Chương 86

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 86

Dương Từ luôn biết rằng mình có một thể chất đặc biệt, như thể anh đi đến đâu đều có thể đem đến một chút rắc rối vậy. Nhưng bởi vì kết quả mỗi lần, anh đều sẽ gián tiếp hoặc trực tiếp giúp đỡ một số người, cho nên anh không đặc biệt ghét loại thể chất này. Dương Từ nghĩ thông suốt điều này cũng không làm phiền anh lâu, liền nghiêm túc bắt đầu nghiên cứu những dòng điện này.

Ngay khi Dương Từ nghiên cứu âm thanh này sắp bị ám ảnh, Dương Mộng Liên, người đã trở về quê nhà trong kỳ nghỉ, đã quay lại. Vừa bước vào đại viện, cô đã thấy em trai mình đang ngồi xổm trong góc, không biết đang làm gì. Dương Mộng Liên đang xách rất nhiều đồ trên tay, không khỏi sải bước về phía Dương Từ.

Dương Mộng Liên: "Em ngồi xổm ở đây làm gì vậy? Kỳ kỳ quái quái."

Dương Từ nghe vậy ngẩng đầu lên, thì dùng thủ thế im lặng với chị hai, Dương Mộng Liên thấy vậy liền ngoan ngoãn im miệng. Vì vậy, hai chị em cùng nhau ngồi xổm ở đó, cứ ngồi lắng nghe âm thanh dòng điện kỳ ​​lạ đó một lúc lâu.

Dương Mộng Liên thực sự không hiểu dòng điện kỳ ​​lạ này là gì, cô kìm nén hồi lâu, không nhịn được hỏi: "Chúng ta rốt cuộc là đang nghe gì vậy? Không phải chỉ là tín hiệu kém, không bắt được đài thôi sao?"

Lúc này Dương Từ vẫn đang cầm radio để mò, hoàn toàn không để ý đến lời chị hai nói. Nhìn thấy dáng vẻ của Dương Từ, Dương Mộng Liên biết rằng anh lại nhập định rồi, cô ấy đành phải tự mình xách đồ về nhà thôi.

Kể từ khi họ bắt đầu học cấp ba, Dương Mộng Liên cảm thấy rằng Dương Từ đã thay đổi rất nhiều, cũng không biết đang học gì mỗi ngày, rõ ràng là cô ấy cao hơn đối phương một lớp, nhưng phần lớn thời gian đều là do Dương Từ người dạy kèm cho cô.

Điều đáng sợ hơn không phải là điều này, mà là cách Dương Từ giải thích bài cho cô ấy, càng đơn giản hơn nhiều so với cách mà giáo viên giải thích cho cô ấy. Đôi khi cô ấy cảm thấy rằng học ở nhà còn tốt hơn là đến trường, một mình Dương Từ có thể làm tất cả giáo viên của cô ấy.

Thật không may, hầu hết thời gian Dương Từ đều rất bận rộn, anh chỉ dạy kèm cô vào thứ bảy, còn dạy anh ba sửa xe vào chủ nhật. Giống như kỳ thi giữa kỳ này, phản ứng đầu tiên của hầu hết học sinh khi cuối cùng cũng được nghỉ lễ là chạy về nhà. Nhưng Dương Từ thì khác, anh thà đọc đủ loại sách cũng không muốn lãng phí thời gian chạy về nhà.

Dương Từ không về, cũng không phải là anh không muốn về nhà. Mà là anh lên kế hoạch nhân lúc cha mẹ anh còn trẻ học thì học mọi thứ anh có thể học. Khi cha mẹ anh già đi, anh cũng gần như đã đạt được một số thành tựu rồi. Khi đó anh có năng lực rồi có thể mang cả người nhà đến ở bên cạnh mình, không lo không có nhà to để ở, cũng không lo tiêu xài đắt đỏ ở thành phố lớn, cả gia đình sống với nhau hạnh phúc.

Chính vì Dương Từ không thường xuyên về nhà nên anh ba đã chạy đến sống với anh một tuần một ngày để học cách sửa chữa ô tô. Ngày anh ba đến sống, tình cờ là lúc Dương Mộng Liên về nhà vào hai ngày cuối tuần. Anh ba mỗi lần đến đây đều mang theo rất nhiều thứ, bao gồm khẩu phần ăn của Dương Từ và Dương Mộng Liên, rau trồng trong nhà, còn có một ít trứng và thịt không dễ mua được ở đây.

Để dạy anh ba cách sửa chữa ô tô, Dương Từ đã đặc biệt mua rất nhiều sách về sửa chữa ô tô từ Taobao. Bởi vì những mẫu xe trong những cuốn sách đó không hoàn toàn giống với những mẫu xe ở thời đại này, nên Dương Từ sẽ tự mình vẽ một số sơ đồ cấu trúc. Kết hợp các mô hình ô tô mini do Dương Từ làm và bản thân Dương Gia Hữu đã rất chăm chỉ học tập nên dù chỉ học từ Dương Từ một tuần một ngày nhưng tiến độ học tập của Dương Gia Hữu vẫn tiến lên đều đặn.

Bây giờ điều khiến Dương Từ rất áy náy chính là mỗi ngày anh phải đọc quá nhiều sách nên không có thời gian làm việc nhà, việc nhà đều dồn lên người Dương Mộng Liên.

Ngoài nhiệm vụ học tập ở trường trung học, Dương Từ còn nhận công việc do Tô Tình Nhạc giới thiệu, mỗi tháng anh đều phải viết hai bản thảo. Ngoài hai bản thảo mỗi tháng, Dương Từ còn phải dạy kèm bài tập về nhà cho Dương Mộng Liên, dạy Dương Gia Hữu kỹ năng sửa chữa ô tô, phải xem trước sách của khoa kỹ thuật của trường đại học, còn phải ôn tập lại một lần các kiến thức về chuyên ngành mà anh đã học ở đời trước, liên quan đến khoa học và công nghệ thông tin. Ngoài ra còn có môn phụ, nhóm sở thích, môn tự chọn của đời trước, v.v.. Anh cũng sẽ học lại những môn này.

Nếu không phải có vợ tương lai treo trước mặt, anh lo rằng thân hình của mình thay đổi vợ sẽ không cần mình nữa, chắc anh đã bỏ chạy bộ buổi sáng lâu rồi. Trong hoàn cảnh bận rộn như vậy, Dương Từ thực sự không có nhiều thời gian để làm việc nhà.

Tuy nói thời đại này phần lớn là trọng nam khinh nữ, rất nhiều nam nhân ở độ tuổi của anh không làm việc nhà, nhưng anh lại không phải sinh ra lớn lên ở thời đại này, cũng không thể chỉ vì có lợi cho mình mà an tâm hưởng thụ phúc lợi giới tính. Dù sao thì người mà anh bóc lột chính là chị gái mình, người mà anh bắt nạt là những người thân yêu thương chiều chuộng anh.

Tuy nhiên, vì Dương Từ thực sự không có thuật phân thân, lại thêm bây giờ không được phép tìm bảo mẫu riêng. Để ngăn Dương Mộng Liên hình thành thói quen đảm đương việc nhà chỉ vì bản thân là con gái, sau khi thương lượng với cô ấy Dương Từ sẽ trả tiền cho cô ấy hàng tháng.

Anh không làm việc thì không thể nằm không hưởng lợi, dù là của chị em ruột thịt, đôi khi cũng phải phân biệt rạch ròi. Ban đầu, vì chuyện này mà Dương Mộng Liên còn cảm thấy em trai xa lạ với mình, sau đó, sau khi Dương Từ giải thích rất nhiều với cô, Dương Mộng Liên nói không lại chỉ đành phải tạm thời chấp nhận.

Phí bản thảo hàng tháng của Dương Từ là 5 tệ, vì vậy Dương Mộng Liên được cấp 5 tệ mỗi tháng, đây là một số tiền rất lớn đối với Dương Mộng Liên. Dù sao thì những công nhân kỹ thuật đó chỉ mới kiếm được 50 tệ một tháng. Cô ấy chỉ là giặt quần áo nấu ăn mà thôi, cô gái nào ở nông thôn mà không làm những việc này, một tháng được 5 tệ, cũng khá tốt rồi.

Tất nhiên, bề ngoài thì là Dương Mộng Liên nhận tiền lương, nhưng trong lòng cô ấy không muốn tiêu tiền của em trai mình. Theo Dương Mộng Liên mà nói, việc em trai cô ấy giúp cô ấy làm bài tập về nhà đã có thể bù đắp cho việc cô ấy làm việc nhà rồi. Dù sao thì không có nhiều giáo viên lợi hại như Dương Từ, nếu mà đặt ở địa phương khác thì chắc là có tiền cũng mời không được, nói đến vẫn là người làm chị như cô đang chiếm lợi lớn rồi, cho nên lại càng không thể lấy tiền từ Dương Từ.

Về phần tại sao sau đó cô ấy lại đồng ý, đó là bởi vì cô ấy nói không lại Dương Từ. Ngoài ra, Dương Từ còn tiêu tiền rất phung phí, đầu tiên là một hơi mua một căn nhà, gần đây lại nghiện đến đủ loại bãi phế liệu, sau đó chi rất nhiều tiền để mua các loại phụ kiện bỏ đi mang về, Dương Mộng Liên không khỏi bắt đầu lo lắng cho anh.

Con trai đều phải cưới vợ, vợ của anh còn chưa bắt đầu kiếm nữa, dựa vào cái điệu bộ tiêu tiền hiện tại của anh căn bản là không thể tiết kiệm tiền được. Cho nên Dương Mộng Liên muốn giúp anh tiết kiệm trước, để tránh sau này khi anh cưới vợ lại không có tiền, lúc đó người ta sẽ cho rằng anh không coi trọng đối phương.

Dương Từ hoàn toàn không biết suy nghĩ của Dương Mộng Liên, nếu anh biết chắc chắn sẽ dở khóc dở cười, nhưng chắc chắn vẫn là càng cảm động hơn. Bởi vì khi anh đang cố gắng hết sức để nghĩ cho cô ấy, thì chị gái Dương Mộng Liên này cũng đang nghĩ cho anh.

...

Khi Dương Mộng Liên cầm theo đồ đạc trở về đi nấu cơm, Dương Từ lại ngồi xổm ở đó thêm nửa giờ, rồi vội vã ôm máy radio bỏ đi. Thấy vậy chủ nhiệm Tăng giám thị* của Nhất Trung, vốn muốn đi qua chúc mừng Dương Từ trước, nhưng khi thấy bóng dáng Dương Từ biến mất nhanh như gió, ông chỉ đành quay người đi về phía Dương gia.

(*年级主任: Chủ nhiệm khóa, thấy chức năng và nhiệm vụ giống với giám thị nên mình dịch là giám thị nha, khi nào thấy cấn cấn thì dịch lại)


Lúc này trong Dương gia chỉ có một mình Dương Mộng Liên, chủ nhiệm Tăng đứng ở cửa nói với cô vài câu: "Kỳ thi giữa kỳ lần này em trai em đã làm rất tốt, vẫn ổn định giành được hạng nhất. Thành thích của em chắc cũng thi tốt đó, giáo viên chủ nhiệm của em còn khen ngợi em với ta."

Dương Mộng Liên nghe vậy bỗng cay đắng trong lòng, đây là chỗ không tốt khi có đứa em trai là học bá, đó chúng là mọi người đều thích so sánh với cô ấy. Mặc dù thành thích của cô ấy đã thuộc loại tốt trong khối rồi, nhưng mọi người luôn cảm thấy cô ấy có một người em trai như Dương Từ, thành tích của cô ấy vẫn còn chỗ để tiến lên.

May mà Dương Mộng Liên cũng không nghĩ quá nhiều, lại thêm thỉnh thoảng Dương Từ luôn dạy kèm cho cô, cô ấy dần nhận ra niềm vui của việc học. Đó là cảm giác mà cô, một học tra trong quá khứ, hoàn toàn không thể hiểu được.

Dương Mộng Liên vừa lau tay vừa mỉm cười bước ra khỏi cửa: "Nó vẫn luôn học tập ổn định, không giống như em luôn bị phân tâm."

Chủ nhiệm Tăng: "Không sao, không sao, em cũng rất cố gắng rồi. Em trước đây đã từng nghỉ học, lại đi học một lần nữa còn có thể thi tốt như vậy đã là rất hiếm rồi. Không thể vì em trai mình giỏi hơn mà tạo áp lực quá lớn cho bản thân được."

Khi chủ nhiệm Tăng nói đến đây, ông ấy nghĩ đến việc Dương Từ chạy ra ngoài, không kìm lòng được hỏi: "Đúng rồi, Dương Từ đã đi đâu đấy? Ta vừa mới thấy nó chạy ra ngoài, trong lòng... hình như còn đang ôm cái gì đó?"

"Cả ngày nó đều đang làm mấy cái thí nghiệm gì ấy, dù sao thì em cũng không biết đó là gì, chỉ biết hình như nó đang làm một chiếc radio..."


Không đợi Dương Mộng Liên nói xong, một ông chú đi ngang qua nghe thấy liền cười nói: "Cô nhóc này đang nói phét cái gì đấy? Nếu nó một đứa trẻ có thể làm radio, vậy thì các nhà máy sản xuất radio còn không phải bị bỏ phế sao?"

Dương Mộng Liên nghe vậy cau mày, cô rất không thích người chú nói lời như này. Người này nhìn có vẻ rất kỳ quái, mấy lần bị cô ấy bắt gặp ông ta đang lén nhìn trộm cô, dù sao thì cô cũng cảm thấy không phải là loại người tốt gì.

Lúc này, sắc mặt của Dương Mộng Liên trở nên không mấy dễ nhìn khi nghe thấy những lời không khách khí của đối phương. Cô ấy còn chưa kịp mở miệng phản bác lại lời đối phương nói, chủ nhiệm Tăng đã nhìn ông chú nói: "Lão Tề này, đây là ngươi không đúng rồi. Ngươi không thể cho rằng mọi người không biết làm chỉ vì ngươi không biết làm được. Có câu nói núi cao còn có núi cao hơn, ngươi không có tự mình nhìn thấy... "

Người chú gọi là lão Tề này lắc đầu liên tục, ông và chủ nhiệm Tăng sống cùng một đại viện. Nói đến thì bọn họ cũng là hàng xóm cũ rồi, ông ta không chịu được đối phương nói chuyện thao thao bất tuyệt, mỗi lần nghe đối phương nói đều không khỏi đau đầu một trận.

Vì vậy, không đợi chủ nhiệm Tăng nói xong, lão Tề đã lắc đầu không đồng ý nói: "Ngươi nói như vậy là không đúng rồi, bản thân ngươi cũng chưa nhìn thấy món đồ, vậy làm sao ngươi có thể kết luận rằng đối phương thực sự biết làm chứ? Ta thấy dáng vẻ gian xảo của thằng nhóc đó, nói không chừng là đã tháo radio trong nhà ra, rồi cố tình khoe với mọi người rằng là nó làm ra thôi."

Dương Mộng Liên nghe vậy lập tức không vui nói: "Ông đang nói nhảm cái gì đó, ông mới mặt mày gian giảo ấy. Em trai ta lớn lên đẹp trai như vậy, ông không soi gương nhìn lại bản thân mình đi, mặt mày gian xảo nói chính ông thì càng thích hợp hơn đi."

Lão Tề thực sự là lớn lên có dáng vẻ gian xảo, lại thêm ông ta thích nhìn lén những người phụ nữ trong đại viên. Từ những bà cô 50, 60 tuổi cho đến những cô bé 11, 12 tuổi, dù sao thì không có ai mà ông ta không thích nhìn trộm.

Nếu nhìn trộm là vi phạm pháp luật, ông ta đã bị tống vào tù từ lâu rồi. Chính bởi vì ông ta rất thích nhìn trộm, cho nên phụ nữ trong đại viện đều không thích ông ta, mỗi lần nhìn thấy ông ta đều lộ ra vẻ chán ghét. Tuy nhiên, đối phương lại cảm thấy bản thân rất tốt đẹp, chỉ cần bất kỳ người phụ nữ nào đối xử tốt với ông ta, ông ta đều cảm thấy người ta có ý tứ kia với mình.

Lúc này nhìn vẻ mặt tức giận của Dương Mộng Liên, lão Tề không những không cảm thấy cô ấy ghét ông ta mà còn cảm thấy cô đang cố ý thu hút ông ta, cả trái tim lập tức không khỏi đập loạn lên. Nhưng ông ta cũng biết mấy năm này tội lưu manh rất nghiêm trọng, cho nên ông ta phát dâm cũng chỉ ở trong lòng dâm loạn thôi.

Lão Tề: "Ánh mắt của mấy cô gái các ngươi đúng thật là kỳ quái, dáng vẻ tiểu bạch kiểm của nó thì có gì đẹp chứ? Là đàn ông đương nhiên là phải..."

Không đợi Lão Tề nói gì thì đã bị chủ nhiệm Tằng nghiêm mặt ngắt lời: "Lão Tề! Nói chuyện nên chú ý chừng mực, nếu ngươi cứ không để ý như thế này mà nói năng bậy bạ với mấy đứa nhỏ, đừng trách ta lại báo cáo ngươi."

Lão Tề thấy vậy kéo căng miệng ra, trước đây ông ta đã từng bị chủ nhiệm Tăng báo cáo rồi, làm cho cả nhà cùng nhau mất mặt. Lão Tề luôn ghi thù chuyện này trong lòng, lúc này nhìn thấy đối phương đột nhiên lại nhắc tới chuyện này, trong lòng lão Tề không khỏi càng thêm căm hận.

Lúc đó ông ta cũng không nói gì, chỉ tán gẫu với một cô bé học tiểu học trong đại viện về việc con bé mặc một chiếc váy nhỏ vào mùa hè. Kết quả không nghĩ đến bị chủ nhiệm Tằng phát hiện ra chuyện đó, ông già cổ hủ cứng nhắc này đã nghĩ quá nhiều liền trực tiếp báo cáo ông ta với tổ khu phố.

Nếu không phải nhờ con gái ông ta có chút quan hệ, đoán chừng chuyện lần đó đã có thể hại chết ông ta rồi. Bây giờ thấy đối phương còn dám nhắc đến chuyện này, trong lòng ông ta cũng ghi hận Dương gia được chủ nhiệm Tằng bảo vệ.

Vì vậy, sau khi ông ta quay người rời khỏi Dương gia, liền kể chuyện Dương Mộng Liên khoác lác Dương Từ có thể làm ra chiếc radio. Ông ta định sau khi làm cho cả đại viện biết chuyện này, ông ta lại cầm chiếc radio của Dương Từ để vạch trần những lời nói dối của Dương Mộng Liên, đến lúc đó chủ nhiệm Tằng, người vẫn luôn bảo vệ họ cũng sẽ mất hết mặt mũi.

Mọi người trong đại viện đều biết rằng Dương Từ rất thông minh, nhưng thông minh và có thể làm ra radio là hai chuyện khác nhau. Mọi người đều nghĩ giống như lão Tề, họ đều cảm thấy rằng đứa trẻ Dương Mộng Liên nhất định đang bốc phét rồi, chiếc radio trong tay Dương Từ chắc chắn là trong nhà mới mua.

Radio là đồ điện gia dụng, được sản xuất ở nhà máy lớn, một đứa trẻ dù có tài giỏi đến đâu cũng không thể làm ra được. Cho nên một đám người sau khi nghe được tin tức, đều ló đầu ra chờ Dương Từ trở lại, đến lúc đó nhất định có thể biết được radio là thật hay giả.

Kết quả đợi mãi, đợi mãi, đợi đến mười giờ tối vẫn không thấy Dương Từ quay lại. Lão Tề thấy vậy lập tức đắc ý, ông ta cảm thấy rằng Dương Từ là đang chột dạ, còn cố tình chạy quanh đại viện một vòng, cả khuôn mặt ông ta đầy vẻ đắc ý.

Đợi đến trưa hôm sau, lão Tề tan sở liền chạy về, chỉ chờ đến Dương gia để chế giễu một hôig. Kết quả khi quay lại, ông ta phát hiện ba tầng trong ngoài đại viện đều là người.

Nhìn thấy nhiều người như vậy, lão Tề không khỏi thấy kỳ lạ hỏi: "Các ngươi là đang nhìn gì vậy? Có gì thú vị sao?"

Người bị ông ta hỏi ở đại viên bên cạnh, đối phương nghe vậy lập tức phấn khích nói: "Đại viện các ngươi có một thiên tài nha, nghe nói là tự mình làm ra chiếc radio đấy."

Lão Tề vừa nghe thấy vậy, ông ta lập tức phẫn nộ nói: "Chuyện này là giả, là chị của nó bốc phét đấy. Ngày hôm qua bọn ta đã biết là giả rồi, sao chuyện này lại đồn đến chỗ các ngươi chứ?"

Người bị chất vấn còn chưa kịp nói chuyện, một người cô bên cạnh đã bất mãn nói: "Ngươi lừa gạt ai đấy, hôm nay lãnh đạo huyện tới, dù đối phương có lớn gan cỡ nào cũng không dám lừa gạt lãnh đạo chuyện này."

Lão Tề nghe vậy vẻ mặt không thể tin được, trong lòng thầm nghĩ Dương Từ còn dám lừa gạt lãnh đạo, nhưng sau đó lại nghĩ, lãnh đạo lại không phải kẻ ngu, nếu Dương Từ thật sự lừa gạt người, lãnh đạo người bận rộn như vậy sao có thể đích thân đi một chuyến tới đây?

Lão Tề chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, ông ta đã thấy Dương Từ bị một nhóm người bao vây giữa đám đông, anh đang nghịch một chiếc radio kỳ lạ trên tay.

Sở dĩ nó được gọi là chiếc radio kỳ lạ là vì lớp vỏ của nó khác với những chiếc radio khác, nó do chính Dương Từ đặc biệt chế tạo và nó khác biệt hoàn toàn so với vỏ radio của thời đại này. Mà bởi vì hộp loa do Dương Từ làm ra rất tốt nên âm thanh được phát lúc này cũng rất dễ chịu, có cảm giác âm trầm mờ nhạt của các thế hệ sau.

Vừa làm mẫu cho mọi người chiếc radio của mình, Dương Từ vừa hào phóng cho mọi người xem radio. Rõ ràng anh chỉ mới 16 17 tuổi, nhưng lúc này lại không có khí chất như một thiếu niên, ngược lại so với những cán bộ ở đại hội lớn kia còn có uy nghiêm hơn.

Nhóm người bên cạnh đều đang khen Dương Từ: "Thằng nhóc này quá giỏi rồi, nghe nói nó là người đứng đầu trong kỳ thi tuyển sinh cấp ba của huyện chúng ta đó."

"Đúng đó đúng đó, không chỉ thi tuyển sinh cấp ba được hạng nhất, nghe nói nó vẫn luôn đứng hạng nhất. Kỳ thi giữa kỳ lần này, hình như nó cũng hạng nhất nữa đó. Con của ta cũng học chung trường với nó đấy, dù không học cùng lớp cũng cảm thấy áp lực lắm."

"Đứa trẻ như vậy có tương lai đấy, các ngươi nên để cho con mình học hỏi theo nó đi, nói không chừng sau này cũng có thể lợi hại như nó đó."

Nghe những lời khen ngợi về Dương Từ từ những người xung quanh, lão Tề lúc này cảm thấy đau rát trên mặt, bởi vì rất nhiều người trong cùng đại viện đang nhìn ông ta, ánh mắt của họ đều đang âm thầm trách mắng ông ta. Bởi vì tối qua có rất nhiều người bị lão Tề lừa gạt, sáng nay còn có người âm dương quái khí với Dương Mộng Liên, không biết cô gái nhỏ kia có vì chuyện này mà ôm hận hay không.

Nếu họ biết rằng đứa trẻ này lợi hại như vậy, họ nên thiết lập quan hệ tốt với đối phương, thay vì xấu tính như lão Tề, vậy mà lại làm khó đủ kiểu cho hai đứa trẻ. Hiện tại thì tốt rồi, con nhà người ta rõ ràng sắp lên như diều gặp gió, bây giờ bọn họ vội vàng đuổi theo cũng không tốt lắm.

Các nhà lãnh đạo huyện hôm nay đến, phải bắt đầu nói từ đêm qua. Hôm qua sau khi Dương Từ đã xác định được dòng điện là một phương thức liên lạc đặc biệt, anh đã ôm theo chiếc radio chạy đến cục cảnh sát, lại gọi điện cho đại đội trưởng của đại đội dân quân.

Dương Quốc Hữu nói rằng nếu có chuyện gì xảy ra, anh có thể tin tưởng vào đại đội trưởng mới được bổ nhiệm. Vì vậy, sau khi Dương Từ nhận ra rằng sự việc không đơn giản, anh đã ngay lập tức gọi đối phương đến. Kết quả là, một đám đông người vẫn luôn làm việc đến nửa đêm, cuối cùng phát hiện ra rằng dòng điện mà Dương Từ tiếp nhận được là phương thức liên lạc của một bộ phận đặc biệt của đất nước.

Vốn dĩ Dương Từ còn tưởng rằng là gián điệp, a hèm... May mà anh không có thật sự nghiêm túc nghiên cứu, nếu không nếu biết cái gì không nên biết, nói không chừng sẽ bị khống chế một thời gian.

Mặc dù đó là một sự cố rồng đen, nhưng vì phần thông tin đó rất quan trọng. Chiếc radio do Dương Từ, một đứa trẻ làm ra, còn có thể tình cờ bắt được đoạn tin tức này, có lẽ có một số gián điệp có thủ đoạn công nghệ cao, họ cũng có thể bắt được tin tức thông qua các công nghệ cao.

Vì vậy, kế hoạch ban đầu đã được tạm thời thay đổi thành kế hoạch B sau khi nhận được báo cáo bên dưới. Sau đó, điều khiến mọi người kinh ngạc đổ mồ hôi lạnh là kế hoạch ban đầu của họ thực sự vô tình bị tiết lộ. Chỉ không chắc liệu nó có bị rò rỉ qua radio hay do người bên cạnh tiết lộ ra ngoài.

May mà đứa trẻ Dương Từ này chó ngáp phải ruồi, vì một loạt sự cố mà anh gây ra, làm cho kế hoạch trước đó tạm thời bị thay đổi, quốc gia mới không bị tổn thất. Nói đến Dương Từ, trong người anh luôn tồn tại một loại vận khí, loại vận khí này tưởng chừng như do đính kèm theo của thể chất rắc rối, nhưng thực tế lại khiến anh luôn gián tiếp giúp đỡ người khác.

Dương

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net