Chương 91

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 91

Chờ cho đến năm sau, đến giờ này năm sau, anh đã 18 tuổi rồi. Anh không chỉ thi đỗ đại học mà còn đến tuổi có thể yêu đương, cũng không biết liệu đến lúc đó anh tỏ tình với Tạ Nghiên Thanh có khiến đối phương sợ hãi hay không.

Trong khi Dương Từ nghĩ như vậy, Tạ Nghiên Thanh đã mặc áo khoác vào. Bởi vì trước đây đều là Dương Từ chăm sóc cho cậu, lại thêm Dương Từ nhỏ hơn cậu rất nhiều, Tạ Nghiên Thanh không khỏi cũng muốn chăm sóc Dương Từ.

Thấy Dương Từ đang co ro dưới chăn đôi mắt trông ngóng nhìn mình, liền bước sang một bên để rót cho Dương Từ một cốc nước. Không ngờ dưới chân đều là sách, Tạ Nghiên Thanh suýt chút nữa vấp phải chồng sách mà ngã. May mà Dương Từ vẫn luôn chú ý đến hành động của cậu, lúc này anh đã đứng dậy và kéo cậu lên.

Tạ Nghiên Thanh mím môi xấu hổ, vừa rút cánh tay ra khỏi tay Dương Từ, cậu vừa tiếp tục rót nước như không có chuyện gì xảy ra. Cuối cùng đợi đến khi rót nước đến cho Dương Từ, Lưu Tiêm Mai đã gõ cửa phòng của Dương Từ.

Dương Từ vừa cầm chiếc cốc sứ vừa hét to với bên ngoài: "Đến đây đến đây."

Hai người họ ở trong phòng cả buổi chiều, mắt thấy đã gần đến giờ ăn tối, Lưu Tiêm Mai mới không nhịn được đi qua nhìn một cái. Lúc này nhìn thấy hai người trước sau đi ra, Dương Từ còn cầm trong tay ly sứ đang uống nước, mà Tạ Nghiễn Thanh thân là khách mà không có gì, Lưu Tiêm Mai lầu bầu một câu không hiểu chuyện.

"Con chỉ biết uống nước một mình thôi hả, cũng không biết chăm sóc người ta một chút."

Trong mắt Lưu Tiêm Mai, Tạ Nghiễn Thanh là khách, Dương Từ thân là chủ nhà, phải chăm sóc đối phương thật tốt, làm gì có chuyện Dương Từ có thể tự mình vui vẻ uống nước, để Tạ Nghiễn Thanh, một vị khách sang một bên như thế này chứ.

Nghe vậy, Tạ Nghiễn Thanh vội vàng nói: "Con không có khát, bác không cần lo lắng đâu, nếu mà con khát, con sẽ tự rót."

Dương Từ ở bên cạnh cũng nói: "Đúng đó, mẹ à mẹ không cần khách khí với anh ấy đâu, sau này chúng ta chính là người một nhà."

Tạ Nghiễn Thanh nghe thấy Dương Từ nói lời này, không khỏi vội vàng liếc anh một cái, thấy Dương Từ đắc ý nhìn mình chằm chằm, lỗ tai đột nhiên không tự chủ được nóng lên.

Nói đến cũng kỳ lạ, Tạ Nghiễn Thanh luôn chú ý đến lễ nghi. Cho dù là họ hàng có quan hệ rất tốt, khi cậu sống ở chỗ người ta cũng rất thận trọng, nhưng ở trong nhà Dương Từ thì lại không hề đề phòng chút nào. Ngay cả khi Dương Từ người chủ nhân này chưa có về nhà, cậu còn có thể ngông nghênh nằm trên giường của Dương Từ. Nếu không phải lúc này Lưu Tiêm Mai, Tạ Nghiễn Thanh có lẽ sẽ không nhớ rằng cậu thực sự là khách của Dương gia.

Lưu Tiêm Mai trước đây rất thích Tạ Nghiễn Thanh, cảm thấy đứa trẻ này không chỉ có văn hóa mà còn hiểu chuyện. Ngoài ra, Tạ Nghiễn Thanh đã dạy Dương Từ và Dương Mộng Liên học bài, vì vậy Lưu Tiêm Mai coi đối phương như ân nhân trông nhà. Nếu không có một giáo viên lợi hại như Tạ Nghiễn Thanh, hai đứa con của bà sẽ không có tiền đồ như vậy. Đương nhiên, bản thân Dương Từ cũng rất thông minh, nếu không cho dù Tạ Nghiễn Thanh có giỏi đến đâu cũng không có cách nào trong thời gian ngắn bồi dưỡng Dương Từ thành thiên tài được.

Nghe hai người nói như vậy, Lưu Tiêm Mai vừa gật gật đầu vừa nói với Tạ Nghiễn Thanh: "Vậy thì tốt, vậy thì tốt rồi, vậy bác sẽ không khách khí với con nữa, con cứ coi nơi này như nhà của mình đi, có chuyện gì hay là cần cái gì đó con có thể tìm Dương Từ nha."

Không đợi Tạ Nghiễn Thanh mở miệng đồng ý với bà, Dương Từ liền bước tới cạnh cậu thay cậu trả lời: "Vâng ạ, thầy Tạ sẽ không khách khí đây, mẹ yên tâm đi."

Lưu Tiêm Mai trừng Dương Từ một cái, sau đó liền quay người đi bận rộn trong phòng bếp. Nhìn thấy cảnh này, khóe miệng Dương Từ hiện lên một nụ cười, anh chưa bao giờ vui mừng như giờ phút này. Mặc dù Lưu Tiêm Mai chỉ nói như vậy, anh cũng không thực sự tỏ tình với Tạ Nghiễn Thanh, nhưng ba từ "người một nhà" rất đẹp, làm cho trong lòng anh cảm thấy tê dại, như thể anh và Tạ Nghiễn Thanh đã ở bên nhau vậy.

Tạ Nghiễn Thanh khó có dịp chạy từ xa đến đây một chuyến, chắc chắn là cậu sẽ ở đây vài ngày. Tuy nhiên rất nhanh là sắp tới Tết rồi, cậu nhất định phải rời đi trước ngày 20 tháng chạp âm lịch mới kịp về Thủ đô đón Tết cùng gia đình.

Vừa vặn hai ngày này đều là cuối tuần, lúc này thi đại học còn chưa khôi phục, không chỉ không có buổi tối tự học, cũng không cần học thêm. Dương Từ chỉ muốn vui vẻ ở bên cạnh Tạ Nghiễn Thanh vài ngày này, hai người họ dự định vào chủ nhật sẽ về quê, sau đó đi dạo quanh huyện thành.

Buổi tối, Tạ Nghiễn Thanh sẽ ngủ trong phòng của Dương Từ, ban ngày hai người đã ngủ cùng nhau, lúc đó Dương Từ còn không có cảm giác gì, nhưng khi đêm khuya thanh tĩnh lòng liền loạn lên. Cũng may anh còn nhớ mình là người vị thành niên, không thể xấu xa dụ dỗ Tạ Nghiễn Thanh làm chuyện xấu, cho nên chỉ có thể nhắm mắt ngâm nga một điệu hát dân gian.

Dương Từ vốn là đang ngân nga trong lòng, ngâm một hồi anh liền hát lên. Cùng với sự trưởng thành giọng nói của anh càng trầm hơn, đặc biệt là trong đêm đặc biệt yên tĩnh như vậy, giọng ngâm nga nhẹ nhàng của anh có sức hút đặc biệt. Ngay cả khi đó chỉ là một giai điệu đơn giản, nhưng bởi vì âm sắc của Dương Từ rất có mị lực, vừa mở miệng liền thu hút sự chú ý của Tạ Nghiễn Thanh.

Dương Từ nhận thấy Tạ Nghiễn Thanh hơi di chuyển, sau đó mới ý thức được mình đã hát ra tiếng rồi, không khỏi hạ giọng nói: "Xin lỗi, có phải là em làm phiền đến anh rồi không?"

Tạ Nghiễn Thanh đã mất ngủ trong một thời gian dài, vừa đến chỗ của Dương Từ liền rất dễ buồn ngủ. Lúc này cậu buồn ngủ đến thanh âm có chút khàn khàn, nhắm mắt thì thào nói: "Nghe hay, em hát rất hay."

Dương Từ nghe vậy lỗ tai có chút nóng, bị thanh âm hơi khàn Tạ Nghiễn Thanh câu dẫn đến mức nhịn không được tiến về phía trước: "Nghe hay sao? Vậy em lại hát cho anh một bài khác nha?"

Tạ Nghiễn Thanh gật đầu theo bản năng, sau đó nhớ đến Dương Từ căn bản là không thể nhìn thấy, vì vậy cậu hơi mở mắt và nhẹ nhàng đáp lại một tiếng. Thấy vậy, Dương Từ không nhịn được cười, sau đó ngâm nga một bài hát rất nhẹ nhàng.

Ban đầu, anh muốn mượn lời bài hát này để giả vờ rằng anh đang tỏ tình với Tạ Nghiễn Thanh. Kết quả không nghĩ tớiTạ Nghiễn Thanh buồn ngủ đến mức ngủ thiếp đi căn bản là nghe mới được mấy câu đã ngủ rồi. Mà cho dù Tạ Nghiễn Thanh chưa ngủ, có lẽ cậu cũng không thể hiểu lời bài hát bằng ngôn ngữ này.

Dương Từ có chút bất lực thở dài, đưa tay giúp Tạ Nghiễn Thanh đắp chăn lại, mới nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ sâu. Tuy nhiên, Dương Từ không biết là trong đôi mắt nhắm nghiền trong bóng tối của Tạ Nghiễn Thanh, những giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

(Đậu phộng sao lại khóc???)

Ngày hôm sau trời mới tờ mờ sáng, Dương Từ thức dậy với Tạ Nghiễn Thanh, họ cùng nhau bắt xe buýt trở về quê nhà. Đây vẫn là lần đầu tiên kể từ khi Dương Từ học cấp ba, anh có thời gian từ huyện thành trở về quê nhà. Hai người chưa kịp mượn xe đạp để về thì đã có người truyền tin về thôn rồi.

Dương Từ giờ đã là một nhân vật nổi tiếng trong thôn, anh không chỉ luôn đứng đầu trường Nhất Trung trong huyện, còn có thể dựa vào việc học mà kiếm tiền nuôi gia đình. Nghe nói mỗi kỳ thi đều có tiền thưởng, kỳ thi nhỏ là 5 tệ, kỳ thi lớn là 15 tệ, một học kỳ còn kiếm được nhiều tiền hơn so với số tiền họ kiếm được trong một năm.

Nghe nói đây cũng chỉ là một đầu nhỏ thôi, bởi vì Dương Từ còn có công việc bán thời gian, viết bài cho một tòa soạn báo ở Hải thị, làm cố vấn kỹ thuật cho nhà máy người ta, còn dạy anh ba cách sửa chữa ô tô... Một học kỳ không biết là có thể kiếm được bao nhiêu tiền nữa.

Lúc này hiếm khi thấy Dương Từ trở về một lần, lại là mùa đông khoảng thời gian tương đối nhàn nhã, có nhiều người rất vui khi nhìn thấy Dương Từ, họ vây quanh Dương Từ hỏi đủ thứ chuyện, tất cả đều muốn nhờ Dương Từ dạy họ làm thế nào để kiếm tiền.

Thấy vậy, Dương Từ không tức giận mà chỉ dùng cơ thể của mình để bảo vệ Tạ Nghiễn Thanh một chút, lo lắng rằng chân của Tạ Nghiễn Thanh vừa mới khỏi không lâu, bị người ta không cẩn thận va phải hoặc hất cậu ra.

Một người bác gái kéo Dương Từ lại nói: "Dương tiểu tứ đã lâu không gặp nha, không ngờ ngươi lại cao như vậy rồi. Thằng nhóc ngươi đúng là, cho dù bận rộn thế nào cũng phải về nhà chứ, ông bà nội ngươi rất nhớ ngươi đấy."

"Đúng đấy đúng đấy, Dương tiểu tứ này, người không thể học theo anh cả người chứ, có tiền đồ rồi liền quên mất nhà. Cho dù sau này ngươi có lợi hại như thế nào cũng không thể quên mất người nhà mình chứ."

Dương Từ khi nghe điều này cảm thấy hơi áy náy trong lòng, nhưng hiện tại anh đang làm việc rất chăm chỉ nên không có thời gian về quê, cũng là để khi anh đi học, anh có thể mang theo tất cả người nhà theo cùng. Đến lúc đó anh học đại học ở thủ đô, cũng không phải xa gia đình.

Quan trọng hơn, ông bà đã lớn tuổi rồi. Dương Từ muốn làm việc chăm chỉ để kiếm nhiều tiền hơn, mới có thể khiến hai người già có cuộc sống tốt hơn, mới có thể không phải lo lắng sau này bị bệnh không có tiền chữa trị.

Dương Từ: "Điều này quả thực là con không đúng, sau này con sẽ cố gắng hết sức để trở về nhiều hơn."

Dương Từ lại nói chuyện với mọi người vài câu, liền mang Tạ Nghiễn Thanh trở về nhà. Lúc này đang là mùa đông nông nhàn, Dương Mãn Thương đang nhàn nhã ở nhà, Dương Mộng Liên hôm kia đã về quê nhìn thấy bọn họ, lập tức vui vẻ chạy đến chỗ Tạ Nghiễn Thanh.

"Thầy Tạ, sao thầy lại tới đây? Quá tốt rồi, em rất nhớ thầy đó."

Dương Từ thấy dáng vẻ thân thiết của cô ấy, không đợi cô tiếp tục tiến lại gần Tạ Nghiễn Thanh, anh đã chen vào giữa hai người, khiến Dương Mộng Liên ngây người nhìn anh.

Dương Mộng Liên: "Đồng chí Dương tiểu tứ, em đang làm gì đấy, đừng chậm trễ chị nói chuyện với thầy giáo."

Dương Từ nheo mắt nhìn cô ấy: "Chị cũng không còn nhỏ đâu, khi nói chuyện cũng phải chú ý chút, còn xem mình là cô gái nhỏ nữa hả?"

Dương Mộng Liên trợn tròn mắt, rõ ràng là cô ấy không muốn để ý tới người em trai đột nhiên lên cơn của mình: "Em tránh ra chút đi, thầy Tạ có thể giống như những người khác sao? Thầy Tạ là ân sư của chị, một ngày làm thầy cả đời làm cha, em có hiểu không? Chị đây là xem thầy như người cha đó."

Nghe vậy mí mắt của Dương Từ giật giật, cái gì? Chị ấy coi Tạ Nghiễn Thanh như cha, như vậy... vậy chẳng phải cũng gọi anh là cha sao? Ngày thường chị hai là một cô gái rất xinh, hôm nay không hiểu sao lại thấy thiếu đánh như vậy.

Dương Từ: "Chị đang nói bậy gì đấy, thầy Tạ cũng không lớn hơn chị bao nhiêu. Chị cũng không phải đứa nhỏ 6 7 tuổi, đừng cứ mãi bám lấy thầy Tạ."

Nhìn hai chị em sắp cãi nhau, bà nội Dương ở hậu viện nghe thấy động tĩnh chạy tới, khi nhìn thấy cháu trai nhỏ của mình cuối cùng cũng quay lại, bà lập tức bước tới ôm lấy Dương Từ. Chỉ là loại ấm áp này không kéo dài được bao lâu, bà nội đã nhìn thấy Tạ Nghiễn Thanh phía sau Dương Từ.

Bà nội nhìn Tạ Nghiễn Thanh ăn mặc tinh tế lại còn thanh tú hơn, thầm nghĩ đứa bé này trông thật ưa nhìn mà, xinh hơn cả mấy đứa cháu ở nhà. Vì vậy, bà lập tức đẩy cháu trai sang một bên, dứt khoát kéo Tạ Nghiễn Thanh ra hậu viện.

"Tiểu Tạ đến rồi à, ta đã lâu không gặp con rồi. Trước kia nghe nói con rất thích bánh ngọt mà ta làm, chiều hôm qua vừa vặn mới làm một ít, đến, đến, đi theo ta ăn bánh ngọt nào."

Khi Tạ Nghiễn Thanh và Dương Từ vào thôn, mọi người đều nói ông bà nội rất nhớ Dương Từ, Dương Từ còn đang muốn dỗ bọn họ vui đây. Giờ phút này nhìn bà nội hoàn toàn quên mất anh, được thôi, xem ra sau khi có Tạ Nghiễn Thanh thì không cần anh nữa rồi. Dương Từ đáng thương đi theo sau, giống như một cậu bé đáng thương bị bỏ rơi, hoàn toàn không có ngang ngược như vừa giáo huấn cho chị hai.

Ban đầu, Dương Mộng Liên còn muốn mách lẻo, nhưng nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của Dương Từ, không biết tại sao lại cảm thấy rất vui: "Thằng nhóc thúi, cho ngươi dám giáo huấn ta."

Dương Từ người chưa bao giờ thất sủng, hôm nay vì Tạ Nghiễn Thanh đến cuối cùng cũng trải qua cảm giác thất sủng. Nhưng mà anh là một người đàn ông rộng lượng, sẽ không ghen tị với vợ tương lai của mình.

Hai người ở lại trong thôn đến buổi chiều, trước khi rời thôn còn đi tới Tạ gia và chuồng bò xem một chút. Bây giờ ngôi nhà của Tạ gia đã được tạm giao cho Dương Từ để giúp chăm sóc nó, ngôi nhà nhỏ bên chuồng bò đã bị phá bỏ, bà cũng được đại đội đưa đến bên sân phơi thóc bên kia.

Khi hai người lên chuyến xe buýt cuối cùng trở về, Tạ Nghiễn Thanh nghĩ đến chuồng bò trống không, trong lòng nhất thời dâng lên một cảm giác khó tả. Lẽ ra trong lòng cậu rất chán ghét nó mới đúng, nhưng không ngờ vừa chán ghét nó, trong lòng cậu còn có chút hoài niệm.

Tình cảm của con người thực sự rất phức tạp, vừa hận vừa sợ, lại còn có thể vừa lưu luyến vừa hoài niệm. Giống như cảm giác của cậu đối với Dương Từ, cạu có thể lờ mờ đoán được Dương Từ đang nghĩ gì, dù sao thì hành động của Dương Từ cũng khá thẳng thắn. Nhưng... vì đã trải qua vài chuyện với Trần Túc Thần, cậu vừa sợ hãi tình cảm của Dương Từ dành cho mình, vừa không khỏi muốn đến gần hơn.

Tạ Nghiễn Thanh lắc đầu thật mạnh, có chút sợ hãi khi tiếp tục nghĩ tiếp. Dương Từ cảm thấy tâm tình của cậu không đúng lắm, còn tưởng rằng trên xe buýt cậu bị say xe, không khỏi quan tâm nhìn cậu nói: "Anh không thoải mái sao? Có muốn mở cửa sổ không?

Tạ Nghiễn Thanh nghe vậy liếc nhìn Dương Từ, vừa muốn nói anh không có không khỏe. Bình nước trên tay đứa trẻ ngồi ghế sau suýt rơi vào cổ cậu. Dương Từ thấy vậy lập tức bất mãn nhìn về phía sau, kết quả không ngờ rằng người đàn ông đang bế đứa trẻ không những không xin lỗi, thấy Dương Từ nổi giận còn làm vẻ mặt đương nhiên.

Người đàn ông: "Trẻ con không hiểu chuyện, cũng không phải là cố ý, ngươi nhìn cái gì mà nhìn chứ?"

Đứa bé kia cũng không còn nhỏ nữa, thoạt nhìn cũng chừng 5 6 tuổi, không thể coi là đứa nhỏ không hiểu chuyện gì được. Mà đối phương hiển nhiên là cố ý, khi Dương Từ nhìn qua còn rất đê tiện, lắc lắc cái bình nước định đổ vào quần áo của Tạ Nghiễn Thanh.

Dương Từ thấy vậy thì hai mắt tối sầm, vừa định biểu hiện trước mặt Tạ Nghiễn Thanh, một nữ thanh niên trí thức ngồi ở ghế sau nói: "Ba tuổi nhìn thấy dáng vẻ già, cưng chiều một đứa trẻ như vậy là không tốt đâu cũng không sợ lớn lên nó gây họa sao?"

Bà nội đứa trẻ nghe vậy không vui đứng dậy: "Ngươi nói ai gây họa đó? Nó còn là một đứa trẻ, ngươi một đứa con gái sao có thể ác độc như vậy chứ, vậy mà còn có thể mở miệng chửi rủa một đứa nhỏ, cũng không sợ bị sét đánh chết ngươi sao?"

Người nữ thanh niên trí thức kia cũng là người rất lợi hại, cô ấy cười lạnh nói: "Bà mở miệng chửi rủa ngậm miệng cái sét đánh, bà cụ này bà đang tuyên truyền mê tín phong kiến ​​là hoàn toàn không thể chấp nhận được đâu đấy."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net