Chương 74

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 74

Thời đại này không có đầu cơ bất động sản, cũng không có nhà phát triển như tương lai. Nhà ở trong huyện thành hoặc là nhà tự xây, hoặc là nhà cổ của mấy đơn vị chuyên môn*. Thời buổi này muốn mua nhà cũng không tiện như các thế hệ sau này, muốn mua nhà phải tự mình đi tìm kiếm khắp nơi.

(*Nhà ở cho các đơn vị chuyên môn: như là một ký túc xá cho mấy công nhân ngày nay ấy nhưng mà tốt hơn, là nơi mà công ty hoặc là cơ quan nhà nước xây lên cho nhân viên dùng để khen thưởng cho nhân viên (những năm 1980 bên Trung Quốc))

Hơn nữa, việc mua bán bị cấm ở mặt ngoài, chỉ có một số công nhân nhà máy hoặc giáo viên trường học vì nhu cầu công việc mới có thể mua được nhà ở huyện thành. Dương Từ và Dương Gia Hữu chạy quanh huyện mấy ngày, cuối cùng vẫn là nhờ gia đình của Điền Kiều Kiều tìm giúp, cuối cùng mới tìm được một vài ngôi nhà có người đang muốn bán.

Lúc đầu, họ không muốn bán căn nhà cho Dương Từ vì sợ rằng họ sẽ gặp nhiều rắc rối khác nếu bán nó cho một người nông dân. Sau đó, họ biết Dương Từ mua là để đến trường đi học, hơn nữa thành tích khi thi còn là đứng đầu toàn huyện, sau khi công xã cấp giấy chứng minh liên quan cho Dương Từ, họ mới nguyện ý bán căn nhà cho Dương Từ.

Bởi vì bọn họ muốn một căn nhà gần trường học, vị trí căn nhà cũng không thể quá hẻo lánh được, cho nên sau khi chọn đi chọn lại, chỉ còn lại hai căn nhà cũng không tệ. Một trong hai ngôi nhà này là một tòa nhà tập thể dựa vào bên đường, ngôi nhà còn lại là nơi ở của mấy đơn vị chuyên môn, nơi có nhiều người sống trong cùng một sân.

Nhà tập thể tương đối gần trường Nhất Trung. Đó là một căn hộ nhỏ hai phòng ngủ chỉ có hai phòng ngủ một phòng khách. Nấu ăn, giặt giũ, nhà vệ sinh, tắm rửa đều ở hành lang mỗi tầng, tầng một có bảy tám gia đình sinh sống. Sau đó là bảy tám hộ dùng chung bếp, nhà vệ sinh, v.v. Nói chung là ở rất bất tiện.

Hơn nữa, hành lang của nhà tập thể rất hẹp, bếp than của mỗi hộ gia đình đều được đặt trước cửa. Bếp lò thì càng đơn giản hơn, được làm bằng vài viên gạch, trên đó đặt một tấm gỗ làm thớt. Dưới thớt còn có than tổ ong chất đống, nhiều khi nơm nớp lo sợ bị trộm lấy mất than.

Còn nơi ở cho các đơn vị chuyên môn bên kia thì lớn hơn một chút, là một căn nhà có ba phòng ngủ, một phòng khách và một phòng tắm. Vị trí xa hơn một chút so với nhà tập thể, nhưng trong nhà rộng rãi hơn, còn có phòng tắm riêng, tương đối mà nói thì riêng tư tốt hơn.

Nhưng nhà này hơi đắt, vì hầu hết các huyện thành đều là nhà tập thể, những căn nhà cũng đều là hai phòng ngủ hoặc một phòng ngủ. Kiểu nhà dành cho đơn vị chuyên môn như thế này đều là các cán bộ sống, cho nên giá bán hơi đắt.

Bởi vì Dương Từ phải đưa chị gái của mình đi học cùng, con gái mà cùng sử dụng phòng tắm với người trong cả tầng nhà Dương Từ cảm thấy khó chịu trong lòng không quá yên tâm. Quả thực không phải là Dương Từ có tâm tiểu nhân, Dương Mộng Liên bây giờ nhìn đẹp hơn nhiều so với trước, trong thôn mọi người đều quen biết, không dám làm bậy gì, nhưng sống ở trong huyện một nơi không quen thuộc thì lại không chắc chắn được.

Cho nên so với căn nhà tập thể phía trước Dương Từ vẫn thích căn nhà sau hơn. Cho dù căn nhà phía sau rất đắt đỏ, có dốc hết số tiền ít ỏi của mình cũng không mua nổi, nhưng Dương Từ vẫn muốn mua căn nhà này, cùng lắm thì mượn anh chị một ít tiền để đắp vào, đợi đến khi anh mua nhà xong sẽ tìm cách trả lại.

Cuối cùng tiền mua nhà vẫn là Lưu Tiêm Mai trả, dù sao thì Dương Từ vẫn chưa phải là người lớn, ngay cả khi ngôi nhà được mua cũng sẽ đứng tên bà ấy, bà ấy không lo lắng về việc sau này đứa con trai út của mình sẽ quậy phá, vì vậy bà ấy đã đem hết tiền tiết kiệm trong nhiều năm ra, coi như là khoản đầu tư cho tương lai của Dương Từ.

Sau đó Dương Mãn Thương và Lưu Tiêm Mai đã giúp anh làm các thủ tục khác để mua nhà. Bởi vì mấy ngày này Dương Từ đang viết bản thảo, mãi cho đến sáng nay anh mới đến công xã để gửi bản thảo.

Có thể nói Dương Từ đã dành rất nhiều nỗ lực cho việc gửi bản thảo tờ báo này, thậm chí đến cả thời gian để thực hiện các thí nghiệm nhỏ anh cũng dùng luôn rồi. Anh vội vàng đăng báo để giành giải thưởng, mặc dù phí bản thảo cộng với tiền thưởng của giải thưởng, tổng cộng chỉ có 20 tệ mà thôi.

Nhưng hiện tại anh cần phải tích lũy chút danh tiếng, cũng là để sau này khi lên đại học, anh có thể làm cho lý lịch của mình đẹp hơn chút. Dù sao thì danh tiếng của Dương Từ trong quá khứ không được tốt lắm, để ngăn cản sau này bị người khác lợi dụng nó để bàn tán, anh phải bắt đầu xây dựng cơ sở vững chắc từ bây giờ.

Sau khi Dương Từ gửi bản thảo đi, vào buổi chiều anh đã cùng Dương Mộng Liên đến huyện thành. Khi hai chị em nhìn thấy ngôi nhà mới, mới phát hiện ra cha mẹ đã vì họ mà bỏ ra rất nhiều công sức. Bởi vì trong lúc một người bận rộn viết bản thảo, một người chăm chỉ học tập, cha mẹ đã sớm dọn dẹp nhà mới, mời người đến tu bổ từ trong ra ngoài. Mặc dù ngôi nhà trông vẫn còn rất tồi tàn nhưng nó sạch sẽ hơn nhiều so với nhà tập thể.

Cuối cùng ở thế giới này, anh đã có mái ấm của riêng mình, trong lòng Dương Từ không khỏi dâng trào cảm xúc. Đời trước, anh đã một mình bơ vơ cô đơn phấn đấu trong thành phố lớn. Sau này bởi vì cứu người mà xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nếu không phải gia đình mà cô gái anh cứu có lương tâm, đoán chừng thi thể của anh có chết trong nhà cũng không ai biết.

Giờ đây xuyên không đến một thế giới mới, ông trời không chỉ trả lại cho anh người mẹ đã mất mà còn hào phóng bù đắp cho anh phần tình thương của cha mà anh chưa từng được cảm nhận qua. Nhìn tổ ấm nhỏ của mình, Dương Từ muốn hát một bài trên đời này chỉ có cha mẹ là tốt (世上只有爹娘好 có bài này nha), bởi vì giờ đây anh cảm thấy mình như một báu vật vậy.

Những ngôi nhà thời thập niên 1970 hầu hết là nhà gạch trơ trọi, nhà khá hơn một chút sẽ được trát một lớp xi măng. Đối với những loại bột trét đó, mãi đến năm 1982 chúng mới được phát minh ra nên bột trét còn được gọi là bột trét 821.

Ngôi nhà mới của Dương Từ chỉ được sơn bằng lớp xi măng, không có bất kỳ đồ trang trí nào khác, ngôi nhà vẫn cũ kỹ nhưng Dương Từ và Dương Mộng Liên rất vui vẻ, cứ chạy tới chạy lui khắp nơi xem đồ đạc.

Thấy hai đứa trẻ rất thích, Dương Mãn Thương vừa ngồi xuống hớp một hớp nước vừa nhìn hai đứa cười nói: "Cũng là vì công việc của ta đã xong rồi, nếu không thì ta mới không có thời gian để lo những việc này đâu."

Dương Mộng Liên nghe vậy vội vàng đi đến trước mặt cha cô, vừa bóp vai vừa đấm lưng cho ông: "Vâng, vâng, cha là một người bận rộn. Nếu không phải vì đau lòng bọn con, làm sao mà cha sẽ rút ra thời gian để giúp bọn con làm mấy cái này chứ?"

Mùa trồng vội gặt vội cuối cùng đã kết thúc vài ngày trước, Dương Mãn Thương vốn là đã đến lúc nên nghỉ ngơi rồi. Kết quả bởi vì Dương Từ muốn mua một căn nhà trong huyện thành, ông ấy lại lo lắng con trai mình còn nhỏ tuổi sẽ bị bắt nạt nên đành phải cùng Lưu Tiêm Mai bận trước bận sau.

Thấy vậy Lưu Tiêm Mai khịt mũi, Dương Từ lập tức hiểu ra cũng tiến tới bóp vai cho bà: "Mẹ, mẹ quá tốt rồi, nếu không phải có mẹ vừa cho con mượn tiền vừa giúp con dọn dẹp, con trai của mẹ quá hạnh phúc rồi quá vui rồi."

Lưu Tiêm Mai cười mắng: "Biết ta đối xử tốt với con là được, chỉ cần sau này bớt gây phiền phức cho mẹ là được rồi"

Sau khi Dương Từ lặp đi lặp lại lời hứa, gia đình bốn người lại bận rộn cả một buổi chiều, Dương Mãn Thương rời đi cùng cô con gái nhỏ của mình. Dù sao thì ông ấy cũng là đại đội trưởng của đại đội, không thể rời thôn quá lâu, nếu không trong thôn sẽ dễ xảy ra phiền phức.

Về phần tại sao Dương Mộng Liên cũng phải quay lại, bởi vì cô ấy phải chuẩn bị thi vào trường Nhất Trung. Những người như cô ấy nửa đường đi dự thính, cần phải đến trường Nhất Trung trong huyện để tham gia kỳ thi tuyển sinh cách nửa tháng trước khi khai giảng.

Loại kỳ thi tuyển sinh đặc biệt này nghiêm ngặt hơn so với kỳ thi tuyển sinh trung học phổ thông, chỉ nhận vào những người xếp hạng phía trên có thành tích tốt nhất. Dương Mộng Liên muốn học cùng trường với em trai mình, kỳ nghỉ hè này đã định là phải bán mạng chiến đấu rồi.

May mà Dương Mộng Liên cũng không phải tự mình học đến chết, gần đây cô ấy đã đi theo Tạ Nghiễn Thanh và bà nội Tạ, có gì không hiểu đều có thể đi hỏi bọn họ. Với sự giúp đỡ của hai giáo viên siêu mạnh, Dương Mộng Liên cảm thấy việc học của mình dễ dàng hơn rất nhiều.

Đặc biệt là bà của Tạ Nghiễn Thanh, người già rất thích Dương Mộng Liên, cảm thấy Dương Mộng Liên lớn lên rất có phúc khí, có một cái miệng ngọt khiến người ta yêu thích. Cho nên bà ấy rất sẵn lòng mang cô ấy học cùng, thỉnh thoảng còn đích thân đến Dương gia dạy cô ấy học, điều này làm cho Dương Mộng Liên sinh ra lười biếng dùng mánh lới không chịu được.

Trong khi Dương Mộng Liên đang học tập chăm chỉ, Dương Từ và Lưu Tiêm Mai đã sống ở huyện thành trong vài ngày qua. Dương Từ mượn Dương Mãn Thương 200 tệ trước, sau đó anh mới bắt đầu mua sắm cho ngôi nhà mới của mình. Lúc mới mua căn nhà trống không, chỉ có một cái giường cũ nát, còn có rất nhiều thứ cần bổ sung, 200 tệ chắc là không đủ.

Đồ mà Dương Từ có thể mua từ Taobao thì anh sẽ mua từ Taobao, không thể mua từ Taobao, thì anh sẽ mua từ các huyện thành hoặc công xã. Giữa lúc đó anh hai đã tự mình đến một chuyến, giúp Dương Từ mua hai chiếc tủ quần áo đắt tiền nhất, điều này ngay lập tức giúp Dương Từ trút bỏ được rất nhiều gánh nặng.

Dương Từ mua một cái giường đôi và một cái giường sinh viên tầng trên tầng dưới từ một người quen trong công xã. Giường đôi là chuẩn bị cho anh, mặc kệ sau này anh có định cư ở huyện thành bọn họ hay không, anh một lòng muốn giường đôi vì muốn cầu vợ.

Đối với giường sinh viên hai tầng, Lưu Tiêm Mai đã giúp Dương Mộng Liên chọn chúng. Mặc dù chỉ có Dương Từ và Dương Mộng Liên sống cùng nhau, nhưng không có gì đảm bảo rằng sẽ có người đến sống trong nhà, có một cái giường tầng cũng có thể ở được một người.

Ngôi nhà họ mua là một căn nhà ba phòng ngủ, một cho Dương Từ, một cho Dương Mộng Liên, căn phòng còn lại Dương Từ định cải tạo thành nhà bếp. Như vậy họ không phải chen lấn với những người khác trong sân, cũng không phải lo lắng về việc để dụng cụ nhà bếp bên ngoài sẽ bị người khác đụng tới.

Không phải Dương Từ muốn trở nên khác thường, mà việc để đồ bên ngoài không chỉ mất vệ sinh mà nếu trời mưa hoặc có tuyết rơi, mọi người rất khó nấu nướng bên ngoài.

Hơn nữa nhà bọn họ không giống với những gia đình khác, anh và Dương Mộng Liên thường xuyên ở trường không ở nhà, không giống những gia đình khác trong sân có già có trẻ ở nhà, đồ đạc để ở bên ngoài nói không chừng sẽ có người lấy dùng.

Người nông thôn đều biết làm một chút công việc gạch ngói, việc Dương Từ sửa sang lại nhà bếp đều là người trong thôn giúp đỡ, cho mỗi người hai cân đường đỏ hai ngày liền hoàn thành.

Trước đây mọi người biết chuyện Dương Lăng Húc mua nhà, mọi người không khỏi hâm mộ ghen tị đối phương. Không ngờ chỉ vài ngày sau, liền thấy Dương Từ cũng mua một căn nhà, mà căn nhà đó còn rất hào phóng đứng dưới tên mẹ anh.

So sánh như này cho thấy rõ ràng rằng Dương Lăng Húc là lén mua căn nhà và Dương Từ thì trực tiếp cho mẹ mình đứng tên căn nhà. Khó trách Dương gia thiên vị thằng út như vậy, hai đứa con trai chênh lệch quá lớn.

Một bà lão trong thôn nghe vậy, không khỏi thầm nói: "Nếu như ta có hai đứa con trai như vậy, ta nhất định sẽ thiên vị đứa nhỏ hơn. Không nói đến sau này hai đứa có hiếu thuận hay không, chỉ dựa thái độ thẳng thắn vô tư như vậy của thằng nhỏ, tuyệt đối sẽ không bao giờ đối xử tệ với mẹ mình."

Những người khác cũng cảm thấy có lý, dù sao thì nếu Dương Từ bất hiếu với cha mẹ thì nhà của anh vẫn trong tay Lưu Tiêm Mai, chung quy thì cũng hơn thằng cả cái gì cũng không có.

Trong khi mọi người trong thôn đang bàn về chuyện này, Dương Từ cuối cùng đã làm xong phòng bếp. Vào ngày này, anh đi một vòng quanh chợ đen, bán những thứ dư thừa trong không gian, rồi mang những thứ mà anh đã mua từ Taobao vài ngày trước ra, giả vờ rằng anh mới mua từ bên ngoài về.

Dương Từ đã mua rất nhiều thứ trong hệ thống, một chiếc ghế sofa đôi nhỏ bằng sắt theo phong cách điền viên, hai băng ghế chạm khắc hình động vật bằng gỗ, hai chiếc đệm làm bằng miếng xốp, một chiếc gương soi toàn thân có thể gập lại, hai chiếc gương treo tường và một bộ đồ ăn đơn giản. Ngoài những mặt hàng đã đến, vẫn còn một số mặt hàng chưa đến, chẳng hạn như bộ khăn trải giường, đồ vệ sinh cá nhân, v.v.

Còn bàn ăn, ghế, bàn làm việc, giá sách đều do gia đình đặt làm riêng. Ngoài ra còn có một số vật dụng nhỏ như bình tráng men, ly trà, thớt, dao, v.v., đều do chị cả Dương Đại Hồng giúp đỡ chuẩn bị.

Đợi đến khi mọi thứ tương đối ổn thỏa rồi, Dương Từ mời gia đình đến ngôi nhà mới. Anh tự tay nấu một bàn tiệc mừng tân gia.

Nhìn thấy căn nhà trống trải được nhét đầy ắp, Lưu Tiêm Mai vốn là không thích căn nhà có diện tích nhỏ, đột nhiên cảm thấy căn nhà nhỏ như vậy ở cũng không tồi. Nhưng bà ấy chỉ là đang suy nghĩ mà thôi, so với hoàn cảnh đông đúc chật chội ở đây, bà vẫn thích khoảng sân riêng ở quê nhà, không thích chen chúc cùng một nhóm người xa lạ, luôn cảm thấy không gian nhỏ hẹp, không có gì thoải mái cả.

Sau bữa ăn này, Dương Từ dự định ở lại đây trước. Vì muốn kiếm chút tiền để trả lại tiền cho cha mẹ trước. Anh trước giờ không phải là một người vô ơn, anh nợ cha mẹ mình rất nhiều tiền, điều này thực sự rất không ổn.

Một ngày sau khi Dương Từ chính thức chuyển đến đây, có người sống cùng trong sân đã đến tìm. Có người đến đây cho chút đậu phộng cùng hạt dưa, có thể coi như kéo gần quan hệ hàng xóm, có người chỉ muốn xem náo nhiệt xem nhà mới chuyển đến là người như thế nào, còn có người cũng không biết nghĩ như thế nào mà đến cửa nhà người ta không đi vào cũng không chào hỏi chỉ đứng ở ngoài cửa nhìn thẳng vào phòng, dù sao cũng bị Dương Từ xem là bất lịch sự.

Dương Từ đã quen với việc ở nông thôn không đóng cửa nên chiều nay khi ra ngoài lấy nước, bởi vì nói chuyện với một bác trai một lúc. Khi anh quay lại thì thấy con của nhà nào đó chạy vào nhà anh, đứa trẻ đang nhón chân lấy những quả cam trên bàn. Không chỉ vậy trên ghế sofa trong nhà anh còn có dấu chân, có vẻ như là do đứa trẻ này giẫm lên.

Thấy vậy, Dương Từ không nói nên lời, nếu nó là một đứa trẻ ngoan dễ thương, Dương Từ nhất định sẽ sẵn sàng cho nó một quả cam. Nhưng đối mặt với những người lấy trộm đồ còn quậy phá nhà người khác như thế này, phản ứng đầu tiên của Dương Từ là cảm thấy chán ghét.

Không hỏi tự lấy chính là kẻ trộm, cho dù đối phương còn là một đứa trẻ, nhìn như vậy có thể thấy được cha mẹ của nó là người như thế nào. Dương Từ không quan tâm đến tiếng la hét của đứa bé, anh trực tiếp bế đứa bé ra ngoài, sau đó đóng sầm cửa lại.

Đối với chuyện này, mẹ của đứa trẻ thậm chí còn đi qua làm ầm lên. Đọ võ mồm Dương Từ chưa sợ ai bao giờ, mẹ của đối phương có hung tàn đến đâu cũng không thể so sánh với người trong thôn. Dù sao người trong huyện thành cũng muốn giữ thể diện, không thể cứ như vậy ngã xuống đất lăn lộn như bà Tiết.

Ngoài ra, Dương Từ còn là một đứa trẻ, không đợi người phụ nữ tiếp tục hung hăng mắng chửi, người phụ nữ đã bị một bác gái mắng: "Con ngươi như thế nào ngươi còn không biết sao, còn có gan tới cửa bắt nạt đứa trẻ nhà người ta, cũng không sợ làm ầm ĩ lớn lên cho cả sân này chê cười. Tục ngữ có câu nói rất hay ba tuổi thấy được dáng vẻ già, nếu ngươi không giáo dục cho tốt đứa con của mình, sau này lớn lên biến thành kẻ trộm ngươi sẽ hối hận đấy."

Người bác gái nói hộ Dương Từ là mẹ của một giám đốc nhà máy bia, bà cũng tính là có chút mặt mũi trong đại viện này. Người phụ nữ đó dám chỉ mặt Dương Từ mà chửi đổng, chỉ là dựa vào Dương Từ là một đứa trẻ không có quyền lực thế lực, nhưng bà ta không dám nói với bác gái này giống như thế. Lúc này, thấy nhiều người trong đại viện đã quay lại, bà ta chỉ biết nhìn Dương Từ mắng một câu xui xẻo rồi bế đứa trẻ đang khóc về nhà.

Sau khi hấy người phụ nữ bỏ đi, Dương Từ lập tức quay lại lấy vài quả cam để cảm ơn sự giúp đỡ hào phóng của bác gái. Điều kiện gia đình của bác gái này rất tốt, con cái trong nhà rất hiếu thảo, thực sự không thiếu đồ ăn thức uống.

Vốn là bác ấy không muốn nhận đồ của Dương Từ, nhưng sau đó thấy Dương Từ trông có vẻ hoạt bát nên không kìm được kéo Dương Từ vào nhà. Sau khi bác ấy nhận lấy mấy quả cam từ Dương Từ, bác ấy đã nhét cho Dương Từ một nắm kẹo vừng do bác ấy tự làm.

Nói về xã giao Dương Từ không bằng bác gái, cũng không có thời gian đẩy qua đẩy lại với đối phương nên đành ngại ngùng nhận lấy. Nghĩ sau này tìm cách trả lại, dù sao anh cũng sẽ không lợi dụng người già.

Sau đó, Dương Từ ở lại huyện bốn năm ngày, bán rất nhiều phụ kiện và đồ ăn ở chợ đen, bản thảo mà anh ta đã gửi trước đó cũng đã có tin tức rồi. Với bức thư được gửi lại, không chỉ có tiền mà còn có thư trả lời từ bộ phận biên tập của Hải thị.

Bản thảo của Dương Từ rất thú vị, tràn đầy những kỳ vọng tốt đẹp cho xã hội tương lai, đồng thời cũng phản ánh hoài bão cao cả của một chàng trai trẻ, bộ phận biên tập của Hải thị rất thích bản thảo của anh, sẽ đăng bài viết này của Dương Từ trong số tiếp theo của bài báo.

Bởi vì tờ báo này được phát cho mọi miền đất nước, nên dù sao nó cũng nổi tiếng trong nước. Đợi đến khi tờ báo đăng bài lên, nhiều người sẽ biết đến tên của Dương Từ, điều này sẽ rất hữu ích cho tương lai của một chàng trai trẻ như Dương Từ.

Sau khi Dương Từ nhận được khoản tiền thưởng này, cộng với số tiền anh kiếm được từ việc bán đồ trong vài ngày qua, anh gần như có thể trả lại tiền cho Dương Mãn Thương. Vì vậy, anh ở lại huyện thêm một ngày, liền vui vẻ cầm theo tiền trở về thôn.

Vào thời điểm này, vụ án của Trương Khâu Truyền đã lần lượt truyền đến nhiều thôn khác. Khi Dương Từ mang theo số tiền trở về thôn, anh thấy cả Lưu gia và Trương gia đều đã đến, đang khóc lóc và làm ồn ào trước cổng Dương gia.

Vì để bảo vệ danh tiếng của Dương Từ, Dương Quốc Hữu không nói với bên ngoài rằng Trương Khâu Truyền đã để mắt đến Dương Từ mà nói rằng là xử lý vụ việc theo pháp luật mới tìm ra hắn ta. Trương gia cảm thấy Dương Quốc Hữu là có mưu đồ, vụ án của chàng trai trẻ trước đó đã kết thúc từ lâu, căn bản là không ai phát hiện ra Trương Khâu Truyền có vấn đề gì, nhưng Dương Quốc Hữu nhất quyết kéo lấy Trương Khâu Truyền không buông, họ đều nghi ngờ là Dương Quốc Hữu lạm dụng chức quyền hãm hại Trương Khâu Truyền.

Dù sao thì trong mắt Trương gia, Trương Khâu Truyền chỗ nào cũng tốt. Cho dù hắn ta ở nhà bạo lực gia đình, cũng là lỗi của Lưu Tiêm Diễm, ai bảo bà ta bất tài, còn là một đứa chân lấm tay bùn. Một người đàn ông tốt như Trương Khâu Truyền sao lại có thể làm chuyện cưỡng hiếp nam nhân và giết người như vậy chứ, loại chuyện này đối với họ quá sức tưởng tượng.

Vì vậy Trương gia đã kéo theo Lưu gia cùng đến đây, muốn bắt ép Dương Quốc Hữu phải thả cả hai người họ ra. Lúc đầu Lưu gia không muốn tham gia chút nào, nhưng sau đó khi Lưu Tiêm DIễm được nhắc đến, ba đứa con của Lưu Tiêm Diễm cũng đến cửa cầu xin rồi, người Lưu gia không nhẫn tâm nên đã đi cùng.

Đương nhiên, mặc dù có rất nhiều người Lưu gia cùng đi, nhưng cũng không có mấy người chửi bới. Theo bọn họ thấy Dương Quốc Hữu ngay thẳng và sẽ không bao giờ làm mấy chuyện hãm hại này. Nhưng đồng thời họ cũng cảm thấy tính tình của Trương Khâu Truyền không giống loại người hiếp dâm đàn ông và giết người nên muốn xem trong đó có hiểu lầm gì không.

Dương Từ nhìn đám người Trương gia, bao gồm cả Trương Vệ Hàn và hai chị gái của hắn ta. Họ có thể được coi là vừa đấm vừa xoa cộng với bắt cóc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net