Chương 83

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 83

Chính ủy này thực sự không phải là đang khoác lác, đây là lần đầu tiên ông ấy tiếp xúc với kiểu xe mới này, ngoài việc lúc đầu hơi bỡ ngỡ, sau khi quen dần, liền thấy loại xe mới này có nhiều ưu điểm.

Bề ngoài của chiếc xe này có vẻ loè loẹt sặc sỡ, cứ nghĩ thân xe sẽ nặng hơn một chiếc xe jeep bình thường, nhưng thực tế lái nó lại nhẹ hơn nhiều so với những chiếc xe khác. Hơn nữa, xe này khởi động nhanh, đủ mã lực tốc độ cũng nhanh hơn, nếu không phải do thiếu lốp xe địa hình, lại thêm thời gian cải tạo xe mới có hạn, Dương Từ còn có thể làm cho tính năng xe tốt hơn nữa.

Đáng tiếc đây không phải là ở tương lai, còn rất nhiều thứ chưa có. Hơn nữa anh không có đủ tiền và thời gian, nếu không thì anh rất muốn tự mình mua một chiếc ô tô bỏ phế, sau đó chế tạo lại một chiếc ô tô cho gia đình mình sử dụng. Tuy nhiên, lý tưởng của Dương Từ rất đẹp, nhưng thực tế lại rất tàn khốc, rất nhiều chuyện không phải anh cứ nghĩ là được.

Chính ủy lái xe rất vui vẻ, lái xe chạy thẳng vào trong núi, khi quay lại mang theo một người. Người đó là lãnh đạo lớn của Dương Quốc Hữu, đối phương cũng có vẻ khá hài lòng với chiếc xe mới, sau khi xuống xe cứ đi vòng quanh xe: "Lợi hại nha, lợi hại nha, thật sự rất lợi hại."

Sau khi đối phương khen chiếc xe xong, anh ấy bắt đầu khen ngợi người làm, đầu tiên anh ấy kéo Dương Từ khen anh rất thông minh, sau đó lại kéo Dương Quốc Hữu không ngừng khen ngợi anh ấy. Mặc dù Dương Từ bọn họ dường như đã chi rất nhiều tiền, cũng dùng rất nhiều nhân tình khi cải tạo chiếc xe, nhưng so với việc mua một chiếc xe mới, số tiền và nhân tình đó chẳng là gì cả.

Vì đất nước thời đại này còn là một đất nước rất non trẻ. Những thứ như thiết bị điện gia dụng, ô tô và điện thoại đều là những tài nguyên rất khan hiếm, đôi khi cho dù có tiền cũng không thể mua được. Càng huống chi, thời đại này đại đa số mọi người đều nghèo, quân nhân thời đại này cũng nghèo, cho nên xe cũng là tài nguyên quan trọng đối với quân đội.

Đặc biệt, xe của Dương Từ còn tốt hơn những chiếc xe khác nên giá trị của chiếc xe mới do Dương Từ tạo ra sẽ càng cao hơn. Theo lý mà nói thì Dương Từ đã tiết kiệm rất nhiều tiền cho quân đội, quân đội nói như thế nào cũng phải cho anh một khoản tiền thưởng mới được. Nhưng trong thời đại này, không có nơi nào là không nghèo, lại thêm giải phóng quân có vất vả hay mệt mỏi đến đâu, thì cũng sẽ không lấy từng đồng từng cắc của người dân, lại ở trong thời đại đặc biệt làm việc chăm chỉ, cho nên tiền thưởng có thể đưa ra cũng không phải rất lớn.

Tất nhiên, cái "không phải rất nhiều" này, là đối với Dương Từ mà nói thôi. Bởi vì Dương Từ kiếm tiền luôn rất dễ dàng, khi tiêu tiền lại càng vung tay quá trán, thậm chí nói muốn mua nhà đã lập tức mua ngay một căn nhà. Cho nên mấy chục mấy trăm đối với anh là số tiền nhỏ, nhưng đối với người thời đại này lại là một khoản tiền rất lớn.

May mà mục đích chính của Dương Từ không phải là để nhận tiền thưởng. Mà là bởi vì anh hai mới nhậm chức, hi vọng thông qua công trạng của chiếc xe này, sau này để cho anh hai ở trong quân đội càng thuận lợi hơn, cho nên đối với số tiền thưởng cuối cùng cũng không có bất mãn gì. Mà anh có thể vì đất nước của mình mà đóng góp, cho dù cuối cùng là miễn phí anh cũng sẵn lòng.

Nếu không phải Dương Từ phải trở lại để đi học, người trong quân đội đều muốn giữ anh lại. Thiên tài như vậy quá hiếm có, nếu có thể ở trong quân đội của bọn họ, sau này còn phải lo không có xe để lái sao?

Hơn nữa, Dương Từ là một học bá tự học, nói không chừng để anh đọc thêm nhiều sách, với trí thông minh và năng lực của anh, có lẽ anh thậm chí có thể chế tạo được xe tăng. Vừa nghĩ đến Dương Từ rất có thể ngay cả xe tăng và máy bay cũng có thể chế tạo được, ngay cả Dương Quốc Hữu cũng không khỏi có chút choáng ngợp.

May mà Dương Quốc Hữu luôn là một người bình tĩnh tỉnh táo, anh ấy biết rằng ánh mắt của mình không thể thiển cận như vậy, không thể ngăn cản Dương Từ tiếp tục học tập. Dương Từ giờ đây có thể cải tạo một chiếc ô tô và thậm chí tự làm radio khi ở nhà. Nếu như để Dương Từ tiếp tục đi học, thậm chí cho phép anh vào đại học để nghiên cứu sâu thêm, có lẽ anh có thể tạo ra nhiều thứ hữu ích hơn trong tương lai. Ví dụ như máy bay, xe tăng mà Dương Quốc Hữu muốn và thậm chí là đủ loại công nghệ cao mà anh ấy không hiểu được.

Lúc này Dương Quốc Hữu mới chợt hiểu tại sao giáo viên lại nói kiến ​​thức là sức mạnh rồi. Từ trên người Dương Từ có thể thấy rõ điều đó, nếu Dương Từ không học giỏi và mỗi ngày đều thích đọc sách thì anh đã không thể giúp quân đội sửa chữa và cải tạo ô tô. Đây chính là sức mạnh của tri thức, cho dù Dương Từ chỉ có một người, nhưng vào thời điểm này, anh đáng giá hơn cả trăm người.

Sau khi ông chính ủy thử xe mới, lãnh đạo lớn cũng thử một chút, sau đó chính là khoảng thời gian của một đám tiểu chiến sĩ thử xe. Họ còn lái xe dữ hơn hai người lãnh đạo nữa, lần nào cũng có ba bốn người ngồi lên xe, thậm chí còn vì lái thử mà đánh nhau nữa, một đám người cứ lăn lộn đến tối mới trở về.

Buổi tối Dương Quốc Hữu đưa Dương Từ đến nhà của ông chính ủy để ăn tối. Vì xe mới nên ông chính ủy rất thích Dương Từ, trong bữa tối ông không ngừng khen ngợi Dương Từ, điều này khiến người vợ của chính ủy không khỏi ngạc nhiên. Dù sao thì tính tình của ông ấy như thế nào bà ấy là vợ đương nhiên là hiểu rõ hơn ai hết. Mặc dù ngày thường ông ấy trông rất hiền lành nhưng người mà thật sự lọt vào mắt ông ấy thì rất ít.

Vợ của chính ủy không biết nhiều về ô tô, cũng không biết rõ ý nghĩa việc cải tạo xe của Dương Từ. Nhưng sau khi trò chuyện với Dương Từ một lúc, bà ấy nhận ra rằng chàng trai trẻ này thực sự rất tốt. Anh không chỉ đẹp trai, cao ráo, tốt bụng đến cả giọng nói cũng rất hay.


Nếu không phải nhà họ không có con gái, bà ấy còn muốn làm mai cho Dương Từ nữa. Đáng tiếc nhà bọn họ sinh liền ba người con trai, ngoại trừ anh cả nhập ngũ, còn lại hai người một người thì trở thành bác sĩ, người còn lại chạy đến nông thôn làm thanh niên tri thức rồi. Người ngoài ai cũng ghen tị với việc bà có ba người con trai, nhưng cả ba người con trai đều không ở bên cạnh bà, nghĩ đến đây, trong lòng bà lại khó chịu.

Nhìn nụ cười tỏa nắng của Dương Từ lúc này, không hiểu sao bà bỗng thấy nhớ đứa con út của mình. Con trai út của bà lớn hơn Dương Từ không bao nhiêu, tính cách cũng hay cười đùa ồn ào, không biết sau khi xuống nông thôn có thích nghi được với cuộc sống ở đó hay không.

...

Dương Từ định ngày hôm sau sẽ lên đường, vốn dĩ anh đến để tiễn người, không ngờ lại chậm trễ hơn 20 ngày. Thấy sắp khai giảng rồi, nếu không đi, anh sẽ không kịp ngày khai giảng. Dù sao cũng là ngày đầu tiên lên cấp ba, cho dù thành tích tốt đến đâu, nếu không đi học đúng giờ, giáo viên cũng sẽ không thích cậu.

Mà anh đã đi xa lâu như vậy rồi, cũng không biết trong trong có xảy ra chuyện gì không. Mặc dù Dương Mộng Liên đã gọi điện cho Dương Quốc Hữu khi cô ấy vượt qua kỳ thi, nhưng cô ấy không nói nhiều về những gì đang diễn ra trong đại đội.

Dương Từ lo lắng rằng Ngụy Qúy Ngạn sẽ gây rắc rối, đồng thời cũng lo lắng Tạ Nghiễn Thanh như thế nào rồi. Cho nên cho dù quân đội cố gắng thuyết phục anh ở lại như thế nào, dù anh thích nơi đây đến mức nào, cuối cùng Dương Từ vẫn từ chối một cách phũ phàng.

Người không nỡ nhất khi Dương Từ rời đi là Điền Kiều Kiều, người mới vừa thích ứng với nơi này. Bởi vì khi cô ấy mới tới đây, rất nhiều người đều không quen biết không thân quen, lại bởi vì tính cách của cô ấy yểu điệu, cho nên có một ít vợ quân nhân không thích cô lắm, cho rằng cô có chút tiểu thư.

Trong thời đại ngày nay bị gắn mác tiểu thư, hơi không để ý một chút thì chính là một vấn đề rất nghiêm trọng. May mà cô không phải là người duy nhất đến đây, Dương Từ rất biết cách đối đãi dùng một số thứ nhỏ nhặt làm quà tặng, rất nhanh đã giúp cô thiết lập mối quan hệ tốt với mấy người vợ quân nhân trong khu nhà.

Ngoại trừ một số ít cá biệt ghen tị với Điền Kiều Kiều, nghe nói rằng một người trong số họ lúc đầu đã theo đuổi Dương Quốc Hữu, nhưng không đợi cô ta có thể ló mặt trước mặt Dương Quốc Hữu, Dương Quốc Hữu đã bị Lưu Tiêm Mai gọi về nhà.

Đối phương luôn cảm thấy rằng nếu Dương Quốc Hữu không trở về nhà, với vẻ đẹp năm đó của cô ta chắc chắn sẽ chinh phục được anh ấy. Cho nên khi Điền Kiều Kiều lần đầu tiên đến đây, cô ta đã không thể kìm chế được liền âm dương quái khí trước mặt Điền Kiều Kiều.

Tất nhiên, không có gì đảm bảo rằng mọi người sẽ hòa hợp với nhau ở mọi nơi. Ngoại trừ một số ít người khá rắc rối, hầu hết mọi người đều há miệng mắc quai, họ vẫn chăm sóc cho Điền Kiều Kiều, một người mới đến. Ngoài ra, Dương Quốc Hữu lại là một người cường thế trong quân đội, trong những tình huống bình thường, không ai dám tùy tiện trêu chọc cô ấy.

Bởi vì khoảng thời gian cô ấy mới đến đây, Dương Từ đã ở bên cạnh cô ấy cả ngày. Mặc dù bây giờ cô ấy đã thích nghi với nơi này, nhưng cô vẫn không quen với sự ra đi đột ngột của Dương Từ. Nhưng bây giờ cô ấy cũng chỉ là không quen mà thôi, dù sao cô ấy cũng từng là giáo viên ở trường cấp ba huyện, nơi có nhiều người và quan hệ giữa người với người cũng phức tạp hơn, cô ấy ở đó còn có thể như cá gặp nước, muốn sống quen thuộc ở đây cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

...

Dương Từ không để anh hai bận rộn tiễn mình, một mình chậm rãi đi vào thành phố. Sau đó, bởi vì vé tàu là buổi tối, anh thừa dịp không có việc gì liền đi mấy cái chợ đen, dùng tiền thưởng lãnh đạo lớn trao cho để mua rất nhiều thứ. Hầu hết trong số đó đều là đặc sản địa phương, cũng có nhiều món ăn vặt đặc sản địa phương và một số quần áo chỉ có ở các thành phố lớn.

Những thứ này đều là mua ở chợ đen, cho nên chỉ cần tiền không cần phiếu mua, hơn nữa giá cả cao hơn thị trường. Nhưng ngay cả như vậy, đợi đến sau khi Dương Từ mang nó về địa phương của họ, anh có thể bán nó với giá tốt trên chợ đen. Bởi vì hầu hết những gì Dương Từ mua đều là những đặc sản, nếu đặt ở địa phương thì không phải là hiếm có gì, nhưng đem đến thôn của Dương Từ bọn họ thì lại rất hiếm có.

Tục ngữ có câu, vật hiếm làm quý (đắt ra quế), bọn họ chỗ này không thiếu thì chỗ khác thiếu. Khi Dương Từ đem trở về bán qua một tay mà thôi, liền có thể lấy được gấp 2 3 lần tiền mua. Ngoài ra, Dương Từ còn có một không gian, không chỉ thuận tiện mà trên đường còn rất an toàn, tuyệt đối sẽ không bị người đi đường phát hiện ra.

Trên đường trở về, bởi vì chỉ có một mình Dương Từ, hơn nữa đồ đạc của anh đều bị nhét vào không gian, cho dù có trộm vặt anh cũng sẽ không để ý hắn, cho nên dọc đường cũng không có chuyện gì xảy ra.

Sau khi Dương Từ xuống tàu, anh liền phân từng đợt bán sạch hàng trong tay. Anh ở chợ đen quen biết được nhiều người, với sự giúp đỡ của những người này cùng nhau dọn sạch hàng hóa, chỉ mất chưa đầy ba ngày liền bán hết hàng. Tiền của anh cũng từ năm trăm biến thành một ngàn ba, đây còn là trong tình huống anh không muốn tăng giá, nếu như anh lòng dạ đen tối một chút phỏng chừng có thể kiếm được hơn hai vạn.

Dương Từ mang theo một số tiền khổng lồ mới, vui vẻ ngồi xe một đường về công xã, khi anh về đến nhà thì đã chín giờ. Dương Từ chỉ nói anh sẽ trở lại trong vài ngày này, nhưng anh không nói cho gia đình biết thời gian chính xác mà anh trở về. Vốn còn tưởng rằng anh về muộn như vậy, với thói quen của người nhà thì sớm đã đi ngủ rồi mới đúng.

Kết quả khiến Dương Từ không ngờ tới là khi anh từ bên ngoài trở về, anh thấy đèn trong sân vẫn sáng. Ngay lúc anh cảm thấy tràn đầy kinh ngạc, liền nghe thấy tiếng Liễu Tiêm Mai tức giận rống to trong sân: "Số tiền đó đều là tiền của nó, các ngươi tin thì tin không tin thì thôi, dù sao ban đầu cũng đã nói xong rồi, bây giờ các ngươi làm ầm ĩ lên cũng không có ích lợi gì."

Giọng nói chói tai của Tô Ấu Đình vang lên: "Mẹ, mẹ như vậy là quá thiên vị rồi. Nói như thế nào thì chồng con cũng là con trai của mẹ, dựa vào cái gì mà đồ tốt đều về tay Dương Từ hết chứ, bây giờ lại là mua một căn nhà trong huyện thành cho Dương Từ, hai người già các ngươi đều đem tiền mua quan tài cho nó rồi. Nếu như hôm nay chúng ta không nói rõ ràng, đợi đến sau này cha mẹ thật sự già yếu không đi được nữa, Dương Từ lại không nguyện ý trợ cấp cho hai ngươi, đến lúc đó chắc sẽ không lại rơi xuống đầu bọn con đi? Vốn dĩ... bọn con không muốn làm ầm ĩ lên đâu, cũng không phải nhớ thương gì đến tiền dưỡng lão của cha mẹ, nhưng sự việc này quá đáng lắm rồi, cha mẹ đã quá thiên vị Dương Từ rồi."

Vừa nghĩ đến nhà Dương Từ lớn hơn nhà của họ, còn là loại nhà chuyên dành cho cán bộ, trong lòng Tô Ấu Đình rất không hài lòng. Theo lý mà nói đều là con cả cấp tiền dưỡng lão cho cha mẹ, tiền của cha mẹ cũng nên đưa cho con cả. Nhưng Dương gia hoàn toàn trái ngược với những gia đình khác, bất kể là thứ gì đều giữ lại cho con út, hận không thể giao hết đồ đạc trong nhà cho anh.

Trước đây, Dương Lăng Húc cảm thấy Dương Từ còn trẻ, trước giờ không nghĩ đến việc giành đồ gì với Dương Từ. Nhưng Tô Ấu Đình chỉ cảm thấy đau lòng, cô ta không muốn chồng mình chịu tủi thân, cho nên sau khi nghe chuyện này, cô ta không nói một lời đã đưa chồng mình trở về. Cho dù chồng cô ta không muốn tranh giành, cô ta cũng phải thay hắn tranh giành một phen, đem những tủi thân trong lòng của hắn nói ra hết.

Lần này họ thực sự đã oan uổng cho cha mẹ rồi, mặc dù Dương Từ đã vay tiền từ gia đình để mua nhà, nhưng phần lớn trong số đó là tiền tiết kiệm của chính Dương Từ. Mà Dương Từ đã trả lại một phần, lần này sau khi Dương Từ trở về lại kiếm được rất nhiều tiền, anh liền có thể trả hết số tiền mà anh đã vay trước đó.

Còn một điều nữa là mặc dù ngôi nhà nói là mua cho Dương Từ nhưng nó lại được đặt dưới tên của Lưu Tiêm Mai. Với đà tiến lên không ngừng như hiện tại của Dương Từ, anh tuyệt đối sẽ không lưu lại huyện thành bọn họ, cuối cùng ngôi nhà còn không phải là cho người trong nhà sao?

Dương Mãn Thương nhìn Tô Ấu Đình hung hăng ép người, trước đây ông không thích cô con dâu cả này, ông luôn cảm thấy cô ta thích tranh quyền đoạt lợi, đến cả người nhà cũng coi như người ngoài mà tính toán. Ngay cả một chút chuyện nhỏ nhặt tầm thường cũng trở thành chuyện lớn trong miệng cô ta.

Lúc này thấy cô ta xúi giục con cả trở về ầm ĩ, Dương Mãn Thương không khỏi tức giận nhắm mắt lại: "Các ngươi không phải là lo bọn ta về già sẽ dựa vào các ngươi sao, như thế này đi, nếu như các ngươi lo lắng, vậy chúng ta cũng đoạn tuyệt đi. Đến lễ tết gì, hai vợ chồng các ngươi cũng đừng về nữa."

Dương Từ nghe đến đây cau mày, cũng mơ hồ đoán được đang xảy ra chuyện gì. Đoán chừng là Dương Lăng Húc nghe nói anh cũng đã mua một ngôi nhà, cảm thấy anh không có khả năng mua nhà, liền nghĩ rằng ngôi nhà của anh là do hai ông bà mua cho.

Mặc dù Dương Từ đã vay tiền của cha mẹ, nhưng anh đã sớm trả lại số tiền của mẹ rồi, bây giờ số tiền mà anh nợ cha mình cũng đã gom đủ rồi. Nếu hôm nay không có chuyện xảy ra, có lẽ hiện tại anh đã đưa nó cho cha mình rồi.

Lúc này, Dương Từ không khỏi đau đầu khi nghe thấy nhà anh cả đang làm loạn, anh thực sự không thích đấu với người nhà mình, cho dù anh đã không có quan hệ gì tới Dương Lăng Húc nữa, cho dù Dương Lăng Húc căn bản không phải là đối thủ của anh. Nhưng nếu hai anh em quay lưng lại với nhau, người đau khổ nhất cuối cùng vẫn là cha mẹ của anh.

Không đợi Dương Từ mở cửa bước vào, anh đã nghe thấy Dương Lăng Húc nói: "Cha, ý của chúng con không phải vậy, chúng con chỉ thấy khó hiểu, rõ ràng con ưu tú tốt hơn thằng tư, tại sao cha mẹ luôn thiên vị như vậy?"

Dương Mộng Liên người vẫn luôn im lặng nãy giờ nói: "Bởi vì anh chị thích tính toán chi li, bởi vì anh chị coi bọn ta như người ngoài. Lúc đầu, cha thực sự thích anh cả hơn, nhưng tiếc là sau khi anh cả kết hôn trong mắt chỉ có vợ, ngay cả khi có thứ gì ăn ngon đến cả mẹ ruột cũng phòng. Mẹ chúng ta khi còn trẻ đã vì chúng ta khổ cực nhiều như vậy, trước không nói đến việc mẹ không nỡ ăn đồ ngon, mẹ thân là một người mẹ nếu mẹ muốn ăn thì sao? Lúc này... vẫn là lúc mẹ vẫn khỏe mạnh, nếu sau này mẹ già đi..."

Không đợi Dương Mộng Liên nói xong, Dương Mãn Thương đã nói: "Quên đi, không nói rõ được với các ngươi, cứ làm như ta đã nói đi. Như vậy không chỉ các ngươi yên tâm, bọn ta cũng không phải bị các ngươi làm phiền lòng."

Dương Lăng Húc nghe vậy lắc đầu, ý định ban đầu của hắn ta không phải là cắt đứt quan hệ. Trong thời đại này nếu hắn ta đoạn tuyệt quan hệ rồi, chắc chắn sẽ bị người ta chỉ chỏ sau lưng. Nếu sau này hắn ta muốn được thăng chức, hôm nay tuyệt đối không được cắt đứt quan hệ như thế này.

Dương Lăng Húc: "Cha, mẹ, các người đừng ép con như vậy, con... Con không muốn đoạn tuyệt quan hệ, chỉ là con không phục..."

Khi Dương Từ bước vào sân, anh phát hiện mình chỉ mới đi một tháng, Dương Mãn Thương trong thoáng chốc liền già đi. Lúc này, Dương Mãn Thương và Lưu Tiêm Mai đang ngồi cạnh nhau, lưng không còn thẳng nữa.

Trong lòng Dương Từ biết rất rõ rằng cha mẹ anh không muốn đoạn tuyệt quan hệ với Dương Lăng Húc. Mặc dù Dương Lăng Húc hiện tại đã thay đổi và luôn khiến họ thất vọng buồn bã, nhưng với họ mà nói Dương Lăng Húc vẫn là đứa con của họ.

Chính vì có mối quan hệ của cha mẹ mà Dương Từ đã nhiều lần nhẫn nhịn Dương Lăng Húc. Bởi vì cho dù cuối cùng ai trong bọn họ giành chiến thắng, thì người bị giày vò vẫn luôn là cha mẹ trong nhà.

Dương Từ: "Đoạn tuyệt cũng được, chúng ta hãy viết một tờ tuyên bố ở đây đi, cho dù là ông bà hay cha mẹ, sau này em sẽ chăm sóc cho họ."

Dương Lăng Húc người vốn còn đang lo lắng, nghe vậy không khỏi sáng mắt lên. Nhưng sau khi hắn ta nhìn thấy Dương Từ, ánh sáng lập tức biến mất, hắn ta mới không tin rằng Dương Từ lại tốt như vậy.

Thấy vậy, Dương Từ cũng không nói nhảm với hắn ta nữa, trực tiếp tìm giấy bút bắt đầu viết. Đúng như Dương Lăng Húc tưởng tượng, Dương Từ quả thực không dễ nói chuyện như vậy. Bởi vì anh đã viết trên giấy rằng anh sẽ chăm sóc ông bà cha mẹ của mình, nhưng sau này một nhà của Dương Lăng Húc không thể tùy tiện quay lại thăm, đặc biệt là họ không được chọc giận người lớn trong nhà, nếu không thì điều đảm bảo trên mảnh giấy này sẽ hoàn toàn vô hiệu.

Dương Từ viết điều này không vì lý do gì khác ngoài việc muốn họ ít quay lại hơn, dù sao thì mỗi lần họ quay lại đều gây rắc rối, không chỉ khiến cha mẹ buồn mà cả những người còn lại trong gia đình cũng buồn. Dương Từ thậm chí không muốn nhìn thấy họ một chút nào, đối với anh mà nói tốt nhất là đến chết cũng không qua lại với nhau.

Lúc đầu, Dương Lăng Húc nghĩ rằng Dương Từ quá đáng, nhưng sau đó, lão bí thư đến xem, không khỏi âm dương quái khí nói: "Không có gì quá đáng cả, sau này nó sẽ chăm sóc tất cả những người lớn trong nhà. Hai người nên nghỉ ngơi bớt làm phiền lại. Nói thật cha mẹ các ngươi cũng rất tốt rồi, từ nhỏ đến lớn các ngươi chưa bao giờ thiếu ăn thiếu mặc, nhiều con như vậy đều được đi học. Nếu như bọn họ thật sự thiên vị thì ngay từ đầu đã không nên đưa các ngươi đi học, dù sao thì mười năm trước và hoàn cảnh bây giờ không giống nhau."

Mười năm trước, vào những năm 1960, thời đó người ta còn có thể chết đói, vậy mà trong hoàn cảnh như vậy, mấy đứa con Dương gia đều được đi học, không biết hai vợ chồng đã chịu cực khổ bao nhiêu, mới có thể nuôi nấng nhiều đứa con như vậy.

Dương Lăng Húc là một người thích giữ thể diện, hắn ta có thể ngang ngược một chút trước mặt người nhà mình, nhưng hắn ta không thể làm điều đó trước mặt người ngoài. Hắn ta đỏ mặt trước những lời của lão bí thư, đến cuối cùng khi ký tên đều là Tô Ấu Đình ký.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net