Chương 57

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 57

Khi Dương Từ và Dương Mãn Thương bước ra, Dương Quốc Hữu vừa đúng lúc đi bộ vào sân, lúc này anh ta đang bị Lưu Tiêm Mai lôi kéo nói chuyện. Không đợi Dương Từ và Dương Mãn Thương đi đến, Điền Kiều Kiều đã kéo theo một chiếc giày chạy ra. Dương Quốc Hữu thấy cô ôm bụng chạy tới, không khỏi nhíu mày, vội vàng tiến lên ôm Điền Kiều Kiều vào lòng.

Dương Quốc Hữu lấy tay sờ đầu cô, ngữ khí cưng chiều khó tả: "Em đã có thai rồi, còn không biết cẩn thận chút sao?"

Điền Kiều Kiều nghe vậy thì khẽ hừ một tiếng, hoàn toàn không để ý tới trong sân có rất nhiều người, liền treo mình trên cánh tay của người đàn ông "Nhưng mà... nhưng mà em nhớ anh."

Dương Quốc Hữu nghe vậy khẽ ho nhẹ, thực ra trong lòng anh ta cũng rất nhớ Điền Kiều Kiều, nhưng anh ta người này không biết nói lời dễ nghe, chỉ có thể nửa dỗ nửa ôm đưa vợ mình trở về phòng, để tránh không bị người xem náo nhiệt bên ngoài thấy lại nói Điền Kiều Kiều.

Vì chuyện hồi đó Điền Kiều Kiều theo đuổi Dương Quốc Hữu, sau khi Điền Kiều Kiều gả qua đây không ít lần bị đàm tiếu. Dù sao thì đầu năm nay quan hệ giữa nam nữ rất nhạy cảm, ngay cả ở thành phố có rất ít người bạo dạn như Điền Kiều Kiều.

Cũng may Điền Kiều Kiều trước đây có công việc của chính mình, cũng không cần phải ở trong thôn tiếp xúc với thôn dân, chỉ cần bọn họ không khua môi múa mép ở trước mặt cô ấy, cô ấy cũng không để ý. Dù sao, Dương Quốc Hữu cô cũng đã thành công tóm được có nói nhiều thêm nữa cũng có tác dụng gì đâu.

Nhưng bây giờ thì không được, bây giờ cô ấy đang mang thai và phải dưỡng thai ở trong thôn, Dương Quốc Hữu luôn phải cẩn thận hơn để tránh cho cô ấy nghe thấy những điều không nên nghe. Thời buổi này chưa có nhiều thứ giải trí, có vài người khi thấy hai vợ chồng họ thân thiết liền tránh không được buông vài lời khó nghe. Dương Quốc Hữu thân là một người đàn ông nên không sao cả, nhưng Điền Kiều Kiều là một người phụ nữ mỏng manh nên rất dễ trở thành mục tiêu bị một số người nhắm đến.

Dương Quốc Hữu dỗ cô trở về phòng, sau đó đột ngột đóng cửa lại, ôm hôn cô hai cái: "Kiều Kiều ngoan, đợi anh xong việc rồi, trở về ở cùng em."

Điền Kiều Kiều bị mạnh mẽ hôn hai lần, lúc này cả người choáng váng, cũng không nghe rõ anh nói gì, ngây ngốc gật đầu, Dương Quốc Hữu đem cô nhét vào trong giường.

Theo lý mà nói đôi vợ chồng trẻ đã lâu không gặp nhau, về đến phòng mình cũng phải thân mật mất một lúc. Ai ngờ sau khi Dương Quốc Hữu đi vào, rất nhanh sau đó mặt mũi đỏ bừng đi ra. Lúc anh ta đi ra, thấy Dương Từ tò mò nhìn mình, không khỏi đưa tay vỗ đầu Dương Từ.

Dương Từ bị vỗ đầu mặt lộ vẻ sững sờ, không hiểu tại sao anh hai lại vỗ đầu anh, sau này anh còn phải dựa vào đầu óc để kiếm cơm đấy, lỡ như bị đánh thành thằng ngu chẳng phải là tổn thất lớn sao? Hơn nữa rõ ràng anh cũng có biểu cảm giống như những người khác, nhưng anh hai lại chỉ chọn anh một quả hồng mềm để véo.

Sau khi Dương Quốc Hữu vỗ đầu em trai mình, quay đầu lại và gọi Dương Mãn Thương một tiếng "cha", sau đó nói với Lưu Tiêm Mai: "Mẹ, con vẫn còn một số việc phải đi xử lý, nhưng buổi tối con sẽ trở về ăn cơm."

Dương Quốc Hữu nói rồi liền sải bước đi ra ngoài, một đống lớn hành lý đặt trong sân anh ta cũng không có kịp để sắp xếp. Thấy vậy Dương Từ chỉ có thể làm cu li chịu thương chịu khó, giúp anh hai chuyển hành lý vào phòng cha mẹ trước. Trước đó khi bọn họ đi chấp hành nhiệm vụ, không có ai mang theo hành lý gì. Những hành lý này là sau này mới được mua thêm vào, dù sao thì họ cũng sống ở đó một khoảng thời gian dài, muốn sinh hoạt được thì phải mua đồ.

Trong hành lý của Dương Quốc Hữu, ngoại trừ quần áo, còn có một số lễ vật mua từ bên ngoài. Phần lớn trong đó đều là của Điền Kiều Kiều, mình cô ấy chiếm một bao lớn, trong đó có một cái áo khoác cashmere mới, một chiếc váy liền thân dài đan cổ cao và một đôi giày da nhỏ màu đỏ. Kiểu dáng đều đơn giản rộng rãi, là một trong những phong cách tốt nhất trong thành phố rồi.

Tô Ấu Đình trước đây đã từng khoe đôi giày da nhỏ của mình, còn vô tình cố ý khoe khoang chúng trước mặt Điền Kiều Kiều. Dương Quốc Hữu thấy vậy liền ghi trong lòng, đúng lúc lần này làm nhiệm vụ lập công anh ta nhận được rất nhiều tiền thưởng, muốn nhân dịp Tết này sẽ mua một đống đồ cho Điền Kiều Kiều, như vậy Điền Kiều Kiều sẽ không cần phải hâm mộ người khác nữa.

Tất nhiên, vì là Tết mà, anh ta không thể chỉ mua đồ cho mình Điền Kiều Kiều, vì vậy anh ta còn mua đồ cho gia đình mình. Anh ta đã mua một chiếc áo bông cho ông bà của mình, một chiếc áo khoác cho Lưu Tiêm Mai, một kiểu áo Tôn Trung Sơn cho Dương Mãn Thương và một chiếc bút máy cho Dương Mộng Liên. Anh ta còn xé ba loại vải có màu sắc khác nhau, định để mấy người phụ nữ trong nhà may một ít quần áo, lại thêm rất nhiều đồ cho gia đình, một hơi tiêu hơn nửa số tiền thưởng.

Đối với đôi vợ chồng trẻ em ba và Dương Từ, Dương Quốc Hữu chuẩn bị đều là một ít thức ăn. Bây giờ em ba đã kết hôn rồi, ở giữa còn kẹp một người em dâu, Dương Quốc Hữu làm người anh khó mà quá thân thiết được. Còn về phần Dương Từ, anh vừa bước qua sinh nhật lần thứ mười sáu cách đây không lâu, Dương Quốc Hữu đã chuẩn bị một chiếc đồng hồ cho Dương Từ, cho nên lần này anh ta cũng không mua cho anh món đắt tiền.

Điều mà trước đó quên nói là sinh nhật của Dương Từ chính là ngày đi chấp hành nhiệm vụ ấy. Khi đó, mọi người đều bận rộn đến đầu óc choáng váng, đợi đến khi Dương Quốc Hữu nhớ ra, sinh nhật của Dương Từ đã qua mấy ngày rồi, lúc đó có bù lại cũng không có ý nghĩa gì. Lại thêm Dương Từ và Dương Quốc Hữu đều là những người thô kệch, sau đó hoàn toàn quên mất chuyện này. Mãi đến khi Dương Quốc Hữu trở lại vào buổi tối, sau khi cả nhà ăn bữa cơm đoàn viên xong, vẫn là Điền Kiều Kiều đã giúp anh ta đưa chiếc đồng hồ cho Dương Từ.

Dương Từ đột nhiên nhận được chiếc đồng hồ, đôi mắt anh mở to không thể tin được. Trước đây anh luôn muốn có một chiếc đồng hồ, vốn định mua một chiếc giá rẻ trên Taobao, đối với anh chỉ cần có thể xem giờ là đủ rồi, không ngờ anh hai lại mua cho anh một chiếc tốt như vậy.

Dương Từ lập tức vui vẻ đeo nó vào cổ tay, nhưng anh chưa kịp giơ tay ra khoe khoang với cả nhà nữa, Dương Quốc Hữu đã nhìn chằm chằm vào "móng heo" của và hỏi: "Đã lâu như vậy rồi, sao tay em vẫn chưa lành nữa? Chắc không phải là lại đánh nhau với người ta nữa đi?"

Buổi chiều khi Dương Quốc Hữu đến đại đội dân quân, là để xử lý những báo cáo còn lại của cái thôn ma túy kia, cho nên còn chưa có biết cái chuyện tốt mà Dương Từ đã làm, người trong đại đội dân quân cũng không có nói với anh ta. Ngày hôm đó, khi Dương Từ cùng anh cả Tô trở về, bác sĩ nói chỉ cần anh thành thật ngồi yên trong vài ngày, vết thương trên tay anh sẽ sớm lành lại. Không ngờ đến là Dương Quốc Hữu đã từ bên ngoài trở về rồi, tay của Dương Từ vẫn bị bó băng gạc như cũ.

Khuôn mặt của Dương Từ nghe vậy lập tức suy sụp, có chút chột dạ quay người lại định chuồn đi, nhưng Dương Gia Hữu đã túm lấy cổ áo anh và lại trượt đến trước mặt Dương Quốc Hữu như trước. Dương Gia Hữu nhìn Dương Từ không thể nhịn cười mà nói: "Anh hai, anh thực sự đoán đúng rồi đấy."

Dương Gia Hữu giải thích ngắn gọn những gì đã xảy ra vài ngày trước, Dương Quốc Hữu người đang ngồi trong sân, không nói gì một hồi lâu, khi Dương Từ cho rằng anh hai đang nghĩ cách đánh mình thì nghe thấy Dương Quốc Hữu đột nhiên nói ra một câu ngoài ý muốn: "Dương Từ, em có bao giờ nghĩ đến việc sau này sẽ thi vào học viện quân sự chưa?"

Không đợi Dương Từ mở miệng trả lời, Lưu Tiêm Mai đã nói: "Không được! Nhà chúng ta có một quân nhân là đủ rồi!" Nói xong giống như bà cảm thấy giọng điệu của mình quá cương quyết, Lưu Tiêm Mai bình tĩnh lại một chút lại nói: "Năm đó sau khi con ngoan cố muốn đi bộ đội, mỗi buổi tối mẹ đều sợ đến mức không thể ngủ được, mẹ không muốn trải qua cảm giác đó một lần nào nữa. Nhà chúng ta có một người quân nhân như con là được rồi, mẹ vẫn đang đợi Dương Từ thi cho mẹ một cái trạng nguyên đây, nó nhất định phải làm một người đọc sách nho nhã yếu ớt cho mẹ."

Trong mắt Lưu Tiêm Mai, người đọc sách chính là giống như những thanh niên trí thức kia, vai không thể gánh tay không thể nâng, chính là không thể động một chút liền đánh đánh chém chém người.

Mặc dù Lưu Tiêm Mai thiên vị đứa con trai út hơn nhưng mấy đứa con đều là khúc ruột của bà. Lúc trước khi Dương Quốc Hữu đang đi lính ở bên ngoài, mỗi lần bà nghe nói ở đâu đó lại có chiến sự, trong lòng bà không khỏi giật thót lên. Bây giờ không dễ gì mới đem thằng hai trở về, bà không muốn đứa út cũng đi theo con đường như vậy. Theo bà thấy con đường này dễ tạo dựng sự nghiệp, nhưng đồng thời cũng phải đem mạng sống ra để chiến đấu đấy.

Dương Quốc Hữu biết Lưu Tiêm Mai đang nghĩ gì, anh ta cảm thấy nó không có nghiêm trọng như Lưu Tiêm Mai nghĩ, mấy năm qua họ đã không chiến đấu nhiều nữa rồi, đất nước cũng ngày càng cường thịnh hơn trước. Hơn nữa học trường quân sự không có nghĩa là phải ra trận đi chiến đấu, học viện quân sự cũng có nhiều chuyên ngành như các trường khác. Không đợi Dương Quốc Hữu có thể sắp xếp lại lời nói của mình để giải thích, anh ta đã nghe Dương Từ kiêu ngạo nói: "Anh hai, em không đi học viện quân sự đâu. Mục tiêu của em là Đại học Bắc Kinh và Đại học Thanh Hoa."

Không phải là Dương Từ cảm thấy trường quân đội không tốt, mà là Dương Từ sớm đã đặt xong mục tiêu rồi. Sau này anh muốn trở thành một nhân tài nghiên cứu khoa học, anh cũng có thể trở thành trụ cột của đất nước. Dương Quốc Hữu thấy vậy thì sửng sốt một chút, sau đó nhìn vào khuôn mặt kiêu ngạo của Dương Từ: "Vậy được, vậy thì em phải nói được làm được đấy, đừng khiến anh thất vọng."

Dương Từ cười toe toét, anh vẫn rất tự tin về điều này. Dù sao trước khi xuyên không anh đã thi đậu rồi, anh không tin hiện tại có nhiều thời gian như vậy, đến cuối cùng lại thi không tốt bằng kiếp trước.

...

Sự việc ở trấn Dư Hà đã kết thúc, ngoại trừ thân phận của tên Tam gia kia rất rắc rối, tạm thời không có nói rõ phải giải quyết như thế nào ra, những người còn lại gần như bị kết án tù. Trong số đó, kẻ buôn ma túy và một số thuộc hạ của hắn, bởi vì chúng dính líu tới buôn ma túy còn giết người nữa, bọn chúng sẽ bị xử tử vào tháng 3 năm sau.

Ngoại trừ ba người họ bị kết án tử hình, còn có một người đàn ông đặc biệt cường tráng cuối cùng cũng bị kết án tử hình. Sau đó chính là những người khác trong thôn, ngoại trừ ba người già và mười mấy đứa trẻ ra, hầu hết bọn họ đều đã phạm tội hoặc nhiều hoặc ít.

Trong số đó, có một số thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi, bởi vì có người lớn không đứng đắn trong thôn chỉ dẫn nên tam quan của mấy đứa cũng có vấn đề. Một số vô tình nghiện ma túy, sau khi bị bắt liền lên cơn nghiện bắt đầu làm đủ trò hề; có đứa thì tật xấu một thân vừa nhìn liền biết là một đứa đầu gấu, cho dù đưa đến nơi nào cũng là một người gây tai họa; Còn có đứa rõ ràng là triệt để hư từ xong xương rồi, bởi vì đối phương cảm thấy rằng cảnh sát đang bức hại bọn nó... Cuối cùng sau nhiều cuộc thương lượng bàn bạc, những thanh thiếu niên này đã bị mang đi đến trại giáo dưỡng.

Sau đó chính là vợ chồng Ngưu Hồng Huệ, vì thái độ nhận tội của Ngưu Hồng Huệ rất thành khẩn, trong nhiệm vụ lần này phối hợp hành động với đám người Dương Quốc Hữu, vì lấy công chuộc tội nên cô chỉ bị kết án 2 năm tù. Nhưng chồng của cô ta thì không được, nhà họ Tô không muốn nhượng bộ nửa bước, hơn nữa chính hắn ta đã phạm rất nhiều tội, đoán chừng sau khi vào tù rồi kiếp này cũng sẽ không có cách nào ra được.

Sau đó nữa, chính là người giật dây ở khắp mọi nơi. Bởi vì chuyện lần này liên quan đến quá nhiều, còn có một đặc vụ ẩn nấp trong thôn đó, vì tránh để lại ảnh hưởng xấu, đồng thời để tránh cho những người bình thường khác cảm thấy hoảng sợ.

Cho nên lần này không chỉ người giật dây phải bị bắt và trừng trị, mà cả hai bên tham gia vào việc mua bán phụ nữ trẻ em cũng phải bị bắt từng người một sau đó truy cứu trách nhiệm pháp luật của bọn họ. Mà cha mẹ của Ngưu Hồng Huệ là một ví dụ điển hình, một ngày trước khi Dương Từ trở về bọn họ đã bị bắt. Nhưng lúc đó chưa được truyền đi khắp nơi, mãi đến hôm nay khi Dương Quốc Hữu trở về, cả công xã mới biết tại sao trước đây lại bắt người.

Còn người cô giáo cùng công xã kia thì hình như còn liên quan đến vụ án khác. Một vụ án thiếu niên tự sát đã diễn ra nhiều năm, thực tế là bà ta đã dùng một phương pháp không ai biết làm cho một thiếu niên đang sống sờ sờ mà bị ép đến chết. Cũng không biết làm sao mà cục cảnh sát điều tra ra được, khi vụ án bị lộ ra, cả công xã gần như sôi sục, người thân của cậu bé đó còn đến trường gây náo loạn.

May mắn là lúc này trường học đang trong kỳ nghỉ, nếu không những người thân của cậu thiếu niên với tâm trạng kích động có thể sẽ vô tình làm tổn thương đến các học sinh khác. Công xã vì để xoa dịu cảm xúc của họ, đồng thời cũng để thể hiện sự công bằng công chính của công xã bọn họ, trong tình huống này nữ giáo viên nhất định phải bị kết án nghiêm khắc.

...

Ngày mười tám tháng mười hai âm lịch, bên ngoài tuyết rơi nhẹ. Những bông tuyết mịn bay phấp phới, chỉ trong chốc lát mà mái nhà đã trắng xóa. Ban đầu, Dương Từ định đi ra ngoài một lúc, nhưng vừa bước ra khỏi nhà, anh đã thấy Tạ Nghiễn Thanh đưa ông Tạ đến cửa.

Đây là lần đầu tiên hai ông cháu Tạ gia đi dạo trong thôn giữa thanh thiên bạch nhật. Hai người đều khoác lên mình bộ quần áo mới sạch sẽ, hoàn toàn khác với bộ dạng xốc xếch trước đây, hai ông cháu đều có một khí chất khó tả, chính là cảm giác họ nên được đám đông vây quanh.

Dương Từ khi nhìn thấy vậy cũng không quá ngạc nhiên, bởi vì gần đây tình hình có vẻ ngày càng tốt hơn, nghe nói có rất nhiều người ở những nơi khác đã được sửa lại án sai, với địa vị của ông Tạ đoán chừng cũng không lâu nữa đâu. Vừa nghĩ đến không bao lâu nữa Tạ Nghiễn Thanh sẽ trở lại nơi mà cậu nên trở về, Dương Từ người luôn tự tin, đột nhiên cảm thấy khẩn trương.

Tạ Nghiễn Thanh vốn đang nói chuyện với ông nội, dường như cảm nhận được ánh mắt của Dương Từ, đôi mắt hồ ly hơi giương lên khẽ xoay chuyển, xuyên qua một lớp bông tuyết dày đặc mịn màng, hai đôi mắt đẹp cứ như vậy nhìn nhau.

Trái tim của Dương Từ đập lệch một nhịp, dường như có thứ gì đó đang trở nên điên cuồng vào giây phút này, anh vội vàng thu hồi ánh mắt, sau đó đẩy cánh cửa khép hờ ra, vẻ mặt vui mừng nghênh đón họ vào nhà: "Trời lạnh như vậy mà sao hai người lại đi ra ngoài vậy?"

Tạ Nghiễn Thanh nghe vậy liền hạ giọng: "Ta nghe nói vì chuyện của tôi mà mẹ của ngươi suýt chút nữa bị thương, ta cảm thấy rất có lỗi nên muốn đến xin lỗi bà ấy. Nhưng ta... Ta đi ra ngoài luôn sẽ gây rắc rối, chỉ có thể làm phiền ông nội đi cùng."

Dương Từ nghe vậy hơi cau mày, anh không nghĩ rằng Tạ Nghiễn Thanh có lỗi trong việc đó. Từ xưa đến nay, người trong thiên hạ đều nực cười như vậy, rõ ràng có một số thằng đàn ông háo sắc không kiểm soát được hạ thân của mình, nhưng tội lỗi cuối cùng sẽ đổ lên đầu của những người đẹp, còn những tên háo sắc kia cũng chỉ lưu mỗi cái danh phong lưu mà thôi.

Dương Từ nhìn Tạ Nghiễn Thanh hơi rũ mi mắt, có một chút tuyết rơi trên lông mi cậu, giống như những giọt sương xuyên qua ánh sáng. Dương Từ nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cậu, sau đó ẩn ý nói: "Anh không có gây rắc rối, anh cũng không làm gì sai..."

Tạ Nghiễn Thanh khẽ mở miệng, còn chưa kịp nói gì nữa, cậu đã nhìn thấy những người khác của Dương gia. Có lẽ là bởi vì đã lâu không qua lại với ai, Tạ Nghiễn Thanh nhìn thấy cảnh này có chút thận trọng thẳng lưng, kết quả một giây sau khi nhìn thấy Lưu Tiêm Mai, cậu lập tức lại có vẻ mặt áy náy cong lưng xuống nhanh chóng.

Tạ Nghiễn Thanh cúi đầu trước Lưu Tiêm Mai và nói: "Bác gái, con xin lỗi, sự việc của Lưu gia mấy ngày trước là do con gây ra, Dương Từ vì bảo vệ con mà suýt nữa làm bác bị thương. Tất cả điều này đều là lỗi của con, con..."

Không đợi Tạ Nghiễn Thanh nói xong, Lưu Tiêm Mai vội vàng tiến lên đỡ cậu dậy: "Ai da ai da, con đứa nhóc này, con làm sao vậy, chuyện đó ta đã biết rồi, sao có thể trách con được chứ? Nhưng con đứa nhỏ này thật sự là lớn lên rất đẹp trai nha, trước đây ta còn cảm thấy đứa con mà ta sinh ra là rất đẹp trai rồi, nhưng không ngờ là ăn mặc lại một chút... cả người liền càng đẹp hơn."

Ngoại hình này của Tạ Nghiễn Thanh, khó trách khiến người ta nhớ thương. Thêm nữa cậu lại có loại thân phận như vậy, rất dễ khiến cho một số người có tầm nhìn nhỏ cho rằng họ dễ bắt nạt. May mắn là... vận may của đứa trẻ này rất tốt, gặp được Dương Từ người tràn đầy chính nghĩa nhiệt huyết, nếu không... còn không biết bị người khác hành hạ như thế nào nữa.

Trước khi Tạ Nghiễn Thanh đến đây, cậu đã nghĩ đến việc làm thế nào để xin lỗi và cảm ơn. Nhưng cậu lại không ngờ rằng sự việc vốn là rất nghiêm trọng lại bị những lời sau đó của Lưu Tiêm Mai dẫn lệch đi. Bàn tay hơi lạnh của cậu bị Lưu Tiêm Mai nắm chặt, sai khi Lưu Tiêm Mai khen cậu đến đỏ bừng mặt, liền kéo cậu vào trong phòng có giường lò.

"Thời tiết hôm nay lạnh như vậy, hai ông cháu các người cũng đúng thật là, chỉ vì chút chuyện này mà mang gió lạnh từ nơi xa đi đến đây. Đến đây đến đây... Bác à, bác cũng vào trong sưởi ấm đi!"

"Tiểu Liên đâu, đi, làm hai ly nước đường đỏ mang lên!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net