Chương 153

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 153

Khi Dương Từ bọn họ lên tàu, họ đã gọi trước cho Dương Đại Hồng. Trước đây khi Dương Đại Hồng trở lại, cô không bao giờ dám nói với gia đình mình về việc đến thủ đô, bởi vì cô biết rằng cha mẹ chồng nhất định sẽ không muốn. Dù biết đến thủ đô là chuyện tốt, không chỉ tốt cho hai đứa nhỏ mà còn tốt cho con trai của bọn họ. Nhưng nếu không thể đi cùng nhau, chắc chắn họ sẽ không nỡ chia lìa hai nơi.

Dương Đại Hồng biết cảm giác xa cách gia đình nên ban đầu cô không muốn đi cùng Dương gia vì không muốn ép chồng phải như mình, cuối cùng phải rời xa gia đình và bạn bè ở đây. Nhưng điều mà Dương Đại Hồng không ngờ tới là những người khác không hề quan tâm đến sự tinh tế của cô mà nhân lúc quê nhà vắng Dương gia, ngày ngày nghĩ ra đủ mọi cách, thủ đoạn để khiến người ta ghê tởm.

Trong số đó, mẹ chồng là người khiến cô chán ghét nhất, năm xưa vì được Dương Quốc Hữu và Dương Mãn Thương chống lưng nên mẹ chồng dù không thích cũng sẽ nhẫn nhịn cô. Nhưng kể từ khi Dương Quốc Hữu được điều chuyển đi, sau đó Dương gia cũng chuyển đến thủ đô, mẹ chồng cô bắt đầu lộ nguyên hình.

Mẹ chồng luôn tìm cách bắt cô phải từ chức để ở nhà chăm chồng, nuôi con. Trước đây, khi chị dâu từ bên ngoài về nhà mẹ đẻ, còn hỏi chị có muốn sinh thêm con không, nói gì mà nhà chỉ có một đứa con trai, sợ không kéo dài hương khói được.

Phải học hỏi Dương gia là sinh thêm mấy đứa con trai, như vậy có thêm con trai sau này mới sẽ không bị ức hiếp. Thế hệ cũ sinh nhiều con như vậy không phải vì họ muốn có con mà vì thời đó không có biện pháp kế hoạch hóa gia đình, hầu hết phụ nữ sau khi mang thai đều phải sinh con.

Dương Đại Hồng lần đầu tiên sinh con gái liền không muốn sinh nữa, chỉ có phụ nữ mới hiểu được nỗi đau khi sinh nở. Nhà mẹ đẻ cô không nỡ để cô phải chịu khổ sinh thêm mấy đứa, nhưng nhà chồng lại không quan tâm, chỉ muốn cô tiếp tục sinh, tốt nhất là có thể như con heo nái vậy một hơi đẻ ra một tổ.

Nếu không phải Dương Quốc Hữu từ bên ngoài chuyển về, lúc cô sinh đứa con thứ hai đến gặp chồng cô, đoán chừng nhà mẹ chồng sẽ ép cô sinh con tiếp, sau đó cô ấy cũng sẽ không có cơ hội để đi làm.

Bây giờ nghĩ lại, cô vô cùng hối hận, hối hận vì mình còn quá trẻ chưa được mở mang tầm mắt, tùy tiện gặp một người đàn ông rồi tùy tiện kết hôn. Nói thật với nhan sắc của cô khi còn trẻ dạng đàn ông tốt nào mà tìm không được chứ, bây giờ nghĩ lại, cô cảm thấy mình thật sự là bị mù mà.

Sau khi Dương Đại Hồng trả lời cuộc gọi của Dương Từ, cô đã tìm chồng mình là Ngụy Triều Dương. Cô nói chuyện chuyển đến thủ đô với hắn ta, sau đó yên lặng chờ đợi thái độ của Ngụy Triều Dương.

Ngụy Triều Dương nghe vậy sửng sốt một chút, sau đó cau mày nói với Dương Đại Hồng: "Sao đột nhiên em lại có ý nghĩ như vậy, có phải cha mẹ em nói gì rồi không?"

Dương Đại Hồng cũng không có ý giấu diếm hắn ta, bởi vì Dương Từ sắp trở lại, cứ giấu giấu giếm giếm không có gì thú vị: "Cũng không phải hoàn toàn là ý tưởng của họ, chủ yếu là em... Em muốn đến một thành phố lớn, trường học ở đó tốt hơn và điều đó tốt cho hai đứa trẻ. Trước đó anh cũng đã thấy qua rồi đó, lúc đó không phải anh cũng đã nói rất ngưỡng mộ cuộc sống của nhà mẹ em sao?"

Điều khó khăn nhất đối với Ngụy gia là mẹ chồng, Ngụy Triều Dương có nhiều khuyết điểm, nhưng hắn ta có một điều tốt, đó là anh ấy rất yêu thương hai đứa con. Cho dù trong xương cốt hắn ta cũng tránh không được trọng nam khinh nữ, nhưng do nhà bọn họ không tính là nghèo nên cũng chưa từng ngược đãi con gái.

Đặc biệt là bây giờ kỳ thi tuyển sinh đại học đã bắt đầu lại, nhiều cô gái ở đây đã được nhận vào đại học, họ có nhiều triển vọng hơn những cậu bé hư hỏng. Ngoài ra, thành tích của Gia Gia nhà họ luôn rất tốt, vì vậy trong hai năm qua Ngụy Triều Dương đã rất quan tâm đến Gia Gia.

Nghe vậy, Ngụy Triều Dương vốn đang tiến thoái lưỡng nan, cũng nghĩ đến thủ đô không chỉ có trường học tốt, còn có người chú nhỏ học hành cũng rất tốt, vì vậy sau khi hắn ta do dự nắm tay lại nói: "Vậy thì... Mức sống ở đó khá cao, có lẽ chúng ta không mua được nhà, đến lúc đó sợ là phải dựa nhờ vào nhà mẹ của em rồi."

Dương Đại Hồng: "Nhà có thể sống cùng với cha mẹ em, họ là những người rất thích trẻ con, đến lúc đó chỉ có thể ủy khuất anh một chút rồi. Anh không chỉ phải nghỉ việc ở đây mà còn phải nhìn sắc mặt của cha mẹ em."

Khi Ngụy Triều Dương nghe nói rằng họ đã có một nơi để ở, còn là sống trong ngôi nhà lớn của Dương gia, khuôn mặt có chút khó coi của hắn ta lập tức trở nên rạng rỡ hơn. Mặc dù có vẻ như hắn ta sẽ từ bỏ công việc hiện tại và vứt bỏ mọi liên hệ ở nhà, dường như hắn ta vì điều này mà vứt bỏ đi rất nhiều thứ.

Trên thực tế, Ngụy Triều Dương biết đây thực sự là một cơ hội, một cơ hội để hắn lợi dụng nhà vợ để tiến lên. Hắn ta luôn là một người rất tham vọng, ngay cả khi hắn ta biết rằng làm như vậy là mạo hiểm, hắn ta cũng sẵn sàng thử.

Sau khi Ngụy Triều Dương nghĩ về những ưu và nhược điểm, hắn ta bắt đầu thương lượng với Dương Đại Hồng: "Anh sẵn lòng vì hai đứa nhỏ, chỉ là... Về phía cha mẹ anh thì khó nói lắm, hai người già nhất định không vui. Nhưng anh nghĩ chỉ cần chúng ta cố gắng hơn thì sẽ không sao, sau này mang họ theo cùng cũng không phải là vấn đề gì, đợi đến sau khi chúng ta có nhà riêng, chúng ta có thể cùng nhau mang bọn họ đến thủ đô. Đợi chút nữa khi nói chuyện với bọn họ, nói là đợi hai năm rồi sẽ đón họ qua đó ở cùng, đến lúc đó em không được cáu kỉnh đâu đấy."

Dương Đại Hồng rất không vui khi nghe những lời đó, cô không muốn đưa cha mẹ chồng đến đó chút nào. Nếu bọn họ đối xử tốt với cô thì không sao, cô để cho bọn họ chiếm chút lợi cũng không có chuyện gì, đáng tiếc những người này không những không tốt mà còn rất ghê tởm, cô căn bản không muốn dây dưa với bọn họ.

Nhưng cô cũng biết nặng biết nhẹ, hiện tại khẩn cấp nhất chính là dọn ra ngoài trước, còn về sau... Đó không phải chuyện của cô. Nếu bọn họ muốn làm khó cô thì có thể đến, bị Dương gia nhìn chằm chằm bọn họ cũng dám lớn tiếng.

Sau khi Dương Đại Hồng thương lượng với Ngụy Triều Dương, cô định nhờ Ngụy Triều Dương nói với gia đình trước, cô muốn nhân lúc này đi một chuyến về nhà cũ. Nhà cũ bên đó đã lâu rồi không có người ở, mặc dù chú hai Dương thỉnh thoảng giúp quét dọn nhưng Dương Từ và Lưu Tiêm Mai sắp về nên cô ấy vẫn phải đi giúp phơi chăn bông gì đó.

Khi Dương Đại Hồng trở về ngôi nhà cũ của nhà mẹ đẻ cô ấy bằng xe đạp, chú hai Dương đang dẫn theo người Nhị Phòng đến giúp dọn dẹp phòng. Dì hai vừa thấy Dương Đại Hồng từ bên ngoài trở về, lập tức đặt cây chổi lông chim trên tay xuống, lớn tiếng nói: "Ôi, cháu gái lớn đã về rồi! Cháu về dọn dẹp nhà cửa à? Bên này không cần con nhúng tay bận rộn đâu, bọn đã là làm gần xong hết rồi."

Nghe được lời của dì hai Dương, Dương Đại Hồng mỉm cười, khi cô ấy đang định nói dì hai cực khổ rồi, liền nhìn thấy Dương Nguyên Thiến bên cạnh với đôi mắt đỏ hoe, rõ ràng là cô ấy đã khóc rất nhiều trước khi đến. Thấy vậy, Dương Đại Hồng bước tới và nắm tay em họ, nhìn Dương Nguyên Thiến với vẻ mặt khó hiểu và hỏi: "Sắp làm đám cưới rồi, em nên vui mới đúng chứ? Sao đang yên đang lành mà lại khóc rồi?"

Dương Nguyên Thiến nghe vậy không biết nên nói như thế nào, chú hai Dương nghe thấy âm thanh liền nhìn Dương Nguyên Thiến một cái, đang định nói gì đó với Dương Đại Hồng thì dì Dương bên cạnh liếc nhìn ông ấy một cái rồi quay đi.

Dương Đại Hồng nhìn thấy cảnh này thì mí mắt giật giật, nghe thấy dì Dương cười nói: "Không có gì nghiêm trọng đâu, nó đang ngang ngược đó. Nhà bọn dì không thể so sánh với nhà con được, nhưng nó tìm đàn ông nhất định cứ phải như tiêu chuẩn của tiểu Liên ấy, tiểu Liên nhà con bây giờ là sinh viên đại học rồi, cũng không biết nó lấy tự tin đâu ra mà đi so sánh nữa. Nếu nó được nhận vào một trường đại học như tiểu Liên, dì tuyệt đối sẽ trăm chọn ngàn lựa cũng sẽ tìm cho nó một người, nói đi nói lại còn không phải bản thân nó không có bản lĩnh sao?"

Dương Đại Hồng cau mày: "Đối tượng của Thiến Thiến nó không thích sao? Lúc đi xem mắt không phải là rất ổn sao? Sao bây giờ sắp kết hôn tới nơi rồi lại đột nhiên không thích nữa? Trong khoảng thời gian này có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi không?"

Dương Đại Hồng lớn tuổi hơn các cô gái trong Dương gia nên ít chơi với họ. Nhưng dù ít tiếp xúc với họ, cô cũng biết họ đều là những cô gái tốt, cũng không phải loại tính tình sáng nắng chiều mưa. Chắc hẳn khoảng thời gian này đã xảy ra vấn đề gì rồi, nếu không thì Dương Nguyên Thiến đã không tự dưng không vui.

Dì hai Dương đang định nói tiếp, lại nghe thấy Dương Nguyên Thiển bất mãn nói: "Làm sao có thể giống nhau? Làm gì có ai giống hắn ta sắp phải kết hôn rồi, còn chạy đi dây dưa với con gái khác chứ?"

Dì hai Dương nghe vậy chọc vào đầu cô ấy: "Này có thể trách mẹ không tìm được người tốt cho con sao? Ai bảo trước đây con kén chọn như vậy, con nhìn xem mấy người trạc tuổi con trong công xã, có ai mà không có mấy đứa con rồi chứ? Nếu không phải người ta nhìn trúng anh họ làm chức đoàn trưởng của con, con cho rằng con lớn tuổi như vậy người ta sẽ nhìn trúng sao?"

Dương Đại Hồng thấy bà ta nói rồi còn muốn động tay, vì vậy cô ấy nhanh chóng kéo Dương Nguyên Thiển ra sau mình. Trước đây cô không để ý lắm đến bên này, còn tưởng rằng cho dù dì hai cũng không đáng tin lắm, nhưng bản thân Dương Tiên Thiển cũng có ý lớn, chuyện kết hôn như vậy cũng không thể chọn bậy bạ được. Nhưng bây giờ xem ra vấn đề có hơi lớn, cô lập tức cúi mặt nói với dì hai: "Được rồi được rồi, bây giờ nói gì cũng vô dụng, hai người nói rõ sự tình cho con nghe đi, hôn sự là chuyện trọng đại đối với phụ nữ, làm gì có ai mà bất cẩn như mấy người không?"

Dì hai Dương nghe vậy cảm thấy oan ức, bà ta kéo một chiếc ghế dài và ngồi xuống, bắt đầu khóc với Dương Đại Hồng: "Dì còn không đủ quan tâm sao? Vì cuộc hôn nhân của nó mà ta đã bỏ xuống khuôn mặt già này, gần như đã chạy hết một vòng mấy nhà tốt trong công xã rồi. Thậm chí còn mặt dày mời Dương tiểu tứ quay trở về, chính là vì để nó có nuối dựa tránh cho sau này chịu ủy khuất..."

Cũng chính vì biết dì hai Dương rất lo lắng cho mình, nên sau khi gặp được đối tượng có thể chấp nhận được này Dương Nguyên Thiển mới cắn răng đồng ý. Cũng không biết có phải là do cô kén chọn quá hay không, sau khi đồng ý rồi khi hai người ở chung với nhau, cô luôn nhịn không được cảm thấy đối phương có chỗ nào đó rất không tốt.

Sau đó, còn nhờ người giúp cô ấy tiếp tục nhìn chằm chằm vào đối phương, nhưng không nghĩ đến vậy mà lại nhìn ra được vấn đề. Người đó vậy mà còn dám dây dưa với người khác, điều mà Dương Nguyên Thiển không thể chấp nhận nhất là người phụ nữ mà hắn ta dây dưa còn là một người quen, chính là Tề Tú Ni, người đã bị đuổi khỏi trường tiểu học vì cách cư xử tồi tệ của cô ta. Sau những gì xảy ra ở trường tiểu học trước đó, tên của Tề Tú Ni rất nổi tiếng. Dương Nguyên Thiển cho rằng một người đến gần một người phụ nữ như hắn ta chắc chắn không phải là người tốt lành gì.

Nhưng dì hai Dương lại cảm thấy cô ấy suy nghĩ nhiều, còn nói bọn họ rất nhanh sẽ kết hôn rồi, chỉ cần kết hôn rồi thì đàn ông sẽ thu lại tâm tư. Nhưng Dương Nguyên Thiển không nghĩ như vậy, cô cảm thấy rằng người đàn ông này nhất định không sạch sẽ. Bởi vì khi biết hắn ta và Tề Tu Ni mập mờ, đối phương đã mấy lần ám chỉ muốn cùng cô lên giường. Các cô gái trong Dương gia đều được giáo dục tốt, họ sẽ không bao giờ tùy tiện cùng một người đàn ông lên giường, ngay cả khi người đàn ông này đã là đối tượng của cô, Dương Nguyên Thiển cũng chưa bao giờ để hắn ta thành công.

Hơn nữa, vì để cho ít của hồi môn, nhiều người đàn ông cố tình để bạn đời có con trước khi kết hôn, họ lợi dụng chuyện này để thao túng người phụ nữ. Bởi vì phụ nữ có thai thì nhất định phải lấy chồng, lấy chồng muộn thì sẽ không che được cái bụng bự, phía người phụ nữ thường vì danh tiếng đều sẽ gấp gáp kết hôn, dù sao thì có con trước khi kết hôn cũng không phải là chuyện hay ho gì.

Ngoài ra, còn có một khả năng khác là đàn ông lấy lý do họ sắp kết hôn rồi, sau khi lừa người phụ nữ lên giường liền lật mặt. Đặc biệt là trong thời đại tương đối lạc hậu, phụ nữ sau khi chịu tổn thất lớn cũng không dám lên tiếng, bởi vì ở thời đại này bọn họ cho dù quan hệ nam nữ lộn xộn, nếu xảy ra chuyện lớn, cuối cùng vẫn là người phụ nữ xui xẻo hơn.

Bắt đầu kể từ khi người đó năm lần bảy lượt cố lừa Dương Nguyên Thiển lên giường trước khi kết hôn, Dương Nguyên Thiển đã cảm thấy có điều gì đó không đúng, rất cẩn thận không để hắn ta thành công. Nhưng không nghĩ tới thật sự đã xảy ra chuyện, đối phương vậy mà mập mờ với cái người Tề Tu Ni kia? Không đợi Dương Nguyên Thiển tiếp tục nói xong tình hình bên này, có một giọng nói giận dữ ở cửa vang lên: "Người đó đâu? Ta đi tìm hắn!"

Người trong sân nghe vậy cả kinh, sau khi nhìn rõ ràng người đứng ở cửa, dì hai Dương lập tức quên cả khóc, hưng phấn xông về phía cửa. "Ôi mẹ ơi, là Tụng Quốc, là Tụng Quốc của mẹ à!"

Dương Tụng Quốc trên đường trở về rất vui vẻ, khi từ chiếc máy kéo trong thôn trở về, trên đường đi ở trong xe còn đang ca hát. Vốn dĩ anh ấy đã nói là ngày mai mới về tới, cố ý về sớm một ngày để tạo bất ngờ cho gia đình. Nhưng anh ấy không biết người nhà có kinh ngạc hay không, khi nghe được những lời của Dương Tiên Thiến thì anh ấy vô cùng kinh ngạc và tức giận.

Điều khiến Dương Tụng Quốc kinh ngạc là chị gái anh ấy suýt nữa cứ mơ mơ hồ hồ mà lấy chồng rồi, điều khiến anh ấy tức giận là vậy mà có một người đàn ông dám lừa dối chị gái mình. Anh ấy bây giờ nhất định phải đi gặp đối phương, xem xem đối phương là tên khốn kiếp nào?

Cả nhà nhìn thấy vẻ mặt của anh ấy, sao dám để anh ấy đi gặp người đó như vậy, vội vàng kéo anh ấy vào, dì hai Dương sốt sắng nói: "Con đang ầm ỉ cái gì đấy, qua hai ngày nữa là bọn nó sẽ kết hôn rồi, kẹo hỉ trứng gà đều đã đem tặng hết rồi, lúc này hủy hôn không phải là làm trò cười cho người ta sao?"

Nghe vậy, Dương Quốc Hữu liếc nhìn dì hai Dương, lập tức làm dì hai Dương sợ đến phát run. Ngay khi bà ta định nói con nhìn mẹ bằng ánh mắt gì đấy, bà ta đã nghe thấy Dương Quốc Hữu lạnh lùng nói: "Con không quan tâm, cái thứ chó như vậy mẹ muốn gả thì gả qua đi, chị của Dương Tụng Quốc con tuyệt đối không thể chịu ủy khuất như vậy. Con con mẹ nó đi bộ đội là vì cái gì chứ. còn không phải vì để lớn lên làm núi dựa lưng cho mọi người sao? Mặc dù bây giờ con còn chưa có bản lĩnh gì quá lớn, nhưng con cũng sẽ không cho phép chị con cứ như vậy mà gả đi đâu!"

Có lẽ là bị lời nói của Dương Quốc Hữu chọc tức, dì hai Dương đột nhiên tức giận đến giơ tay đấm thẳng vào người anh ấy: "Con nói bậy bạ gì vậy? Bây giờ đã là lúc nào rồi sao có thể hủy hôn chứ, người ta bên kia cũng sẽ không đồng ý đâu, nếu như mà hủy hôn rồi còn không bị người ta cười nhạo chết sao, con để chị con sau này làm sao gả ra ngoài đây?"

Dương Tụng Quốc: "Thế giới này cái gì đều có thể thiếu, chỉ có đàn ông hai chân là sẽ không thiếu đâu. Nếu như mẹ không tin con có thể tìm được một người tốt cho chị, Dương Từ không phải cũng sắp trở về rồi sao, có Dương Từ đảm bảo mẹ cũng sẽ yên tâm rồi đi."

Dì hai Dương vốn đang tức giận muốn chết muốn sống đến nơi, đang định tát Dương Quốc Hữu mấy cái, liền nghe được chú hai Dương cũng nói: "Ta cảm thấy Tụng Quốc nói rất có lý, trên đời này thứ không thiếu nhất chính là đàn ông. Cho dù Thiến Thiến thật sự không thể gả ra ngoài, cùng lắm thì ta đi nhờ nhà anh cả bọn họ nhất định sẽ có cách."

Ngay từ đầu ông ấy đã cảm thấy cuộc hôn nhân không đáng tin cậy rồi, đáng tiếc là ông ấy chưa bao giờ có quyền lên tiếng ở nhà. Nếu như lúc đó người nhà của anh cả còn ở quê, với tính tình của anh cả nhất định sẽ không đồng ý, nói đi nói lại thì cũng là do ông ấy quá vô dụng, nếu không thì chuyện vui đang yên đang lành cũng sẽ không thành ra thế này.

Dương Đại Hồng ở bên cạnh nghe một lúc lâu, nhịn không được hỏi Dương Nguyên Thiến một câu: "Em nói với chị một câu thật lòng xem, em có thật sự là không muốn gả đi không?"

Dương Nguyên Thiến nhìn cô với đôi mắt đỏ hoe, có lẽ là vì của em trai cô từ bên ngoài trở về, cô tự tin hơn trước, cô gật đầu gần như không cần suy nghĩ. Dì hai Dương thấy cô như vậy, cũng không đánh chửi như vừa rồi, mà ngồi xuống băng ghế bên cạnh như quả bóng xì hơi.

Dì hai Dương nói: "Quên đi, con không đồng ý, em trai con cũng không đồng ý, đến cả cha con cũng không vui vẻ... Làm giống như mẹ ép con gả ra ngoài vậy. Nhưng hôm nay mẹ có thể không ép con gả cho người ta, nhưng chuyện sau này của con mẹ cũng không quản nữa. Cho dù người nhà của đối tượng con qua đây ầm ỉ đòi người, hay là sau này con muốn xem người ta mẹ cũng không quản nữa."

Dương Tụng Quốc nghe vậy khẽ liếc nhìn chị gái, sợ rằng đối phương sẽ vì mấy lời này mà dao động, vì vậy anh ấy vội vàng đi lên nắm tay chị mình và nói: "Chị, chị đừng cảm thấy sợ. Cho dù bây giờ em không có bản lĩnh gì lớn, nhưng để bảo vệ chị thì không thành vấn đề. Hơn nữa, Dương Từ sẽ sớm trở lại thôi, mấy chuyện cần dùng tới đầu óc thì cứ giao cho anh ấy đi. Anh ấy và em không chỉ có quan hệ là anh em họ, hai bọn em còn có giao tình sống chết với nhau nữa, quan hệ còn tốt hơn so với mấy quan hệ anh em ruột nữa. Chị cho dù không tin vào bản lĩnh của em, thì cũng phải tin thằng nhóc Dương Từ kia chứ đúng không?"

Từ sau khi Dương Từ đạt điểm cao nhất trong kỳ thi tuyển sinh đại học, không ai họ Dương là không tin tưởng vào Dương Từ. Đối tượng hiện tại của Dương Nguyên Thiến ngay từ đầu chính là coi trọng mối quan hệ của Dương gia, nếu không thì hắn ta, một người thành phố, đã không thích một người dưới nông thôn rồi.

Cũng chính vì biết Dương Từ sẽ trở lại, lại có người trong Dương gia có thể giúp đỡ nên hôm nay dì hai Dương mới buông tha dễ dàng như vậy. Nếu lần này Dương Từ không quay lại, với tính cách của bà ta dù Dương Nguyên Thiến không muốn gả cũng phải gả.

(Xin lỗi nhưng mà đang dịch mà mắc chửi quá, cmn bà dì hai hãm vãi luôn ai mà có người mẹ như này chắc khổ vcl ra, sợ mất mặt hơn là con mình không hạnh phúc móa hãm vãi.)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net