Chương 61

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Hữu người vô duyên vô cứ làm cha, vừa mới đến đại đội dân quân liền bị kêu trở về thôn. Không đợi anh ta làm rõ chuyện gì đang xảy ra thì Điền Kiều Kiều vừa bước vào sân đã nghe thấy, Điền Kiều Kiều đã thề thốt sắc son nói: "Không thể nào, tuyệt đối không thể nào, vào đêm tân hôn của ta và Dương Quốc Hựu, anh ta chính là một con chim non (người không có kinh nghiệm) mà!"

Con chim non ! Con chim non! !

Dương Quốc Hữu lảo đảo, suýt chút nữa thì ngã nhào. Anh ta thấy Điền Kiều Kiều còn muốn nói mấy lời kinh người nữa, thậm chí còn định nói về những chi tiết khác, liền nhanh chóng sải bước tới ôm lấy cô, kéo cả cô ấy và băng ghế trở lại phòng.

Sau khi đưa đồng chí Điền Kiều Kiều trở lại phòng, Dương Quốc Hữu muốn quay người rời khỏi phòng. Kết quả không đợi anh ta quay người mở cửa đi ra ngoài, Điền Kiều Kiều đã đá văng đôi giày trên chân, cô ấy định dùng chân trần giẫm lên mặt đất lạnh lẽo. Dương Quốc Hữu thấy vậy thì mí mắt giật giật, vội vàng bước qua, để cho Điền Kiều Kiều chân trần giẫm lên chân mình.

"Không được, em cũng muốn đi ra ngoài. Bọn nó còn nhỏ như vậy dám giả danh con của anh, nhất định là có người đứng sau chỉ điểm. Em không thể để bọn hắn muốn làm gì thì làm, em không thể để bọn hắn ăn hiếp anh được..."

Đứa con đầu lòng của Điền Kiều Kiều còn chưa có ổn định nữa, đang mang thai tâm trạng cũng không tốt. Cũng chính vì điều này mà cô ấy gặp phải một chuyện nhỏ liền rất kích động, để tránh cho cô ấy quá kích động, cho nên Dương Quốc Hữu dù thế nào cũng không muốn cô ấy nhúng tay vào.

Lúc này thấy cô kích động dị thường, cái đầu nhỏ không thông minh đang quay cuồng quay cuồng, lo lắng cô bất cẩn động thai khí, nên chỉ còn cách dùng chiêu lớn trăm phát trăm trúng.

...

Dương Từ hiếm khi nhìn thấy anh hai của mình hoảng sợ đến như vậy, không khỏi che miệng cười ha ha ha, vẻ mặt vô tâm vô phế không chút lo lắng, Lưu Tiêm Mai ở bên cạnh nhìn thấy sắp tức chết đây.

Thấy vậy cô bé bọc trong chăn ghé sát vào tai cậu bé nhỏ nói nhỏ: "Có phải là anh ta không? Hình như là phải đấy, là cái người trong bức ảnh của cha..."

Cậu bé trước đó bị đông cứng lại, mặc dù sau đó đã quấn mình trong một chiếc chăn dày và uống một bát lớn nước gừng đường đỏ, lúc này sắc mặt của nhóc vẫn xanh mét. Nó cũng run giọng nói: "Em không có nhìn rõ... hình như là phải đó? Lát nữa phải gọi cha sao?"

Cô bé: "Phải gọi, phải gị, em đã quên nỗi đau không có cha rồi sao? Mẹ đã không cần chúng ta nữa, chúng ta nhất định phải tìm một người cha thôi!"

Cậu bé: "Nhưng mà... nhưng mà... em vẫn rất nhớ mẹ, chúng ta đi tìm mẹ đi? Em nhớ mẹ rồi, em không muốn tìm cha..."

Cô bé chỉ tiếc rèn sắt không thành thép vỗ về cậu bé, vừa vỗ về vừa khóc: "Mẹ thì có gì tốt chứ, bà ta đã không muốn chúng ta nữa, không được tìm bà ta nữa, không được tìm bà ta nữa..."

Dương Mãn Thương không nói nên lời nhìn hai đứa trẻ, nhìn bọn họ thảo luận như thể không có ai vậy, trong giây lát ông không biết nên cảm thấy đau lòng hay nên cười nữa. Ông đã nói mà thằng hai của ông là người ngay thẳng đoan chính nhất, nếu đối phương thực sự có vợ bên ngoài, tuyệt đối không thể đồng ý kết hôn với Điền Kiều Kiều được. Nhìn bộ dạng đáng thương trước đó của hai đứa trẻ, đoán chừng là... là con của một trong những đồng đội của Dương Quốc Hữu, mà có vẻ như anh ta đã không còn trên đời nữa rồi.

Sở dĩ Dương Từ bình tĩnh như vậy là bởi vì anh đã sớm đoán được. Lúc này nghe được "âm mưu" của hai đứa nhỏ, nhất thời không khỏi có chút đa cảm. Nếu không phải đến lúc vạn bất đắc dĩ thì làm sao hai đứa trẻ có thể nhận một người xa lạ là cha của chúng được chứ, cũng không biết bọn chúng đã gặp phải chuyện gì nữa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net