Chương 162

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 162

Cho dù đó là Tạ Nghiễn Sâm hay Dương Từ, trước đây đều là bọn họ đánh người ta vào bệnh viện, đây là lần đầu tiên họ bị đánh đến mức đưa vào bệnh viện. Ngoài ra, trước đây họ đều rất hiểu chuyện đều rất đỡ lo, nên khi cả hai bị thương phải nhập viện, người nhà hai bên đều cảm thấy thật khó tin.

Sau đó khi người nhà của cả hai bên hỏi tại sao họ lại đánh nhau, cả hai đều im lặng để bảo vệ Tạ Nghiễn Thanh. Cuối cùng, bởi vì bọn họ xuất viện sớm, sau đó mỗi người lại có chuyện bận rộn riêng, nên chuyện này cuối cùng cứ thế bỏ qua.

Tạ gia cùng Dương gia dễ dàng bỏ qua như vậy, không phải bởi vì bọn họ không quan tâm hai người. Mà chính là hai người này đều rất có chủ kiến, có đôi khi nếu như hai người không muốn nói ra, cho dù người của hai nhà có hỏi như thế nào cũng vô dụng.

Hơn nữa chuyện này người phía trên đều biết, cho dù không biết rõ ân oán giữa hai người, dưới tình huống nhân viên hòa giải cũng tới rồi, sau đó bọn họ chắc chắn sẽ không phát sinh mâu thuẫn nữa.

Đúng như hai nhà đoán, đừng thấy hai người họ đánh nhau kịch liệt đến mức đưa nhau vào bệnh viện. Thực ra bọn họ vẫn rất có chừng mực, mặc dù lúc nhập viện chán ghét lẫn nhau, còn tìm mọi cách để Tạ Nghiễn Thanh đến chăm sóc. Nhưng sau khi xuất viện và bắt đầu đi làm, hai người lại trở về với dáng vẻ thường ngày.

Tuy nhiên, Dương Từ đã đánh anh rể trong cơn tức giận, anh ít nhiều vẫn phải trả một cái giá đắt, đó là sau khi cả hai xuất viện, Tạ Nghiễn Thanh đã bị Tạ Nghiễn Sâm cưỡng chế đưa trở lại nhà trong trường học.

Hai người còn chưa kịp bước vào thời kỳ yêu đương mặn nồng đã buộc phải sống tách nhau. Tạ Nghiễn Thanh khá không vui về điều này, thậm chí còn có chút phàn nàn người anh trai chia rẽ uyên ương.

Nhưng Tạ Nghiễn Thanh dù sao cũng là Tạ Nghiễn Thanh, cậu vẫn là người tinh ý ngoan ngoãn. Biết rằng anh trai làm điều này vì tốt mình, sợ cậu sẽ bị lừa dối bị bắt nạt, cho nên Tạ Nghiễn Thanh cũng chỉ là phàn nàn một chút, nhưng thực tế cậu càng cảm động và bất đắc dĩ.

Vào ngày thứ ba sau khi Tạ Nghiễn Thanh và Dương Thừa bị buộc phải chia xa, Tạ Nghiễn Thanh trở về nơi ở của mình sau khi hoàn thành công việc nghiên cứu của mình, cậu phát hiện dấu vết nhà bếp ở nhà đã bị động vào. Vệ sĩ ở cùng Tạ Nghiễn Thanh chưa từng vào bếp, lại thêm mấy ngày nay đối phương có chút chuyện nên tạm thời không có qua đây, cho nên phản ứng đầu tiên của Tạ Nghiễn Thanh chính là có trộm đột nhập vào nhà.

Vì vậy, Tạ Nghiễn Thanh nhanh chóng tìm vũ khí, mím chặt môi muốn tìm ra tên trộm. Tuy nhiên không đợi cậu tìm ra kẻ trộm đột nhập vào nhà, cậu liền phát hiện tên trộm này có thể là người nào đó nhớ cậu thôi. Dù sao thì một tên trộm thực sự sẽ không giúp cậu thu dọn đồ đạc, mà tên trộm này không chỉ giúp cậu thu dọn phòng mà còn... Còn rải những cánh hoa không biết từ đâu ra lên trên giường của cậu.

Thấy vậy, Tạ Nghiễn Thanh không nói nên lời, vừa định quay lại tìm Dương Từ cậu đã bị người phía sau đẩy một cái, sau đó ngã thẳng xuống giường. Vì biết ai đã đẩy mình nên Tạ Nghiễn Thanh không cảm thấy sợ hãi khi ngã xuống. Chỉ là cậu bình tĩnh không được bao lâu, liền bị Dương Từ ép xuống làm cho sửng sốt.

Tuy rằng bọn họ hẹn hò đã một khoảng thời gian rồi, nhưng trên thực tế thân mật nhất cũng chỉ là hôn môi, còn là kiểu không thể tiến sâu vào giao lưu ấy. Bởi vì mỗi lần Dương Từ đến kích thích một chút, một người thành thực như Tạ Nghiễn Thanh liền không thể chịu đựng được.

Bây giờ hai người họ có thể coi là tiểu biệt thắng tân hôn, lại thêm Dương Từ là trộm chạy đến tìm cậu, cho dù là Dương Từ hay là Tạ Nghiễn Thanh đều có chút kích động. Cho nên sau khi Tạ Nghiễn Thanh bị ép vào cánh hoa, bị Dương Từ đè cắn vào cổ, lại sờ eo, ngoại trừ sợ hãi ra, còn có một loại cảm giác không kiểm soát kỳ lạ.

Đáng tiếc cảm giác không kiểm soát này không kéo dài được bao lâu, Tạ Nghiễn Thanh bị hành động tiếp theo của Dương Từ làm giật mình. Cậu giật giật chiếc áo sơ mi sắp được vén lên trước ngực, vừa xấu hổ vừa tức giận vùng vẫy trong vòng tay của Dương Từ: "Dương Từ! Dương tiểu tứ! Mau... Mau dừng lại, nếu không anh sẽ nổi giận đấy."

Dương Từ nghe vậy đầu đang vùi trong gáy cậu cười nhẹ một tiếng, sau đó ở bên tai cậu nói một cách đáng thương: "Nhưng mà em rất nhớ anh trai, nhớ đến mức tim em đau lắm đây."

Tạ Nghiễn Thanh nghe thấy lời sến sẩm của Dương Từ, đôi má vùi trong cánh hoa ửng hồng. Cái cách gọi anh trai này vẫn là rất lâu trước đây Tạ Nghiễn Thanh đã để Dương Từ gọi mình là như vậy, trước đây cậu không thấy cách gọi này có gì kỳ lạ. Mãi cho đến khi hai người bắt đầu chính thức hẹn hò, Tạ Nghiễn Thanh mới nhận ra cái cách gọi này rất không phù hợp.

Đặc biệt là mỗi khi Dương Từ muốn chiếm tiện nghi của cậu, Dương Từ sẽ dùng một giọng nói dễ nghe ở bên tai cậu dụ dỗ cậu. Tạ Nghiễn Thanh luôn không thể tàn nhẫn với Dương Từ, lần nào cậu cũng bị Dương Từ vừa ôm vừa hôn. Bây giờ lại nghe thấy Dương Từ không biết xấu hổ làm nũng với mình, Tạ Nghiễn Thanh không khỏi bắt đầu cảm thấy hỗn loạn.

Dương Từ thấy động tác giãy giụa Tạ Nghiễn Thanh chậm lại, liền tiếp tục được nước tiến tới làm nũng: "Anh trai, anh trai, anh có nhớ em không? Mấy ngày nay ngày nào em cũng nhớ anh, thật muốn hôn anh thật mạnh, ôm anh. . ."

Biết rõ Dương Từ là người như nào, cũng biết anh muốn nói gì tiếp theo, Tạ Nghiễn Thanh vội vàng ngắt lời anh, nói với khuôn mặt đỏ bừng: "Dương Từ, em có thể đừng nói chuyện không! Thiệt là phiền mà!"

Mặc dù Tạ Nghiễn Thanh đã nói với Dương Từ như vậy, nhưng giọng điệu của cậu không hề khó chịu chút nào, thay vào đó cậu gắng gượng quay đầu lại và hôn Dương Từ. Dương Từ nhìn thấy đôi mắt đào hoa xinh đẹp, lật người cậu lại như lật một chiếc bánh, sau đó dùng chiều cao và sức mạnh của mình khóa chặt cậu trong vòng tay của mình, cứ hôn cậu cho đến khi cậu gần như ngất đi mới buông ra.

Tạ Nghiễn Thanh người có chút thiếu oxy, đỏ mặt, mất một lúc lâu để hồi phục sức lực, sau đó việc đầu tiên cậu làm là đánh Dương Từ. Hai người trên giường làm loạn, đánh qua đánh lại không biết là ai hôn trước, hai người lại ôm hôn nhau đến ngây người.

Khi Tạ Nghiễn Sâm đến tìm em trai của mình, anh ấy tình cờ nhìn thấy hai người họ điên cuồng đang chơi đùa ầm ĩ, anh ấy không thể tin rằng người em trai thành thực kia của mình, vậy mà sẽ áp lấy một người đàn ông mà gặm cắn, cả người anh ấy suýt chút nữa nứt lìa thành hai tại chỗ.

Anh ấy luôn nghĩ rằng chính Dương Từ, một cậu bé hư, đã khiến người em trai bảo bối của mình hư theo. Nhưng khi nhìn thấy Dương Từ là người bị đè ép kia, ngoài việc lúc đầu cả người như bị nứt lìa ra, sau đó anh ấy lại cảm thấy còn tốt hơn là em trai mình bị đè. Dù sao thì anh đã đi nghe ngóng chuyện liên quan đến đàn ông và đàn ông với nhau, nghe nói cái người bị đè kia cũng khá cực khổ đấy.

Dương Từ người đang dạy Tạ Nghiễn Thanh chơi đùa, khoảnh khắc khi phát hiện trong nhà có người, liền vô thức dùng chăn bọc Tạ Nghiễn Thanh lại. Mặc dù lúc này trông anh càng trần trụi hơn, nhưng phản ứng theo bản năng của anh là bảo vệ Tạ Nghiễn Thanh ngay lập tức.

Có lẽ là do hiểu lầm, khi Tạ Nghiễn Sâm nhìn thấy hai người bước ra một cách đáng thương, anh ấy hiếm khi "tử tế" khi đối mặt với Dương Từ. Nghĩ đến người đàn ông cao lớn và vạm vỡ như Dương Từ là người bên dưới kia, Tạ Nghiễn Sâm không khỏi nhìn Tạ Nghiễn Thanh tán thưởng.

Theo lý mà nói Tạ Nghiễn Sâm thân là anh trai của Tạ Nghiễn Thanh, biết rằng hai người đàn ông trưởng thành có quan hệ tình cảm với nhau nên bằng mọi giá phải chia cắt họ mới đúng, bây giờ anh ấy nên tức giận khi thấy hai người họ tán tỉnh nhau. Nhưng mạch não kỳ lạ hiếm thấy của anh rể thì hơi kỳ lạ, bởi vì anh ấy cho rằng em mình là người trên, ngược lại không bài xích dáng vẻ họ ở bên nhau nữa.

Lúc này, Tạ Nghiễn Sâm đang nghĩ trong lòng, chẳng phải chỉ là hai người đàn ông không thể kết hôn thôi sao, chẳng phải chỉ là hai người đàn ông không thể sinh con thôi sao. Dù sao Tạ gia và Dương gia cũng không thiếu con cái, cùng lắm là để con người khác chăm sóc họ khi về già.

Hoàn toàn không biết anh trai đang tự mình đánh hạ mình, khi nhìn thấy anh trai Tạ Nghiễn Thanh đã xấu hổ muốn chết. Bởi vì cậu hiếm có một lần càn rỡ một lần dã tính, không nghĩ tới cứ như vậy bị người lớn trong nhà bắt gặp được.

Thật xấu hổ, thật khó coi, thực sự muốn khoan một cái lỗ mà.

Nói đi nói lại đều là trách Dương Từ, Dương Từ vì để cậu nhanh chóng chấp nhận cảm giác thân mật giữa hai người đàn ông. Anh mới chọn nằm bẹp như một miếng thịt, để Tạ Nghiễn Thanh biết rằng dù cậu có thân mật đến đâu cũng không sao cả. Kết quả... Kết quả là Tạ Nghiễn Thanh quên mất một chuyện, đó là anh trai của mình cũng có chìa khóa nhà.

Tạ Nghiễn Sâm vừa vào cửa đã gọi Tạ Nghiễn Thanh, nhưng lúc đó cậu đang rất bận nên ở lầu hai không nghe thấy, đến khi anh trai theo động tĩnh tìm tới chỗ cậu, thì cậu đang chủ động áp lên Dương Từ và cắn môi của Dương Từ.

Vì đang "yêu đương vụng trộm" bị Tạ Nghiễn Sâm bắt quả tang, lại thêm hai người họ lá mặt lá trái, thời gian tách ra của hai người lại dài thêm. Khi Dương Từ bị Tạ Nghiễn Sâm đuổi ra ngoài, anh còn liên tục nháy mắt với Tạ Nghiễn Thanh, nói Tạ Nghiễn Thanh đừng sợ anh sẽ lại đến nữa, có thể nói là trắng trợn rành rành ra.

Tạ Nghiễn Sâm nhiều lần không kìm được, muốn túm cổ Dương Từ và đánh anh một trận. Nhưng may mà anh ấy cũng biết rằng Dương Từ là một nhân tài, nhân tài mà bị đánh nhiều quá có thể bị đánh đến ngu mất, đến lúc đó bên trên đòi người anh ấy lại không thể giao ra được. Cho nên cho dù Dương Từ có thiếu đánh như thế nào, Tạ Nghiễn Sâm ngoại trừ việc đuổi anh đi cũng không dám làm gì anh.

Khi Dương Từ bị đuổi ra ngoài, quần áo của anh xộc xệch, anh vừa rên rỉ vừa chỉnh lại quần áo, rõ ràng là không hài lòng với kết quả này. Vốn dĩ anh rút ra được một ngày, muốn dùng làm ngày nghỉ chỉ để ân ái tình cảm với Tạ Nghiễn Thanh. Bây giờ ân ái chỉ mới làm một nửa liền kết thúc rồi, anh chỉ có thể không cam lòng trở về nhà làm việc thôi.

Bây giờ hiếm khi Dương Từ nhàn nhã một chút, cho nên gần đây vẫn luôn thiết kế cái xe ô tô của anh. Ban đầu, anh chỉ muốn làm một chiếc ô tô nhỏ, nhưng bây giờ anh đã có người yêu rồi, người yêu người ta thường mặc quần áo đôi đi giày đôi, Dương Từ và Tạ Nghiễn Thanh dự định sau này sẽ lái một chiếc ô tô đôi.

Ở hậu thế một vài cặp đôi có đam mê, người đàn ông sẽ tặng người phụ nữ một chiếc ô tô, chiếc xe có thể khiến người phụ nữ cảm động không thôi. Dương Từ cảm thấy mua ô tô làm quà cho người yêu không ngầu bằng tự làm ô tô cho người yêu, mà còn là một đôi duy nhất trên đời. Ngay cả khi nhà máy ô tô có thể sản xuất ô tô hàng loạt trong tương lai, Dương Từ cũng không có kế hoạch bán thiết kế này ra ngoài.

Vào ngày thứ hai sau khi hai người lại chia xa, Tạ Nghiễn Thanh bận rộn đi theo giáo viên của mình. Lần này họ sẽ bắt đầu một dự án mới, đoán chừng họ sẽ không thể rời khỏi viện nghiên cứu trong một thời gian. Khoảng thời gian này Dương Từ không có cách nào nhìn thấy người được, vì vậy anh biến nổi nhớ thành động lực và bắt đầu bế quan, cắm cọc trong một nhà máy bỏ hoang ở ngoại ô.

Chế tạo ô tô là một dự án lớn, cho dù hiện tại Dương Từ đã rất thành thạo nhưng anh vẫn phải lãng phí rất nhiều thời gian ở đây. Ngoài ra, anh còn có việc khác nên không thể thường xuyên có mặt ở nhà máy, đợi đến khi hai chiếc xe được chế tạo cũng phải mất nhiều thời gian.

Để gây bất ngờ cho Tạ Nghiễn Thanh, Dương Từ chỉ nói với đối phương là anh muốn cải tạo một chiếc ô tô, nhưng anh không nói cho Tạ Nghiễn Thanh biết cậu cũng có một phần. Cho nên Tạ Nghiễn Thanh biết Dương Từ đang chế tạo ô tô tại nhà máy, nhưng vì vẫn luôn bận rộn nên cậu không có cơ hội qua đó tìm anh. Cuối cùng đến khi cậu có thời gian, Dương Từ lại bận rộn với công việc nên không có thời gian đến nhà máy.

Những ngày bận rộn luôn trôi qua thật nhanh, kỳ nghỉ hè chớp mắt đã qua, chớp mắt đã gần đến tháng 11. Dương Từ người dường như là một người mất tích, ngày đến trường với bộ râu lớn trên mặt, mọi người đều bị sốc bởi vị anh đại vắng mặt này.

Vốn dĩ, với trạng thái tiều tụy và nhếch nhác như vậy, sau khi bế quan anh nên nghỉ ngơi trước. Nhưng sau đó, nghe tin người yêu đi công tác đã trở về, Dương Từ sợ mấy lần trước vì công việc mà bị ép tách nhau lần nữa, nên lần này không kịp tút tát gì đã chạy đến trường học luôn.

Đã gần năm tháng kể từ kỳ nghỉ hè. Lúc đầu hai người đều bận rộn, mặc dù không đến nổi không gặp được nhau, nhưng mỗi lần gặp mặt đều giống như đánh du kích vậy, mỗi lần gặp mặt đều vội vàng ôm nhau tương đối rồi lại tách ra. Sau đó, đến khi Tạ Nghiễn Thanh đi công tác với giáo sư Bàng, được thôi, lần này thì cả hai người liền không thể gặp mặt nhau luôn rồi.

Dương Từ luôn cảm thấy khi anh và Tạ Nghiễn Thanh ở bên nhau, lực cản lớn nhất có thể là gia đình hai bên. Bây giờ xem ra Dương Từ đã sai rồi, lực cản lớn nhất của họ không phải là gia đình mà là công việc.

Mặc dù vì công việc của họ nên cả hai không thể ở bên nhau mọi lúc. Tuy nhiên, Dương Từ sẽ không vì yêu đương mà có ý kiến ​​gì về công việc của họ. Bởi vì cả anh và Tạ Nghiễn Thanh đều rất thích công việc của mình. Tình yêu rất quan trọng, công việc cũng quan trọng, chỉ khi có cả hai thì cuộc sống của họ mới được coi là viên mãn.

Dương Từ sẽ không học theo những người đàn ông khác, lấy lý do vì quá yêu người yêu, mượn cớ muốn nuôi đối phương, mà đi nghĩ đủ cách để hạn chế người yêu. Theo anh, thật lòng yêu một người, điều đầu tiên là học cách tôn trọng đối phương, trong đó bao gồm cả công việc mà đối phương yêu thích.

Dương Từ tham dự hai buổi học ở trường, sau khi tan học liền đến tìm Tạ Nghiễn Thanh. Khi Tạ Nghiễn Thanh nhìn thấy người đàn ông lang thang ở cửa, phản ứng đầu tiên của cậu là vừa buồn cười vừa đau lòng. Cậu vừa kéo Dương Từ từ bên ngoài vào, vừa bắt đầu càm ràm Dương Từ.

"Em đây là làm sao đây? Lôi thôi không giống ai cả, cũng không biết tự chăm sóc mình một chút."

Dương Từ nghe vậy muốn giải thích, anh thực sự không phải là người lôi thôi, mà là trong khoảng thời gian này anh thực sự quá mệt mỏi. Nhưng mà không đợi anh mở miệng giải thích, bởi vì được Tạ Nghiễn Thanh dùng khăn nóng lau mặt rất thoải mái, còn bởi vì thể xác và tinh thần đã đến điểm tới hạn, vậy mà nhắm mắt lại anh lập tức chìm vào trong mộng.

Khi Dương Từ mở mắt ra lần nữa, Tạ Nghiễn Thanh đã đưa anh trở lại ngôi nhà mới của mình. Anh đã được tiểu Đinh và Tạ Nghiễn Thanh đưa đến nhà mới vào ngày hôm qua. Vì Tạ Nghiễn Thanh rất lo lắng cho tình trạng cơ thể của anh nên sau khi tỉnh dậy, anh đã bị kéo đến bệnh viện để kiểm tra.

Kết quả kiểm tra là mệt mỏi quá mức và suy dinh dưỡng nhẹ, cũng không biết anh chàng Dương Từ này đã sống như thế nào trong thời gian Tạ Nghiễn Thanh vắng mặt. Một thanh niên khỏe mạnh và cường tráng trong tình trạng tốt đã biến bản thân thành một người quá mệt mỏi và suy dinh dưỡng.

Thành thật mà nói, về mặt ăn uống đều là Dương Đại Hồng chịu trách nhiệm, Dương Đại Hồng là chị gái của Dương Từ, đối xử với anh rất tốt, cho nên chỉ cần cô ấy có đồ tốt, cô ấy sẽ dùng chúng cho Dương Từ. Tiếc là dù cô ấy có cố gắng bồi bổ cơ thể cho Dương Từ như thế nào, nhưng vì Dương Từ liên tục vắt kiệt sức lực mỗi ngày nên tình trạng của Dương Từ luôn ở trong tình trạng rất tồi tệ.

Hơn nữa, sau đó Dương Từ còn tham gia nhóm nghiên cứu. Nhóm nghiên cứu Dương Đại Hồng không vào được nên không thể nhìn Dương Từ ăn uống, đến sau khi Dương Từ bước ra, Dương Đại Hồng suýt chút nữa đã sợ chết khiếp. Càng đáng ghét hơn chính là, anh ra ngoài không có đi nghỉ ngơi thật tốt, trực tiếp đi đến trường học lên lớp.

Bởi vì Tạ Nghiễn Thanh và Dương Đại Hồng rất tức giận, Dương Từ người chưa ý thức được tính nghiệm trọng, sau khi trở về liền tự kiểm điểm rất nghiêm túc. Anh cảm thấy dáng vẻ này của mình quả thực rất tệ, không chỉ những người trong nhà quan tâm đến anh sẽ vì chuyện này mà lo lắng sợ hãi, mà còn khiến người yêu Tạ Nghiễn Thanh buồn lòng.

Vì vậy, Dương Từ đã xin lỗi từng người một và hứa rằng sau này nhất định sẽ không như vậy nữa. Sở dĩ lần này anh mệt mỏi như vậy ngoài công việc ra còn có một nguyên nhân khác, đó là làm thêm giờ, thức khuya chế tạo xe cặp đôi kia.

Trước đó anh cố ý chạy đến trường tìm Tạ Nghiễn Thanh, chỉ là muốn cho Tạ Nghiễn Thanh một bất ngờ càng sớm càng tốt. Nhưng không nghĩ tới còn chưa tạo bất ngờ nữa chính anh đã khiến Tạ Nghiễn Thanh bất ngờ rồi.

Có lẽ lần này đã làm Tạ Nghiễn Thanh rất tức giận, khi Dương Từ xin lỗi Tạ Nghiễn Thanh cũng không cho anh đụng vào người. Thấy vậy, Dương Từ không còn cách nào khác đành phải đưa Tạ Nghiễn Thanh đến nhà máy, đến khi Tạ Nghiễn Thanh nhìn thấy những chiếc xe trong nhà máy, cậu nhất định sẽ hiểu, lúc đó chắc cậu sẽ không tức giận như bây giờ.

Tạ Nghiễn Thanh được Dương Từ đưa đến tận vùng ngoại ô, khi nhìn thấy một nhà máy bỏ hoang, cậu liền nhớ đến chuyện chế tạo xe ô tô của Dương Từ trước đây. Bây giờ đối phương đưa cậu đến nhà máy, chắc là để cho cậu xem chiếc xe đó. Sau đó, khi nhìn thấy dáng vẻ thần bí của Dương Từ, còn đuổi những người giúp bảo vệ nhà máy ra ngoài, Tạ Nghiễn Thanh đã mơ hồ đoán được điều gì đó.

Nhưng cho dù Tạ Nghiễn Thanh có chút đoán ra, khi tận mắt nhìn thấy một màn trước mắt, vẫn không khỏi cảm động, hốc mắt đỏ lên. Bởi vì mãi đến lúc này, cậu mới hiểu tại sao Dương Từ lại liều mạng dốc sức như vậy, bởi vì Dương Từ đã chuẩn bị cho cậu một món quà tuyệt vời.

Nghĩ đến việc Dương Từ vừa bận rộn công việc vừa cực khổ chuẩn bị quà cho mình, cũng khó trách trong khoảng thời gian này anh lại nhếch nhác như vậy. Dù sao thì công việc của họ đã rất mệt mỏi, cũng không biết làm thế nào anh có thời gian để làm việc này.

Dương Từ nhìn Tạ Nghiễn Thanh nở nụ cười và nói: "Anh có thích không? Có phải là có chút khoa trương không?"

Tạ Nghiễn Thanh ôm lấy anh khi nghe những lời đó, rồi nói: "Anh rất thích chúng, chúng thật đẹp."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net