem ra..."



Không đợi Tô Tình Nhạc nói xong, Dương Từ đã vội vàng giật lấy phong thư, sau khi xác định được bên trong là đồ anh cần, anh cau mày và bất đắc dĩ nói: "Vậy thì chiều chủ nhật đi, chiều chủ nhật ta lại đi cùng cô."



Dương Từ nói rồi cũng không khách khí với cô ấy, sau khi cẩn thận cất phong thư đi, lại từ trong balo lấy ra một cái hộp. Cái hộp này toàn là mỹ phẩm, đã được anh cẩn thận xử lý lớp vỏ bên ngoài, bên trong có một cây son môi cao cấp màu đỏ táo gai, một bộ dưỡng da giá rẻ dành cho học sinh, và hai cây chì kẻ lông mày khác nhau.



Bộ này là do trước đây Dương Từ muốn chuẩn bị cho chị gái, nhưng sau đó vì Dương Mộng Liên càng trưởng thành càng nổi bật, anh lo lắng sau khi trang điểm sẽ khiến Dương Mộng Liên càng nổi bật hơn, nên sau khi mua về vẫn luôn cất trong không gian. Bây giờ anh đã nhận lấy linh kiện mà Tô Tình Nhạc đã phí công phí sức tìm kiếm cho anh, mặc dù anh đã đồng ý đi cùng cô ấy để mua một chiếc xe đạp, nhưng Dương Từ cảm thấy đã là bạn tốt thì nên có qua có lại, vì vậy anh đã lấy bộ mỹ phẩm này ra.



Tô Tình Nhạc nhìn chiếc hộp trước mặt và tò mò mở ra. Mặc dù mỹ phẩm của thế hệ sau không hoàn toàn giống như bây giờ, nhưng Tô Tình Nhạc cũng đã dùng nhiều mỹ phẩm, vì vậy vừa nhìn cô ấy liền biết bên trong là gì.



Đối với một đại tiểu thư như Tô Tình Nhạc, cô ấy đã nhìn thấy rất nhiều món đồ rồi. Mặc dù bao bì của những thứ này đã được Dương Từ xử lý, nhưng cô ấy chỉ nhìn thoáng qua cũng biết bên trong có rất nhiều đồ tốt. Đặc biệt là thỏi son đó, ngay cả khi Dương Từ đã đổi vỏ. Cô chỉ thử màu trên tay liền biết rằng loại son này rất đắt tiền.



Sau khi Tô Tình Nhạc thử màu, cô ấy lập tức lấy ra một chiếc gương nhỏ và định tô lên môi, Dương Từ thấy vậy không khỏi cau mày nói: "Sắp đi ăn rồi đó, đi ăn cơm còn tô son làm gì nữa?"



Tô Tình Nhạc nghe vậy không để ý đến anh, nhìn mình trong gương vì đã son môi mà sắc mặt nhìn tốt hơn nhiều, Tô Tình Nhạc nhanh chóng nhét chiếc hộp vào túi như thể cô vừa giành được một kho báu vậy.



"Con trai như ngươi thì biết cái gì? Ta thích làm đẹp thì sao chứ, ngươi quản được sao? Không phải ngươi đã tặng đồ cho ta rồi sao? Ta muốn tô lúc nào liền tô lúc đó đấy!"



Dương Từ thấy vậy không dám lộn xộn với cô nữa, thành thật đi qua và gọi thêm một món ăn. Sau khi ăn uống với Tô Tình Nhạc, anh liền đưa cô ấy trở lại ký túc xá nữ.



Mặc dù các trường đại học ở thành phố lớn tương đối cởi mở, nhưng dù sao trong thời đại này cũng nên bảo thủ một chút. Ngay cả khi Dương Từ và Tô Tình Nhạc thực sự không phải là người yêu của nhau, nếu họ quá thân thiết, họ cũng sẽ bị người ta chỉ trích.



Cho nên khi Dương Từ đưa Tô Tình Nhạc trở về, anh vẫn luôn ở phía sau Tô Tình Nhạc rất xa, đến khi nhìn thấy Tô Tình Nhạc sắp đến ký túc xá nữ, anh đã đứng trên con đường trường học cách đó không xa và nhìn cô ấy lên lầu, anh mới men theo ánh đèn đường lờ mờ trong trường đi bộ về.



Vào thời điểm này, đèn đường trong trường vẫn là loại đèn đường rất cũ, đèn cũng là loại màu cam có cảm giác lâu đời. Dương Từ giơ tay nhìn đồng hồ, thấy mới hơn bảy giờ tối một chút, trước khi ký túc xá khóa cửa anh muốn gặp Tạ Nghiễn Thanh một chút.



Trước kia anh luôn nghĩ rằng chỉ cần đi học, anh sẽ có thể nhìn thấy Tạ Nghiễn Thanh mỗi ngày như trước đây. Kết quả thực tế lại không như ý người muốn, anh có rất nhiều lớp phải tham gia và Tạ Nghiễn Thanh cũng rất bận rộn. Dương Từ luôn cảm thấy rằng nếu anh không nhanh nắm bắt thời gian, sau này anh muốn gặp được Tạ Nghiễn Thanh càng khó hơn.



Trước đây khi đến chỗ của Tạ Nghiễn Thanh, hình như cậu đã nói cậu lại sắp phải tiến vào tổ nghiên cứu rồi. Đến lúc đó chắc là sẽ chuyển đến ký túc xá được chỉ định riêng, sẽ giống như bế quan vậy một lần đi là mấy tháng liền. Nghĩ đến đây, Dương Từ không khỏi có chút lo lắng, bước chân hướng về nhà Tạ Nghiễn Thanh cũng tăng nhanh.



Nhưng không đợi anh đi đến nhà Tạ Nghiễn Thanh nữa, trên con đường đi đến nhà Tạ Nghiễn Thanh kia, anh gặp lại người em gái kỳ lạ kia của Tạ Nghiễn Thanh. Có lẽ đối phương là cố ý đến tìm Tạ Nghiễn Thanh nhưng không ngờ trên đường lại gặp phải Dương Từ.



Bây giờ trời mưa nhẹ, tháng 2 âm lịch vẫn còn se lạnh. Mưa nhẹ rơi xuống, thêm với ánh đèn xung quanh vốn đã lờ mờ, khung cảnh xung quanh đột nhiên trở nên mơ hồ hơn rất nhiều.



Tạ Điềm Bảo bất ngờ gặp Dương Từ ở đây, liền nhớ lại sự sỉ nhục mà cô ta đã phải chịu đựng trước đây, không nói lời nào liền tiến tới muốn tát Dương Từ một cái. Kết quả cô ta không những không đánh trúng Dương Từ mà còn bị Dương Từ xem như là con khỉ duỗi chân ra, khiến cô ta suýt nữa bất cẩn ngã xuống.



Tạ Điềm Bảo chưa bao giờ thấy một người đàn ông vô liêm sỉ như vậy, vậy mà không biết xấu hổ dám động tay với một người con gái như cô, lập tức tức giận chỉ vào mũi của Dương Từ và chửi rủa: "Ngươi có phải là đàn ông hay không vậy, vậy mà động tay với ta?"



Dương Từ nghe thấy không khỏi mỉm cười, thay đổi dáng vẻ học sinh tốt trước đó, chỉ tay vào đoạn đường nhỏ không người, chuyển sang hình tượng đã lâu không dùng của nguyên chủ, sau đó lộ ra nụ cười của nhân vật phản diện trong phim truyền hình.



Nụ cười trên khóe miệng của Dương Từ nhếch lên điên cuồng, theo lý thì nụ cười như vậy rất tục tĩu, nhưng vì khuôn mặt quá đẹp của anh nên chỉ có thể coi là tà ác: "Ha ha, sao ta không thể động tay với ngươi chứ? Ngươi cho rằng dưới tình huống như này, hai kẻ thù gặp nhau trên một con hẻm yên tĩnh không người, ngươi cảm thấy ta nên làm gì với ngươi đây?"



Tạ Điềm Bảo giống như thật sự bị anh dọa sợ, cô ta nhìn thấy con đường trống trải trước mặt, nghe xong liền hét lên một tiếng, sau đó liền lùi bước quay người chạy ra ngoài, cô ta hoàn toàn quên mất mục đích đến đây lần này.



Dương Từ nhìn thấy cảnh này không nói nên lời, vốn dĩ anh đã nghĩ ra rất nhiều câu thoại, nhưng không ngờ đối phương lại nhát gan như vậy, chỉ một câu thôi đã bị dọa đến ngu ngốc. Có vẻ như Tạ Điềm Bảo này cũng là một kẻ hay bắt nạt người nhà đây mà, cô ta cũng chỉ có thể bắt nạt Tạ Nghiễn Thanh, một người anh trai, chẳng qua chỉ là vì quan hệ huyết thống và sự ưu ái của cha mẹ cô ta mà thôi.



Thật vô vị.



Khi Dương Từ đang nghĩ như vậy, anh đang định tiếp tục đi về phía nhà của Tạ Nghiễn Thanh thì nhìn thấy một bóng người cách đó không xa. Bóng người tựa hồ đã phát hiện sự tồn tại của anh, đối phương vừa mới dừng bước liền xoay người muốn rời đi. Dương Từ ánh mắt sắc bén phát hiện bóng dáng của đối phương rất quen thuộc, lập tức mỉm cười sải bước đi về phía đối phương.



Tạ Nghiễn Thanh cầm một chiếc ô màu đen và lặng lẽ nhìn Dương Từ sải bước về phía mình. Cậu nhìn Dương Từ cúi người xuống chui vào chiếc ô của mình, nhìn nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt của Dương Từ, trong đầu cậu nghĩ đến hình ảnh Dương Từ và Tô Tình Nhạc vai kề vai đứng cạnh nhau, liền cảm thấy khó chịu khó tả.



Cậu có chút không thích Dương Từ mỉm cười.



Dương Từ nhìn Tạ Nghiễn Thanh đang im lặng, nụ cười đông cứng lại trong đôi mắt hoa đào hút hồn của anh, anh nghiêng người đứng trước mặt Tạ Nghiễn Thanh có chút lo lắng. Trong đêm mưa lạnh giá, một nhiệt độ không thuộc về mình đột nhiên đến gần, không chỉ mang đến cho Tạ Nghiễn Thanh cảm giác ấm áp, mà còn mang đến cảm giác nhói đau và sợ hãi.



Có một âm thanh xèo xèo, giống như đột nhiên làm bỏng đến cậu, khiến cậu có cảm giác luống cuống lúng túng.



"Thầy Tạ, anh làm sao vậy? Tại sao nhìn em như vậy? Em. . . Trên mặt em có cái gì sao?"



Khi Dương Từ nói đến đây, đôi mắt đào hoa mê người của anh dần bốc cháy. Trong lòng anh có chút tự luyến nghĩ rằng, có phải là Tạ Nghiễn Thanh cũng có cảm giác với anh, nếu không tại sao Tạ Nghiễn Thanh lại cứ như vậy mà nhìn anh chứ?



Để xác minh suy nghĩ của mình, Dương Từ vừa cố ý dùng giọng nói dễ nghe để mê hoặc đối phương, vừa cầm lấy bàn tay không cầm ô của Tạ Nghiễn Thanh, rất tự nhiên áp vào má mình.



"Tạ Nghiễn Thanh, thầy Tạ, trên mặt em có cái gì sao? Thầy ơi... Thầy lau giúp em được không?"



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net