Chương 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 34

Dương Từ nghe vậy trong tiềm thức muốn bác bỏ, anh không thể để cho Tạ Nghiễn Thanh có ấn tượng rằng anh thích đánh nhau, giống như thể anh không thận trọng ổn định vậy. Tuy nhiên không đợi anh mở miệng giải thích nữa, Tạ Nghiễn Thanh đã ra hiệu cho anh im lặng, ra hiệu cho anh nhỏ giọng để không làm phiền ông Tạ đang ngủ.

Trận mưa lớn trước đó không chỉ làm sập mấy gian phòng của những thanh niên trí thức mà đến cả hai gian nhỏ trong chuồng bò cũng bị đổ luôn. Ngôi nhà hiện tại mà Tạ Nghiễn Thanh bọn họ đang ở được xây dựng cách đây không lâu với sự giúp đỡ của đại đội, đó là một ngôi nhà nhỏ được chia làm hai bằng những tấm gỗ. Căn nhà nhỏ tuy rằng vẫn rất đơn sơ, nhưng so với căn nhà trước kia tốt hơn rất nhiều, ít nhất bây giờ có thể che gió che mưa.

Ngôi nhà mà Tạ Nghiễn Thanh sống trước đây, thay vì nói là một ngôi nhà ngược lại không bằng nói là một cái lều cỏ còn đúng hơn. Dương Từ người đã từng ở trong lều cỏ trước đó, biết nó tối tăm và ẩm ướt như thế nào. Ngoài ra kế bên lều cỏ chính là chuồng bò cho nên mùi trong lều cỏ đặc biệt khó ngửi.

Tạ Nghiễn Thanh lần mò trong bóng tối nhìn tình hình của ông nội, rồi đưa Dương Từ đến phòng của cậu. Sau khi nhẹ nhàng đóng cửa hàng rào, Tạ Nghiễn Thanh mới thắp đèn dầu lên để xem vết thương của Dương Từ.

Trong căn phòng nhỏ âm u, ánh đèn như hạt đậu, Tạ Nghiễn Thanh dưới ánh đèn mờ ảo trông rất xinh đẹp, Dương Từ đột nhiên hiểu ra cái gì là ngắm mỹ nhân dưới ánh đèn, nhất thời có chút chột dạ không dám nhìn Tạ Nghiễn Thanh. Bên kia Tạ Nghiễn Thanh lại không biết suy nghĩ của anh, đang cẩn thận nhìn hai vết thương trên mặt Dương Từ, xác định trên người chỉ có hai vết thương ngoài da này cậu mới yên tâm.

Dương Từ ngày mai phải đi học, vì vậy anh không thể tiếp tục trì hoãn ở chỗ của Tạ Nghiễn Thanh. Anh nhìn cái chân bị thương kia của Tạ Nghiễn Thanh, tuy rằng trước đó anh cho Tạ Nghiễn Thanh uống rượu thuốc, cũng không biết hiện tại chân của Tạ Nghiễn Thanh đã ổn hay chưa nữa?

Vậy nên trước khi rời đi Dương Từ nói rằng anh muốn xem vết thương của Tạ Nghiễn Thanh. Vốn dĩ Tạ Nghiễn Thanh không muốn cho anh nhìn, nhưng khi nhìn thấy Dương Từ vẫn luôn ngồi xổm trước mặt cậu giống như một đứa trẻ với tính khí xấu bướng bỉnh và cố chấp, Tạ Nghiễn Thanh thở dài và xắn ống quần lên.

Chân của Tạ Nghiễn Thanh trước đó có một vết thương cũ, bởi vì vẫn luôn không được chữa trị đàng hoàng, hơn nữa cơ thể của cậu rất yếu, cho nên mấy năm sau vẫn không tốt không xấu như vậy. Mỗi năm vào ngày mưa vết thương ở chân sẽ nghiêm trọng hơn, ngày mưa to hôm đó Tạ Nghiễn Thanh ngã xuống đất là vì vết thương ở chân đột nhiên lại phát tác.

Trên người Tạ Nghiễn Thanh có rất nhiều vết sẹo, đặc biệt là trên cái chân nữa tàn phế này, càng thấy mà đau lòng là trên chân chỗ nào cũng có sẹo. Trước đây khi ông Tạ muốn xem cái chân bị thương của mình, phản ứng của Tạ Nghiễn Thanh rất kháng cự.

Nhưng không biết xảy ra chuyện gì, sau khi người này thay thành Dương Từ, cậu cũng không còn bài xích như vậy nữa. Ngay cả bây giờ khi khuôn mặt của Dương Từ tràn đầy sự thương tiếc, Tạ Nghiễn Thanh cũng không cảm thấy quá xấu hổ, có lẽ vì cậu coi Dương Từ là bạn tốt, phải không?

Dương Từ cẩn thận nhìn Tạ Nghiễn Thanh, đưa tay ra và nhẹ nhàng chạm vào chân của Tạ Nghiễn Thanh. Bàn tay của Dương Từ vô cùng nóng còn có một lớp chai sạn, Tạ Nghiễn Thanh cảm nhận được sự chạm vào da thịt, lúng túng rụt chân lại.

Thấy vậy Dương Từ trong lòng thương tiếc không thôi, xem ra khi anh đi học cũng phải tranh thủ kiếm một số tiền mới được, chỉ khi có tiền anh mới có thể đưa Tạ Nghiễn Thanh đi khám vết thương ở chân. Nghĩ như vậy Dương Từ đứng dậy và nói với Tạ Nghiễn Thanh: "Sau này anh đừng làm công việc cắt cỏ nữa, cứ thành thật nghỉ dưỡng ở đây đi, còn việc công điểm ta sẽ tìm người đến làm giúp cho."

Nói rồi Dương Từ quay người định rời đi, nhưng Tạ Nghiễn Thanh lại cau mày nói: "Không được, công việc của ta đã quá dễ dàng rồi, nếu đến cả việc này ta cũng không làm nổi..."

Vậy không phải là... thực sự là biến thành phế vật sao.

Không đợi Tạ Nghiễn Thanh nói xong, Dương Từ đã cắt ngang lời của cậu và nhét vào tay cậu một quả trứng. Quả trứng này vẫn còn ấm đây là do bà nội Dương Từ đưa cho khi anh ra ngoài vào buổi tối.

Hiện tại mỗi buổi sáng Dương Từ đều ăn một quả trứng và uống một ly sữa, buổi tối về nhà trước khi đi ngủ lại uống thêm một ly sữa nữa, trong không gian còn có nhiều đồ ăn vặt, anh hoàn toàn không lo bị suy dinh dưỡng hay thiếu chất.

Dương Mộng Liên mới đi học với anh vài ngày, cô ấy rõ ràng béo hơn trước, vì vậy anh không thiếu vài miếng thức ăn này. Nếu không phải vì suy nghĩ đến lòng tự tôn của Tạ Nghiễn Thanh, Dương Từ đã dùng đủ mọi cách để cho Tạ Nghiễn Thanh ăn rồi.

"Sở trường của mỗi người là khác nhau. Có người giỏi toán, có người giỏi ngữ văn, có người giỏi múa tiêu dao, có người giỏi ca hát nhảy múa... Anh vốn không phải là người nông thôn, sau này cũng không phải ở đây mãi, so không được với một người nhà nông biết làm ruộng thì có là gì. Em là một đứa nhà nông, cầm liềm xuống ruộng còn không bằng những thanh niên trí thức nữa, em cũng không có vì chuyện này mà cảm thấy mình vô dụng mà. Huống chi hiện tại anh vẫn là một người bệnh, dù sao anh cũng không cần phải mặc cảm hay buồn phiền, dù sao những gì anh nợ em ... cũng vẫn không nói rõ ràng được."

(Chuyển sang xưng hô em anh nha dù sao cũng là niên hạ, với lại cả hai cũng thân hơn rồi)

Ban đầu khi Tạ Nghiễn Thanh nghe những lời của Dương Từ nói, cậu hơi cảm động trước sự quan tâm của Dương Từ đối với cậu, nhưng càng nghe càng thấy không ổn. Cậu định nghiêm mặt giáo huấn Dương Từ một chút thì thấy Dương Từ vừa cười xấu xa vừa quay người bỏ chạy.

Trên mặt Tạ Nghiễn Thanh hiện lên một tia bất đắc dĩ, ngay khi cậu đang định ăn quả trứng do Dương Từ đưa cho, đang định lật thêm hai trang sách nữa, tim của Tạ Nghiễn Thanh đột nhiên lộp bộp đập loạn nhịp. Cậu sững sờ nhìn quả trứng trong tay, luôn cảm thấy Dương Từ đang cười có chút đáng sợ.

Bởi vì đối phương tựa hồ như một ngọn gió chạm chỗ này chạm chỗ kia, đã chậm rãi xâm nhập vào cuộc sống của cậu. Hơn nữa với tư thái tưởng như mềm yếu nhưng lại mạnh mẽ ấy đã để lại dấu ấn sâu đậm trong lòng cậu khi cậu bất lực nhất, khó khăn nhất. Điều này... khiến trong lòng Tạ Nghiễn Thanh có chút sợ hãi, cậu không quá thích bản thân mình ở hiện tại. Bởi vì không biết từ khi nào, cậu đã ỷ lại một cậu bé ít tuổi hơn mình.

...

Sáng sớm hôm sau, khi trời còn chưa sáng nữa, Dương Từ đã cõng cái sọt ra ngoài. Anh giúp Tạ Nghiễn Thanh cắt phần cỏ khô cho ngày hôm nay, khi anh quay về Dương Mộng Liên mới vừa thức dậy.

Dương Mộng Liên thấy anh mang một thân đầy sương trở về, vừa nheo mắt vừa thu xếp cặp sách, hỏi: "Bây giờ mới mấy giờ chứ? Em chạy ra ngoài làm gì đó?"

Dương Từ không có trả lời Dương Mộng Liên, móc ra vài viên kẹo rồi ném tới trước mặt cô ấy, Dương Mộng Liên thấy vậy liền không hỏi thêm gì, cười haha rồi lén giấu kẹo đi.

Từ sau khi Dương Mộng Liên cùng đi học, ngày nào cũng có bánh kẹo hoặc đồ ăn vặt như vậy. Lúc đầu Dương Từ sẽ giải thích với cô ấy rằng anh đã nhờ bạn mình đổi nó với giá cao trên chợ đen, Dương Mộng Liên lo lắng rằng vì lý do này Dương Từ sẽ bị tố cáo.

Nhưng gần đây cô ấy ở trong công xã nghe đồn, nói tình hình bên ngoài ngày càng buông lỏng hơn, chỉ cần không có người cố ý đi báo cáo Dương Từ, thì Dương Từ mua đồ chợ đen cũng sẽ không gặp rủi ro gì.

Hơn nữa chuyện Dương Từ có đồ tốt trong tay thì chỉ có Dương gia biết, chỉ cần họ không dại dột nói ra thì chuyện Dương Từ mua gì ăn cũng không có gì to tát cả.

Cùng lúc đó ở bên kia, Tạ Nghiễn Thanh dậy sớm như thường lệ. Ban đầu anh định cắt cỏ khô trước bình minh để sau khi trở về có thể dành nhiều thời gian hơn cho việc đọc sách, nhưng khi mở cửa ra, anh phát hiện ra rằng cỏ khô đã được cắt xong.

Thấy vậy trong lòng Tạ Nghiễn Thanh cũng không biết là cảm giác gì nữa, nói cậu cảm động thì trong lòng cậu vẫn có chút tức giận, nói là tức giận thì cậu vẫn có chút bất lực. Không đợi Tạ Nghiễn Thanh chuyển cỏ khô đến chuồng bò, cậu đã thấy bên cạnh đống cỏ khô có thứ gì đó, Tạ Nghiễn Thanh đi qua mới nhìn ra đó là thứ gì ...

Dương Từ mấy ngày nay phải bận rộn ở trường học, còn muốn tìm mọi cách để kiếm tiền đưa Tạ Nghiễn Thanh đến huyện thành. Tối hôm qua anh đã nhìn thấy vết thương ở chân Tạ Nghiễn Thanh, anh lo lắng rằng nếu cứ tiếp tục kéo dài như vầy cái chân đó sẽ phế đi mất.

Dương Từ hiện có hơn 30 nhân dân tệ trong tay, đây là một số tiền rất lớn đối với người bình thường, nhưng nó không đủ để đưa Tạ Nghiễn Thanh đến bệnh viện lớn ở huyện thành.

Bởi vì vết thương của Tạ Nghiễn Thanh đã trong một thời gian dài rồi, nếu muốn chữa khỏi cậu không chỉ cần phẫu thuật mà còn phải nhập viện. Chi phí phẫu thuật và nằm viện rất nhiều nên Dương Từ phải chuẩn bị ít nhất vài trăm tệ.

Dương Từ biết rằng những ngày này mình sẽ rất bận rộn, có lẽ không có nhiều thời gian để gặp Tạ Nghiễn Thanh, vì vậy anh đã chuẩn bị hai gói mì trứng, một gói đường đỏ và ba cân gạo thơm chất lượng cao cho cậu.

Những thứ này được mua vào ngày giao thuế nông nghiệp, vẫn luôn bị Dương Từ giữ trong không gian học tập, bất giác đã tích trữ rất nhiều. Gần đây anh thỉnh thoảng cũng lấy ra dùng một ít, nếu không phải chị dâu hai Điền Kiều Kiều thỉnh thoảng trở về ở mấy ngày, cho dù lấy ra thêm một ít Dương gia cũng sẽ không hỏi quá nhiều.

Bởi vì kể từ khi Dương Từ đưa chiếc khăn, bà nội và Lưu Tiêm Mai đã bị anh mua chuộc. Mỗi tháng gia đình đều sẽ đưa cho Dương Từ năm tệ, để anh đổi một số thứ tốt từ "bạn bè", đồng thời cũng có thể cải thiện thức ăn của cả nhà.

...

Trong vài ngày sau Dương Từ rất bận rộn ngoại trừ việc đi học bình thường, thời gian khác đều rất bận rộn. Chính xác thì đang bận rộn với việc chứ, bận rộn hỏi người ta cách kiếm tiền, bận giải quyết các vấn đề tiếp theo của Hứa Văn Lịch.

Khi nhắc đến chuyện của Hứa Văn Lịch Dương Từ liền tức giận, bọn côn đồ đó đã nhiều lần tống tiền, nhiều lần đánh đập bắt nạt Hứa Văn Lịch. Chỉ cần gia đình Hứa Văn Lịch không buông tha, thì bất kể những kẻ côn đồ này có quan hệ gì, chúng đều sẽ bị đưa đi cải tạo lao động vì những tội danh này.

Kết quả khiến Dương Từ không nghĩ đến là Hứa Văn Lịch dưới lời cổ vũ của anh không hề buông tha, nhưng cha mẹ của Hứa Văn Lịch đã làm vậy và họ đã hòa giải với giá 50 nhân dân tệ.

Việc tống tiền, vơ vét tài sản, đánh đập và bắt nạt lại bị cha mẹ của cả hai bên nói thành là một nhóm trẻ con không hiểu chuyện đang chơi đùa mà thôi. Lại thêm mấy tên côn đồ này quả thực là trong nhà có người chống lưng, chúng chỉ bị nhốt vài ngày liền được thả.

Dương Từ đã rất tức giận khi biết tin, nhưng dù có tức giận đến đâu cũng vô ích. Khi Hứa Văn Lịch vẫn chưa trưởng thành, cha mẹ anh ta buộc anh ta phải buông tay thì cũng không còn cách nào khác.

Tuy nhiên mặc dù năm tên côn đồ không bị đi cải tạo lao động, nhưng Dương Từ đã làm cho giáo viên chủ nhiệm của Hứa Văn Lịch bị đuổi việc. Anh viết một lá thư tố cáo nặc danh và đưa cho một đứa trẻ trong công xã mang đến Bộ Giáo dục.

Sau nhiều ngày điều tra, Bộ Giáo dục còn điều tra các học sinh trong lớp của Hứa Văn Lịch, sau khi xác định giáo viên chủ nhiệm có xu hướng bạo lực nên đã sa thải và sa thải ngay trong ngày. Vào buổi trưa ngày mà đối phương bị đuổi khỏi trường, Dương Từ cố ý đến trường cấp ba đối diện nhìn một chút, nhìn thấy bộ dạng xộc xệch của đối phương, trong lòng được hả giận một chút.

Nhóm côn đồ có hai giáo viên chống lưng, nhưng bây giờ Dương Từ và Hứa Văn Lịch chỉ biết một, không rõ người còn lại là ai? Để tránh việc giáo viên khác động tay động chân làm điều gì nữa, Dương Từ đã nhờ Dương Quốc Hữu giúp Hứa Văn Lịch chuyển sang một lớp khác, sau đó Hứa Văn Lịch sẽ học cùng lớp với Dương Mộng Liên.

Sau khi hai người học cùng lớp, không những có thể cùng nhau đi học mà còn có thể có người chăm sóc trong lớp, lại có thể tránh xuất hiện tình huống bị bắt nạt trong trường. Ngay cả khi Dương Từ thỉnh thoảng có việc phải làm và không thể về nhà với Dương Mộng Liên, Hứa Văn Lịch và Dương Mộng Liên có thể về nhà cùng nhau.

Ngoài mấy thứ này ra, vào thứ bảy tuần này, Dương Từ còn đến huyện thành một chuyến, bán rất nhiều thứ ở chợ đen trong huyện thành. Dương Từ đã bán tổng cộng ba gói mì sợi, sáu gói đường đỏ, hai cân kẹo trái cây, ba mươi quả trứng ta, mười cân mì hảo hạng và sáu cân gạo thơm.

Trước đây khi Dương Từ mua đồ, anh nghĩ rằng tất cả chúng đều cho gia đình anh ăn, anh đã chọn ra những thứ tốt nhất. Cho nên anh lấy những thứ tốt này ra, vừa vào chợ đen đã bị khách hàng lớn chặn lại, những thứ này hầu như đều do một người mua.

Vị khách hàng lớn này cũng thật may mắn, người vợ của vị khách hàng này đang mang thai đứa thứ hai muốn ăn cái gì ngon, nhưng trong huyện thành có rất nhiều thứ tốt, dùng tiền cũng không mua được, không chỉ cần phải có phiếu mua mà còn phải đi từ sáng sớm giành với người ta.

Vị khách hàng lớn rõ ràng là người lịch sự hướng nội, sáng nào cũng không giành nổi với những nữ đồng chí đó, đành phải mua ở chợ đen với giá cao. Sau đó mấy ngày nay ông ấy vẫn luôn đi khắp chợ đen, mua rất nhiều thứ nhưng không có cái nào là hàng tốt cả. Vợ của ông lúc trẻ đã chịu nhiều thiệt thòi cùng với ông, bây giờ không dễ gì mà ông có chút bản lĩnh, muốn mua thứ gì đó tốt hơn cho vợ đang mang thai để bồi bổ cơ thể.

Kết quả không ngờ đến là ông ấy rất may mắn khi gặp Dương Từ vào chiều thứ bảy. Người đàn ông rõ ràng là người đã nhìn nhiều biết nhiều rồi, vừa nhìn thấy những thứ trong tay của Dương Từ ông ấy liền đỏ mắt lên. Mì đó, gạo đó, trứng đó... vừa nhìn là biết đây là loại tốt nhất trong các loại thượng hạng, bởi vì khi đến gần ông ấy có thể ngửi thấy một chút hương gạo.

Bột mì lúc này có giá 1 hào 8 một cân, loại bột tốt hơn có giá 2 hào một cân. Trên thị trường chợ đen tăng gấp đôi chỉ cần tiền không cần phiếu mua, mì hảo hạng có giá gần 5 hào một cân. Mì của Dương Từ ngon hơn mì hảo hạng, đối với người đàn ông mua chúng với giá 6 hào một cân, mười cân bột cũng chỉ có 6 tệ.

Giá gạo lúc này là 1 hào 5 một cân, tốt hơn chút thì 1 hào 8 một cân. Gạo của Dương Từ là loại gạo ngon nhất, sáu cân gạo bán cho người đàn ông với giá 4 tệ.

Trứng được bán từng quả một, hai quả trứng với giá 1 hào, ở chợ đen thì 1 hào một quả trứng. Những gì Dương Từ đang cầm là những quả trứng ta, mỗi quả đều rất lớn, một quả trứng có giá 2 hào, 30 quả trứng ta thì có giá 6 tệ.

Còn lại mì sợi, kẹo, đường đỏ đều là hiếm có ở thời đại này, trong cửa hàng bách hóa giá cả cũng không thấp. Ba loại này được Dương Từ cùng bán với giá 10 tệ, cộng với những thứ đã bán trước đó tổng cộng là 26 tệ.

Đây không phải là một số tiền nhỏ, một công nhân bình thường chỉ được trả 35 tệ một tháng, nhưng Dương Từ chỉ bán một lúc đã kiếm được 26 tệ, hơn nữa những thứ anh bán còn không cần tiền vốn.

Trước đây Dương Từ chưa từng nghĩ tới chuyện kiếm tiền, thứ nhất là Dương gia không thiếu tiền lắm, thứ hai là dùng tích phân để ăn uống nên không cần đi mạo hiểm để kiếm số tiền này.

Nhưng bây giờ thì khác, nếu nói lúc trước anh tốt với Tạ Nghiễn Thanh là có ý đồ khác, bị dáng vẻ đẹp mắt tốt bụng của người ta câu mất hồn, là muốn đặt nền tảng vững chắc cho việc theo đuổi vợ sau này.

Sau đó sau khi tiếp xúc với nhau một thời gian, Dương Từ phát hiện ra rằng Tạ Nghiễn Thanh không chỉ có ngoại hình đẹp mà khí chất và sự tiết chế của cậu cũng đẹp đến chói mắt. Ngay cả khi say này Tạ Nghiễn Thanh không muốn trở thành vợ của anh, anh vẫn sẵn sàng giúp đỡ người có số phận khó khăn này.

Dương Từ từ huyện thành trở về đã là gần năm giờ chiều. Trước đây anh đã thuê một cu li trong gia tộc để giúp Tạ Nghiễn Thanh cắt cỏ mỗi ngày, anh đã hứa sẽ cho đối phương một cây viên kẹo sữa mỗi ngày coi như tiền hoa hồng.

Anh vừa bước chân vào thôn, cu li từ xa đã lao về phía anh, có vẻ như đang tìm anh gấp. Thấy vậy Dương Từ không biết tại sao, trong lòng không khỏi đập thình thịch, đoán rằng Tạ Nghiễn Thanh nhất định đã xảy ra chuyện.

Quả nhiên, trong giây tiếp theo, anh nghe thấy cu li Dương Mao Nha ngốc nghếch nói: "Anh A Từ, hôm nay khi em mang cỏ khô đến chuồng bò, đã nhìn thấy một người đang lén lén lút lút. Người đó trông rất lạ, hình như không phải là người trong thôn chúng ta."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net