Chương 137

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 137

Một vài nam sinh ngồi phía trước Tô Tình Nhạc bọn họ, bởi vì Tô Tình Nhạc bọn họ rất xinh đẹp, cho nên họ đã âm thầm chú ý đến họ từ trước. Lúc này nghe được mấy cô gái khen ngợi Dương Từ, bọn họ theo bản năng nhìn về phía người trên sân khấu, sau khi nhìn rõ dáng vẻ của người trên sân khấu, không khỏi thấp giọng lẩm bẩm.

"Chậc! Loại người này thoạt nhìn giống như một tên tiểu bạch kiểm. Tiểu bạch kiểm thì ngoại trừ đẹp trai ra, thường không có tài năng gì thực sự. Bởi vì người như vậy khi còn học cấp ba, liền rất thích tán tỉnh mập mờ với các cô gái, làm gì mà đặt tâm tư lên học tập chứ?"

Nghe vậy, bạn của nam sinh cũng gật đầu đồng ý nói: "Đúng vậy, thời cấp ba trước đây lớp chúng ta từng có một đứa tiểu bạch kiểm, ngày thường đừng nói là ngoan ngoãn học hành có thể thi qua môn đã là tốt lắm rồi. Ta thấy người nam sinh này không giống kiểu người học tập tốt, tác phẩm này của cậu ta nhìn lại nhỏ nhắn như vậy, sẽ không phải chỉ là một món đồ trưng bày đẹp mắt thôi đi?"

Nam sinh nghe vậy thì chợt bật cười, hắn ta như đồng ý với những gì đối phương nói, một khuôn mặt đầy mụn nở một nụ cười chế nhạo. Chỉ là không đợi hắn ta tiếp tục mở miệng nói gì đó, một nam sinh ngồi ở trước mặt bọn họ đột nhiên nói: "Nhưng mà... Người ta là sinh viên của học viện công nghệ, điểm tổng chung của học viện công nghệ tương đối cao, hơn nữa... Người ta là lấy thành tích đứng thứ hai nhập học vào trường, cũng không biết các ngươi thi được bao nhiêu điểm, vậy mà không biết ngượng ở sau lưng người ta nói xằng nói bậy?"

Mấy nam sinh kia nghe vậy chốc xanh chốc trắng, nếu không phải có các giáo viên xung quanh duy trì trật tự trong sảnh, họ có lẽ không thể chịu đựng được mà động tay với đối phương. May mà họ không thực sự mất trí, dù sao trên sân khấu không chỉ có các nhà lãnh đạo của các trường học, mà nghe nói lần này phía trên còn phái đến một số nhân vật lớn. Nếu chúng không quan tâm và đánh nhau vào dịp này, lãnh đạo nhà trường chắc chắn sẽ tức giận và trừng phạt chúng nặng hơn.

Lần này quả thực có rất nhiều nhà lãnh đạo đến, và thậm chí còn có một đại diện cấp sư đoàn đến từ bộ quân sự. Tuy nhiên, để cho học sinh thoải mái phát huy, khi thông báo không hề nói cho học sinh của các trường biết, chỉ một số lãnh đạo trường mới được biết.

Đồng thời trên sân khấu, Dương Từ đã sắp xếp xong ba thứ. Để đảm bảo không có gì sai sót nhầm lẫn trong quá trình biểu diễn, anh đã bật bộ tăng cường tín hiệu trước, sau đó anh cầm chiếc điều khiển từ xa quan trọng nhất.

Bởi vì tác phẩm của Dương Từ nhìn chung rất nhỏ nên vừa mới bắt đầu mọi người đã có định kiến, cảm thấy tác phẩm của anh không đáng xem. Thấy vậy, Dương Từ không bắt đầu bằng việc giải thích dài dòng về tác phẩm như các sinh viên khác mà bắt đầu biểu diễn tác phẩm đi thẳng vào vấn đề.

Theo sau tốc độ Dương Từ tùy ý lật điều khiển từ xa, chiếc xe vốn im lặng như một vật trang trí đột nhiên phát ra một tiếng động nhỏ rồi nhẹ nhàng di chuyển quanh sân khấu, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người trong và ngoài sân khấu.

Vốn dĩ chiếc điều khiển từ xa mượt mà của anh đã là một tác phẩm rất xuất sắc. Kết quả, điều mà mọi người không ngờ tới là sau khi Dương Từ quay lưng lại với ô tô và đi vào hậu trường, anh lại có thể điều khiển chiếc ô tô quay nhanh một vòng quanh một giáo viên.


Đến khi Dương Từ đi một mạch vào hậu trường, mọi người đều cho rằng buổi biểu diễn sẽ kết thúc, và tác phẩm của anh đã đè bẹp các tác phẩm khác, không còn nghi ngờ gì nữa, lần này anh nhất định sẽ giành được vị trí đầu tiên. Nhưng khi tốc độ chiếc xe ngày càng nhanh hơn, họ nhận ra rằng màn trình diễn thực sự chỉ mới bắt đầu.

Từ lúc Dương Từ điều khiển chiếc xe di chuyển, Tô Tình Nhạc đã vô cùng kích động. Sau khi màn trình diễn tiếp theo ngày càng trở nên thú vị, cô ấy không thể không thốt lên cùng với mọi người: "Dương Từ, làm tốt lắm!"

Không phải bọn họ chưa từng nhìn thấy nhiều thứ, mà là sau đó có một vũ khí đột nhiên từ trong xe bắn ra. Bởi vì lần này trưng bày ở sảnh lớn, để tránh vô tình làm người khác bị thương, vũ khí này đã được Dương Từ thay thế bằng phiên bản đồ chơi trẻ em, đạn bắn ra từ vũ khí cũng được làm bằng bông.

Ngay khi Dương Từ nghĩ rằng mình chắc chắn sẽ giành chiến thắng lần này, không đợi anh tiếp tục điều khiển tác phẩm của mình, buổi biểu diễn của anh đã bị người ta ép dừng lại. Sau đó, cả tác phẩm của anh lẫn người đều bị mấy người lính mặc thường phục mang đi. Ban đầu Dương Từ còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng sau khi nghĩ về thuộc tính chiến đấu vẽ rắn thêm chân kia của mình, anh đã hiểu tại sao lại xảy ra chuyện như vậy.

Nếu tác phẩm của Dương Từ được hoàn thiện hơn và được trang bị vũ khí hủy diệt vi mô thực sự, nó không chỉ giúp ngành công nghiệp quân sự của đất nước họ đạt được những bước tiến vượt bậc mà còn là mối đe dọa đối với các quốc gia khác. Nói đến cũng trách Dương Từ quá ngây ngô, kiếp trước anh tiếp xúc là phương diện kỹ thuật, và nghiên cứu của anh cũng không phải kiểu bí mật. Trước giờ chưa bao giờ thực sự tiếp xúc với quân đội, cho nên độ nhạy cảm đối với khía cạnh này tương đối trống rỗng.

May mà không đợi chuyện này được mở rộng hoàn toàn, và thêm có một thủ trưởng mặc thường phục trong đại sảnh. Cho nên trước khi Dương Từ còn chưa biểu diễn khiến mọi người kinh ngạc hơn nữa, Dương Từ và tác phẩm của anh đã bị khống chế.

Thực ra nói là khống chế cũng không đúng, nếu nói là thật thì cùng lắm là bảo vệ. Dù sao thì Dương Từ bây giờ mới mười tám tuổi, là một thiên tài mười tám tuổi trong ngành quân sự đấy. Đoán chừng sẽ có gián điệp từ nhiều quốc gia sẽ đến giết Dương Từ khi anh hoàn toàn trưởng thành.

Cho nên màn trình diễn lần này của Dương Từ rất nguy hiểm, nhưng may mà mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát. Toàn bộ hội trường đều là người của mình, giải thích rõ ràng tình hình cho bọn họ, trước khi rời đi còn ký cam kết không tiết lộ, để sự việc lần này có thể hoàn toàn được giữ kín. Ngoài ra, áp chót của Dương Từ chưa có biểu diễn ra, chỉ cần họ làm tốt việc giữ bí mật, tất cả những điều này sẽ vô thanh vô tức được đè xuống.

Vị thủ trưởng duy nhất có mặt kia là một người quen của Dương Từ. Lý do tại sao Dương Từ không chú ý đến ông ấy khi anh lên sân khấu là vì đối phương đang ngồi ở một nơi tương đối xa. Bây giờ khi đối phương đứng trước mặt Dương Từ, Dương Từ đã nhận ra khuôn mặt quen thuộc của đối phương.

Vị thủ trưởng này không ai khác chính là người thủ trưởng họ Tần có trái tim ấm áp mà Dương Từ và Dương Mộng Liên đã gặp trên tàu hỏa. Đối phương dường như không quá kinh ngạc trước bản lĩnh của Dương Từ, thậm chí khi nhìn Dương Từ ánh mắt còn chưa nét cười.

"Thằng nhóc cậu không đi học quân sự, không đi chế tạo xe tăng cho anh cậu thì thật là quá lỗ rồi."

Dương Từ nghe vậy mắt không khỏi sáng lên, kinh ngạc nhìn ông ấy nói: "Thủ trưởng Tần, ông biết anh trai ta sao?"

Đối phương nghe vậy gật đầu, chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh mời Dương Từ ngồi xuống nói, sau khi Dương Từ ngoan ngoãn ngồi xuống, ông ấy hơi cụp mắt xuống, chậm rãi nói: "Ta không chỉ biết anh ấy, ta còn biết Tạ Nghiễn Sâm nữa đấy, trước đây anh trai ngươi còn ở trước mặt ta khoe khoang ngươi mấy lần, cho nên ta vẫn luôn biết ngươi rất lợi hại, chỉ là không nghĩ đến lại lợi hại như vậy."

Thật sự mà nói, khi nhìn thấy tác phẩm của Dương Từ, có một giây lát ông ấy gần như trở lại thời mười mấy tuổi của mình, một loại sức sống và nhiệt huyết mà ông ấy không thể diễn tả được. Luôn cảm thấy nếu có nhiều đứa trẻ như Dương Từ, đất nước của họ trong tương lai nhất định sẽ rất hùng mạnh, và họ sẽ không còn bị bỏ lại phía sau và bị người khác bắt nạt như trước.

"Món đồ như này về sau không thể tùy tiện lấy ra, cho dù... Ngươi muốn khoe với ai, cũng chỉ có thể khoe với người hướng dẫn hoặc giáo sư của mình. Hơn nữa ta biết ngươi là một đứa trẻ thông minh, vì kể từ giây phút ngươi bắt đầu làm ra món đồ này, ngươi chắc là biết rõ quang vinh trước mắt không chỉ thuộc về ngươi rồi."

Dương Từ nghe vậy vội vàng đứng dậy, sau đó hành lễ với đối phương: "Dù ta không chọn vào trường quân đội nhưng ta mang trong mình trái tim của người lính và cũng chuẩn bị tốt sẵn sàng hy sinh vì đất nước. Tác phẩm hôm nay của ta cũng không phải vì vinh quang, chỉ là mong nhà trường nhanh biết được thực lực hiện tại của ta, như vậy ta liền có thể nhanh chóng cống hiến một phần sức lực cho đất nước."

Đối phương nghe thấy những lời này của Dương Từ, vừa cảm thấy tán thưởng vừa gật đầu, nói chuyện với người thông minh chính là rất nhẹ nhàng, cho dù ông ấy không nói rõ đối phương cũng sẽ hiểu. Ông ấy đứng dậy sau khi vỗ vai Dương Từ, ông nhìn thấy hai người đứng cách đó không xa rồi vẫy tay về phía họ.

"Thằng nhóc này không tệ, các ngươi có muốn cùng giáo sư trường đại học B tranh giành chút không, nói không chừng..."


Ông ấy còn chưa nói xong lời tiếp theo, ngoài cửa vang lên một thanh âm tức giận: "Ta xem ai dám? Là học sinh ta nhìn trúng trước, các ngươi muốn cướp người của ta sao thử xem?"

Theo âm thanh của câu nói, loạt soạt tiếng vào mấy vị lớn tuổi. Người lớn nhất trong đó đã tám mươi, nhỏ nhất cũng bốn mươi, năm mươi tuổi. Ban đầu, mọi người đến đây vì người sinh viên Dương Từ này, nhưng sau khi nghe những gì giáo sư Trần mở miệng nói trước, họ chỉ có thể nhìn nhau giận dữ.

Rõ ràng bọn họ đã thống nhất từ ​​trước, đến lúc đó phải xem Dương Từ muốn chọn người nào, bọn họ tuyệt đối sẽ không cậy già lên mặt dùng quyền lực để chèn ép người khác. Nhưng khi thật sự đến cửa phòng, không ngờ người đổi ý trước lại là người có nhiều quyền lợi nhất kia.

Giáo sư Trần dường như không nhận thấy sự không hài lòng của họ, chống gậy mỉm cười haha đi về phía Dương Từ. Trước đây khi thi đấu Dương Từ không hề nhìn thấy đối phương, cho nên ông ấy chắc là chưa nhìn thấy biểu diễn trước đó của Dương Từ.

Có vẻ như để xác nhận suy nghĩ của Dương Từ, sau khi giáo sư Trần đi đến bên cạnh Dương Từ, đã kéo lấy Dương Từ muốn xem tác phẩm của anh. Mặc dù giáo sư Trần chưa xem qua buổi biểu diễn của Dương Từ, nhưng ông ấy vẫn luôn ở hậu trường chú ý đến tình hình thi đấu, vì vậy ông ấy vẫn biết một chút về tác phẩm của Dương Từ.

Nhưng cho dù ông ấy biết một chút, cũng không thể so với chính mình nhìn thấy được, cho nên ông ấy vẫn muốn đi xem một chút. Bởi vì những người khác cũng muốn đến gần nhìn kỹ hơn, ngay cả thủ trưởng Tần cũng rất hứng thú với nó. Không có cách nào khác anh chỉ có thể tìm một nơi không có người đứng, và Dương Từ lại biểu diễn cho họ xem tác phẩm của mình.

Lần này, Dương Từ cố ý tìm một địa điểm có đường đi gồ ghề, trước đó trong đại sảnh bằng phẳng hoàn toàn không có cảm giác gì, tác phẩm của anh phải đi trên những con đường gồ ghề mới thể hiện chân thực sự đặc sắc và ổn định trong tác phẩm của anh.

Bởi vì điều khiển từ xa hiện tại tương đối đơn giản, nên giáo sư Trần nheo mắt một lúc, sau đó giật lấy điều khiển từ xa trên tay Dương Từ, và chạy vòng quanh như một lão ngoan đồng đang điều khiển xe chạy loạn từ xa.

Một nhóm người đứng bên cạnh vẻ mặt khiếp sợ, sợ lão gia tử nhãn lực kém điều khiển xe đụng phải cái gì, lúc đó bọn họ liền không có đồ để đi nghiên cứu. Tuy nhiên, so với một nhóm người đang hoảng sợ, vẻ mặt của Dương Từ bình tĩnh hơn nhiều.

Vốn dĩ tác phẩm này chỉ là một sản phẩm thử nghiệm, là Dương Từ đã vội vàng hoàn thành nó để bắt kịp cuộc thi này. Có rất nhiều chỗ vẫn cần phải liên tục cải thiện, và có rất nhiều vấn đề kỹ thuật mà anh cần học hỏi từ những tiền bối này, vì vậy cho dù bị đụng hư rồi trong lòng Dương Từ cũng sẽ không đau lòng lắm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net