Chương 133

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 133

Lâm Du Triệt không muốn gặp người đó sớm như vậy, cho nên cậu ấy kéo lê bước chân trên đường đi chầm chậm. Nhất là khi sắp đến cổng trường, cậu ấy ước gì mình có thể dừng lại. Nhưng dù trong lòng cậu ấy có bài xích đến đâu, vừa nghĩ đến việc bản thân đi trễ sẽ bị đối phương trừng phạt Lâm Du Triệt chỉ có thể khịt mũi bước vào trong.

Bởi vì trước đó Lâm Du Triệt đã đến muộn hai lần, mỗi lần đối phương đều sẽ tra tấn cậu ấy đủ kiểu. Có lẽ là bởi vì sợ trên người cậu ấy có quá nhiều vết sẹo, sẽ thu hút sự chú ý của người lớn Lâm gia, mỗi lần người kia đều sẽ dùng thủ đoạn ghê tởm tra tấn cậu ấy. Tỷ như để cậu ấy nuốt đất bùn bẩn dưới đất, tỷ như dùng kim thêu chọc vào đầu ngón tay cậu ấy... Đối với cậu ấy cũng không tạo thành quá lớn thương tổn, nhưng mỗi lần đều có thể khiến cậu ấy sống không bằng chết.

Khi đến giờ vào lớp học bỏ hoang cố định kia, cậu mới phát hiện ra hôm nay người đó đã đến muộn. Không đợi cậu ấy đứng ở cửa thả lỏng một chút, sau lưng liền vang lên giọng nói giễu cợt của tên ác ma kia: "Làm sao vậy? Đã quen thuộc với nơi này như vậy rồi, còn muốn ta mời ngươi đi vào sao?"

Lâm Du Triệt nghe vậy sắc mặt trong nháy mắt tái nhợt, sau đó thân thể cũng khó chịu run lên. Người đàn ông trung niên phía sau cậu ấy nhìn thấy điều này đã cười nhạo cậu ấy, rồi mạnh mẽ đẩy cậu ấy vào lớp học. Khi ông ta đẩy Lâm Du Triệt vào trong, còn không quên dùng những lời lẽ ghê tởm để làm nhục Lâm Du Triệt.

"Vì ngươi cứ không ngoan ngoãn, nên mới phải chịu nhiều khổ sở như vậy đấy. Nếu như ngươi ngoan ngoãn hợp tác với ta, không chỉ ta thoải mái mà ngươi cũng sẽ thoải mái. Vì không có sự đồng ý của ta mà đã tìm một giáo viên về dạy kèm tại nhà, hôm nay chúng ta liền chơi một trận lớn được không? Cũng để cho ngươi nhớ lâu một chút, dù sao chuyện của hai chúng ta nếu bị lộ ra ngoài, cuối cùng chỉ có mình ngươi là người xui xẻo mà thôi. Ngươi đừng có quên đấy, trước đây ta còn có đoạn ghi âm của ngươi trong tay, đoạn ghi âm đó là ngươi chủ động dụ dỗ ta..."

Lâm Du Triệt nghe thấy điều này tức giận đến phát run, cái gọi là đoạn ghi âm cậu ấy dụ dỗ đối phương trong miệng ông ta chẳng qua là cậu ấy bị đối phương ép ghi lại mà thôi. Khi đó đối phương nói sẽ dán ảnh của cậu ấy trước cổng trường, cậu ấy còn quá nhỏ vẫn chưa quá hiểu chuyện nên không còn cách nào khác chỉ có thể bị đối phương ép quay đoạn ghi âm phản cảm đó.

Vốn nghĩ rằng sau khi đối phương thành công và thỏa mãn sở thích ác độc của ông ta, liền sẽ tạm thời bỏ qua cho cậu ấy. Đáng tiếc cậu ấy vẫn còn quá ngây thơ, những kẻ xấu kia sở dĩ bị gọi là kẻ xấu, chính là bởi vì bọn hắn không có lòng đồng cảm như người bình thường. Kẻ xấu sẽ không vì sự ngoan ngoãn thỏa hiệp của cậu ấy mà cảm thấy thương hại, sau đó sẽ tốt bụng bỏ qua cho cậu ấy, kẻ xấu sẽ chỉ cho rằng cậu ấy dễ ​​bắt nạt và sẽ càng được nước làm tới.

Trong khi người đàn ông lục tung các hộc tủ để tìm đồ, Lâm Du Triệt nhớ lại những lần bị □□ trong quá khứ, rơi vào trạng thái sợ hãi và tức giận tột độ. Cậu ấy nhìn cái đầu hói to của người đàn ông trước mặt, nhìn khuôn mặt bóng nhờn, ghê tởm và hôi hám của đối phương, nhìn đôi bàn tay chứa đầy tội ác của đối phương... Vừa nghĩ đến bản thân sẽ bị đối phương khống chế mãi mãi, trong lòng cậu ấy liền nhịn không được nổi lên một ý niệm.

Có lẽ... Chỉ có giết đối phương cậu ấy mới có thể giải thoát? Chỉ có giết đối phương, bí mật của cậu ấy mới có thể được cất giữ, cậu ấy không thể tiếp tục bị ép buộc nữa, cậu ấy vẫn là đứa trẻ ngoan ngoãn kia, học sinh ngoan... Cha mẹ sẽ không thất vọng về cậu ấy, giáo viên sẽ không nghĩ rằng cậu ấy là một học sinh hư, các bạn cùng lớp cũng sẽ không coi thường cậu ấy nữa, mọi thứ có thể hoàn toàn kết thúc!

Trong lòng Lâm Du Triệt có một thanh âm, mê hoặc cậu ấy nói: "Chỉ có giết ông ta ngươi mới có thể giải thoát!" "Tất cả những điều này nhất định kết thúc..."

Khi Dương Từ và Tạ Nghiễn Thanh đến nơi, liền nhìn thấy Lâm Du Triệt đang ôm một người đàn ông trung niên với nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt, và chuẩn bị đâm vào động mạch chính của đối phương bằng một cây bút giấu trong tay áo, sắc mặt của Dương Từ và Tạ Nghiễn Thanh đồng thời thay đổi.

Bởi vì vị trí của phòng học bỏ hoang này rất hẻo lánh, lại thêm thứ bảy gần như rất ít người quay lại trường, ngày thường sẽ không có ai đến đây. Cho nên người đàn ông này làm việc xấu chưa bao giờ kiêng kỵ gì, thậm chí còn rất thích cảm giác kích thích khi mở cửa sổ.

Tình cờ là Lâm Du Triệt đang quay mặt về phía cửa sổ, vừa nhìn qua liền thấy hai người đang đứng ngoài cửa sổ. Có lẽ là bởi vì không ngờ Dương Từ cùng Tạ Nghiễn Khanh sẽ tới, vốn dĩ cậu ấy đang định động tay liền bị bọn họ dọa giật mình, cây bút trong tay liền rơi xuống đất.

Khi người đàn ông trung niên nhìn thấy cây bút, ông ta lập tức hồi thần lại với vẻ giận dữ không thôi. Ông ta đã nói mà sao Lâm Du Triệt đột nhiên lại ngoan ngoãn như vậy chứ, thậm chí còn chủ động quàng tay qua cổ ông ta, ông ta còn cho rằng tên đĩ nhỏ (小骚货) này biết chỗ tốt của đàn ông rồi, không nghĩ đến đứa trẻ này muốn nhân lúc ông ta thả lỏng liền giết ông ta sao?

"Thằng khốn không biết xấu hổ! Ngươi vậy mà muốn giết ta? Chỉ dựa vào ngươi, chỉ dựa vào cái bút gãy này sao?"

Người đàn ông tức giận túm lấy tóc của Lâm Du Triệt, định ném Lâm Du Triệt xuống bàn để đạp, nhưng bị ngăn lại bởi Dương Từ, người đã đạp cửa xông vào một cách thô bạo. Lúc này người đàn ông mới chú ý tới bên ngoài phòng học còn có những người khác, mới đầu còn có chút luống cuống, sau đó cau mày nghiêm túc nói: "Hai người các ngươi là ai? Đến trường học của bọn ta làm gì?"

Dương Từ nghe vậy hoàn toàn không để ý đến ông ta mà mạnh mẽ kéo Lâm Du Triệt từ trong tay đối phương ra phía sau lưng. Đối phương không ngờ Dương Từ lại ngang tàng như vậy, lập tức trố mắt quát: "Các ngươi không phải người của trường bọn ta, không được phép tùy tiện vào trường. Ta liền đi gọi bảo vệ trường, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hai người các ngươi."

Đối phương vừa nói vừa muốn chạy ra ngoài, không ngờ người ở cửa càng thêm vô lý, thậm chí còn cầm băng ghế đập vào đầu ông ta. Sau khi người đàn ông trung niên bị đập vào đầu, ông ta lập tức tức giận muốn ra tay với Tạ Nghiễn Thanh. Nhưng không để ông ta hung hăng dữ tợn đụng tới Tạ Nghiễn Thanh, Dương Từ đã đuổi kịp đá vào lưng ông ta.

Người đàn ông bị Dương Từ đá khiến ông ta ngã về phía trước, Tạ Nghiễn Thanh thấy vậy vội vàng trốn sau chiếc bàn bên cạnh, kẻo cậu lại kéo chân sau của Dương Từ khi họ đánh nhau. Kết quả không nghĩ đến là cậu đánh giá cao đối phương rồi, sau khi người đàn ông bị Dương Từ đạp xuống, liền bị Dương Từ ấn xuống tháo khớp hai cánh tay một bên chân. Do khớp hai tay và một chân bị tháo khớp nên người đàn ông chỉ biết gục mặt xuống đất với vẻ mặt giận dữ, bất lực.

Tuy nhiên, phòng học hẻo lánh này là do ông ta tự mình chọn, lúc đầu chính là vì sợ có chút tiếng ồn, đến lúc đó người khác sẽ nghe thấy âm thanh mà tìm tới, cho nên mới cố ý cực khổ đi tìm tới nơi này. Nơi này vốn là một bộ phận trong khuôn viên cũ của trường học bọn họ, bởi vì năm đó có hai học sinh lần lượt chết ở đây, sau đó khi trường học được mở rộng thì đóng cửa chỗ này lại. Có rất nhiều đồ lặt vặt trong lớp học này, nhưng sau đó ông ta đã dọn sạch và dùng nó để ngược đãi Lâm Du Triệt.

Kết quả không nghĩ đến lúc trước nghĩ đẹp như vậy, cho rằng bọn họ có ồn ào ầm ỉ cỡ nào cũng sẽ không có người tới quấy rầy việc tốt của họ. Vậy thì ông ta liền có thể ở đây nuôi □□ của mình, sau này thu thập thêm mấy đứa học sinh xinh đẹp tới đây. Mà chính một nơi tốt như vậy bây giờ lại biến thành cái lồng nhốt chính bản thân ông ta.

Tạ Nghiễn Thanh thực sự tức điên rồi, vì người đàn ông trung niên ghê tởm này khiến cậu nhớ đến Trần Túc Thần cũng ghê tởm không kém. Lúc đầu, Trần Túc Thần theo đuổi cậu không ngừng, tìm mọi cách để khiến cậu khuất phục, nếu không phải ý chí của Tạ Nghiễn Thanh mạnh mẽ, cậu có thể đã trở thành Lâm Du Triệt thứ hai.

Bởi vì Tạ Nghiễn Thanh cũng cảm thấy như vậy, và vì anh ta cũng là mục tiêu của ruồi, phản ứng của Tạ Nghiễn Thanh rất dữ dội. Càng đáng hận chính là, đối phương là một người lớn tuổi rồi, nhưng người tổn hại lại là một đứa trẻ. Nghĩ đến đây, Tạ Nghiễn Thanh hận chết ông ta, nhặt một chiếc ghế bên cạnh rồi ném nó sang phía đối phương.

Thấy vậy, Dương Từ cũng không cố gắng ngăn cản cậu, mà chỉ bảo vệ Lâm Du Triệt ở cách đó không xa, tiếp tục lạnh lùng nhìn người đàn ông trung niên bị đánh. So với sự bình tĩnh của Dương Từ, Lâm Du Triệt không khỏi cảm thấy bất an. Cậu ấy muốn ngăn anh Tạ đang đánh người, còn muốn họ nhanh chóng rời khỏi nơi này. Cậu ấy biết thân phận của người này không đơn giản, nếu không đối phương cũng không dám trắng trợn như vậy. Mới chuyển đến trường của bọn họ năm ngoái, liền nhằm vào tân sinh làm loại chuyện này.

Nhưng... Nhìn thấy dáng vẻ đối phương nằm trên mặt đất kêu gào, Lâm Du Triệt cảm thấy vui mừng khó tả, trong lòng thậm chí còn có suy nghĩ xấu, đối phương chết đi thì tốt rồi. Như vậy sau chuyện này đối phương liền không thể làm phiền bọn họ rồi, như vậy những bí mật kia của cậu ấy cũng sẽ không tiết lộ ra ngoài, như vậy...

Nhưng mà không đợi cậu ấy tiếp tục suy nghĩ, liền nghe thấy tiếng người đàn ông trung niên tức giận hét lớn: "Các ngươi làm như vậy là phạm pháp, phạm pháp! Ta sẽ đi báo lên cục công an, ta sẽ tống các ngươi vào tù!"

Tạ Nghiễn Thanh nghe vậy dừng tay lại, nhưng không phải vì sợ ông ta báo cảnh sát, mà vì cậu muốn biết nhiều hơn. Vì vậy, cậu đặt chiếc ghế đẩu dính máu xuống, quay người dùng một cái bàn chặn cánh cửa gỗ bị đá ở sau lưng lại, thậm chí còn chặn cửa sổ bên cạnh.

Khi người đàn ông nhìn thấy hành động của Tạ Nghiễn Thanh, một tia oán hận hiện lên trong đôi mắt nham hiểm của ông ta, nhưng cho dù ánh mắt của ông ta hiện tại có oán hận như thế nào, ông ta vẫn chỉ vào Lâm Du Triệt với vẻ mặt đau khổ nói: "Ta biết các ngươi là ai, nhất định là Là Lâm Du Triệt tìm đến đi? Các ngươi có biết là các ngươi đang nối giáo cho giặc hay không? Thực ra vốn dĩ không phải như các ngươi nhìn thấy đâu, là chính tên Lâm Du Triệt không biết xấu hổ này đã dụ dỗ ta, trong tay ta không chỉ có ảnh... còn có đoạn ghi âm lúc nó dụ dỗ ta."

Lâm Du Triệt vừa nghe thấy những gì ông ta nói lập tức không chịu được mà hét lên. Âm thanh của thiếu niên mười mấy tuổi có chút chói tai, giống như tiếng ác quỷ phát điên lúc nửa đêm. Thấy vậy, Dương Từ nhanh chóng tiến lên ôm lấy cậu ấy, sau đó đưa tay ra xoa đầu cậu ấy, không ngừng thì thầm vào tai cậu ấy an ủi, điều này đã giúp ổn định Lâm Du Triệt đang mất kiểm soát.

Dương Từ nhẹ nhàng nói: "Đừng sợ, đừng sợ, có hai anh ở đây, bọn ta sẽ bảo vệ em. Bọn ta rất lợi hại đấy, em phải tin tưởng bọn ta."

Tạ Nghiễn Thanh cũng nói: "Đúng vậy, bọn ta sẽ bảo vệ em. Cho dù xảy ra chuyện gì cũng đừng sợ, bọn anh sẽ báo thù thay em."

Lâm Du Triệt lắc đầu khi nghe những lời đó: "Không được, không được, ông ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho em, sẽ không bỏ qua cho em... Không được, không được..."

Những lời vừa rồi của người đàn ông ngoài mặt là biện hộ cho mình, nhưng thực chất là đang uy hiếp Lâm Du Triệt. Chỉ cần hôm nay Lâm Du Triệt không giết ông ta, chỉ cần ông ta có thể sống sót trở về, hình ảnh và bản ghi âm của Lâm Du Triệt sẽ bị lộ ra ngoài... Đối phương đang đe dọa Lâm Du Triệt nhanh chóng dừng lại.

Nhìn thấy Lâm Du Triệt như vậy, Dương Từ đang định tiếp tục an ủi cậu ấy, liền thấy một nụ cười thoáng qua khóe miệng của người đàn ông. Dương Từ đột nhiên không còn kiên nhẫn để an ủi người khác, anh giao Lâm Du Triệt cho Tạ Nghiễn Thanh, định bịt miệng và đưa cậu ấy đi.

Dương Từ là người đời sau xuyên đến, cho dù kiếp trước chưa từng yêu đương, cũng biết cảnh tượng trước mắt là đang xảy ra chuyện gì. Chẳng qua là đối phương đang nắm điểm yếu của Lâm Du Triệt, đối phương hoàn toàn không sợ báo lên cục cảnh sát, thậm chí rất hy vọng ông ta có thể đưa bọn họ đến cục cảnh sát, như vậy ông ta liền có thể đưa ra những bức ảnh hay đoạn ghi âm mà ông ta đã nói.

Hơn nữa nhìn đối phương không hề có dáng vẻ sợ hãi, và Lâm Du Triệt lại sợ hãi ông ta đến kỳ lạ, đối phương tuyệt đối không chỉ đơn giản là một giáo viên, có lẽ còn có thế lực chống lưng rất lợi hại, nếu không đối phương sẽ không càn rỡ như vậy ở trường học.

Dương Từ không chắc đối phương có bao nhiêu bức ảnh và đoạn ghi âm, cũng không chắc liệu những thứ này cuối cùng có bị lộ ra hay không, sau này lại làm tổn thương nạn nhân Lâm Du Triệt lần nữa. Càng không chắc sau khi đưa đối phương đến cục cảnh sát liệu cảnh sát ở đây có thi hành luật một cách công bằng công chính hay không. Để đảm bảo rằng sẽ không tạo thành bất kỳ thương tổn nào với Lâm Du Triệt, cách tốt nhất là giao đối phương vào tay người mà anh cảm thấy đáng tin cậy hơn.

Bây giờ Dương Từ đang ở một nơi xa lạ, anh hai đáng tin cậy nhất của anh cũng không có ở đây, anh chỉ có thể dựa vào Tạ Nghiễn Thanh vào lúc này. Cho nên sau khi chặn miệng người đàn ông lại, anh nhìn Tạ Nghiễn Thanh bên cạnh nói: "Chuyện còn lại phiền toái anh trai của anh rồi."

Tạ Nghiễn Thanh nghe vậy gật đầu, cậu cũng cảm thấy chuyện này là không đơn giản, tốt nhất là nên xử lý nghiêm minh: "Trạng thái của tiểu Triệt không tốt lắm, chuyện này không thích hợp để công khai, các ngươi ở đây đợi ta trước đi, ta đi gọi anh trai."

Tạ Nghiễn Thanh nói xong liền định đi ra ngoài, Dương Từ đối với trường học này có ấn tượng không tốt, thấy vậy anh đi theo cậu ra ngoài và lấy trong túi ra một thứ: "Anh cầm lấy cái này trước đi, mí mắt trái của em cứ giật mạnh, em luôn cảm thấy ngôi trường này có chút kỳ lạ, anh một mình đi ra ngoài phải cẩn thận chút."

Thứ mà Dương Từ lấy ra là dùi cui điện, là lúc trước khi anh nghiên cứu pin của ô tô mini nhầm lẫn thế nào mà lại nghiên cứu ra món đồ này. Thứ này vẫn là một sản phẩm bán thành phẩm, nhưng trước đó Tạ Nghiễn Thanh đã thử nó vài lần, vì vậy cậu biết cách sử dụng nó.

Tạ Nghiễn Thanh cũng không khách sáo với anh, trực tiếp cầm lấy đồ. Kỳ thật cậu cũng cảm thấy ngôi trường này có vấn đề, mặc dù nơi này rất hẻo lánh, nhưng vừa rồi xảy ra náo động lớn như vậy, dù thế nào cũng phải có người tới mới đúng.

Tạ Nghiễn Thanh vừa nghĩ như vậy vừa đi ra ngoài, đến khi cậu đi ra khỏi khu vực bỏ hoang, cậu thậm chí không nhìn thấy một người nào dọc đường. Nhưng mà, chuyện này càng như vậy, cậu càng cảm thấy bất an, bước chân dưới chân không khỏi nhanh hơn rất nhiều.

Vừa định đi ra khỏi trường, từ trong phòng bảo vệ vẫn luôn không có người lại đi ra một người, người nọ dụi dụi con mắt giống như vừa mới ngủ dậy nói: "Này? Ngươi làm sao đi vào được đấy, ta làm sao lại không thấy ngươi?"

Tạ Nghiễn Thanh bình tĩnh nói: "Ta là giáo viên mới của trường, thứ hai tuần sau mới đến báo danh, hôm nay cố ý đến xem trường học, khi ta đến đúng lúc ngươi không có ở đây."

Đối phương nghe vậy có chút không tin tưởng, còn muốn giữ lấy Tạ Nghiễn Thanh để hỏi thêm vài câu hỏi. Bởi vì Tạ Nghiễn Thanh lo lắng cho Dương Từ bọn họ, không nói được mấy câu liền có chút lo lắng. Nhưng cậu rất nhanh đã nhìn ra một thứ, vội vàng cắt ngang nhân viên bảo vệ đang huyên thuyên nói: "Ngươi không tin thì để ta gọi điện thoại, ta sẽ nhờ Phòng giáo dục nói cho các ngươi biết?"

Tạ Nghiễn Thanh vừa nói vừa đi về phía phòng bảo vệ, mục tiêu là chiếc điện thoại được đặt trong phòng bảo vệ. Cùng lúc đó, ở phía bên kia, một bóng người đi ngang qua bên ngoài lớp học nơi Dương Từ đang ở. Mặc dù Dương Từ nhìn như luôn luôn an ủi Lâm Du Triệt, nhưng trên thực tế, anh vẫn chú ý đến động tĩnh bên ngoài từ khóe mắt. Cho nên khi nhìn thấy bóng người thoáng qua bên ngoài, anh nhanh chóng nháy mắt với Lâm Du Triệt.

Dù sao Dương Từ cũng đã dạy kèm cậu ấy mấy lần, cho dù Lâm Du Triệt hiện tại không biết Dương Từ là có ý gì, nhưng cậu ấy cũng biết lúc này nên ngoan ngoãn không động đậy, bất luận kế tiếp xảy ra chuyện gì cậu cũng không thể kéo chân sau Dương Từ. Vì vậy, cậu ấy nhìn Dương Từ di chuyển chiếc bàn để che đậy, ngay khi anh đến gần cửa sổ, Dương Từ đã phá cửa sổ và lao ra ngoài.

Động tác của Dương Từ thực sự quá nhanh, giống như một con báo đang săn mồi. Lâm Du Triệt thậm chí còn không nhìn rõ hành động của anh, bên ngoài có tiếng hét, theo sau là giọng nói lạnh lùng của Dương Từ: "Ô, vậy mà không chỉ có một người sao? Các ngươi có mấy đồng bọn đấy, hôm nay ông đây liền đại khai sát giới một lần vậy!"

Miễn là bọn chúng không một lúc đến mấy chục người, Dương Từ có đủ tự tin để hạ gục tất cả, phương điện đánh nhau anh chưa sợ ai bao giờ. Ngay khi Dương Từ hạ gục người đàn ông xấu xa, Tạ Nghiễn Thanh ở phía bên kia cũng dùng dùi cui điện giật điện nhân viên bảo vệ. Người bảo vệ này cứ ngăn cản không muốn cậu rời đi, cậu muốn gọi điện thoại chứng minh đối phương cũng không muốn cậu gọi, đây chẳng phải rõ ràng bảo vệ cũng có vấn đề sao.

Khi Tạ Nghiễn Thanh nghĩ đến bảo vệ cũng có vấn đề, cậu càng cảm thấy nơi này càng bất an, cậu nhìn xung quanh và bấm điện thoại. Tạ Nghiễn Thanh vừa nghe thấy giọng nói của người cảnh vệ của anh trai, trạng thái căng thẳng mới thả lỏng một chút: "Tiểu Liễu ta là Tạ Nghiễn Thanh, nhờ ngươi nói với anh ta, để anh ấy mang người đến đây ngay lập tức..."

Ngay khi Tạ Nghiễn Thanh báo địa chỉ cho tiểu Liễu, một ông già khoảng sáu mươi tuổi đứng sau lưng cậu với vẻ mặt nghiêm túc. Tạ Nghiễn Thanh nhận thấy một cái gì đó bất thường ở sau lưng, vừa xác nhận địa chỉ với tiểu Liễu vừa quay đầu lại.

Đối với việc hôm nay đột nhiên xuất hiện hai con chuột, ông già này vốn dĩ có chút không vui, cảm thấy hai người bọn họ có chút nhiều chuyện rảnh rỗi. Nhưng khi nhìn rõ mặt Tạ Nghiễn Thanh, ông ta không khỏi mừng rỡ. Người kia cũng là loại rác rưởi giống hệt con trai ông ta, cả hai đều đặc biệt thích kiểu người vừa đẹp vừa xinh như thế này. Nếu như ông ta có thể đem người này làm thành một món quà, đích thân tặng cho cái người vừa trở về Trung Quốc kia, ông ta nghĩ đối phương nhất định có thể sẽ đưa càng nhiều chỗ tốt cho ông ta.

Nghĩ tới đây ông già cười nói: "Nếu ngươi đã tới đây rồi, thì ở lại làm khách đi. Ta đã nhiều năm không thấy đứa nhỏ nào có bộ dáng như ngươi."

Tạ Nghiễn Thanh nghe vậy liền không thoải mái, vô thức liền nắm chặt dùi cui điện giật trong tay. Cậu áp chế khó chịu trong lòng, cau mày nhìn đối phương nói: "Vị tiên sinh này, ông hẳn là lãnh đạo của trường này đi? Ông thân là người lãnh đạo của một trường học, không bảo vệ học sinh trong trường đàng hoàng thì thôi đi, bây giờ còn muốn ngăn cản ta đi cứu những đứa trẻ vô tội, ông không cảm thấy hành vi bây giờ của ông vô cùng đê mạt sao?"

Ông già kia nghe vậy cười ha ha, tựa hồ nghe được chuyện nực cười gì đó: "Ngươi còn quá trẻ, có đôi khi không phải muốn làm hay không, mà là sau khi phạm sai lầm, mỗi bước đi đều là sai lầm. Từ nữ sinh nhảy lầu hơn mười năm trước ấy, cả ta và trường học đều không thể quay đầu lại."

(CMN cả mười năm)

Tạ Nghiễn Thanh nghe thấy lời này như nghẹt thở, ngay lúc cậu muốn tiếp tục lừa đối phương, ông già liền thay đổi biểu cảm bi thương, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tạ Nghiễn Thanh nói: "Bây giờ mới gặp được một người đẹp như ngươi, sau khi đối phương nhìn thấy ngươi nhất định sẽ rất hài lòng. Nếu ngươi đã thích cứu những đứa trẻ đó như vậy, không bằng ngoan ngoãn nghe lời chịu khổ thay chúng đi. Chỉ cần ngươi đồng ý hy sinh bản thân để thay chúng, ta cam đoan... loại chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra ở trường của ta nữa."

Tạ Nghiễn Thanh còn chưa kịp nói gì, một giọng nói không kiên nhẫn đã vang lên: "Ông già, ông đang nói chuyện vớ vẩn gì vậy? Ông cho rằng chri dựa vào những người này và bức tường này có thể nhốt bọn ta sao?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC