Chương 61

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 61

Vì Dương Quốc Hữu đã sớm nhập ngũ trong những năm đầu, anh ta đi một lần là đi cả mấy năm trời. Đợi đến khi anh ta lui về, lại bận rộn với công việc của đại đội dân quân. Anh ta gần như không có thời gian qua lại với họ hàng thân thích, cho nên họ hàng ở đây không mấy quen thuộc với anh ta.

Lại thêm khí thế cá nhân của Dương Quốc Hữu quá mạnh, ngày thường anh ta lại có tính cách không thích cười, làm cho người ta cảm thấy không dễ hòa đồng. Giờ khắc này, cho dù anh ta có thu liễm khí tức, nhưng người như anh ta đã từng ra chiến trường cầm súng thật cùng với người bình thường vẫn là khác biệt rất lớn.

Nhất là hôm nay anh ta còn mặc quân phục, cả người dáng người rất cao lớn, khí chất anh tuấn dù muốn bỏ qua cũng khó có thể bỏ qua được. Phụ thuộc vào việc anh ta tùy ý tìm một chỗ ngồi thôi, mà anh ta đã có thể nhanh chóng trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.

Thấy bầu không khí trên bàn ăn có chút không đúng, chị dâu họ không dám hỏi tiểu bối như Dương Quốc Hữu ngồi chung bàn với trưởng bối có không phải phép hay không, vội vàng đi vào bếp mang cho Dương Quốc Hữu một cái chén và đôi đũa.

Thấy vậy, Dương Quốc Hựu cảm ơn chị dâu họ, bất quá anh ta cũng không có ý bỏ qua chủ đề vừa rồi, anh ta dùng ánh mắt sắc bén nhìn dượng út đối diện, dùng khớp ngón tay gõ gõ mặt bàn: "Nào, nói chuyện đi. "

Người dượng út bị điểm tên sắc mặt trông không được tốt lắm. Nói thật hắn ta có thể coi là người đã quen được người khác khen ngợi, đây vẫn là lần đầu tiên hắn ta gặp một người không khách khí như vậy. Tuy nhiên cho dù trong lòng hắn ta lúc này không vui như thế nào, khi đối mặt với Dương Quốc Hữu hắn ta cũng phải tránh mũi nhọn.

Ngay cả khi Dương Quốc Hữu đã xuất quân không còn như trước nữa, anh ta là người chỉ huy của đại đội dân quân cũng không thể quản được tới huyện thành. Nhưng Dương Quốc Hữu vừa mới xử lý một vụ án lớn, nếu không có gì xảy ra, anh ta có thể sẽ sớm được thăng chức. Cho dù sau này Dương Quốc Hữu có thăng chức ở đâu, người dân địa phương cũng sẽ nể mặt anh ta giúp đỡ anh ta một chút, càng huống chi ở thành phố bên cạnh, Dương Quốc Hữu còn có một chiến hữu đội trưởng nữa.

Những người như Dương Quốc Hữu có bản lĩnh có chiến công không phải là thứ mà những người như họ có thể dễ dàng đắc tội được. Đặc biệt là bây giờ đối phương tiền đồ vô lượng, ngay cả Trương Khâu Truyền người có một chút quan hệ cá nhân, cũng sẽ thấp hơn ba phân khi đối mặt với Dương Quốc Hữu.

Chú út Trương Khâu Truyền hắng giọng nói: "Cái đó... Quốc Hữu à, là mẹ con vô tình hiểu lầm chúng ta, dì út con và ta không có ác ý gì cả. Đây không phải là... mắt thấy Dương Từ cũng không còn nhỏ nữa, con trai mười bảy mười tám tuổi cũng đã đến lúc nói chuyện cưới vợ rồi. Bọn ta ở bên kia đúng lúc vừa quen biết một nhà, con gái nhà người ta tình cờ cũng nhìn trúng Dương Từ, vì vậy đã nhờ dì út ngươi làm bà mối giúp họ. "

Lưu Tiêm Diễm cũng vội vàng nói: "Đúng đấy, đúng đấy, trước đây khi Dương Từ lên huyện thành, nó đã hành hiệp trượng nghĩa làm chuyện tốt trên đường phố. Tình cờ khiến cô gái trong nhà đó phải lòng nó, kết quả là nghe ngóng được nó là người nhà bọn ta, ta thấy cô gái đó xinh xắn lại hào phóng nên đồng ý làm người trung gian giúp mai mối. Bọn ta vốn là có ý tốt, không ngờ mẹ của ngươi lại tức giận như vậy, hoàn toàn không muốn lắng nghe bọn ta nói chút nào. Đây không phải là... vô tình cãi nhau sao?"

Lưu Tiêm Mai sau khi nghe những lời đó lập tức chế nhạo: "Vậy thì ta đã nói rồi, tiểu Từ nhà ta còn nhỏ, không gấp chuyện xem mắt. Sao các ngươi cứ thuyết phục ta, còn mở miệng ngậm miệng đều nói là không ai muốn tiểu Từ, bây giờ có người để ý tới thì nhanh chóng định xuống đi. Còn khen con gái nhà người ta lên trời, nếu thật sự tốt đến vậy, với tích khí của hai vợ chồng ngươi, sớm đã kéo người ta về nhà mình giấu kỹ rồi, làm gì mà có chuyện tốt tính nói cho tiểu Từ nhà bọn ta chứ?"

Lưu Tiêm Diễm nghe thấy những lời này, liền nhịn không được mà không phục nói lại: "Dương Từ cũng không còn nhỏ nữa rồi, qua năm mới nó đã mười tám rồi. Dưới nông thôn đã sớm cưới vợ, mười tám xem mắt, mười chín kết hôn, đúng lúc hai mươi sinh con, đây chẳng phải là quá tốt sao, bọn ta cũng là có lòng tốt mà."

Lưu Tiêm Mai: "Đầu năm nay làm mai mối đều là ép mua ép bán sao? Ta đã nói không chỉ ba lần rồi, Dương gia bọn ta không muốn, bọn ta không muốn! Tốt như vậy vẫn là tự ngươi giữ lại đi, đúng lúc ngươi thích đối phương như vậy, sau này gả vào nhà cũng không cần lo lắng cãi vã rồi."

Vốn là Lưu Tiêm Mai lo lắng mang theo Dương Mộng Liên sẽ bị họ hàng bên mẹ nhớ thương tới, cho nên bà ấy mới không mang theo Dương Mộng Liên. Lại không nghĩ tới là Dương Mộng Liên không đến, họ liền quay đầu nhớ thương tới con trai út của bà.

Dương Từ mới mười sáu tuổi, vẫn còn là trẻ vị thành niên, mấy người bọn họ cũng không mở mắt ra xem. Bà đã từng nghe Dương Từ nói rằng cơ thể trẻ vị thành niên vẫn chưa phát triển hoàn thiện, không thích hợp để kết hôn sớm sinh con sớm. Những người này cũng không biết là đang nghĩ gì nữa, dù sao bọn họ chỉ là không muốn Dương Từ nhà bà sau này được sống tốt mà thôi.

Lưu Tiêm Diễm và Lưu Tiêm Mai đã quen cãi nhau rồi, nghe Lưu Tiêm Mai nói, bà ta không thể không tranh luận: "Dương Từ nhà các ngươi sao có thể so sánh với Vệ Vệ nhà bọn ta chứ? Vệ Vệ nhà bọn ta lớn lên đẹp trai như vậy còn là người trong huyện nữa, cho nên sau này sẽ không thiếu vợ tốt đâu, không giống như nhà các ngươi..."

Không đợi Lưu Tiêm Diễm nói xong, bà ta đã bị Trương Khâu Truyền đá mạnh một cái. Lưu Tiêm Diễm sửng sốt một lúc, vừa ngẩng đầu nhìn lên mới nhận ra rằng Dương Quốc Hữu vẫn còn ở đó. Không có cách, bà ta cùng Lưu Tiêm Mai từ nhỏ đã cãi nhau đến lớn, cãi nhau đã khắc vào trong xương bà ta rồi, nói ít đi một câu bà ta cũng cảm thấy không thoải mái trong lòng.

Không đợi Lưu Tiêm Mai nổi giận lần nữa, mợ hai người cầm được đồ tốt từ Lưu Tiêm Diễm, đã mỉm cười vừa rót một ly rượu để trước mặt Dương Quốc Hữu vừa như vô ý nói: "Thật ra dì út của ngươi cũng không có ý xấu gì đâu, Dương Từ đã mười tám cũng nên cưới vợ thôi. Thằng ba nhà các ngươi đã tính là kết hôn muộn rồi đấy, cũng không thể để tiểu Từ và tiểu Liên giống như vậy chứ. Ở nông thôn kết hôn muộn sẽ bị người ta cười chê đó, đặc biệt là nếu gia đình ngươi đều là những người có uy tín danh dự, kết hôn sớm sinh thêm mấy đứa con cho nhà đi."

Cậu hai Lưu nghe thấy vậy liền thay đổi sắc mặt, không ngờ rằng người vợ ngu ngốc của mình sẽ nhúng tay vào, ông không hài lòng và muốn ngăn cản người vợ ngu ngốc lại, liền nghe thấy Dương Quốc Hữu nói: "Tuổi kết hôn hợp pháp là nam 20 tuổi và nữ 18 tuổi. Dương Từ năm nay mới 16 tuổi, còn bốn năm tròn nữa là nó tròn 20 tuổi. Trước khi nó đủ 20 tuổi, ta sẽ không cho phép nó kết hôn."

Mợ hai nghe thấy lời này, nụ cười trên mặt hơi đông lại. Phần lớn người ở nông thôn không hiểu pháp luật, cộng với việc dân bất cử quan bất cứu*, nên thật sự là không có mấy người dựa theo tuổi pháp luật quy định, rất nhiều cô gái tuổi còn nhỏ mà đã sinh con rồi. Một cặp vợ chồng trẻ, cả hai đều chưa có thành niên nữa, chỉ biết học theo người lớn, sinh con đẻ cái, thực sự mà nói gia đình như vậy mà có thể hạnh phúc mới lạ đấy.

(*Dân bất cử quan bất cứu: Dù có hành vi sai phạm nhưng các bên không làm đơn yêu cầu cơ quan chức năng khởi tố thì cơ quan chức năng không truy cứu trách nhiệm hình sự)


Có lẽ là bởi vì bọn họ biết không thể thuyết phục được Dương Quốc Hữu, đồng thời trong lòng họ cũng có chút sợ hãi Dương Quốc Hữu, cho nên lần lượt chuyển chú ý đến trên người Lưu Tiêm Mai. Tuy nhiên, Lưu Tiêm Mai lại nổi cơn thịnh nộ, mới nói vài lời lại nhịn không được thấy phiền. Thấy dáng vẻ gào to của bà và Lưu Tiêm Diễm liền biết hai chị em họ sắp cãi nhau rồi.

Dương Gia Hữu người đến hóng chuyện với Dương Từ, không kiên nhẫn như Dương Quốc Hữu và Dương Từ, vì vậy anh ấy đã đứng dậy và nói: "Việc kết hôn của Dương Từ là việc của gia đình bọn ta, các ngươi có phải là quản quá rộng rồi không? Nếu như các ngươi cảm thấy Dương Từ không kết hôn sẽ khiến nhà các ngươi mất mặt, vậy sao này họ hàng hai bên đừng qua lại nữa, như vậy các ngươi cũng không cần phải lo lắng về việc bị coi là trò cười nữa rồi."

Sau khi Dương Gia Hữu đến đây, bởi vì một nhà dì út mà không ngừng nén giận. Cái tên Trương Vệ Hàn kia muốn đánh chủ ý lên người vợ mình, dì út và dượng út còn muốn bắt nạt mẹ anh ấy, thậm chí còn muốn can thiệp đến cuộc hôn nhân của em trai anh ấy. Ai có con mắt tinh tường đều có thể nhìn ra bọn họ đang có ý đồ xấu, không ngờ mợ hai vậy mà cũng làm càng chung với nhà bọn họ, Dương Gia Hữu cảm thấy hôm nay giống như một bàn cờ được sắp đặt sẵn, khiến anh ấy cảm thấy bất an đồng thời cũng cảm thấy nóng nảy.

Cái gì mà nói là quản quá rộng chứ? Mợ hai cảm thấy Dương Gia Hữu nói quá đáng, đây không phải là trước mặt cả nhà vả mặt bà ta sao? Bà ta không khỏi oan ức nhìn bà lão, cũng không thèm để ý nam nhân bên cạnh bà ta sắc mặt sớm đã chìm như nước: "Mẹ, mẹ xem nó nói lời gì kìa? Trưởng bối Dương gia đều là những người tốt, nó dựa vào cái gì mà làm chủ không qua lại chứ, nó đây là đem đại trưởng bối như mẹ để ở đâu chứ?"

Lúc này mợ hai tìm tới bà lão, là bởi vì bà ta biết bà lão là người coi trọng phép tắc nhất, cũng là người có uy vọng nhất trong gia đình. Vốn dĩ bà lão cũng cảm thấy Dương Gia Hữu quá đáng, sao có thể vì chuyện nhỏ như vậy mà liền không qua lại chứ, đây là không đặt bà vào trong mắt sao?

Nhưng không đợi bà lão tức giận, Dương Từ đã đi đến một cách đáng thương. Lúc trước bà lão rất thích nguyên chủ, bởi vì nguyên chủ rất giỏi giả bộ trước mặt bà, lại thêm nguyên chủ muốn kiếm chỗ tốt từ trên người bà lão, cho nên càng thêm dụng tâm đối với bà ngoại, điều này ngược lại mang lại rất nhiều tiện lợi cho Dương Từ.

Dương Từ ôm lấy cánh tay bà ngoại, tủi thân nói: "Bà ngoại, cháu vẫn còn nhỏ mà, cháu không muốn cưới vợ đâu. Dì út bọn họ thật quá đáng à, làm giống như là ép cưới vậy. Ông bà nội và bà ngoại cháu vẫn còn ở đây mà, cũng không đến lượt bọn họ lo lắng về điều đó."

Bà cụ vừa nhìn thấy Dương Từ, ánh mắt bất mãn dịu lại. Trước đây bà ấy khá thích Dương Từ, năm nay Dương Từ không chỉ cao lớn hơn mà còn nở nang, càng khiến người ta yêu thích hơn trước nữa. Bà vừa mỉm cười kéo Dương Từ ngồi cạnh mình, vừa nhìn Dương Từ bắt đầu mách lẻo với bà trước mặt mọi người.

"Bà ngoại, bà không cảm thấy kỳ quái sao? Dì dượng út khuyên con thì thôi đi, mợ hai cũng cùng họ khuyên con. Làm cho con sau này cũng không dám tới đây, luôn cảm thấy nếu hôm nay không đồng ý với bọn họ lập tức kết hôn, bọn họ liền muốn hợp sức lại làm gì con vậy."

Con người lúc này rất đơn giản, căn bản là không biết có mấy cái bạch liên hoa, nam trà xanh. Lúc này, nhìn thấy vẻ mặt tủi thân của Dương Từ, dáng vẻ như tiểu bạch hoa gặp phải chuyện tàn nhẫn vậy, những người có quan hệ tốt một chút với Dương Từ liền nhịn không được rồi.

Chị họ ba đứng lên trước, chị họ ba vừa mới nhận được quà của Dương Từ, quà lúc này còn ôm nóng nữa, cô ấy lập tức cười Dương Từ nói giúp: "Bà nội, bà xem kìa em họ bị dọa sợ rồi đó, sau này không dám đến chỗ của chúng ta nữa đâu. Dì út và dượng út của con cũng vậy, vốn là vì chuyện kết hôn, nhưng bây giờ lại làm thành kết thù vậy."

Chị dâu cả (họ) đem đồ ăn ra cũng nói: "Đúng vậy, kết hôn gì ấy, không phải đều là chuyện vui sao? Ầm ĩ như vậy, cho dù là kết hôn rồi, sợ là sau này cũng sẽ kết oán thôi."


Cậu hai Lưu cũng gật đầu, vừa trừng mắt nhìn vợ ông ta, vừa âm dương quái khí nói: "Em gái và em rể cũng quá gấp gáp rồi, làm gì mà lại ép mua ép bán như vậy chứ, người không biết còn cho rằng nhà các ngươi nhận lấy đồ tốt của người ta mới đi hại đứa cháu của mình đấy."

Lưu Tiêm Diễm nghe thấy vậy liền gấp lên: "Anh hai, anh đang nói cái gì vậy hả? Anh đây là đang muốn mạng của em sao, em là người như vậy trong mắt anh sao? Ai da, ta đây là tạo ra cái nghiệp gì vậy, ta là xuất phát từ ý tốt muốn..."

Không đợi Lưu Tiêm Diễm gào khóc lên, bà lão lập tức khiển trách: "Gào cái gì mà gào? Mới đầu năm mới, không muốn ở lại đây thì nhanh cút ra ngoài!"

Lưu Tiêm Diễm lập tức không dám kêu nữa, bà ta một mặt tủi thân đi ra ngoài cửa, trước khi ra ngoài còn hung hăng liếc nhìn Lưu Tiêm Mai một cái. Thấy vậy, Trương Khâu Truyền không còn cách nào khác là phải đi theo bà ta, ngoài mặt thì tỏ vẻ quan tâm đến bà ta nhưng thực chất sau khi hắn ta ra ngoài thì đã đá Lưu Tiêm Diễm một cái.

"Ngươi có phải là bị ngu không vậy? Chuyện đơn giản như vậy mà sao cứ cố cãi với bà ta vậy? Cãi nhau có ích lợi gì không? Chẳng những đắc tội với người ta, còn khiến người ta đề phòng. Ngươi nói xem có phải là ngươi óc heo không, ta còn hận không thể đánh chết ngươi đấy."

Lưu Tiêm Diễm nghe thấy vậy liền cảm thấy oan uổng vô cùng, bà ta thực sự đã kiềm chế tính khí của bản thân rồi, nhưng... con ngu Lưu Tiêm Mai đó thật sự quá phiền phức, mỗi câu đều nhắm vào trái tim bà ta mà chọc vào.

Còn có tên Dương Quốc Hữu kia, ngày thường bà ta muốn gặp hắn cũng không gặp được, sao cứ phải vào lúc không muốn gặp thì lại tới chứ, hôm nay bọn họ thật sự là xui xẻo chết đi được.

Thấy bà ta không dám nói nữa, Trương Khâu Truyền vừa cẩn thận quan sát hoàn cảnh xung quanh, vừa chỉ vào bà ta thấp giọng trách mắng: "Chút nữa quay trở lại, đừng nhắc tới chuyện của Dương Từ nữa, nếu như cô làm hỏng việc lớn của ta, khi trở về ta tuyệt đối sẽ đánh chết ngươi!"

Lưu Tiêm Diễm đã thay đổi thái độ hung hăng đối với Lưu Tiêm Mai, hứa với Trương Khâu Truyền: "Sẽ không đâu, sẽ không đâu, ta tuyệt đối sẽ không nhắc đến nữa đâu, tuyệt đối sẽ không nhắc đến."

.... ..

Có lẽ là bị bà lão dọa sợ rồi, sau đó cả nhà dì út trở nên thành thực hơn rất nhiều, ít nhất thì họ không còn làm mai phiền phức nữa. Nhưng Dương Từ lại ghi nhớ chuyện này, mơ hồ cảm thấy rằng nếu có điều gì đó bất thường xảy ra thì nhất định là có yêu quái, cả nhà người này nhất định là đang giở trò gì đó với anh.

Dương Từ vốn là muốn thăm dò Trương Vệ Hàn một chút, bởi vì đứa trẻ này thoạt nhìn đầu óc không có tốt lắm, kết quả là không đợi anh chủ động tiếp cận Trương Vệ Hàn, Dương Quốc Hữu đã đưa cả nhà anh về trước.

Nếu là trước đây nói thế nào thì cũng phải tới tối bọn họ mới rời đi, dù sao thì lâu lắm mới về một lần. Nhưng lần này mọi người ồn ào cãi nhau rất khó chịu, vì vậy họ nghe theo sự sắp xếp của Dương Quốc Hữu và về nhà sớm chút.

Dương Quốc Hữu đã chạy xe mô tô đến đây, Lưu Tiêm Mai ngồi ở ghế sau của Dương Quốc Hữu, Dương Từ ngồi ở ghế phụ bên cạnh xe. Hai chiếc xe đạp mà bọn họ lái với, Dương Gia Hữu và Vu Hân Tuyết mỗi người chạy một chiếc.

(Là loại xe Sidecar 3 bánh ấy, có cái ghế phụ bên cạnh ấy)

Một đường vội vã trở về, Dương Quốc Hữu để mẹ và em trai ở cửa thôn, nhìn chằm chằm vào em trai đẹp trai của mình, đột nhiên nói: "Mẹ, con trai ở bên ngoài cũng nên cẩn thận một chút đó, gần đây trong huyện thành xảy ra một vụ án mạng, nạn nhân là một cậu bé xinh đẹp."


Đồng chí Lưu Tiêm Mai, mẹ của cậu bé xinh đẹp, ngay lập tức ôm lấy Dương Từ với vẻ mặt kinh hoàng: "Cái gì, đây là có ý gì? Cái gì mà nạn nhân là bé trai? Sao ta nghe không hiểu gì cả?"

Dương Quốc Hữu không biết nên nói thế nào với mẹ anh ta nữa, mà liên quan đến thông tin của vụ án cần được giữ bí mật, nên đây là điều duy nhất mà anh ta có thể nhắc nhở: "Dù sao thì mẹ cũng nên nhìn chằm chằm nó đi, đặc biệt là phải tránh xa nhà dì út ra."

Lưu Tiêm Mai nghe thấy vậy liền trở nên lo lắng: "Ta đã nói rồi mà, ta đã nói mà, cái gã tên Trương đó rất kỳ lạ. Trước đây ta đã hỏi dì út các ngươi rồi, luôn cảm thấy bà ta có phải là bị bắt nạt rồi hay không? Ta cũng đã nói rằng trong nhà chúng ta có đại đội trưởng, cho dù bà ta gặp phải chuyện gì cũng có người có thể chống đỡ cho bà ta. Nhưng bà ta thì sao chứ, bà ta cho rằng là ta muốn hủy hoại cuộc sống tốt đẹp của bà ta, còn muốn ra tay đánh ta nữa... Tức chết ta mà..."

Thấy vậy, Dương Quốc Hữu bắt lấy tay mẹ mình, anh ta cảm thấy rằng mẹ mình đã làm đủ tốt rồi. Họ có quan hệ cãi nhau từ nhỏ đến lớn, những lúc mấu chốt vẫn nghĩ cho đối phương. Đáng tiếc không phải ai cũng biết trân trọng, rất nhiều người một khi kết hôn lập gia đình, trong mắt họ quan trọng nhất chính là gia đình nhỏ của mình, về phần tình cảm gia đình trước kia sẽ có phần lạnh nhạt đi một chút.

Dương Quốc Hữu bên kia còn rất nhiều việc phải làm nên đã giao nhiệm vụ khuyên Lưu Tiêm Mai cho Dương Từ. Vì vậy Dương Từ chỉ có thể vừa đi vừa khuyên mẹ mình, chỉ là không đợi hai mẹ con trở về nhà nữa, họ đã thấy có mấy người đang đuổi theo hai đứa bé nhỏ đang chạy.

Hai tiểu đậu đinh này một nam một nữ, gần như không mảnh vải che thân trong mùa đông lạnh giá, bị hai người bác gái trong thôn đuổi theo: "Ôi chao, ôi chao, các ngươi đừng chạy, đừng chạy, chúng ta không phải là người xấu, chỉ là... chỉ là muốn đưa đồ cho mấy ngươi mặc thôi..."

Dương Từ nhìn thấy một người bác gái trong đó mệt mỏi suýt chút nữa ngã dập mông, vội vàng bước tới đỡ lấy đối phương: "Bác ơi, các bác đang làm gì vậy? Hai đứa nhóc đó là con nhà ai vậy? Trời lạnh như vậy sao lại ở trần?"

Người bác gái đó nghe thấy vậy thở ra ngụm khí, hồi lâu mới chậm rãi trả lời: "Cái đó... Ta cũng không biết nữa, lúc ta đi nhặt củi ở trong khu rừng nhỏ đầu thôn nhìn thấy bọn nó. Hai đứa trẻ sắc mặt tái nhợt vì lạnh, cũng không biết từ đâu tới từ nữa, ta chỉ muốn tìm quần áo cho chúng mặc vào, mấy đứa nhóc còn nhỏ như vậy sẽ chết cóng mất thôi."

"Kết quả không ngờ đến là hai đứa trẻ này lại có tâm phòng bị nặng như vậy. Vừa nhìn thấy ta chúng đã chạy vào thôn, còn vừa chạy vừa la hét cầu cứu, người không biết còn tưởng ta là kẻ bắt cóc nữa. Càng bực mình hơn là... bọn nó cũng không cho người khác đến gần, cho dù đứa nhỏ kia sắp không ổn rồi cũng không cho chúng ta động vào."

Không đợi người bác gái còn lại đuổi theo đứa trẻ, người phụ trách tuần tra trong thôn đã đến, sau khi một số người lớn đuổi theo và chặn đứa trẻ lại, cuối cùng họ cũng bắt được hai tiểu đậu đinh này lại. Lúc đầu, hai đứa trẻ phản ứng rất dữ dội, chúng liên tục đấm đá vào nhóm người lớn, thậm chí bé gái còn muốn cắn người nữa.

Dương Từ sợ rằng hai đứa trẻ sẽ tùy tiện tấn công mọi người, cũng lo lắng mấy người kia không có kiên nhẫn sẽ làm tổn thương chúng, vì vậy anh đã lấy ra hai viên kẹo để cố gắng dỗ dành chúng. Kết quả là phản ứng của hai đứa trẻ rất kỳ lạ, chúng không vì đói mà cảm thấy thèm ăn kẹo, ngược lại nhìn chằm chằm vào Dương Từ với vẻ mặt phòng bị.

Dương Từ hơi sửng sốt khi nhìn thấy điều này, rồi bỏ viên kẹo trở lại túi. Hai đứa trẻ này không giống như người đến từ nông thôn, chẳng những rất cảnh giác mà còn dùng ánh mắt tàn nhẫn nhìn anh, cho nên lại càng không thể là con nhà bình thường được.

Dương Từ nhìn bọn nhóc và khẽ cau mày, anh không ồn ào như những người khác mà nói với giọng điệu rất ôn hòa: "Người này là dân quân đấy, dân quân cũng giống như giải phóng quân vậy, đều sẽ bảo vệ những người tốt người bình thường, bên cạnh thôn chúng ta chính là đại đội dân quân. Nếu các ngươi sợ hoặc không yên tâm, bọn ta có thể đưa các ngươi đến cục cảnh sát, các chú cảnh sát ở đó sẽ giúp các ngươi."

Nghe vậy, người em trai trong hai đứa nhóc nghe thấy vậy, chớp đôi mắt to của mình đột nhiên nói: "Cha, cha ở đây."

Ngay sau đó người chị gái lớn hơn chút nói một câu mà khiến cả đám người im lặng: "Cha của bọn ta là Dương Quốc Hữu, ông ấy là chỉ huy đại đội lớn nhất ở đây, mấy người xấu các ngươi đừng có nghĩ đến muốn bắt bọn ta!"

Lưu Tiêm Mai người rất thích nhắc đến cháu gái cháu trai: "Cái gì, cái gì? Các ngươi vừa mới nói cái gì?"

...

Dương Quốc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net