Chương 69

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 69

Cùng lúc đó ở phía bên kia, Lưu Tiêm Diễm người đã vắng nhà mấy ngày liền, vừa từ bên ngoài trở về, liền nhìn thấy Trương Khâu Truyền đang ngồi ở cửa phòng ngủ với vẻ mặt u ám. Lưu Tiêm Diễn vừa nhìn thấy hắn ta thì hoảng sợ, lo lắng rằng đối phương sẽ lại đánh bà ta như trước.

Mỗi khi Trương Khâu Truyền động tay với bà ta, hắn ta đều cố tình tránh mặt và chỉ đánh vào người bà ta, vì hắn ta lo lắng rằng mọi người sẽ biết việc bà ta bị đánh. Dù sao thì Lưu Tiêm Diễm cũng có một đứa cháu trai rất lợi hại, hắn ta không thể không kiêng nể gì cả như lúc còn trẻ được.

Kết quả khiến Lưu Tiêm Diễm không ngờ tới là Trương Khâu Truyền lúc này rõ ràng là rất tức giận, nhưng hắn ta không làm gì bà, ngược lại hắn ta còn bình tĩnh nói: "Tại sao bà lại bị Dương Quốc Hữu mang đi? Mấy ngày này bà không có nói bậy bạ gì đó chứ?"

Khi Lưu Tiêm Diễm bị Dương Quốc Hữu bắt đi, thì có người từ đại đội dân quân đã đến thông báo cho hắn ta. Khi đó phản ứng đầu tiên của hắn là sợ hãi, sợ Dương Quốc Hữu biết chuyện nên mới đột ngột mang Lưu Tiêm Diễm đi.

Nhưng rất nhanh hắn liền bình tĩnh lại, nếu như đối phương thật sự biết chuyện, người đầu tiên bị bắt đi phải là hắn ta mới đúng, không thể đi khắp nơi tìm Lưu Tiêm Diễm được. Dù sao thì với tính cách như vậy của Dương Quốc Hữu, nếu thật sự có bằng chứng gì đó, tuyệt đối sẽ không để cho hắn ta nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật được.

Sau khi nghĩ rõ được điều này, Trương Khâu Truyền không khỏi nhẹ nhõm một chút. Chỉ cần đối phương không có chứng cứ trực tiếp, đối phương căn bản không làm gì được hắn. Nhất là giữa bọn họ còn có Lưu Tiêm Diễm, mặc kệ Lưu Tiêm Diễm cùng Dương gia có quan hệ như thế nào, Lưu Tiêm Diễm dù sao cũng là dì út của Dương Quốc Hữu. Chính vì biết Dương Quốc Hữu không có bằng chứng phạm pháp của hắn ta, nên sau khi Lưu Tiêm Diễm bị bắt đi Trương Khâu Truyền cũng không vội vàng chạy trốn mà kiên nhẫn chờ đợi ở nhà.

Bởi vì trong lòng hắn ta biết rất rõ rằng nếu lúc này hắn ta không bình tĩnh lại mà cứ như vậy bỏ chạy, Dương Quốc Hữu sẽ có lý do hợp tác với cảnh sát để bắt hắn ta. Khi đó, bất luận Dương Quốc Hựu có chứng cứ hay không, anh ta và Cục cảnh sát đều sẽ có lý do để thẩm vấn hắn ta, cho nên vào lúc này hắn ta nhất định phải giữ vững mới được.

Lưu Tiêm Diễm nghe vậy trong lòng liền rõ, Trương Khâu Truyền cuối cùng cũng biết sợ rồi, sợ rằng bà ta sẽ vô tình tiết lộ điều gì đó với Dương Quốc Hữu, lúc này mới kìm nén sự tức giận của mình mà ở đây nói chuyện với bà ta. Thấy vậy, Lưu Tiêm Diễm thấy vậy thực sự rất muốn nắm thóp hắn ta một lần, cũng để tránh hắn ta suốt ngày nhớ thương đến đàn ông bên ngoài.

Lưu Tiêm Diễm: "Ta có thể nói gì chứ?"

Đáng tiếc Lưu Tiêm Diễm đã quá đề cao bản thân rồi, cũng đánh giá thấp sự vô liêm sỉ của Trương Khâu Truyền, bởi vì ngay khi bà ta muốn thừa nước đục thả câu, Trương Khâu Truyền đã mất đi sự kiên nhẫn trước đó, hắn ta đứng dậy và kéo bà ta vào phòng ngủ. Hành động của đối phương vẫn thô lỗ như mọi khi, thiếu chút nữa kéo Lưu Tiêm Diễm ngã xuống.

Lưu Tiêm Diễm kinh ngạc thốt lên: "Trương Khâu Truyền, ngươi đừng có quá đáng!"

Trương Khâu Truyền nghe vậy cười lạnh một tiếng, vươn tay túm lấy tóc của đối phương, vẻ mặt cực kỳ vặn vẹo. "Quá đáng? Ai trong chúng ta quá đáng đây hả?"

Khi Trương Khâu Truyền kéo bà ta vào phòng ngủ, Trương Vệ Hàn nghe thấy động tĩnh và mở cửa ra xem. Sau khi nghe thấy tiếng hét quen thuộc của mẹ, hắn ta chỉ khẽ nhíu mày rồi đóng cửa lại. Khi Trương Vệ Hàn còn nhỏ giống như hầu hết những đứa trẻ khác, hắn ta cũng đã vô cùng sợ hãi vì cha mẹ hắn đánh nhau. Nhưng đợi đến khi số lần họ cãi nhau nhiều hơn, lại thêm Lưu Tiêm Diễm dễ dàng tha thứ cho Trương Khâu Truyền, đến cả Trương Vệ Hàn cũng không muốn can thiệp vào việc của bà ta nữa.

Dù sao thì cho dù mỗi lần đánh có ác tới cỡ nào, Trương Khâu Truyền đều không thể đánh chết Lưu Tiêm Diễm được. Dù sao cho dù mỗi lần Lưu Tiêm Diễm thê thảm như thế nào, bà ta cũng đều không nỡ ly hôn với Trương Khâu Truyền. Trong hoàn cảnh như vậy, Trương Vệ Hàn không còn cách nào khác, đồng thời cũng không muốn trở thành một đứa con mồ côi, hắn ta nhìn họ đánh nhau nhiều năm như vậy với đôi mắt lạnh lùng, thậm chí có thể không chớp mắt.

Bên kia, Lưu Tiêm Diễm bị tát mạnh một bạt tay, bà ấy theo bản năng rụt cổ lại và nói: "Ông không thể đánh ta như vậy, sẽ bị Dương Quốc Hữu biết, bây giờ hắn ta đang nhìn chằm chằm ông đấy, ông còn không biết kiềm chế bản thân."


Trương Khâu Truyền cười khẩy: "Ta bị Dương Quốc Hữu nhắm tới, còn không phải do đứa ngu như ngươi sao? Nếu không phải ngươi làm không tốt, ta sẽ bị đối phương nhắm tới sao? Trước đây ta từng bước cẩn thận như vậy, nhưng không ngờ tới thời khắc mấu chốt lại bị một mình ngươi phá hỏng."

Hắn ta vừa nói vừa tát Lưu Tiêm Mai, ngoại trừ cú tát đầu tiên vào mặt bà ta, sau đó hắn ta không đánh vào mặt bà ta nữa mà toàn bộ đều đánh vào nơi không thể nhìn thấy.

"Trước đây ta đã giải thích với ngươi như thế nào, ta để ngươi rộng lượng chút đem tiền ra. Vẫn là ngươi nói với ta, tiểu tử Dương Từ kia rất hám tiền. Rõ ràng chỉ cần ngươi đưa thêm nhiều tiền, liền có thể để nó ngoan ngoãn đi theo, tại sao ngươi lại không muốn nghe lời?"

Lưu Tiêm Mai nghe thấy vậy đã bật khóc: "Ta còn không phải là vì muốn tiết kiệm hai trăm tệ cho ông cho cái nhà này sao. Bây giờ Vệ Vệ đã lớn rồi, số tiền trong nhà phải để dành cho nó cưới vợ, dựa vào cái gì mà đưa cho cái thằng yêu tinh lẳng lơ đó?"

Trương Khâu Truyền gần như bị bà ta chọc giận, hắn ta giơ tay lên định tát bà ta một cái, liền nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa. Bây giờ đã là ban đêm rồi, thời điểm này ít có người tìm tới cửa. Trương Khâu Truyền nháy mắt với Lưu Tiêm Diễm, ra hiệu cho Lưu Tiêm Diễm mở cửa kiểm tra tình hình.

Lưu Tiêm Diễm đáng thương đứng dậy khỏi mặt đất, xoa nửa khuôn mặt đỏ bừng của mình, sau đó theo ý của đối phương mở cửa ra. Lúc Lưu Tiêm Diễm mở cửa, bà ta liền đối diện với ánh mắt huênh hoang của Dương Từ. Vì vừa rồi bà ta mới bị đánh vì Dương Từ, nên vừa nhìn thấy anh, phản ứng đầu tiên của bà ta là muốn giơ tay tát anh một cái.

Nhưng Dương Từ sẽ không ngoan ngoãn đứng yên để bị đánh, anh không khách khí đưa tay ra chặn lại, sau đó vừa đi vào phòng vừa nói: "Dì út à, sao dì út lại nhiệt tình như vậy, mọi người đều là người một nhà không cần phải khách sáo vậy đâu."

Lưu Tiêm Diễm nghe thấy lời này tức giận đến mức lệch cả mũi, con mắt nào của anh nhìn thấy sự nhiệt tình của bà ta vậy, bây giờ bà ta chỉ mong Dương Từ mau biến đi xa chút. Đáng tiếc là Dương Từ đã đi vào phòng, Trương Khâu Truyền trong phòng ngủ đã nhìn thấy anh, vì vậy bà ta căn bản là không có cách nào để đuổi anh đi vào lúc này.

Khi Trương Khâu Truyền nhìn thấy Dương Từ, đôi mắt lạnh lùng của hắn ta khẽ lóe lên, sau đó hắn ta hăng hái sải bước về phía trước: "Ồ, khách quý, khách quý, tại sao ngươi lại chạy đến đây?"

Dương Từ cười và nói: "Mấy ngày trước khi ta tham gia kỳ thi tuyển sinh cấp ba, dì út liên tục mời ta đến làm khách. Lúc đó vì kỳ thi tuyển sinh cấp ba không muốn bị phân tâm, không còn cách nào khác đành phải từ chối lòng tốt của dì út. Hôm nay ta đến huyện thành đón chị dâu hai về nhà, ta nghĩ đến không có việc gì để làm, liền muốn đến thăm nhà dì út. Nói về điều này... Ta cũng đã nhiều năm không tới rồi, không nghĩ tới nhà của các ngươi vẫn như trong ký ức, tựa hồ... so với trước kia không có gì thay đổi cả."

Trong lòng ba người ở đây đều hiểu rõ, những lời này của Dương Từ cũng chỉ là nói trên mặt thôi, làm sao mà có thể gì chuyện này được, nhất định là vì chuyện khác mà đến. Chỉ là không đợi Trương Khâu Truyền và Lưu Tiêm Diễm chờ xem Dương Từ đang "bán thuốc gì trong hồ lô", Dương Từ đột nhiên hỏi họ: "Ủa? Trương Vệ Hàn đâu? Tại sao ta không thấy anh ấy?"

Đúng lúc Trương Vệ Hàn cũng nghe thấy động tĩnh, nghe thấy Dương Từ ở bên ngoài gọi tên hắn ta, liền một mặt không kiên nhẫn bước ra khỏi phòng. Ban đầu, hắn ta vì chuyện cha mẹ mình đánh nhau mà không vui, bây giờ hắn ta còn khó chịu hơn khi nhìn thấy Dương Từ, kẻ thù truyền kiếp của mình. Hắn ta hùng hổ đi về phía Dương Từ, nhìn Dương Từ rất không thiện cảm.

"Mày đến nhà bọn tao làm cái gì? Nhà bọn tao không hoan nghênh mày đến!"

Trương Vệ Hàn nói, cũng mặc kệ sắc mặt của cha mẹ mình, hắn ta muốn đẩy Dương Từ ra ngoài. Dương Từ dựa theo nguyên chủ, đang nghĩ nếu như nguyên chủ gặp phải tình huống như thế này sẽ đối xử với Trương Vệ Hàn, một người anh họ phiền phức như thế nào, liền bắt chước theo tính khí của nguyên chủ.

"Trương Vệ Hàn, ngươi nói chuyện khách khí với ta chút, ta không phải đến tìm ngươi đâu, là cha mẹ ngươi mời ta đến đây, ngươi không tin thì có thể hỏi họ."

Dương Từ nói rồi tránh cánh tay của Trương Vệ Hàn, trong quá trình này còn tiện tay đẩy đối phương một cái. Thấy vậy, Trương Vệ Hàn oa lý hoành* lập tức nổi giận, hai đứa trẻ mới lớn anh một câu tôi một câu suýt nữa đánh nhau ở trước cửa nhà.

(*Oa lý hoành: Ý chỉ những người ở nhà thì đối xử không ra gì với người thân, còn ra ngoài thì tỏ vẻ ngoan ngoãn, dễ thương. Tiếng Việt có từ nào hình dùng không ta bị bí từ mất tiêu rồi.)

Thấy vậy, Trương Khâu Truyền và Lưu Tiêm Diễm vội vàng tiến lên để tách họ ra. Hàng xóm bên cạnh nghe thấy tiếng động chạy ra, thấy hai người còn đang đánh nhau nên cũng tiến lên định khuyên can, nhất thời trong hành lang nhỏ gà bay chó chạy.

Vốn dĩ Lưu Tiêm Diễm còn muốn kéo giữ một bên, như vậy không chỉ có thể giúp Trương Vệ Hàn mà còn có thể nhân cơ hội này để trút giận. Nhưng Trương Khâu Truyền không vui, không phải vì ông ta không cảm thấy đau lòng cho Trương Vệ Hàn người con ruột của mình, mà vì ông ta biết chuyến thăm tối nay của Dương Từ rất kỳ lạ. Ông ta lo lắng rằng Dương Từ và Dương Quốc Hữu đã đào một cái hố cho ông ta, cũng không dám thực sự để Dương Từ chịu thiệt trước cửa nhà mình.

Nhưng Trương Khâu Truyền hết lòng bảo vệ Dương Từ, trong khi Trương Vệ Hàn bên kia không chỉ có một mình Lưu Tiêm Diễm, mà còn có bà nội Trương gia nghe tin chạy đến. Bản thân Trương Vệ Hàn không có nhiều sức chiến đấu, nhưng Lưu Tiêm Diễm và bà Trương không phải là người ăn chay, họ cào cấu với đôi mắt đỏ bừng.

Kết quả là vì Trương Khâu Truyền vẫn luôn bảo vệ Dương Từ, Dương Từ còn trốn sau lưng hắn ta như một con khỉ, rất chuyên nghiệp mà tìm một tấm khiên thịt cho mình. Dẫn đến là giữa lúc hỗn loạn, Trương Khâu Truyền không biết là bị ai cào vào mặt, hai mắt lập tức đỏ bừng vì tức giận.

Trò hề này kéo dài hơn nửa giờ, đợi đến khi Trương Khâu Truyền ổn định được tình hình thì nhìn thấy Dương Quốc Hữu và một dân quân đang oai vệ bước ra khỏi nhà của họ. Khi Trương Khâu Truyền nhìn thấy thứ trong tay Dương Quốc Hữu, khuôn mặt bị trầy xước của hắn ta lập tức u ám.

Xong đời rồi, xong đời rồi, lần này thực sự là xong đời rồi.

Về phần tại sao Trương Khâu Truyền lại giấu bằng chứng ở nhà, nguyên nhân chính vẫn là do hắn ta háo sắc không nỡ vứt bỏ nó, lại thêm nơi hắn ta giấu bằng chứng được giấu kín đến mức ngay cả Lưu Tiêm Diễm, người đã sống cùng hắn ta hơn hai mươi năm cũng không biết về nó. Hắn ta hoàn toàn không nghĩ đến là nơi hắn ta giấu đồ kỳ lạ như vậy, làm thế nào mà Dương Quốc Hữu có thể tìm thấy nó trong nửa giờ? Đáng tiếc là Dương Quốc Hữu không thể trả lời hắn ta, hắn ta cũng không thể biết được sự thật nữa.

Bởi vì Trương Khâu Truyền có liên quan đến vụ án hiếp dâm giết người, hơn nữa bằng chứng trực tiếp còn được giấu trong nhà, đó là những bức ảnh chụp các nạn nhân bị cưỡng hiếp giết hại của họ. Đúng vậy, bằng chứng trực tiếp nhất mà Dương Quốc Hữu đề cập là một nhóm khoảng hai mươi bức ảnh biến thái.

Sở dĩ họ nghi ngờ Trương Khâu Truyền là vì Trương Khâu Truyền cùng với tên tội phạm trước đó đã mua dung dịch rửa ảnh cùng một công ty, mà bản thân Trương Khâu Truyền còn biết rửa ảnh. Dương Quốc Hữu nhất quyết không bỏ qua bất kỳ điểm đáng ngờ nào, đã điều tra Trương Khâu Truyền trong một thời gian dài thông qua dung dịch rửa ảnh đó. Mãi đến khi vụ án kia đã kết thúc lâu như vậy rồi, quả thực là hao tổn tâm sức cuối cùng đã tìm thấy rất nhiều bằng chứng.

...

Đêm đó, Trương Khâu Truyền bị đưa đến Cục cảnh sát, những người còn lại trong Trương gia cũng bị bắt đi. Bởi vì không biết Trương gia có biết chuyện hay không, còn phải thông qua Cục cảnh sát điều tra cẩn thận mới làm rõ được.

Khi Dương Quốc Hữu bận rộn với vụ án của Trương gia, Dương Từ đã được đại đội dân quân đưa về nhà. Bởi vì tối hôm qua tình cảnh của Trương gia rất hỗn loạn, không chỉ Trương gia có rất đông người mà còn có những người xung quanh đến xem náo nhiệt, nên Dương Từ ít nhiều cũng tránh không được bị thương một chút.

Trên cổ tay, cổ và mặt của anh đều có vết trầy xước, mặc dù đã được bác sĩ sát trùng nhưng cơ thể anh trông vẫn rất thảm hại, ít nhất trong mắt Dương gia, anh đã chịu oan ức rất nhiều. Sau khi Dương Từ được Dương gia an ủi một lần, anh lại chạy đến trước mặt Tạ Nghiễn Thanh để xin an ủi, được Tạ Nghiễn Thanh chạm vào móng vuốt mới vui lên được.


Vào ngày thứ ba sau sự việc này, Lưu gia bên kia cũng mơ hồ nghe thấy chút tình huống. Dù không biết chính xác chuyện gì đã xảy ra nhưng vẫn nhờ anh họ cả chạy đến nhà một chuyến. Đúng lúc trước đó anh họ cả nhờ Dương Từ giúp mua đồ, Dương Từ nhân cơ hội này đưa đồ cho anh ấy.

Nhiều món đồ trang sức trên Taobao có giá rất rẻ, đặc biệt là khi Dương Từ mua những món đồ này đúng dịp lễ phụ nữ 8 tháng 3. Không chỉ có giá ưu đãi mà còn đủ loại hoạt động giảm giá. Dương Từ đã một hơi mua 200 tích phân đồ nữ trang. Sau đó còn mua một số mỹ phẩm, quần áo và một vài thứ lung tung.

Dương Từ đưa cho anh họ hai cái dây chun có hoa, hai chiếc kẹp tóc hình ngôi sao năm cánh, một chiếc băng đô nhựa bản rộng và một chiếc vòng tay bằng bạc. Cái vòng bạc được làm bằng bạc thật, là sau đó anh họ cả lại trả giá đặc biệt muốn cái này. Anh ấy không có bản lĩnh mua không được vòng tay bằng vàng, vì vậy anh ấy đã gom góp và vay mượn từ bạn bè của mình, mới miễn cưỡng gom góp đủ tiền mua cái vòng tay bằng bạc.

Cái vòng tay bằng bạc mà Dương Từ chọn giúp rất đẹp, kiểu dáng mang hơi hướng cổ xưa của Trung Quốc. Anh họ cả là người không có óc thẩm mỹ, cũng không biết đẹp là như thế nào, Dương Từ nói nhìn đẹp nên anh ấy cũng cảm thấy rất đẹp, cả người nhìn có chút ngốc nghếch.

Thấy vậy, Dương Từ có chút lo lắng và không khỏi nhắc nhở anh họ: "Đừng tặng tất cả mọi thứ cùng một lúc, mỗi năm hãy tặng một món, chị ấy sẽ cảm thấy anh đang quan tâm đến chị ấy. Ví dụ, nếu anh tặng một cái vòng tay vào ngày thất tịch, tốt nhất anh nên tìm thứ gì đó để gói lại, cũng không cần phải tinh xảo, chỉ cần dụng tâm là được."

Anh họ cũng không biết là có nghe hiểu hay không, sau khi hỏi thăm xong tình huống của Trương gia, liền mang theo những thứ kia rời đi. Anh ấy không làm theo ý của Dương Từ, đợi đến lễ thất tịch mới đưa cái vòng tay cho vợ, mà là đem mấy món đồ khác cất vào hộp giấu đi.

Anh đan một chiếc rổ to bằng lòng bàn tay từ tre mỏng, đặt chiếc vòng tay tinh xảo vào trong giỏ và phủ lên đó một lớp hoa dại có thể nhìn thấy khắp nơi ven đường. Mệt mỏi cả buổi chiều đợi đến khi làm xong mọi việc, anh ấy lén đặt cạnh gối của vợ.

Mãi đến tận đêm khi đi nghỉ ngơi, người chị dâu họ bận rộn cả ngày mới có thời gian về phòng. Mặc dù không phải đi làm chung mọi người nhưng rất nhiều việc nhà đều do cô ấy làm như là ngày ba bữa cơm cho cả đại gia đình, giặt quần áo, dọn dẹp vệ sinh, cho gà ăn, v.v. còn phải chăm sóc cho hai đứa con của cô.

Những ngày như thế này dài vô tận, người đàn ông trong nhà là một cục gỗ, một chút cũng không quan tâm đến những vất vả của một người làm con dâu như cô ấy, đôi khi cô ấy không khỏi cảm thấy tuyệt vọng. Nhưng ngay lúc lòng đầy chua xót muốn nằm xuống nghỉ ngơi, cô ấy nhìn thấy chiếc giỏ nhỏ bên cạnh chiếc gối bên giường.

Chị dâu họ cả nhìn giỏ hoa dại còn tưởng là do mấy đứa con mang đến, vừa định vứt bó hoa héo trong giỏ đi thì thấy trong giỏ có thứ gì đó sáng bóng. Chị dâu họ cả không khỏi hơi sửng sốt, sau đó đưa tay nhẹ nhàng đẩy ra, lúc này mới nhìn rõ bên trong là cái gì, hai mắt đỏ lên, tựa hồ hiểu ra cái gì.

Hôm nay là sinh nhật của cô ấy, rất nhiều năm qua người đàn ông của cô ấy đã không đón cùng cô ấy. Cô đã quen với nó rồi, thậm chí mãi đến giờ phút này cô ấy mới nhớ tới. Không nghĩ tới... Đối phương rốt cuộc vẫn nhớ tới, mặc dù anh ấy trước giờ không có nói ra, nhưng quả thực là vẫn luôn nhớ tới.

Khi người anh họ cả từ bên ngoài trở vào, thấy vợ mình ôm chặt chiếc vòng và khóc không ra hơi, anh ấy sợ hãi lao tới và ôm lấy cô: "Sao em lại khóc rồi? ta tặng quà cho em là muốn em vui mà, ta xin lỗi...Ta xin lỗi..."

Trước đây hai vợ chồng họ thiếu giao tiếp nên mối quan hệ tốt đẹp ban đầu có chút phai nhạt. Chắc vì tặng cái vòng này mà khóc có dịp hai vợ chồng ôm lấy nhau nói chuyện một lúc lâu, cũng chính lúc này anh họ mới biết vợ mình ở nhà vất vả như vậy, không phải chỉ lo cho gia đình nhỏ của mình mà còn phải lo cho cả đại gia đình, mấy đứa em trai em gái cũng thường xuyên sai khiến cô ấy, làm như cô ấy là người hầu cho cả nhà này vậy. Hơn nữa người trong nhà nhiều, chị em dâu cũng nhiều, con có rất nhiều con cháu, một đám người ở chung với nhau, giống như trạch đấu cổ đại vậy. Không chỉ là cuộc sống mệt mỏi, mà đến cả tâm lý và tinh thần cũng rất mệt.

Sau đó cũng không biết bọn họ lại nói cái gì nữa, vào ngày hôm sau người anh họ từ trước đến giờ luôn thật thà đần độn lại đề xuất với bà nội muốn phân gia. Lúc đầu, anh ấy còn cho rằng bà nội sẽ tức giận, dù sao thì rất nhiều người già không muốn nhìn thấy cảnh phân gia, nhưng thật bất ngờ, bà nội lại đồng ý.

Trong khi Lưu gia ầm ĩ phân gia thì Dương gia hôm nay cũng náo nhiệt không kém, nghe nói có người muốn mai mối với Dương gia, rất nhiều người nghe tin liền chạy đến Dương gia, đều muốn xem là nhà nào muốn làm mai với Dương gia?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net