Chương 156

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 156

Mấy ngày nay vì chuyện chuyển đến thủ đô, mẹ chồng của Dương Đại Hồng và chị dâu đã gây rắc rối khá nhiều. Rõ ràng bản thân Ngụy Triều Dương cũng đồng ý đi, nhưng cuối cùng họ chỉ mắng một mình Dương Đại Hồng. Ngày hôm qua Dương Đại Hồng không đến nhà cũ Dương gia vì chị dâu không cho cô ấy đi, cứ quấn lấy cô ấy nhất định hỏi lý do.

Nói gì mà đàn ông không thể rời khỏi quê nhà, rời khỏi quê nhà liền đồng nghĩa với việc mất gốc. Người nhà, họ hàng, bạn bè, đồng nghiệp của Ngụy Triều Dương đều ở đây, một khi lên thủ đô, chẳng khác nào làm lại từ đầu sao, Dương gia chỉ nói sẵn sàng cho họ mượn nhà để ở, lại không phải đồng ý miễn phí cho họ một căn nhà.

Đôi vợ chồng trẻ không chỉ phải nuôi dạy con cái mà còn phải làm việc cật lực để sau này có tiền mua nhà, còn không biết tháng nào năm nào mới có thể trở về. Bây giờ vợ chồng Ngụy gia đã già, chỉ còn có thể dựa vào Ngụy Triều Dương, Dương Đại Hồng mang theo Ngụy Triều Dương đi chính là để bọn họ đi chết sao.

Nhưng cho dù chị dâu có nói lời xấu xa như thế nào thì hiện tại đó cũng không phải là vấn đề của một mình Dương Đại Hồng, bởi vì bản thân Ngụy Triều Dương cũng muốn đến thủ đô. Không chỉ vì tương lai của hai đứa trẻ, mà còn vì tương lai của chính Ngụy Triều Dương.

Mà nó không nghiêm trọng như chị dâu nói, cha mẹ chồng cũng không phải rất già. Đến khi họ thực sự quá già đi không nổi nữa, lúc đó họ nhất định là đã có nhà riêng, đến lúc đó nhất định sẽ mang hai người già qua đó.

Đừng nhìn Dương Đại Hồng không thích bà mẹ chồng kia, kỳ thật khi đối phương già yếu không thể chuyển đi, với tính cách tốt bụng thiện lương của cô ấy nhất định cũng sẽ chiếu cố đối phương. Nếu không phải người một nhà họ thực sự ghê tởm, Dương Đại Hồng sẽ không xúi giục Ngụy Triều Dương dọn đi.

Ngụy Triều Dương của nhà bọn họ là con ruột của bọn họ, cho nên làm việc gì họ đều cảm thấy hài lòng. Nhưng nếu thay thành Dương Đại Hồng thì không được, không chỉ nghĩ cách bắt cô về nhà chăm con hàng ngày mà còn muốn cô sinh con không ngừng như heo nái.

Dựa vào cái gì chứ? Trước đây khi cô chưa lấy chồng, cô cũng là đứa con cưng của cha mẹ. Dựa vào cái gì mà sau khi kết hôn rồi liền phải làm trâu làm ngựa cho bọn họ chứ? Dù sao mẹ chồng bọn họ có nói lời khó nghe thế nào đi nữa thì lần này cô cũng phải dọn đi, xa cách nhà họ.

Dương Đại Hồng cuối cùng cũng hiểu rõ, cả cái nhà này đều là người vô tâm, căn bản không hiểu được cô trải qua mỗi ngày như thế nào. Họ sẽ cố gắng hết sức để chà đạp cô ấy, nhưng cô ấy không thể tự chà đạp bản thân mình.

Thấy một mình Dương Đại Hồng đến, Dương Từ không khỏi hỏi hai đứa trẻ đâu rồi? Dương Đại Hồng nghe vậy không trả lời anh ngay, trước tiên là hỏi cuộc hôn nhân của em họ đã xử lý như thế nào, sau khi xác nhận chuyện của em họ đã được giải quyết, cô ấy mới chậm rãi nói về chuyện của mình.

Dương Từ nghe xong không nói gì mà nhờ Dương Tụng Quốc và tiểu Đinh cùng nhau đi đón hai đứa trẻ. Ngụy gia có lẽ sợ Dương Từ đã quay lại, Dương Đại Hồng sẽ bỏ trốn cùng hai đứa trẻ. Cho nên hôm nay khi Dương Đại Hồng khăng khăng muốn đến thăm ngôi nhà cũ, họ mới cố tình giam giữ hai đứa trẻ.


Khi Dương Tụng Quốc và tiểu Đinh đến đón đứa trẻ, cha Ngụy và mẹ Ngụy ban đầu còn không muốn giao đứa trẻ. Nhưng bởi vì sợ Dương Tụng Quốc là quân nhân, lại thêm tiểu Đinh là người ngoài nên sợ mất mặt, cuối cùng chỉ có thể miễn cưỡng thả hai đứa bé đi.

Cặp nam nữ này là con của Dương Đại Hồng rất thanh tú và đáng yêu, người xưa có câu cháu trai giống chú, hai đứa con thì bé gái của Dương Đại Hồng giống Dương Từ và bé trai giống Dương Gia Hữu hơn. Theo lý mà nói thì ngoại hình của Dương Từ không hề nữ tính chút nào, thuộc tuýp điển trai tỏa nắng nhưng đặt trên người bé gái kỳ thực cũng rất dễ nhìn.

Ngụy Gia Gia mấy tháng nay đã cao lên rất nhiều, năm ngoái khi đến nhà bà ngoại ăn Tết còn thấp bé mập mạp, bây giờ đã bốn năm tháng không gặp, dáng người con bé liền cao như cây gậy vậy.

So với Ngụy Gia Gia, người đột nhiên phát triển về chiều cao, Ngụy Minh Huân, chưa đầy mười tuổi lại nhỏ bé, trông giống như một đứa trẻ bảy tám tuổi. Ngoài ra, ông bà và cha mẹ của nó rất nuông chiều thằng bé, vì vậy tính cách của nó cũng khá ngây thơ có chút tùy hứng.

Dương Tụng Quốc đã lâu không gặp, hai đứa trẻ hoàn toàn không thể nhận ra anh ấy. Trên đường về, Dương Tụng Quốc không ngừng trò chuyện với bọn nhóc, hai đứa trẻ nhận ra người này chính là chú họ nhỏ.

Vài ngày trước, họ đã biết họ sẽ đến thủ đô với bà và chú của họ. So với sự phản đối kịch liệt của cha Ngụy và mẹ Ngụy, hai đứa trẻ ngược lại rất vui mừng, đặc biệt là Ngụy Gia Gia đã dần trưởng thành và hiểu chuyện hơn.

Bởi vì thế hệ lớn tuổi đặc biệt trọng nam khinh nữ, mà Gia Gia lại có ghi nhớ chuyện tương đối sớm, nên từ khi còn rất nhỏ cô bé đã biết rằng bất luận là ông bà, cha hay dì đều không thích bản thân cô bé thân là con gái.

Nhà, đối với một người, là bến cảng ấm áp nhất. Nhưng đối với Gia Gia, gia đình này chưa bao giờ thuộc về cô bé. Bởi vì dì nhỏ thường nói với cô bé, gia đình này là của em trai bé, còn bé chỉ là khách trọ ở đây.

(CMN hãm, ác dị má ai nói dị rồi còn gì tuổi thơ đẹp đẽ nữa má, hỏi sao còn nhỏ mà hiểu chuyện không nhờ mấy má như này thì hiểu chuyện sớm được à.)

Ông bà nội mặc dù không đối xử thô bạo hà khắc với cô bé, nhưng có đồ gì ngon cũng đều sẽ đưa hết cho em trai cô bé, đến lúc em trai không thích thì mới có thể đến lượt bé. Chính vì từ nhỏ đã bị đối xử khác biệt như vậy nên mặc dù phần lớn thời gian em trai đối xử với cô bé rất tốt nhưng trong lòng Gia Gia vẫn cảm thấy rất tủi thân.

Cô bé không thích ngôi nhà này, không thích những người ở đây. Mặc dù sau này cha cô bé bắt đầu đối xử với bé rất tốt, nhưng Gia Gia thông minh từ nhỏ đã nhìn thấu tất cả, cha cô bé chỉ coi trọng thành tích học tập tốt của bé, chỉ là nhìn trúng mấy người chú lợi hại của bé.

Chính vì đủ loại lý do khác nhau này mà Gia Gia đã rất vui khi biết tin cô bé sẽ rời khỏi đây. Nếu nơi này vẫn luôn không phải là nhà của bé, vậy cô liền đi nơi khác tìm kiếm nhà của mình.

Ví dụ như chỗ có ông bà ngoại, chỗ có ông bà cố ngoại, chỗ có dì nhỏ... Tất cả họ đều rất thích cô bé, kể cả khi bé là con gái, họ vẫn rất thích bé. Đặc biệt là dì nhỏ thi đậu đại học, đối phương bây giờ là người mà Gia Gia sùng bái nhất.

Khi Gia Gia và em trai đến ngôi nhà cũ Dương gia, họ nhìn thấy chú nhỏ mà họ chưa từng gặp, ngồi bên cạnh mẹ họ nói chuyện. Đối phương nhìn thấy hai người được bế lên, liền cười cười đưa tay ra hiệu cho bọn họ đi qua.

Thấy vậy, Ngụy Minh Huân cười khúc khích chạy tới, hoàng toàn không sợ gì hết mà trèo lên người Dương Từ. Thái độ của Gia Gia không quá nhiệt tình như vậy, bởi vì cô bé thích chú hai hơn chú nhỏ, quân nhân giống như chú hai càng khiến cô có cảm giác an toàn hơn.

Thấy Gia Gia đứng bất động ở đó, Dương Đại Hồng nhanh chóng bước tới và kéo cô bé lại: "Con bé này... Thấy chú nhỏ cũng không biết chào một tiếng, con quên mất trước đây là ai mua đồ ngon cho con ăn rồi sao?"

Dưới cái nhìn của Dương Đại Hồng, Gia Gia không còn cách nào khác ngoài chỉ có thể gọi Dương Từ là chú nhỏ. Nói thật thì cô bé và Dương Từ không chênh lệch tuổi tác lắm, cô bé có thể thân thiết ôm chú hai làm nũng, nhưng lại cảm thấy xấu hổ khi làm nũng với Dương Từ .

Có lẽ nhìn thấy sự ngượng ngùng trong lòng cô bé, Dương Từ đã chủ động chuyển chủ đề và hỏi về hộ khẩu của họ. Trong hai ngày tiếp theo, Dương Từ nhờ tiểu Đinh đưa Dương Đại Hồng đi làm hộ khẩu, hai đứa trẻ ở trong ngôi nhà cũ của Dương gia và không rời đi. Giữa lúc đó Ngụy Triệu Dương đến gặp đứa nhỏ một lần, Dương Từ túm lấy hắn ta và nói điều gì đó, khi Ngụy Triệu Dương rời đi thì sắc mặt rất khó coi.

Dương Từ cảm thấy người Ngụy gia dám tự phụ như vậy nguyên nhân chủ yếu vẫn là do Ngụy Triệu Dương. Hắn ta để cho Dương Đại Hồng chịu ủy khuất, Dương Từ liền để hắn phải chịu ủy khuất. Đừng nghĩ rằng họ đã kết hôn và có hai con, gia đình họ liền có thể dùng những thứ này làm lợi thế để trói buộc Dương Đại Hồng.

Bây giờ là xã hội mới, không phải kiểu xã hội cũ nữa. Nếu Ngụy Triệu Dương không muốn hợp tác, Dương Từ sẽ để hai người họ ly hôn. Thế giới này cái gì cũng có thể thiếu chỉ duy nhất đàn ông có hai chân là không thiếu. Cho dù Dương Đại Hồng đã sinh hai đứa con, với điều kiện của Dương Từ và ngoại hình của Dương Đại Hồng, việc tìm người khác để kết hôn cũng không thành vấn đề.

Ngụy Triệu Dương biết rất rõ rằng Dương Từ không nói đùa, cũng rất rõ bản thân hắn đấu với Dương gia sẽ không có kết cục tốt đẹp gì. Ngoài ra, cách đây không lâu hắn ta còn phạm phải chuyện hồ đồ, thực sự rất sợ bị Dương Từ lật tẩy nên dù Dương Từ có nói khó nghe thế nào thì hắn ta cũng phải nhẫn nhịn. Giống như Dương Đại Hồng đã phải chịu đựng Ngụy gia trước đây, bây giờ chỉ là vận đổi sao dời mà thôi.

Vì bị Dương Từ ập tới mắng mỏ một trận, Ngụy Triệu Dương đã cãi nhau với gia đình sau khi trở về nhà. Đầu tiên hắn ta giáo huấn em gái nhỏ ngày nào cũng chạy đến nhà mẹ đẻ, mắng cô ta là đồ quậy phá ngày nào cũng về làm ghê tởm người khác, sau đó anh chỉ vào mẹ Ngụy thích mắng mỏ người khác. Đừng nhìn Ngụy gia đối với Dương Đại Hồng rất hung dữ, nhưng khi đối mặt với Ngụy Triều Dương bọn họ đều nhát gan.

Dương Đại Hồng không cảm thấy nhẹ nhõm khi chứng kiến ​​​​cảnh đó, mà cảm thấy ớn lạnh. Hóa ra không phải Ngụy Triều Dương không thể quản bọn họ, mà là hắn ta không muốn vì cô mà quản họ. Trước đây, khi cô bị cha Ngụy và mẹ Ngụy tìm đủ mọi cách làm khó cô, Ngụy Triều Dương luôn lấy tuổi tác của họ làm cái cớ để cô nhường họ, nhưng giờ nghĩ lại liền cảm thấy rất mỉa mai.

Vì Ngụy Triều Dương đã chặn hết toàn bọ hỏa lực nên người Ngụy gia không dám gây sự nữa. Vào sáng ngày thứ năm sau khi trở về, Lưu Tiêm Mai thấy hôm nay thời tiết tốt nên bảo tiểu Đinh lái xe đến Lưu gia.

Họ mua đồ ở hợp tác xã tiếp thị và cung ứng ở công xã bên cạnh, dù sao sau này không thể về thường xuyên nên họ dự định lần này sẽ mua nhiều đồ hơn. Ngay lúc mẹ con Dương Từ đang chọn đồ, một phụ nữ mang thai bụng phệ bất ngờ tiến đến bên cạnh.

"Dương Từ!"

Dương Từ nghi hoặc quay đầu lại, liền thấy Vương Hỉ Điềm đang nhìn mình cười tủm tỉm. Thấy vậy, Dương Từ sửng sốt một chút, sau đó kinh ngạc nhìn bụng của cô ấy, vẻ mặt không thể tin được nói với Vương Hỉ Điềm: "Cô... Cô đã mang thai rồi, nhanh thật đấy!"

Lưu Tiêm Mai nghe thấy vậy nhìn cô ấy, rất rõ ràng là không nhận ra Vương Hỉ Điềm là ai. Thấy vậy, Dương Từ thì thầm vào tai bà điều gì đó, sau đó bà mới nhớ ra đối phương là cô gái suýt gặp tai nạn.

Vương Hỉ Điềm đã kết hôn vào năm ngoái, lúc đó Dương gia đã chuyển đi, cho nên không có thời gian để thông báo cho Dương Từ. Cô luôn nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa, cô ấy sẽ thường cảm thấy buồn vì chuyện này. Dương Từ là một sự tồn tại đặc biệt với cô ấy, là người anh hùng đã cứu cô ấy khỏi hố lửa và là một người bạn tốt. Bây giờ lại gặp lại anh ở đây, trong lòng Vương Hỉ Điềm vừa mừng vừa căng thẳng, may mà... Bọn họ còn có thể gặp lại nhau.

Dương Từ đề cho Lưu Tiêm Mai và tiểu Đinh tiếp tục lựa chọn, anh đi cùng Vương Hỉ Điềm đến cửa và nói chuyện một lúc, sau đó, anh không chỉ cho cô thông tin liên lạc mà còn bảo cô nếu có chuyện gì thì có thể đến gặp anh.

Vương Hỉ Điềm nắm chặt số điện thoại, vừa gật đầu vừa cười ngây ngô, khi nhìn thấy Dương Từ lên xe, cô ấy vì mang thai mà rất nhạy cảm, cô ấy đã không kìm được mà bật khóc.

Thấy vậy, Dương Từ muốn đi xuống để an ủi cô, nhưng khi anh vừa định mở cửa xe, chồng của Dương Hỉ Điềm đã chạy đến. Thấy có người chăm sóc cô ấy, Dương Từ bảo tiểu Đinh lái xe đi. Dương Từ cứ nhìn theo hình bóng biến mất trong gương chiếu hậu, rồi anh có chút cảm động thở dài.

Dù là họ gặp gỡ hay chia tay, đều giống như lướt qua nhau. Khi gặp nhau có bất ngờ và vui mừng, khi chia tay có nước mắt và cay đắng, cho đến khi tìm được người sẽ đi cùng mình cả đời, chỉ có người đó mới có thể chân chính đi cùng mình cả đời. Rõ ràng là Vương Hỉ Điềm đã tìm thấy được, nhưng đường về của Dương Từ thì không rõ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net