Chương 160

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 160

Tạ Nghiễn Thanh không biết trước đó đã xảy ra chuyện gì, khi cậu tiến vào thứ nhìn thấy đầu tiên chính là Dương Từ suýt nữa đã bị Phùng Triết Hồng đánh thuốc. Cho dù cậu không biết là thuốc gì, nhưng theo cậu quan sát cái người Phùng Triết Hồng này, cũng biết đó tuyệt đối không phải là thứ đồ tốt gì.

Mặc dù Tạ Nghiễn Thanh luôn biết rằng Dương Từ rất lợi hại, nhưng anh dù có lợi hại đến đâu thì anh cũng chỉ là một đứa trẻ mà thôi. Dương Từ có một trái tim rất nhân hậu và hay giúp đỡ mọi người, đừng thấy ngày thường trông anh có vẻ rất thông minh nhưng Dương Từ vẫn rất đơn thuần trong tình cảm.

Những người này chắc chắn không thể bắt Dương Từ đi bằng vũ lực, nhưng họ có thể bắt người đi bằng những cách khác, chẳng hạn như lừa dối, đánh thuốc mê hoặc đe dọa vv. Vừa nghĩ đến khi Tạ Nghiễn Thanh còn chưa có tìm đến, Dương Từ có thể đã phải chịu đủ kiểu ngược đãi, Tạ Nghiễn Thanh cảm thấy vô cùng sợ hãi và đau lòng.

Sở dĩ Tạ Nghiễn Thanh cảm thấy Dương Từ bị ngược đãi là vì Dương Từ lúc này rất "yếu đuối" không thôi. Trên bộ quần áo trắng như tuyết có dấu tay bẩn thỉu của đàn ông, cổ áo xõa ra để lộ chiếc cổ mảnh khảnh và xương quai xanh đẹp đẽ, ai mà không động lòng trước một mỹ nhân xinh đẹp yếu ớt như vậy.

Dương Từ chắc hẳn đã bị ba kẻ ác này ức hiếp trước khi cậu chạy đến cứu anh. Cho nên khi những người khác đến bắt Phùng Triết Hồng bọn họ. Tạ Nghiễn Thanh ngay lập tức chạy đến chỗ Dương Từ, sau đó ôm lấy Dương Từ đang run rẩy.

Dương Từ: "..."

Tâm trạng của Dương Từ lúc này rất phức tạp, sau khi biết Tạ Nghiễn Thanh nắm quyền chủ động, cậu sẽ chủ động như vậy thì anh sớm đã giả bộ yếu đuối rồi. Dương Từ đau lòng nhắm mắt lại nghĩ như vậy, trước đây anh đều là người đánh kẻ xấu, nhưng hôm nay anh chỉ muốn dựa vào trong lòng Tạ Nghiễn Thanh.

Dương Từ trong lòng thầm nghĩ, anh bây giờ là một đóa hoa mỏng manh, cần phải trốn ở trong lòng thầy Tạ run rẩy chiếm chút tiện nghi.

Sau khi ba người Phùng Triết Hồng bị bắt, Tạ Nghiễn Thanh đi cùng Dương Từ đến cục cảnh sát. Vì tình trạng của Dương Từ vẫn rất tệ nên người của cục cảnh sát muốn kiểm tra vết thương anh, nhưng Dương Từ người trông có vẻ căng thẳng sau chấn thương rất kháng cự, cuối cùng chỉ đành nhờ Tạ Nghiễn Thanh một mình kiểm tra vết thương cho anh.

Lại nói cách đối xử của Tạ Nghiễn Thanh với Dương Từ rất có ý tứ, rõ ràng Dương Từ đã giả vờ yếu đuối trước mặt Tạ Nghiễn Thanh, còn không chỉ một lần thể hiện bộ mặt gian xảo. Tuy nhiên, vì Dương Từ từng là học trò của cậu, cậu cũng là người đã chứng kiến Dương Từ từng bước trưởng thành, nên thái độ của Tạ Nghiễn Thanh đối với Dương Từ trở nên phức tạp hơn.

Lúc đầu thì giống như người lớn đối xử với đứa nhỏ nhà mình, cho dù đứa nhỏ nhà mình thông minh hay nghịch ngợm như thế nào, cậu luôn cảm thấy rằng Dương Từ sẽ bị người khác bắt nạt. Cho dù phần lớn thời gian, đều là cậu bé Dương Từ này đã kịp thời xuất hiện để bảo vệ cậu. Cũng chính vì ấn tượng ban đầu quá sâu đậm nên dù sau này Dương Từ có biểu hiện gian xảo như thế nào thì trong mắt Tạ Nghiễn Thanh, Dương Từ vẫn là một cậu bé ngoan.

Cho nên khi Tạ Nghiễn Thanh kiểm tra vết thương cho Dương Từ, ngay cả khi cậu không tìm thấy vết thương thực sự nào, cậu vẫn cảm thấy rằng Dương Từ bị tổn thương, nhất định là đã bị thương trong lòng rất nghiêm trọng. Ví dụ như bị quấy rối tình dục, bị ức hiếp, bị...

Dương Từ căn bản không biết Tạ Nghiễn Thanh đang tưởng tượng cái gì, vốn dĩ anh lo lắng trên người mình không có vết thương nào, Tạ Nghiễn Thanh sẽ cảm thấy anh đang lừa dối cậu nữa. Nhưng không nghĩ đến bản thân Tạ Nghiễn Thanh rất giỏi tưởng tượng, không những không tức giận vì không tìm ra vết thương mà ngược lại còn dịu dàng an ủi Dương Từ với đôi mắt đỏ hoe: "Em yên tâm đi, anh sẽ không bỏ qua cho bọn họ, nhất định sẽ vì em đòi lại công bằng."

Dương Từ: "..."

Lúc này Tạ Nghiễn Thanh cái gì cũng không nhớ, không nhớ là đã hạ quyết tâm tránh xa Dương Từ. Vì sợ Dương Từ gặp vấn đề về tâm lý nên cậu đã mang Dương Từ về nơi cậu ở. Bởi vì Dương Từ không muốn nói với Dương gia về chuyện này, Tạ Nghiễn Thanh đã rất hợp tác với Dương Từ nói dối chuyện này, định chuyện lần này sẽ trộm giấu Dương gia.

Nơi Tạ Nghiễn Thanh ở có phòng của Dương Từ, quần áo và giày trước đây của Dương Từ cũng không có đụng đến, vẫn luôn được đặt trong phòng của Dương Từ. Sau khi Dương Từ được Tạ Nghiễn Thanh "dẫn sói vào nhà", Dương Từ phát hiện ra rằng Tạ Nghiễn Thanh rất thích chăm sóc mình. Dương Từ đã nhận thấy điều này từ lâu, nhưng lúc đó anh nghĩ rằng đó là vì anh còn nhỏ, Tạ Nghiễn Thanh thân là một giáo viên mới cố ý chăm sóc anh.

Nhưng gần đây Dương Từ phát hiện ra rằng trước đây dường như anh đã sai rồi. Bởi vì anh bây giờ đã trưởng thành, trong nhà Tạ Nghiễn Thanh còn có những người khác, nhưng Tạ Nghiễn Thanh sẽ chỉ chăm sóc anh, căn bản sẽ không nhìn người khác. Sở dĩ trước đó Dương Từ không biết là bởi vì Dương Từ cũng đang cố gắng chăm sóc Tạ Nghiễn Thanh, nhất cử nhất động của anh càng là tích cực hơn chút, do đó mới che đậy sự quan tâm của Tạ Nghiễn Thánh dành cho anh. Bây giờ khi Dương Từ cố tình giả vờ yếu đuối, sự quan tâm và chăm sóc của Tạ Nghiễn Thanh dành cho anh liền thể hiện ra.

Vào ngày thứ ba sau khi Dương Từ chuyển đến nhà của Tạ Nghiễn Thanh, tiểu Đinh cũng chuyển đến đây vì công việc. Công việc của tiểu Đinh là chăm sóc Dương Từ, anh ấy vừa đến đã giành lấy công việc của Tạ Nghiễn Thanh, điều này khiến Tạ Nghiễn Thanh rất không hài lòng. Tuy nhiên, vì Tạ Nghiễn Thanh cũng là một người bận rộn, cậu thực sự không có cách nào để chăm sóc Dương Từ mọi lúc, cho nên cậu chỉ có thể tạm thời chịu đựng sự tồn tại của tiểu Đinh.

Cứ như vậy lại qua hai ba ngày nữa, kết quả điều tra về ba người Phùng Triết Hồng đã có. Đúng như Dương Từ đã nghĩ trước đó, những rắc rối có thể tìm đến Dương Từ không phải là những rắc rối nhỏ. Lần này xem như không có tạo ra tổn hại gì, trên thực tế Phùng Triết Hồng cùng hai tên xã hội đen đều từng có tiền án, rất hiển nhiên đây không phải lần đầu tiên bọn chúng làm ra chuyện bắt cóc người.

Đúng là Phùng Triết Hồng vẫn luôn thích đàn ông, nhưng ông ta có thể tìm tới Dương Từ còn có nguyên nhân khác, vấn đề này còn phải bắt nguồn từ chuyện của Lâm Du Triệt. Vào thời điểm đó, Dương Từ và Tạ Nghiễn Thanh vì để giúp Lâm Du Triệt, đã đưa đứa con trai của ông già nào đó vào tù ngồi.

Đối phương không có gan đụng đến Tạ Nghiễn Thanh, vì vậy ông ta đã để mắt đến Dương Từ. Ông ta cho rằng Dương Từ chỉ là một học sinh có tài hoa, dù có giỏi đến đâu chẳng qua cũng chỉ là chiếm chút ánh sáng của ông Trần mà thôi. Đối phương cảm thấy cách tàn nhẫn nhất để đối phó với một học sinh tài năng và kiêu ngạo như vậy là phá vỡ lòng kiêu hãnh của đối phương, chẳng hạn như Dương Từ đẹp trai thì để anh quỳ phục dưới thân đàn ông đi.

Cho dù sau khi chuyện này xảy ra, đến cuối cùng ầm ĩ to lên Dương Từ cũng sống không nổi nữa. Dù sao thì anh cũng là tài tử mắt cao hơn đầu, nếu những bức ảnh kiểu đó của anh bị tung ra, không cần người khác động tay tới chính Dương Từ sẽ suy sụp mà tự sát.

Cho nên đối phương đã đặc biệt sắp xếp một người như vậy, sau đó để cho Phùng Triết Hồng tìm mọi cách để tiếp cận Dương Từ, bất kể Dương Từ có vui hay không ông ta đều phải làm thành công chuyện này. Đúng lúc là bản thân Phùng Triết Hồng cũng thích đàn ông, cho nên nhiệm vụ này đối với ông ta mà nói chính là một công việc thú vị.

Nhưng không ngờ Tạ Nghiễn Thanh lại đâm ngang một đao, sự việc không những không theo kế hoạch mà Phùng Triết Hồng còn bị cục cảnh sát bắt giữ. Vốn là bên trên muốn túm lấy đuôi của ông ta, bây giờ Phùng Triết Hồng tình cờ là bước đột phá tốt, liền lần theo dây bắt được không ít người.

Khi Dương Từ biết về chuyện này, anh cảm thấy tự mình đi mạo hiểm cũng thật đáng. Bởi vì anh không chỉ tiến vào sống trong nhà của Tạ Nghiễn Thanh mà còn giúp mọi người bắt được một tên già đầu. Lợi ích mà ông già này liên quan đến rất lớn, một đám xấu xa bên cạnh ông ta cũng vì chuyện này mà bị bắt hết, vậy thì có thể giảm bớt được rất nhiều người bị hại trong tương lai.

Bởi vì những người này đã làm rất nhiều chuyện vô lương tâm, cho nên ngay cả tên lâu la nhỏ Phùng Triết Hồng này cũng xong đời luôn. Vốn dĩ dựa vào tình huống của ông ta không thể bị kết tội quá nghiêm trọng, không ngờ tới các đại ca sau lưng cũng lần lượt bị bắt, cho nên ông ta đi theo mấy người đại ca làm chuyện xấu cũng phải gặp xui xẻo thôi.

Khi sự việc này hoàn toàn kết thúc, Dương Từ liền không thể ỷ lại Tạ Nghiễn Thanh nữa. Tạ Nghiễn Thanh dường như có ý định để anh rời đi, Dương Từ không đợi Tạ Nghiễn Thanh chủ động đuổi anh đi, liền bắt đầu thu dọn đồ đạc với khuôn mặt tái nhợt.

Đây là kinh nghiệm mà Dương Từ đã đúc kết trong khoảng thời gian này, bởi vì gặp phải bất hạnh trước đây, nên Tạ Nghiễn Thanh không thích cuộc sống của mình bị người khác kiểm soát, người khác càng cường thế cậu sẽ càng bài xích. Giống như lúc trước khi Dương Từ có chút cường thế tiếp cận cậu, cho dù cậu không ghét Dương Từ, cậu vẫn sẽ cảm thấy không thoải mái.

Cho nên Dương Từ phải tỏ ra càng yếu đuối càng vô hại hơn, thu lại nanh vuốt của mình và giả làm một bông hoa trắng nhỏ ngây thơ. Những người khác cũng có thể sẽ cảm thấy giả làm một bông hoa trắng sẽ rất mệt mỏi, nhưng Dương Từ bẩm sinh đã có thuộc tính này, vì vậy điều đó là quá đơn giản đối với anh.

Dương Từ không đợi Tạ Nghiễn Thanh mở miệng đuổi người đi, liền tự mình thu dọn đồ đạc. Khi Tạ Nghiễn Thanh từ bên ngoài trở về, Dương Từ đã thu dọn xong đồ đạc của mình. Anh ngoan ngoãn thu dọn tất cả đồ đạc của mình, kể cả những thứ anh bỏ lại trước đây.

Dương Từ kéo hành lý bên cạnh, hai mắt đỏ hoe nói: "Em biết... sự tồn tại của em sẽ khiến thầy khó xử, em là một đứa quái vật thích đàn ông, thầy thân là đàn ông cảm thấy sợ hãi là chuyện bình thường, cho nên... Hôm nay em dự định rời đi nơi này. Em đã thu dọn hết đồ đạc của mình, cũng đã xóa sạch mọi dấu vết về sự tồn tại của em ở đây. Từ giờ trở đi... Sau này thầy nhất định phải chăm sóc bản thân thật tốt, em sẽ ngoan ngoãn không tiếp tục làm phiền đến cuộc sống của anh nữa."

Sau khi Dương Từ nói những lời này, anh không cho Tạ Nghiễn Thanh cơ hội phản ứng gì cả. Liền học theo dáng vẻ của nữ chính dì Quỳnh Dao, quay lưng bỏ đi với "khuôn mặt đẫm nước mắt". Mặc dù Dương Từ nói đã mang đi tất cả hành lý rồi, nhưng anh đã để lại một thứ khá quan trọng đối với anh ở một góc không dễ thấy cũng không phải khuất lắm. Cho dù Tạ Nghiễn Thanh không vì kỹ năng diễn xuất của anh mà đuổi theo, sau này tìm được thứ như vậy, cậu cũng sẽ lại tìm đến anh.

Nghĩ đến đây, Dương Từ cảm thấy mình thật là mưu trí, cho dù sau này Tạ Nghiễn Thanh không đuổi theo mình, Dương Từ cũng không vì đó mà cảm thấy buồn, ngược lại ung dung đi đến viện nghiên cứu.

Trên thực tế, Tạ Nghiễn Thanh đã đuổi theo anh, nhưng vì Dương Từ có sức khỏe tốt và chạy nhanh, Tạ Nghiễn Thanh người có đôi chân không tốt, đã không đuổi kịp. Có lẽ là do kỹ năng diễn xuất của Dương Từ quá tốt nên Tạ Nghiễn Thanh, người không đuổi theo kịp anh đã mất hồn mất vía. Đợi sau khi phát hiện ra món đồ mà Dương Từ để lại, cậu liền định buổi tối sẽ đi tìm Dương Từ.

Khi người ta xui xẻo thì nuốt nước miếng cũng mắc răng, khi người đã gặp may thì có lên trời cũng giúp được, Dương Từ của ngày hôm nay quả là may mắn không kể xiết. Bởi vì khi Tạ Nghiễn Thanh đến tìm anh vào buổi tối, tình cờ gặp Dương Từ bị một cô gái chặn lại để tỏ tình.

Nơi hai người đang đứng là một danh lam thắng cảnh của trường, phía sau là hàng cây ngô đồng xanh tốt, là nơi tâm sự chuyện yêu đương hay học hành của rất nhiều đôi lứa. Bây giờ là mùa hè nóng nực, những hàng cây ngô đồng đung đưa trong gió đêm hè, một nam một nữ đứng dưới tán cây vốn đã rất bắt mắt, nhưng trong mắt Tạ Nghiễn Thanh, họ lại rất bắt mắt.

Mặc dù lý trí của Tạ Nghiễn Thanh biết rõ, Dương Từ sẽ không bao giờ đồng ý với đối phương. Nhưng khi nhìn thấy hai người ở gần nhau, Tạ Nghiễn Thanh vẫn không khỏi cảm thấy chua xót trong lòng. Cậu giống như một giáo viên bắt gặp học sinh mình sớm yêu, cậu bước tới với vẻ mặt vô cùng phức tạp.

Cô gái không ngờ rằng còn có người khác ở đây, vừa nhìn thấy Tạ Nghiễn Thanh liền xấu hổ chạy đi. Thấy vậy, Dương Từ thầm cảm ơn cô ấy trong lòng, sau đó giả vờ như bị mù và đi ngang qua Tạ Nghiễn Thanh như thể anh không nhìn thấy Tạ Nghiễn Thanh.

Nhìn thấy Dương Từ như vậy, Tạ Nghiễn Thanh không biết là tức giận hay sao, vươn tay kéo Dương Từ vào lùm cây. Dương Từ vừa giả vờ giãy giụa vừa buồn bã nói: "Tạ Nghiễn Thanh, không phải chúng ta đã nói xong hết rồi sao? Em sẽ ngoan ngoãn không quấy rầy anh nữa, anh có thể cũng bỏ qua cho em không, anh rõ rành biết rõ tâm tư của em đối với anh, còn không ngừng ở trước mặt em, anh không sợ..."

Không đợi Dương Từ nói xong, anh đã bị đẩy vào một cái cây. Động tác của Tạ Nghiễn Thanh hơi dữ dội, lưng của Dương Từ bị va chạm có chút đau. Không đợi Dương Từ cau mày và tiếp tục nói lời thoại của mình, một nụ hôn mát lạnh đã được in lên môi anh.

Tạ Nghiễn Thanh: "Anh chưa có nói xong với em, đều là em tự mình nói chuyện. Trước đây anh cũng không có nghĩ tới muốn em rời đi, mà là biết được tiểu Đinh trình đơn lên tìm chỗ mới cho em, muốn hỏi em có phải muốn chuyển qua đó hay không? Em hiểu lầm anh rồi, còn cứ nói mãi, cứ nói..."

Tại sao trước đây cậu không nhận ra rằng cái miệng của Dương Từ thật phiền phức? Rõ ràng cái miệng của Dương Từ rất đẹp, nhưng đôi khi ba la ba la rất khó chịu.

Sau khi Dương Từ chắc chắn rằng mình không gặp ảo giác, anh không thể kìm chế được liền lật người ép Tạ Nghiễn Thanh lên cây. Anh lúc này có chút kích động, cho nên quên mất duy trì thiết lập yêu kiều, dùng trán mình dán vào trán Tạ Nghiễn Thanh, sau đó hơi trầm giọng hỏi: "Anh biết mình đang nói cái gì không? Anh biết anh vừa mới làm cái gì không?"

Tạ Nghiễn Thanh bị Dương Từ làm cho sửng sốt, có chút không thích ứng được vì giây trước anh còn yêu kiều giây sau đã biến thành bá vương. Cậu vừa đưa tay đẩy bức tường Dương Từ này ra, khuôn mặt của cậu vừa đỏ bừng vì Dương Từ ở quá gần.

Nhìn thấy vẻ mặt im lặng của cậu, Dương Từ kiềm chế bản tính đại sói xấu xa của mình, dùng giọng nói trầm thấp ở bên tai cậu dịu dàng dỗ dành: "Thầy Tạ, Tạ Nghiễn Thanh anh có biết mình vừa làm gì không? Cho dù em là một người đàn ông trưởng thành, nhưng bị anh khinh bạc rồi thì cũng phải chịu trách nhiệm đấy, một người chính nhân quân tử như thầy thì không nên vô trách nhiệm với em đúng không?"

Tạ Nghiễn Thanh cũng không phải hành động bốc đồng, kể từ khi đón Dương Từ về, mỗi đêm cậu đều suy nghĩ rất nhiều. Cậu cảm thấy Dương Từ cái gì cũng giỏi nhưng tình cảm lại quá đơn thuần quá dễ bắt nạt. Khi Dương Từ thích cậu anh có thể cho đi tất cả, trong lòng cậu luôn biết rằng anh tốt với cậu như thế nào. Cậu sợ sau này Dương Từ sẽ yêu phải một kẻ xấu, đối phương sẽ lợi dụng điểm hết lòng hết dạ với người yêu của Dương Từ, để một thanh niên tốt như Dương Từ làm những việc phi pháp, phạm tội.

Cho dù đối phương không phải người xấu, nhưng nếu đối phương chỉ chơi cho vui thì sao. Với tính cách nghiêm túc của Dương Từ, anh chắc chắn sẽ bị đối phương tổn thương nặng nề. Tạ Nghiễn Thanh không có cách nào buông bỏ không quản Dương Từ được, chứ đừng nói đến việc chấp nhận rằng Dương Từ đối xử tốt với người khác. Cho nên Tạ Nghiễn Thanh đã suy nghĩ tới suy nghĩ lui cả buổi, vẫn cảm thấy rằng chỉ có mình mới có thể ngăn cản Dương Từ bị tổn thương.

Bởi vì cậu thích Dương Từ, quan tâm đến Dương Từ và muốn bảo vệ Dương Từ, giống như Dương Từ đã bảo vệ cậu ban đầu.

Đời người ngắn lắm, gặp được người mà đôi bên đều thích nhau không dễ. Tạ Nghiễn Thanh muốn sống cùng Dương Từ, muốn nhìn thấy anh hạnh phúc, muốn có anh bên cạnh đến hết cuộc đời.

Tạ Nghiễn Thanh: "Anh sẽ chịu trách nhiệm."

(Mẹ ơi cuối cùng hai đứa cũng về với nhau, hạnh phúc vỡi ra)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net