Chương 55

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 55

Khoảng thời gian Dương Từ mất tích, không chỉ có người Dương gia rất lo lắng, Tạ Nghiễn Thanh cũng rất lo lắng cho anh. Tuy nhiên, thân phận của cậu có chút nhạy cảm, không thể công khai lo lắng cho Dương Từ như Dương gia, chỉ có thể thông qua Mao Nha hoặc những người khác trong thôn, nghe ngóng một số tin tức không căn cứ mà thôi.

Vì hầu hết những tin tức này đều không tốt, lại thêm có một số người ở giữa đã ác ý tung tin đồn, cho nên Tạ Nghiễn Thanh ngoại trừ càng lo lắng hơn, cậu thậm chí còn không có cách nào giúp Dương Từ làm rõ tin đồn. Điều này khiến Tạ Nghiễn Thanh cảm thấy bất lực trong lòng, luôn cảm thấy mình không thể làm gì cho Dương Từ.

Thế rồi dưới tâm trạng lo lắng này, hôm nay đột nhiên nghe có người nói Dương Từ đã trở về, Tạ Nghiễn Thanh định trời tối sẽ đến xem. Ban ngày cậu không tiện đi dạo trong thôn, đành phải đợi đến buổi tối một mình lén chạy qua đó. Nhưng cậu không ngờ rằng còn chưa bước vào thôn nữa, cậu đã bị một kẻ say rượu nhắm đến vì vẻ ngoài điển trai của mình.

Đối phương chắc là uống nhiều rượu nên coi Tạ Nghiễn Thanh thành một cô con dâu xinh đẹp, vừa nhìn thấy Tạ Nghiễn Thanh liền muốn vồ lấy cậu, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp của Tạ Nghiễn Thanh mà chảy nước miếng. Nếu như không phải thân phận của Tạ Nghiễn Thanh quá nhạy cảm, với tính cách vốn có của cậu, nhất định sẽ đánh cho hắn một trận tơi bời. Nhưng bây giờ đang dưới mái hiên người ta không thể không cúi đầu, cậu và ông nội còn phải xem sắc mặt của thôn dân để sống qua ngày, nếu thực sự vì chuyện này mà đánh đối phương, cuối cùng ồn ào lớn chuyện lên vẫn là bản thân Tạ Nghiễn Thanh gặp xui xẻo.

Dù sao thì cho dù là tính cách của tên nghiện rượu này là gì, trong mắt những người cùng thôn, tên nghiện rượu này là người mình. Cùng với thân phận như vậy của Tạ Nghiễn Thanh và ông nội, cho dù thật sự là bị thiệt rồi thì cũng sẽ không có ai quan tâm. Người ta sẽ nói rằng đối phương chỉ là say rượu thôi, không phải là cố ý muốn làm gì với cậu. Còn sẽ nghĩ rằng chính cậu đẹp trai không an phận, ban đêm không ở trong chuồng bò mà đi câu dẫn dụ dỗ đàn ông.

Còn có vợ của gã say là một người ngu ngốc, trong mắt cô ta, người đàn ông của cô ta là một bảo bối, nói không chừng cô ta còn cho rằng Tạ Nghiễn Thanh câu dẫn tên nghiện rượu nữa, sau đó chạy đến chuồng bò la hét chửi bới um sùm. Quả thật không phải là Tạ Nghiễn Thanh nghĩ nhiều, bởi vì chuyện như vậy thật sự có rất nhiều rất nhiều.

Nghe nói thôn bên có một nữ thanh niên trí thức bị đánh, vốn là nữ thanh niên trí thức bị một tên lưu manh ở thôn bên dây dưa, mọi người nên đồng tâm hiệp lực lên án tên lưu manh đó mới đúng. Cuối cùng không ngờ rằng vợ của tên lưu manh kia không những không quan tâm đúng sai mà còn đánh đập nữ thanh niên trí thức. Sau đó, cô ta ngày ngày chặn ở cửa Tri Thanh Điểm, tóm lấy cơ hội liền muốn lột quần áo của nữ thanh niên trí thức, trong miệng không ngừng mắng chửi nữ trí thức người ta là đĩ thỏa. Sau đó vẫn là Dương Quốc Hữu đã chạy đến, nhốt cặp vợ chồng lưu manh trong vài ngày, cặp đôi cực phẩm này mới yên tĩnh lại.

Đừng thấy có rất nhiều đàn ông vừa xấu xí vừa háo sắc, đôi khi vợ của những gã đàn ông như vậy còn đáng sợ hơn gấp bội. Cũng chính vì có được người vợ như vậy ủng hộ nên một số gã đàn ông sẽ càng thêm khoa trương, dù sao thì cho dù như thế nào hắn ta cũng sẽ không chịu thiệt thòi, có một người vợ giống x như vậy giúp hắn ta xông pha chiến đấu mà.

Tạ Nghiễn Thanh không có cách nào để tranh luận với một kẻ say rượu, chỉ có thể lê đôi chân bất tiện của mình đi ra phía xa để tránh ra. Nhưng đối phương hiển nhiên không muốn dễ dàng buông tha cho cậu, vậy mà còn đi một vòng lớn, vẫn là bình tĩnh đi theo cậu. Chân của Tạ Nghiễn Thanh gặp khó khăn chạy không lại đối phương, lại không thể liều lĩnh ra tay đánh đối thủ, không biết từ lúc nào cậu bị ép đến khu rừng nhỏ.

Khi Tạ Nghiễn Thanh tiến vào khu rừng, liền biết rằng đối phương có lẽ căn bản là không say chút nào, mà là đang định lấy cớ say để làm mấy chuyện bẩn thỉu với cậu. Dù sao thì rõ ràng là có mấy lần đối phương có thể đuổi kịp cậu, nhưng hắn vẫn luôn không nhanh không chậm ép cậu tiến vào khu rừng nhỏ, âm mưu trong đó rất rõ ràng.

Con người thời nay suy nghĩ vẫn rất cổ hủ, tên nghiện rượu có lẽ cũng cảm thấy chơi đàn ông rất khó coi, nghĩ đến thân phận như này của Tạ Nghiễn Thanh, cho dù có chịu thiệt thòi có lẽ cũng không dám nói với thôn dân, hắn ta mới có can đảm để ép Tạ Nghiễn Thanh vào rừng cưỡng bức.

Tạ Nghiễn Thanh người đã nghĩ rõ ràng về điều này đôi mắt liền lạnh lùng, vừa loạng choạng đi vào sâu trong rừng cây, cậu vừa lấy ra con dao găm giấu ở thắt lưng. Con dao găm trước đó là do cảnh vệ của ông nội đưa cho cậu, đối phương biết ngoại hình của Tạ Nghiễn Thanh quá chói mắt, bất luận là nam hay nữ đều rất dễ dàng nhắm trúng cậu, liền cho Tạ Nghiễn Thanh mang con dao găm trên người để tự vệ.

Khoảnh khắc Tạ Nghiễn Thanh rút con dao găm ra, tên nghiện rượu vốn vẫn chậm rãi theo sau cậu đột nhiên chạy về phía cậu, tên nghiện rượu gần như nắm lấy cổ tay của Tạ Nghiễn Thanh. Chính lúc này Tạ Nghiễn Thanh đã bị dọa sợ hãi, không khỏi phát ra một tiếng kinh hô.

Dương Từ vốn là muốn mang hai người bạn thân rời đi, anh không muốn biết một vài chuyện không nên biết, sau đó lại chuốc họa vào thân. Kết quả là, khi Dương Từ khua tay ra hiệu cho hai người bạn, anh đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc yếu ớt, cả người Dương Từ lao ra ngoài như một con sói.


Mà chính vào lúc này, tên nghiện rượu cười nói với Tạ Nghiễn Thanh: "Một nam nhân lớn thành bộ dáng như vậy, còn dám nửa đêm đi ra ngoài rêu rao, ngươi không phải là muốn nam nhân sao? Ông đây cho ngươi một cơ hội hầu hạ, chỉ cần ngươi có thể làm cho ta thoải mái, ta có thể miễn cưỡng làm bạn đồng hành của ngươi."

Vừa nói xong đối phương cười hạ lưu, định dùng một tay kéo thắt lưng quần xuống, nhưng không đợi hắn ta kích động kéo thắt lưng ra, một nắm đấm như gió liền đập qua, không hề khách khí mà đập vào răng của hắn ta: "Mẹ nó, ai, ai dám công kích ta? Không muốn sống nữa sao?"

Trong bóng tối, Dương Từ nhe răng, từng đấm từng đấm đấm xuống, ngữ khí vừa bình tĩnh mà tàn nhẫn nói: "Thoải mái không? Không phải ngươi muốn thoải mái sao? Là thoải mái thế này sao? Hả? Thoải mái không?!"

Lúc đầu tên nghiện rượu còn có thể la hét gào khóc, nhưng sau khi bị đánh liền không thể gào thét lên nữa, chỉ có thể nằm trên mặt đất kêu loạn hu hu aaa, hoàn toàn không có dáng vẻ khoa trương như trước đó.

Vì khu rừng quá tối nên ban đầu Tạ Nghiễn Thanh không nhận ra Dương Từ, nhưng sau khi nghe giọng nói của Dương Từ, cậu mới phát hiện ra lại chính là Dương Từ đã cứu mình. Tạ Nghiễn Thanh phát hiện giữa cậu và Dương Từ dường như có một loại cảm ứng khó tả, mỗi lần... mỗi lần khi cậu sắp xảy ra chuyện, Dương Từ đều kịp thời xuất hiện để bảo vệ cậu.

Tạ Nghiễn Thanh chưa kịp nghĩ tiếp thì đã nghe thấy Dương Tụng Quốc hét lên: "Này này, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, đừng đánh chết người đấy."

Đáng tiếc lúc này Dương Từ đã vô cùng tức giận, đôi mắt đỏ tươi của anh như sắp chảy máu, hoàn toàn không hề nghe thấy Dương Tụng Quốc nói gì cả. Cuối cùng vẫn là Tạ Nghiễn Thanh vội vã tiến lên, Dương Từ vì lo lắng rằng có thể sẽ vô tình làm bị thương đến cậu nên mới dừng tay lại.

Dương Từ lau đi máu của vết thương, sau đó mới đưa tay ra nắm lấy Tạ Nghiễn Thanh và nói: "Thầy Tạ, anh không sao chứ?"

Tạ Nghiễn Thanh nghe những lời đó lắc đầu, sau đó cậu phát hiện ra rằng tay của Dương Từ đang run lên, trong lòng cậu nhất thời dâng lên một cảm giác khó tả: "Ta không sao cả, ngược lại là ngươi... tay ngươi đang run kìa, có phải là bị thương rồi không?"

Dương Tụng Quốc hoàn toàn không để ý đến bầu không khí của họ, vừa nghe thấy Dương Từ có thể bất cẩn bị thương, anh ta lập tức nắm lấy một bàn tay khác của Dương Từ nói: "Bị thương? Có phải là vết thương trên tay của anh bị hở ra hay không? Em nhớ là trên tay của anh vẫn còn bó băng gạc mà."

Dương Từ nghe vậy liếc nhìn Dương Tụng Quốc một cái, lúc này anh đột nhiên rất muốn đá Dương Tụng Quốc đi. Đáng tiếc không đợi anh nhấc chân tìm một góc độ tốt, trực tiếp đá Dương Tụng Quốc đi thật xa, liền nghe Hứa Văn Lịch bên cạnh đột nhiên nói: "Không tốt rồi, người kia muốn chạy."

Chạy? Làm sao có thể chạy thoát được? Họ là ba người trẻ vừa mới lớn, lại không phải là ăn không ngồi rồi. Vì vậy, Dương Tụng Quốc và Hứa Văn Lịch đã kéo tên nghiện rượu đang muốn bỏ trốn trở lại. Họ cũng không có kéo đối phương vào rừng sâu, mà ngược lại kéo hắn ta đi về phía thôn.

Bởi vì là đàn ông nên không có cách nào để kiện tội hiếp dâm, tên nghiện rượu vừa rồi cũng không thực sự chiến được tiện nghi, ngược lại còn bị Dương Từ đơn phương đánh đập, với thân phận như này của Tạ Nghiễn Thanh nếu như làm lớn chuyện lên, cuối cùng ngược lại là Tạ Nghiễn Thanh gặp phải xui xẻo. Nhưng cứ để chuyện này trôi qua như vậy, với tính cách của Dương Từ thì tuyệt đối không có khả năng, vì vậy Dương Từ và hai người bạn lầm bầm một lúc rồi nhờ Dương Tụng Quốc đưa Tạ Nghiễn Thanh về trước.

Họ biết chuyện này không thể để Tạ Nghiễn Thanh ra mặt được, cho dù Tạ Nghiễn Thanh là nạn nhân vô tội trong chuyện này, đến miệng của một vài tên lưu manh nào đó nói ra thì sẽ thành cậu có tội. Khi đó, mọi người sẽ không sỉ nhục mắng chửi tên nghiện rượu đi phóng túng khắp nơi, sẽ chỉ xúc phạm Tạ Nghiễn Thanh lớn lên đẹp trai lại đi rêu rao khắp nơi, những chuyện như vậy đã quá phổ biến ở một số vùng nông thôn.

tên nghiện rượu lại là một tên lưu manh có tiếng trong thôn, khi còn trẻ hắn ta còn tệ hơn cả Dương Từ (nguyên chủ), sau đó bị Dương Mãn Thương thu thập một trận, tên nghiện rượu mới bớt phóng túng lại một đoạn thời gian. Cũng chính là ở năm trước, cuối cùng hắn ta cũng cưới vợ, vợ hắn cũng ngu ngốc giống như người phụ nữ ở thôn bên cạnh, luôn nghĩ rằng người đàn ông đầu hói mũi thối của mình là một bảo bối, phụ nữ cả thôn cả công xã đều nhớ thương người đàn ông của cô ta, nên càng khuyến khích tên nghiện rượu kiêu ngạo trêu hoa ghẹo nguyệt trong thôn.

Vì dù có vướng vào bao nhiêu rắc rối, vợ hắn cũng sẽ không oán không hận lau đít cho hắn. Mỗi khi bên phía người phụ nữ người ta bị bắt nạt tìm đến cửa, vợ của hắn sẽ chỉ vào cô gái tốt người ta mà mắng cô là đĩ thỏa là con hát, rất nhiều người không thể không biết xấu hổ như cô ta, lại phải lo lắng về thanh danh sau này của con cái trong gia đình, cuối cùng cũng chỉ có thể sống chết mặc bây như vậy thôi.

Trước kia một người chị họ của Hứa Văn Lịch, cô ấy cũng bị tên nghiện rượu dọa một lần, nhưng lo lắng đến danh tiếng của mình nên cô ấy cũng không dám gây rắc rối. Hứa Văn Lịch luôn lo lắng về điều này, bây giờ đối phương đúng lúc đụng phải khẩu súng như bọn họ, Hứa Văn Lịch không có ý định bỏ qua cho hắn ta dễ dàng như vậy được. Cho nên khi nghe thấy Dương Từ sẽ đối phó với tên nghiện rượu, anh ấy người luôn điềm tĩnh và thành thực, đã tích cực đưa ra chủ ý cho Dương Từ.

Hứa Văn Lịch: "Cứ nói là hắn coi ta như một người phụ nữ, suýt nữa đã cưỡng hiếp ta đi. Ngươi đúng lúc đến kịp trong lúc tức giận đã lao vào đánh hắn ta thành một con chó."

Dương Tụng Quốc vừa mới tiễn người xong trở lại nghe thấy vậy, lập tức cau mày liên tục xua tay: "Không được, không được, cha mẹ ngươi dáng vẻ như vậy, nếu thay ngươi thành nạn nhân, cha mẹ ngươi chẳng những không bảo vệ ngươi, nói không chừng còn sẽ đánh ngươi một trận."

Dương Từ cảm thấy Dương Tụng Quốc nói rất đúng, cha mẹ của Hứa Văn Lịch tốt nhất là đừng nhắc đến, coi như là họ chết rồi đi. Thấy Dương Từ gật đầu đồng ý, Dương Tụng Quốc lập tức 凹 bày ra vẻ ngoài mà anh ta cho là quyến rũ: "Các ngươi xem ta như thế này được không? Cha mẹ ta cưng chiều ta nhất. Nếu đổi thành ta, gia đình họ nhất định sẽ xong đời thôi."

Dương Từ và Hứa Văn Lịch thấy vậy, lập tức rất ăn ý mà nôn ọe, dáng vẻ như là nhìn thấy thứ dơ bẩn gì vậy, Dương Tụng Quốc thấy vậy tức giận gầm lên: "Mấy người có ý gì đấy, ta cảm thấy là ta khá là đẹp trai mà."

Gen của Dương gia quả thực rất tốt, nhưng Dương Tụng Quốc lại bị cháy nắng đến đen nhẻm, ngày nào cũng mang một thân cơ bắp chơi đùa đánh đánh đá đá. Dù là tên nghiện rượu thật sự nhìn thấy Dương Tụng Quốc như thế này cũng sẽ không coi anh ta là cô con dâu xinh đẹp được. Ngược lại sẽ vì tiếng xấu của Dương Tụng Quốc trong công xã nên hễ nhìn thấy Dương Tụng Quốc là hắn ta lại đi đường vòng.

Dương Từ trợn tròn mắt, sau đó tự tin nói: "So sánh vẻ đẹp với người khác thì ta không bằng, nhưng so với hai ngươi ta đẹp nhất, không chấp nhận lời phản bác."

Dương Tụng Quốc và Hứa Văn Lịch cùng nhau nhìn về phía anh, cả hai chìm vào sự im lặng rất lâu. Bởi vì họ phát hiện ra Dương Từ quả thực là rất đẹp trai, hoàn toàn không còn là anh chàng béo như trước nữa. Đặc biệt là đôi mắt của anh khi cười lên, giống như biết phóng điện vậy khiến người ta không dám nhìn anh quá lâu.

Vì vậy Dương Từ người đẹp nhất trong ba người thợ giày*, cứ như vậy ở trước mặt gã nghiện rượu vẫn đang tỉnh táo anh nhanh chóng đóng vai nạn nhân, không nói một lời nào liền đánh hắn ta một trận: "Dám đánh chủ ý lên người ta, ngươi cái tên đầu trọc này có phải là không muốn sống nữa rồi không."

(*三个臭皮匠 trong câu 三个臭皮匠,合成一个诸葛亮: 3 người thợ giày, hợp thành 1 Chu Cát Lượng, ý là 3 người ngu ngốc hợp lại thành 1 thiên tài)

Dù sao danh tiếng của ba người bọn họ cũng không tốt, hơn nữa cũng không thật sự xảy ra chuyện gì. Dù sao thì ai sáng suốt đều có thể nhìn ra được, cho dù tên nghiện rượu gặp phải ai trong ba người họ, cuối cùng hắn ta đều sẽ bị đánh đập một trận.

Sở dĩ lần này ba người họ muốn trở thành nạn nhân là vì muốn nhân cơ hội này dạy cho kẻ nghiện rượu một bài học. Không phải vợ của tên nghiện rượu này thích mắng con gái nhà người ta là đĩ thỏa sao? Bây giờ thì tốt rồi, bọn họ muốn xem đến lúc đó cô ta còn có thể mắng như thế nào? Đối phó với những người vô lý như gia đình bọn họ, cần phải dùng độc trị độc.

Nghe vậy, tên nghiện rượu lập tức kêu oan: "Ta không có, ta không có, ta sao dám chứ? Ngươi là tiểu bá vương của Dương gia mà, ta có mười lá gan cũng không dám đụng vào ngươi nữa. Các ngươi không thể hãm hại ta như thế này được, ta rõ ràng là ta nhắm trúng..."

Không để cho hắn tiếp tục nói tiếp, Dương Từ đã học theo dáng vẻ giở trò xấu của nguyên chủ trong trí nhớ của anh, cười nham hiểm với tên nghiện rượu: "Ta đây nói ngươi thì chính là ngươi, ngươi chính là nhìn thấy ta đẹp như hoa, vì vậy mới nổi lòng xấu với ta. Sau này ngươi phát hiện ra ngươi đánh không lại ta, còn thấy bạn của ta tới rồi, ngươi liền lật mặt nói là nhận nhầm người, thậm chí còn muốn chuyển hướng rắc rối sang chỗ khác, còn nói là nhìn trúng đồng chí Tạ Nghiễn Thanh ở bên chuồng bò kia."

Dương Từ nói xong nhìn sang phía hai người Dương Tụng Quốc, Dương Tụng Quốc thấy vậy ngay lập tức vỗ tay tán thưởng nói: "Bịa rất tốt, bịa rất hay, đúng rồi, chính là như vậy."


Hứa Văn Lịch nghe vậy thiếu chút nữa tức chết rồi, anh ấy nhanh chóng đưa tay ra và đẩy Dương Tụng Quốc: "Cái gì mà bịa rất hay, đây là sự thật. Đợi chút nữa nếu như ngươi nói sai rồi, A Từ chắc chắn sẽ đấm ngươi."

Dương Tụng Quốc nghe vậy liền vội vàng vò đầu: "Em lại không phải là đứa ngu, này không phải là vẫn chưa bắt đầu sao? Mấy anh... mấy anh đúng thật là, em có ngu như vậy sao?"

(Hình như là Hứa Văn Lịch lớn nhất nhóm thì phải học sinh cấp 3 mà, Hứa Văn Lịch > Dương Từ > Dương Tụng Quốc)


Khi hai người Dương Tụng Quốc đang cãi nhau, Dương Từ rất làm màu mà hét lên: "Cứu mạng với, có người đang giở trò lưu manh nè!!"

Sau khi Dương Từ hét lên, Dương Tụng Quốc ngay lập tức nhập vai: "Ai? Ai đang giở trò lưu manh? Ở đâu hả?"

Hứa Văn Lịch nhìn diễn xuất phô trương của hai người, có chút không chịu nổi đi về phía bên ngoài rừng. Vị trí hiện tại của họ rất hẻo lánh, nếu họ thực sự muốn thu hút mọi người, họ phải đi bộ ra bên ngoài. Vì vậy, đôi vai nhỏ và gầy của Hứa Văn Lịch đã gánh vác tất cả các phần diễn xuất của bộ kịch lớn này.

Hứa Văn Lịch bóp đùi, ngay khi bước ra khỏi khu rừng, anh ấy đã chạy về phía thôn và khóc lên: "Không ổn rồi, không ổn rồi, xảy ra chuyện rồi!"

Rất nhanh sau đó Hứa Văn Lịch đã mang theo thôn dân đến, còn mang theo cả anh ba của Dương Từ, Dương Gia Hữu. Khi một đám người chạy đến khu rừng, Hứa Văn Lịch lời ít mà ý nhiều mà đem sự việc nói lại một lần. Ngay khi Dương Gia Hữu nghe thấy tên nghiện rượu Lưu gia kia đã nhầm em trai mình thành cô con dâu xinh đẹp, đối phương suýt chút đã sàm sỡ Dương Từ trong lùm cây, cả người Dương Gia Hữu đột nhiên nổi một trận lôi đình.

Có người trong thôn vốn còn nghĩ rằng ba thằng nhóc này cố ý chỉnh cái tên nát rượu của Lưu gia kia. Dù sao thì Dương Từ, Dương Tụng Quốc và Hứa Văn Lịch đều là những tên côn đồ nổi tiếng thích gây sự ở khắp mọi nơi, nói không chừng là tên nát rượu này đã vô tình đắc tội phải một trong số họ, tình cờ hôm nay đụng phải bị ba người họ chỉnh chết rồi.

Đúng thật là không cần phải nói, người này thực sự đoán đúng rồi. Nhưng cho dù hắn ta đoán đúng rồi, lúc này nhìn thấy Dương Gia Hữu một thân lệ khí, lại thêm hôm nay Dương Từ vừa mới trở thành anh hùng, chậc chậc, lúc này hắn cũng không dám nói ra, vậy nên chỉ có thể âm thầm nuốt lời nói lại, tính đi qua xem tình hình trước rồi nói sau.

Kết quả là đến khi mọi người giơ đèn pin lên nhìn rõ tình hình trong khu rừng nhỏ thì đều sửng sốt trước gương mặt vô cùng thê thảm của gã nghiện rượu. Tên nghiện rượu lúc này trần như nhộng, quần áo trên người của hắn không biết là bị vứt ở đâu rồi, đột nhiên nhìn thấy bọn họ liền giống như nhìn thấy cha ruột của mình vậy, một gương mặt đầu heo sưng phù vừa xanh vừa tím, lớn tiếng gào khóc: "Không phải đâu, không phải đâu, các người đừng nghe bọn họ nói nhảm, ta. . . Ta không có, ta không có đánh chủ ý ​​gì với Dương Từ cả, cho dù có cho ta mười lá gan, ta cũng không dám nữa!"

Dương Tụng Quốc nghe vậy đã vô cùng tức giận: "Cái gì mà chúng ta đang nói nhảm chứ? Rõ ràng là chính ngươi nổi lên sắc tâm, đi theo Dương Từ suốt quãng đường đến khu rừng, nếu không tại sao nửa đêm nửa hôm ngươi lại chạy đến đây chứ? Bọn ta muốn dẫn ngươi đi ra khỏi thôn, cũng không thể trốn thoát được những người tuần tra kia."

Dương Từ cũng nói: "Chú, anh ba và chú tư Trương, bọn con thực sự không có nói dối. Con không dễ gì mới từ bên ngoài trở về, vốn là đã hẹn xong với bọn họ rồi, muốn ở trong rừng bàn bạc xem ngày mai bọn con sẽ đi đâu chơi. Kết quả không nghĩ tới là... hắn ta vậy mà bám đuôi theo con đến khu rừng nhỏ, trên miệng thì nói tiểu mỹ nhân, tiểu mỹ nhân, sau đó còn cởi quần định hãm hại con. May mắn là con đã đi theo anh hai con luyện được chút công phu, nếu không hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được đâu."

Khi Dương Từ vừa nói như vậy, vừa đáng thương đi lại gần bên cạnh người chú Dương gia. Trong khoảng thời gian này, Dương Từ quả thực ngày càng đẹp trai, mọi người nhìn thấy vẻ mặt đáng yêu đáng thương của Dương Từ, rõ ràng đều biết chuyện này có nhiều điều không đúng lắm, nhưng không kìm được lòng mà thiên vị cho Dương Từ.

Người chú của Dương gia nghe thấy vậy sắc mặt đột nhiên xanh đen lại, ánh mắt tràn đầy sự chán ghét khi nhìn tên nát rượu, vỗ vỗ cánh tay của Dương Từ an ủi nói: "Đừng sợ, đừng sợ, lão thúc sẽ thay ngươi làm chủ, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cái tên súc xinh này đâu, chuyện này Dương gia chúng ta và Lưu gia nhà hắn chưa có xong đâu!"

Tên nghiện rượu nghe thấy vậy thiếu chút nữa bị tức chết, hắn biết rằng nếu lần này hắn ta không nói ra sự thật, nhất định sẽ bị ba thằng nhóc này hại chết. Trước đây hắn ta quấn lấy khiến người ta chán ghét đều là đàn bà phụ nữ, con gái vì để gả đi còn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net