Chương 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Chương 45

Dương Quốc Hữu đã từng ra chiến trường và giữ những chức vụ quan trọng trong quân đội. Dù bây giờ anh ta chỉ là đại đội trưởng của một đại đội dân quân, nhưng vai trò của anh ta ở đây vẫn rất quan trọng. Vì sự tồn tại của Dương Quốc Hữu, trị an ở một số công xã lân cận đã được cải thiện rất nhiều và hầu như không có vụ án lớn nào xảy ra. Ví dụ như tình trạng bắt cóc, buôn bán phụ nữ, trẻ em, đánh nhau tập thể quy mô lớn... mấy năm trở lại đây hầu như không xảy ra, đối với nơi này điều này thực sự hiếm thấy.

     Đoán chừng sự tồn tại của anh ta đã cản đường người khác, hoặc cũng có thể là động đến lợi ích của người nào đó, cho nên trong tiểu thuyết mới tìm đủ mọi cách để giết anh ta. Mà không lâu sau khi Dương Quốc Hữu hy sinh, liền tới đầu những năm 1980 có phần hỗn loạn, khi một số vụ án hình sự quy mô lớn xảy ra trên khắp đất nước, sau đó là cuộc đàn áp vào năm 1983 đó.

     Dương Từ luôn cảm thấy rằng những điều này đều nối kết với nhau và chúng ít nhiều có chút liên quan với nhau. Một đại đội trưởng nhỏ như Dương Quốc Hữu không thể nào ảnh hưởng đến mọi nơi trên đất nước, nhưng lại có ảnh hưởng khá sâu sắc đến một khu vực. Dương Từ cảm thấy rằng những gì đã xảy ra trong hai ngày qua giống như nó đã được thương lượng trước vậy cái này nối tiếp cái kia, đó là một thế cờ muốn mạng của Dương Quốc Hữu.

     Nhìn thấy vẻ mặt nặng nề của Dương Từ, Dương Quốc Hữu cũng có chút cảm động, không ngờ em trai mình bây giờ lại hiểu chuyện như vậy. "Em yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu. Anh hai của em cũng không dễ đối phó như vậy, huống chi hiện tại đã ở trên địa bàn của chúng ta, địa bàn của chúng ta đương nhiên là do ta quyết."

     Dương Từ nghe vậy mắt liền sáng lên, ban đầu Dương Quốc Hữu xảy ra chuyện là do anh ta đi giải cứu Tô Tình Nhạc một mình. Anh ta đến một nơi hoàn toàn xa lạ, tên đặc vụ đã liên hợp với thôn dân để đối phó với anh ta, hắn ta còn lợi dụng một đứa bé vô tội mới có thể thành công.

     Bây giờ Tô Tình Nhạc đang ở trong đại đội dân quân, vẫn chưa có đến lúc rời khỏi công xã của họ, ngày thường khi cô ấy vào trong thôn đều có những người lính nhỏ nhìn chằm chằm vào cô ấy. Chỉ cần Tô Tình Nhạc cái ngòi nổ này không xảy ra chuyện, thì nguy hiểm thực sự sẽ không đến đâu.

     Giống như Dương Quốc Hữu đã nói vậy, miễn là Dương Quốc Hữu không tự mình rời khỏi đây. Những kẻ trốn trong bóng tối sẽ không bao giờ thành công, trừ khi họ mạo hiểm đến địa bàn của Dương Quốc Hữu, nếu không thì không thể giết Dương Quốc Hữu được. Hơn nữa, Dương Từ đã rất nhiều lần nhắc nhở Dương Quốc Hữu, ngày thường lúc hành động anh ta nhất định sẽ cẩn thận hơn.

     Nếu tình huống cho phép, tốt nhất là trì hoãn thời gian Tô Tình Nhạc rời khỏi đây. Trong tiểu thuyết, Tô Tình Nhạc bị bắt cóc trên đường trở về, vì cô ấy chưa rời khỏi phạm vi tỉnh của họ nên đã đổ lỗi cho Dương Quốc Hữu. Nếu Tô Tình Nhạc vì những chuyện khác mà không thể quay trở về theo kế hoạch ban đầu, cô ấy có phải sẽ tránh được nhiều nguy hiểm không?

     Dương Từ nghĩ đến đây liền đảo mắt, "Đúng rồi, đồng chí Tô sẽ ở đây bao lâu vậy?"

     Dương Quốc Hữu nghe vậy liền liếc nhìn Dương Từ, cảm thấy em trai mình quá quan tâm đến Tô Tình Nhạc rồi, anh ta không khỏi khẽ nhíu mày nói: "Nhanh thôi, chắc không đến mấy ngày nữa đâu. Sao em lại quan tâm cô ấy như vậy? Tiểu tử ngươi không phải là thích cô ấy rồi đi?"

     Dương Từ nghe vậy chau mày liên tục vội vàng giơ tay giải thích: "Anh hai, làm sao em có thể thích cô ấy được chứ, không đúng, là em không xứng với cô ấy. Một đứa du côn như em căn bản không xứng với người ta, không xứng... Sở dĩ em quan tâm đến cô ấy nhiều như vậy là bởi vì cô ấy lớn lên xinh đẹp như vậy, ăn mặc cũng rất bắt mắt nên rất dễ thu hút sự chú ý của đám lưu manh. Em không phải nói ăn mặc đẹp là sai, nhưng mà môi trường chung hiện tại vẫn còn nghiêm túc như vậy, trang phục và thân phận của cô ấy như vậy... Đã có rất nhiều người nhìn chằm chằm vào cô ấy. Ví dụ như thanh niên Trần kia ở thôn chúng ta, em không chỉ một lần nhìn thấy họ đi dạo cùng nhau. "

Dương     Quốc Hữu nhìn chằm chằm vào Dương Từ với đôi mắt âm trầm khi nghe thấy ba chữ thanh niên Trần. Anh ta phát hiện ra rằng Dương Từ thực sự rất chán ghét người này, vẫn luôn nói vòng vo nhắm vào tên kia. Dương Quốc Hữu biết rằng Dương Từ và Tạ Nghiễn Thanh gần đây đã trở nên thân thiết, liền biết rằng việc Dương Từ nhắm đến thanh niên Trần chắc chắn là vì Tạ Nghiễn Thanh.

     Bởi vì anh ta đã đi điều tra Trần Túc Thần và Tạ Nghiễn Thanh, những gì Dương Từ biết anh ta đều biết, những gì Dương Từ không biết anh ta cũng biết. Vào lúc này, thấy Dương Từ vẫn còn đang muốn chơi tâm tư, Dương Quốc Hữu không muốn vạch trần anh mà chỉ vỗ vai Dương Từ và nói rằng anh ta đã biết.

     Hai anh em đều là người rất thông minh, cho dù lời nói của hai người rất mơ hồ, nhiều chuyện tưởng chừng như là mơ hồ, nhưng ý tứ của đôi bên thì tự cả hai người đều hiểu rõ.

     Tên điên đã bị bí mật đưa đi vào ngày hôm sau, dù sao thì hắn ta có thể dính líu đến đặc vụ nước ngoài, quân đội và cảnh sát đều không thể dễ dàng thả hắn ta đi. Về việc đưa hắn ta đến đâu, Dương Quốc Hữu không có nói, Dương Từ cũng không định hỏi.

     Dương Từ đến đại đội dân quân để huấn luyện như thường lệ, vào buổi trưa, anh đợi Tô Tình Nhạc, vừa chạy về phía Tô Tình Nhạc vừa lau mồ hôi trên đầu. Không biết Dương Từ đã nói gì với Tô Tình Nhạc, buổi chiều hai người đi đến công xã bên cạnh, sau đó đuổi theo phía sau một nhóm giải phóng quân để chụp ảnh.

     Những giải phóng quân này đều là tân binh, họ cười bẽn lẽn khi đối diện với máy ảnh. Cả Tô Tình Nhạc và Dương Từ đều là những người rất biết nói cách nói chuyện, không tới một buổi chiều mà bọn họ đã quen thuộc với họ rồi, còn học được rất nhiều câu chuyện sâu sắc từ họ.

     Ngày nay là thời đại mà trăm công ngàn việc, giải phóng quân giống một viên gạch vậy nơi nào cần thì di chuyển đến đó. Khi công xã bên này đắp đập thì quân giải phóng sang đó, người nhà liệt sĩ bên đó muốn xây nhà cũng phải đi qua đó, còn có công xã bên cạnh làm đường nhựa cũng sẽ giúp đỡ làm đường.

     Tô Tình Nhạc muốn chụp ảnh cuộc sống của những người lính cơ sở này, còn muốn viết một vài bài báo chất phác. Trước đây, cô ấy chỉ muốn chụp một số ảnh trong đại đội dân quân, nhưng hôm nay Dương Từ lại mang đến cho cô ấy nguồn cảm hứng mới, cô ấy phát hiện ra những người lính nhỏ bé này cũng có rất nhiều câu chuyện để viết. Vì vậy, dưới sự hướng dẫn hữu ý vô tình của Dương Từ, Tô Tình Nhạc quyết định ở lại đây một thời gian nữa.

     Chắc vì những người làm văn nghệ dễ xúc động hơn đi, hôm nay cô thấy một anh bộ đội trẻ tuổi đôi mươi đi bên cạnh một bà cụ cao tuổi, tình cảm giữa hai người có vẻ rất thân thiết, như hai bà cháu vậy.

     Chú lính nhỏ gánh đất cùng với đại đội mà mệt lử như lăn lộn trong bùn, mặt mũi và người lấm lem bụi đất. Sau đó bà cụ đi bộ cả quãng đường xa để mang thức ăn cho cậu, hai người họ ngồi trên công trường đầy bụi.

    Bà cụ không ghét khuôn mặt đầy bụi bẩn thỉu của người lính nhỏ, vừa lầm bầm vừa lấy khăn tay đưa cho đối phương để lau mặt. Người lính nhỏ vừa ăn vừa vui vẻ nghe đối phương nói, cho dù đối phương có nhắc đi nhắc lại mấy lần cũng không thấy chán.

     Tô Tình Nhạc nghĩ rằng họ là hai bà cháu ruột, nhưng sau đó phát hiện ra không phải vậy. Con trai và cháu trai của bà đều đã mất rồi, giờ bà là một bà lão cô đơn, một mình sống trong một thôn nhỏ gần công xã.

     Người lính nhỏ là đồng đội của cháu trai bà, anh ấy đã đến đây sau khi đồng đội của mình qua đời và trở thành một giải phóng quân bình thường ở nơi trú quân địa phương, anh ấy vẫn luôn giúp đồng đội của mình chăm sóc người bà.

     Vốn dĩ những người lính như bọn họ rất khó tìm được vợ, người lính nhỏ lại nuôi một người già của nhà người ta, đối với nhiều gia đình mà nói đây là người làm liên lụy, dẫn đến việc anh ấy cô đơn nhiều năm như vậy.

     Loại chuyện này thực sự là một điều rất phổ biến trong thời đại nay. Có một số thì giúp đỡ đồng đội nuôi người lớn trong nhà, có một số thì giúp nuôi giùm con. Trong tương lai những hành vi như vậy chắc chắn sẽ bị toàn bộ Internet chế giễu, nhưng nếu đặt trong thời đại này thì lại khiến người ta khâm phục.

     Trong mấy ngày sau, Tô Tình Nhạc cứ luôn chạy sang công xã bên cạnh. Sau khi quay rất nhiều tài liệu trong một lần, cô bắt đầu đóng cửa viết bản thảo trong đại đội dân quân. Điều này khiến Trần Túc Thần, người luôn tìm cơ hội để tiếp xúc với cô, đã đến đại đội dân quân rất nhiều lần đều bị cho đứng ngoài cửa.

     Dương Từ rất quen thuộc với những người trong đại đội dân quân, có người đã nói với Dương Từ về điều này. Anh nghe xong, trong lòng lập tức vui mừng, thầm nghĩ Trần Túc Thần đúng thật là không chết tâm mà, xem ra anh phải giúp đối phương cắt đứt tâm tư này mới được.

     Sau khi tan học vào sẩm tối hôm nay, Dương Từ vừa suy nghĩ về cách đối phó với Trần Túc Thần, vừa đang trên đường chậm rãi đi bộ về nhà, khi đến gần đầu thôn, anh gặp được một người đàn ông.

     Người đó là Tiết Hạo Xuyên đã biến mất từ ​​lâu, cũng chính là người anh trai phế vật của Miên Hoa. Bởi vì chuyện của Miên Hoa, thanh danh của đối phương trong thôn trở nên rất kém, cho nên trong khoảng thời gian này hắn cũng không có ra ngoài lắc lư nhiều.

     Lúc này, hai người ngoài ý muốn gặp nhau, Tiết Hạo Xuyên sắc mặt trắng bệch, đại khái là nhớ tới chuyện Dương Từ đánh hắn. Dương Từ không có để ý đến hắn ta thay đổi sắc mặt, không thèm để ý tới mà sau khi huýt sáo, anh liền nghênh ngang đi qua hấn ta.

     Thấy vậy, Tiết Hạo Xuyên có chút xấu hổ, cảm thấy Dương Từ là cố ý huýt sáo nên không khỏi tức giận trừng mắt nhìn Dương Từ. Kết quả không ngờ chỉ là một cái liếc mắt như vậy, vừa vặn bị một bác gái đi ngang qua nhìn thấy.

     Người bác gái này là một kẻ lắm mồm, thích xen vào việc của người khác, ngay khi đối phương nhìn thấy cách Tiết Hạo Xuyên nhìn thằng út của Dương gia, thế là không đợi bà ta trở về đến nhà thì cả thôn đều đã biết chuyện. Rõ ràng là Tiết Hạo Xuyên chỉ nhìn Dương Từ với ánh mắt không hài lòng, nhưng bà ta đã thêm mắm thêm muối diễn tả thành là một cái nhìn đầy thâm độc.

     "Ai ya, ai ya, ta thấy ấy nhất định là hắn ta đã ghi thù thằng tư Dương gia rồi. Thằng tư Dương gia vì để cứu Miên Hoa đã vạch trần bộ mặt thật của hắn ta. Nói không chừng hắn đang lén lút âm mưu gì đó."

     "Ta thật sự không có nói xạo đâu, ôi đôi mắt của hắn lúc đó, bây giờ nghĩ lại ta còn cảm thấy sợ hãi, ánh mắt oán hận đó thật sự là... hận đến mức muốn giết người mà!"

     Dương Mộng Liên và Hứa Văn Lịch lúc về đã có chút trễ, đúng lúc nghe thấy bà bác gái này đang kể lại như thật vậy, vậy nên cả hai ngay liền lập tức lo lắng tìm đến Dương Từ, hỏi Dương Từ có phải là Tiết Hạo Xuyên đã làm khó dễ anh phải không.

     Sau khi Dương Từ nghe hai người kể chuyện, không thể nhịn được mà bật cười: "Các ngươi thật là quá coi trọng Tiết Hạo Xuyên rồi, hắn ta thậm chí còn không ngẩng đầu lên khi em gái mình suýt bị đánh chết, cho dù là hắn ta có oán hận trong lòng, hắn ta cũng không có cái gan để trả thù."

     Về điểm này, Dương Từ thực sự là nói đúng rồi, việc của Miên Hoa đã qua lâu như vậy rồi. Hắn ta đến cả em gái mình cũng không dám gặp một lần, vừa rồi khi nhìn thấy Dương Từ hắn ta không dám nói một lời nào, một người như vậy sẽ không có gan tìm Dương Từ để trả thù.

     Dương Mộng Liên nghe vậy không khỏi có chút lo lắng: "Nhưng mà... chị vẫn không yên tâm, sau này khi tan học em đi về cùng bọn chị đi, tránh khỏi bị Tiết Hạo Xuyên đánh khi đi có một mình. "

     Khi ba người họ đang ở trong sân nói về Tiết Hạo Xuyên, Miên Hoa định mang quần áo đã giặt qua, vậy mà đúng lúc nghe được cuộc nói chuyện của họ. Cô không ngờ Tiết Hạo Xuyên lại có mặt mũi đi làm khó dễ Dương Từ, đôi mắt cô bị mái tóc bù xù che đi đầy oán hận. Cô vò mạnh quần áo trong tay, cắn môi, xoay người đi về phía ngôi nhà nhỏ của mình.

     Không dễ để cô ấy có được cuộc sống như bây giờ, không dễ gì mà cô ấy mới có thể rời khỏi chiếc lồng đầy máu và bạo lực đó, bất kể là ai... đều không thể, không thể hủy hoại cuộc sống mà cô ấy yêu thích được. Cho dù đối phương là anh trai cô cũng không được!

     Vậy nên vào buổi tối hôm nay sau khi trời đã tối đen, Miên Hoa nhờ một đứa trẻ giúp cô chuyển lời tới cho Tiết Hạo Xuyên, định hẹn đối phương ra ngoài nói chuyện đàng hoàng, cô phải ngăn tâm tư của Tiết Hạo Xuyên muốn trả thù Dương Từ. Nhưng Miên Hoa không ngờ Tiết Hạo Xuyên lại nhát gan như vậy, đối phương không những không dám đến gặp cô mà còn nói với bà Tiết.

     Bà lão vốn đã oán hận Miên Hoa, nay không dễ gì mới gặp được liền muốn động thủ Đáng tiếc Miên Hoa bây giờ không phải là Miên Hoa của năm xưa, Miên Hoa năm xưa phải giả ngu chỉ có thể để cho bà đánh, nhưng bây giờ cô sẽ không quen với việc đối phương khóc la om sòm nữa.

     Khi bà Tiết đang đuổi theo Miên Hoa với một thanh gỗ, bà gặp một vài thanh niên trí thức đang đi dạo trên đường, Trần Túc Thần tình cờ nằm ​​trong số những thanh niên trí thức này. Hình tượng bên ngoài của Trần Túc Thần luôn giỏi giả vờ, hắn ta rất lập hình tượng tính cách thân sĩ ôn tồn lễ độ. Ngay cả khi danh tiếng của hắn ta không còn tốt như trước, hắn ta vẫn không muốn từ bỏ hình tượng tốt đẹp mà mình đã tạo dựng.

     Lúc này khi nhìn thấy cô gái thất thế bị bà nội độc ác đánh đập, Trần Túc Thần tự cho rằng là rất tiêu sái xông qua đó, muốn làm một màn anh hùng cứu mỹ nhân kinh điển. Mặc dù hắn ta không có bất kỳ ý nghĩ gì với Miên Hoa, nhưng bây giờ không phải còn có hai thanh niên trí thức bên cạnh hắn ta sao, hắn ta chỉ muốn giữ lại một chút danh tiếng của mình bằng cách cứu người.

     Kết quả không ngờ tới là bà Tiết là một người ngang ngược, đối phương vốn không quan tâm có làm tổn thương đến người khác hay không, vừa thấy Trần Túc Thần lao tới là bà ấy liền tát thẳng vào mặt của Trần Túc Thần. Trong lòng của bà Tiết, bà là một bà già, bà chỉ là "lỡ tay" đánh phải đối phương thì đã làm sao chứ, chẳng lẽ hắn ta còn muốn làm gì bà già đây sao?

   Bà ta như vậy thật sự là đã lớn tuổi rồi mà còn không nói đạo lý nữa, cho dù đồng chí cảnh sát của Cục cảnh sát đến bà ta cũng không sợ, cùng lắm thì bà liền nằm trên mặt đất giả chết giả điên mà thôi. Những người đó lại không thể nào đánh mắng mỏ bà ta được, còn không phải là bà ta muốn làm như thế nào thì làm sao? Cho nên khi Trần Túc Thần đến để cứu người, bà Tiết đã không quan tâm và cho hắn ta ăn mấy gậy liền.

     Khi Dương Từ nghe tin Miên Hoa bị bắt nạt, anh vội vàng chạy đến, đúng lúc nhìn thấy bà Tiết đang đánh Trần Túc Thần không thương tiếc. Thấy vậy, Dương Từ phấn khích chạy về phía đó, những bước chân nhỏ nhẹ và vui vẻ của anh nhanh nhẹn đến không thể tả, sau đó anh tiện tay tóm lấy Trần Túc Thần đang định chạy trốn.

     "Thanh niên Trần, anh là làm sao đây? Đã chảy cả máu mũi rồi này, để ta lau cho anh được không?"

     Trần Túc Thần nghe vậy gần như phát điên, có ngu cũng nhìn ra được vừa mới xảy ra chuyện gì, chắc chắn Dương Từ là đang giở trò gì đó: "Không sao, không sao, ngươi bỏ ta ra trước đi."

     Bà Tiết vốn đã tràn đầy tức giận, trong lòng bà ta còn ghét Dương Từ hơn cả Miên Hoa. Đúng lúc này, thằng nhóc Dương Từ này đã tự mình đưa lên, bà ta liền ỷ vào mình là một người già, giơ cây gậy gỗ trong tay bắt đầu đuổi theo Dương Từ vung vẩy.

     Bà Tiết hung hăng quát: "Thằng khốn thối tha, lấy mạng ngươi ra đây!!"

     Thấy vậy, Dương Từ lập tức ôm lấy Trần Túc Thần, vừa lấy Trần Túc Thần che chắn cho mình, vừa bình tĩnh hét lên: "A, đừng đánh ta! Thanh niên Trần cứu ta với!"

     Lúc này, bà Tiết chính là Kinh Kha, Dương Từ chính là Tần vương* đang đi vòng quanh cây cột, Trần Túc Thần tội nghiệp không thể thoát khỏi ràng buộc này, chỉ có thể bị hai người vây lại ở giữa mà kéo qua kéo lại, trong lúc đó thỉnh thoảng còn dính phải mấy gậy của hai người.

(Kinh Kha là thích khách, người đã ám sát Tần Thủy Hoàng vào năm 227 TCN nhưng không thành nên đã bị giết)

     Lúc này trời đã tối, Miên Hoa không thể nhìn rõ nét mặt của Dương Từ, khi nghe thấy tiếng kêu cứu thảm thiết của Dương Từ, cô đã lao đến để bảo vệ Dương Từ. Dương Từ là vị cứu tinh của Miên Hoa, cô ấy không thể để Dương Từ bị tổn thương vì cô ấy được.

     Miên Hoa hét lên: "Đừng đánh anh ấy, muốn đánh thì đánh ta đi."

     Miên Hoa vừa nhào tới đỡ cây gậy thì lại bị Dương Từ đẩy ra. "Cô đi ra đi! Ta đã có thanh niên Trần bảo vệ rồi. Miên Hoa cô trốn đến chỗ của mấy thanh niên trí thức đi. Thanh niên trí thức tốt bụng và dũng cảm sẽ bảo vệ cô."

     "Thanh niên có học thức dũng cảm tốt bụng" đang trốn đằng xa xem kịch liếc nhau, hai người chỉ có thể bất lực thở dài, đành cắn răng đi "cứu" Miên Hoa còn muốn tham gia náo nhiệt.

     Cặp kính của Trần Túc Thần đã bị bà lão đánh bay từ lâu, bây giờ trời đã tối rồi, hắn ta như một người mù vậy. Hắn ta muốn thoát khỏi tay Dương Từ và bỏ chạy, nhưng Dương Từ đã ôm lấy hắn ta như thể là anh đang "bị dọa sợ chết khiếp" vậy, vẫn luôn trốn sau lưng hắn ta xem hắn ta như một bức tường thịt để chặn súng vậy.

     Trần Túc Thần chỉ cảm thấy trên mặt truyền đến một trận đau rát, trên đầu cũng không biết bị đánh bao nhiêu lần. Điều đáng ghét hơn nữa là Dương Từ hoàn toàn không muốn buông tay, bà Tiết không những không sợ sẽ đánh trúng hắn ta mà còn vung thanh gỗ trong tay mạnh hơn, như thể coi Trần Túc Thần như thịt trên thớt vậy.

     Rất nhanh sau đó người của Dương gia cũng chạy tới, Dương Mãn Thương biết con trai út của mình có thù oán với Trần Túc Thần, tạm thời thấy sẽ không có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra nên không để người Dương gia ra mặt. Vốn dĩ bà Tiết đã già không dễ đối phó, nếu như bọn họ mạnh mẽ tiến lên kéo người, lỡ như đang tức giận thì sao, lúc đó họ sẽ lại phải cùng Tiết gia bên này tranh cãi dài dài.

     Lúc này nhìn thấy bà ta bước đi như bay, dù sao người bị đánh cũng không phải là Dương Từ, liền để cho bà trút chút oán hận đi. Đến khi nào sự phẫn uất của bà lắng xuống và bà đã đánh người mệt rồi, bản thân bà ta nhất định sẽ dừng lại. Mà người già có mạnh mẽ đến đâu, dù có đánh nhiều bao nhiêu thì cùng lắm cũng chỉ là vết thương ngoài da.

     Vì nơi này khá gần chuồng bò, Tạ Nghiễn Thanh mơ hồ nghe thấy giọng nói của Dương Từ, không khỏi lo lắng đi khập khiễng ra. Cậu đã đến sớm hơn Dương Mãn Thương bọn họ một chút, đã bí mật đứng trong bóng tối lặng lẽ quan sát.

     Tạ Nghiễn Thanh trong bóng tối đẹp đến khó tin, đôi mắt hồ ly xinh đẹp hơi ửng đỏ, cho dù lúc này cậu mặc quần áo vải thô, mặc dù dáng người vẫn gầy gò đơn bạc, nhưng trong màn đêm này lại giống như một nam yêu tinh xinh đẹp.

     Tạ Nghiễn Thanh luôn biết rằng Dương Từ muốn trả thù cho mình, nhưng cậu không muốn Dương Từ trở nên tâm cơ nặng nề vì cậu, bởi vì cậu sợ rằng Dương Từ sẽ trở nên giống như Trần Túc Thần không từ một thủ đoạn nào và thủ đoạn độc ác.

     Nhưng bây giờ cậu chợt nhận ra mình đã lo lắng quá nhiều, Dương Từ quả thực là người khéo léo và nhiều tâm tư, nhưng những tâm tư của Dương Từ lại không khiến cậu chán ghét nổi, càng không có cảm giác rùng rợn và lạnh lùng đó. Ngược lại, có cũng chỉ là khiến cậu dở khóc dở cười.

     Tạ Nghiễn Thanh nhìn về bên đó với đôi mắt hơi đỏ, cậu vốn cho rằng Trần Túc Thần cùng với quãng thời gian đó giống nhau đều là một cơn ác mộng mà cậu sẽ không bao giờ nhớ lại trong cuộc đời này. Cậu đã từng tưởng tượng việc nếu như trả thù thì sẽ như thế nào, cậu có thể sẽ trở nên đê hèn như Trần Túc Thần vậy.

     Nhưng mà mọi thứ ở thời điểm này đều đã khác, hóa ra trả thù cũng có thể ồn ào và thú vị như Dương Từ. Thế giới của cậu không còn chỉ là màu xám u uất vô tận nữa. Bắt đầu từ một khắc hài hước này... màu xám đã bị phá vỡ, có một dấu vết nhỏ của ánh mặt trời nghịch ngợm chiếu vào anh ta.

     Tạ Nghiễn Thanh nhẹ giọng nói: "Hắn tại sao

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net