Chương 93

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 93

Anh họ cả nghe vậy ngay lập tức cau mày, anh ấy vừa muốn mở miệng ngăn người em trai không hiểu chuyện này, liền nghe thấy mẹ Dương Mãn Tú nói: "Duệ Đình, sao con lại nói chuyện với em trai như vậy? Làm gì mà có anh trai nào vừa mới gặp mặt em trai liền muốn đánh nhau với nó chứ?"

Anh họ nhỏ của Dương Từ cũng là Vân Duệ Đình nghe thấy những lời của Dương Mãn Tú, lập tức không hài lòng nói: "Mẹ, con không có ý định đánh nhau với em ấy, con chỉ muốn so tài chút thôi. Hiếm lắm mới gặp được người biết võ công, mẹ để con thử xem một chút với nó đi."

Không đợi Dương Mãn Tú lại lên tiếng, con gái nuôi Vân Tuệ Tuệ của bà cũng nói: "Mẹ, mẹ cũng biết em trai con thích luyện võ, trong quân đội thường đánh đánh đấm đấm, bây giờ hiếm khi gặp được người cũng biết võ công như vậy, mẹ cứ để hai bọn nó so tài chút đi mà. Dù sao, mọi người đều ở bên ngoài quan sát mà, sẽ không thực sự để họ đánh nhau đâu."

Khi Vân Tuệ Tuệ nói lời này, ánh mắt cô ta nhìn Dương Từ xẹt qua tia khinh thường. Dương Từ nhạy bén cảm nhận được điều đó, nhưng anh không hiểu sự thù địch của đối phương đến từ đâu. Theo lý mà nói, bọn họ chưa từng gặp mặt nhau, cho dù nguyên chủ có khó ưa đến đâu, cũng sẽ không đắc tội đối phương, vậy thì thái độ thù địch của Vân Tuệ Tuệ là chuyện như thế nào đây?

Không đợi Dương Từ có thể tiếp tục suy nghĩ gì thêm, Vân Duệ Đình đã đi đến trước mặt anh, Dương Từ thấy vậy biết rằng anh có thể không trốn được nên đã đứng dậy và cùng anh ta bước ra ngoài. Thành thật mà nói, Dương Từ không so tài gì với đối phương, Vân Duệ Đình khác với Dương Tụng Quốc thân quen, khi họ so tài với nhau lỡ như đánh đối phương bị thương rồi, người khác sẽ nghĩ rằng Dương Từ không hài lòng với người họ hàng này.

Nhưng nếu Dương Từ cố ý nhường Vân Duệ Đình, thì Dương Từ cũng không có thói quen bị động chịu đánh. Đừng thấy trước đây Dương Từ không ít lần tỏ ra yếu đuối với người khác, trên thực tế, anh thực sự không có chịu đòn lần nào cả. Càng huống chi, đối phương còn là người xa lạ, dựa vào cái gì mà Dương Từ phải chủ động nhường anh ta chứ?

Ai chẳng phải là cục cưng trong nhà, nếu Dương Từ bị đánh cũng sẽ to chuyện, không chỉ ông bà cha mẹ đau lòng mà các anh, chị, chị dâu cũng sẽ khó chịu, Dương Từ không thích nhìn thấy gia đình mình không vui đâu.

Dương Từ không biết về sự thù địch của chị em Vân Duệ Đình, nhưng Dương Mãn Tú và đám người Vân gia đều biết chuyện. Vân Tuệ Tuệ năm nay đã 21 tuổi rồi, 21 tuổi trong thời đại này cũng không còn nhỏ nữa, Dương Mãn Tú gần đây luôn lo lắng chuyện hôn nhân của cô ta. Bà biết rằng mình đã quá nuông chiều Vân Tuệ Tuệ rồi, sợ là sau này Vân Tuệ Tuệ gả ra ngoài sẽ chịu thiệt, vì vậy bà ấy đã tùy miệng nhắc đến gia đình Dương Mãn Thương còn có một Dương Từ.

Ban đầu, Dương Mãn Tú cũng có ý tốt, nghĩ rằng thay vì để Vân Tuệ Tuệ kết hôn với người ngoài, không bằng trực tiếp gả đến người nhà mình. Người nhà mình là người như thế nào bà ấy biết rõ hơn ai hết, cho dù sau này khi Vân Tuệ Tuệ chịu thiệt bà ấy cũng có thể can thiệp vào. Vốn ý ban đầu là vì nghĩ cho Vân Tuệ Tuệ, kết quả hai chị em Vân Tuệ Tuệ đã tìm người nghe ngóng về Dương Từ, biết được trước đây Dương Từ không ngay thẳng làm ra rất nhiều chuyện hoang đường, vì vậy mẹ nuôi và con gái luôn có mối quan hệ tốt đẹp liền sinh ra khoảng cách.

Sau khi Dương Mãn Tú biết chuyện này, bà ấy đã ngay lập tức giải thích với hai chị em họ. Sau đó, sau khi nghe chị em họ miêu tả về Dương Từ, chê đứa con Dương gia đến không còn gì nữa, Dương Mãn Tú cảm thấy Dương gia sẽ không có một đứa con như vậy đâu nên đã cãi nhau to với hai chị em họ về vấn đề này.

Sau khi chồng của Dương Mãn Tú biết chuyện, ông ta đã không giúp đỡ vợ cũng không giúp con mình. Đúng lúc bây giờ ông hiếm có được một kỳ nghỉ, lại nghĩ đến cả đời vợ vất vả vì mình, ông ta định nhân cơ hội này dẫn cả nhà về xem một chút, cho đám hậu bối quan hệ xa lạ có một cuộc hội ngộ tốt.

Tất nhiên, ông ta luôn là người đặt lợi ích của mình lên hàng đầu, lần này ông ta đột ngột quay lại, không chỉ vì vợ con mà quan trọng hơn là vì Dương Từ. Đây không phải là lần đầu tiên ông ta nghe thấy tên của đứa trẻ Dương Từ này. Cùng với địa vị thân phận hiện tại của Dương Quốc Hữu, cũng đã đạt đến mức để ông ta chủ động kết giao rồi.

Về việc cũng mang theo con trai nuôi và con gái nuôi, giống như suy nghĩ trước kia của Dương Mãn Tú, ông ta cũng nghĩ rằng Vân Tuệ Tuệ kết hôn với Dương Từ là rất tốt. Trước hết, ông ta biết rất rõ Dương gia, lại là gia đình ruột thịt của Dương Mãn Tú, Vân Tuệ Tuệ gả qua không sợ bị chịu thiệt. Thứ hai là tài hoa của đứa trẻ Dương Từ này, ông ta có một loại dự cảm rất mạnh mẽ rằng thành tựu trong tương lai của đối phương nhất định rất lớn, hy sinh một đứa con gái nuôi để duy trì mối quan hệ cũng đáng.

Cho nên trên đường trở về, ông đã cố ý vô ý nhắc đến điều đó với con gái nuôi của mình hai lần. Sự thù địch của Vân Tuệ Tuệ và Vân Duệ Đình đối với Dương Từ không phải vì suy nghĩ trước đây của Dương Mãn Tú, mà vì họ cảm thấy rằng cha nuôi của họ thực sự muốn để Vân Tuệ Tuệ và Dương Từ kết hôn.

Cùng với tin tức mà hai chị em đã nghe ngóng được, rõ ràng là có người đang cố tình bôi đen Dương Từ. Vì vậy, không đợi bọn họ nhìn thấy Dương Từ, họ đã nảy sinh thái độ thù địch với Dương Từ. Chỉ cần là người bình thường, bọn họ sẽ không cảm thấy sau này gả cho tên côn đồ có ích lợi gì, hai chị em phản ứng như vậy cũng rất bình thường.

...

Chỉ là Dương Từ bây giờ chưa biết chuyện, cũng không biết Vân Duệ Đình coi mình là kẻ xấu, cái gọi là so tài chẳng qua là để trút giận mà thôi. Cho nên khi Dương Từ đồng ý so tài với đối phương, ngay khi họ bắt đầu Dương Từ đã bị anh ta đấm một quyền rất mạnh. Một người chỉ có tâm muốn so tài, còn người kia lại hạ quyết tâm muốn đánh người nên Dương Từ không chút đề phòng mới bị đối thủ đấm một quyền.

Mãi cho đến lúc bị đối phương đánh mạnh, Dương Từ mới ý thức được người ta là thật sự nghiêm túc, ánh mắt nhìn đối phương lập tức thay đổi. Dương Từ đầu tiên đưa lưỡi chạm vào má anh, sau khi nếm được vị gỉ sắt từ khóe miệng, anh khẽ cười cũng trở nên nghiêm túc.

Vân Duệ Đình đã từng ở trong quân đội, một người nhìn trắng trẻo sạch sẽ, trên thực tế sức mạnh bùng nổ của anh ta cũng rất đáng sợ. Nhưng khi anh ta ở trong quân đội, bởi vì anh ta có cha nuôi là cán bộ, khi đánh nhau người ta cũng không dám ra tay thật, cho nên khi anh ta đánh nhau cũng không có chịu thiệt gì.

Nhưng Dương Từ thì khác, Dương Từ không quan tâm cha nuôi của anh ta là ai. Lúc này, tất cả những gì anh biết là mình đã bị chơi rồi, mình chịu thiệt rồi, vậy nhất định phải lấy lại từng đồng một. Hơn nữa, cha nuôi của đối phương là một cán bộ cấp cao, anh hai của anh còn là trung đoàn trưởng đấy. Cho dù anh thật sự phạm sai lầm, thì tự có chú cảnh sát giáo huấn anh, đối phương có tư cách gì ra tay chứ?

Cảm thấy bên phía Dương Từ cũng nghiêm túc, mà Vân Duệ Đình rõ ràng không phải là đối thủ của anh, Vân Tuệ Tuệ đứng dậy muốn ngăn cản hai người họ: "Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, nếu lại đánh, sẽ xảy ra chuyện mất!"

Lúc trước khi Dương Từ bị đánh, Vân Tuệ Tuệ cũng không mở miệng ngăn cản, nhưng khi thấy Vân Duệ Đình gặp bất lợi, cô ta mới ra mặt khiến người ta chán ghét. Dương Mãn Tú không khỏi liếc cô ta một cái, đột nhiên hối hận chính mình quá nuông chiều cô ta rồi. Không biết lão Vân có thất vọng không, cảm thấy bà ấy đã nuôi phế đứa con của chiến hữu mình.

Dương nhận thấy sự bất an của vợ mình và tiến tới vỗ nhẹ vào mu bàn tay bà. Cả đời này vợ ông đã sinh và nuôi dưỡng cho ông ba người con trai, ông ta sẽ không vì mấy chuyện này mà trách bà ấy. Dù sao thì bà ấy cũng không có trách nhiệm và nghĩa vụ, nhất định phải đối xử con của người khác như con của mình, bao năm qua ông ta cũng thấy được sự vất vả của bà.

"Em đã rất vất vả rồi, bọn họ nếu không gặp được em, cũng không biết là giờ đang ở đâu nữa đấy."

Dương Mãn Tú nghe chồng nói như vậy, thở phào nhẹ nhõm. Làm mẹ nuôi khó như mẹ kế vậy, dù sao cũng không phải con ruột nên dù làm việc gì cũng rất dễ phạm sai lầm.

Khi hai vợ chồng đang thì thầm nói chuyện thì Dương Từ ở bên kia bất ngờ nắm lấy cổ tay Vân Duệ Đình, vừa kéo anh ta về phía mình vừa dùng vai va mạnh vào vai anh ta. Ngay sau đó, không có chút thời gian hòa hoãn nào, khi đối phương bị Dương Từ đánh bật ra sau trọng tâm của anh ta không ổn định, anh nhấc chân gọn gàng và quét anh ta ngã xuống đất.

Ngay khi Vân Tuệ Tuệ nhìn thấy em trai mình ngã xuống, cô ta đã lập tức bước tới định đẩy Dương Từ ra nhưng bị Dương Mộng Liên xuất hiện ngăn lại: "Họ đang đánh nhau rất vui vẻ mà, hay là chúng ta cũng so tài chút đi?"

Dương Mộng Liên vừa nói vừa định kéo Vân Tuệ Tuệ ra, nhưng Vân Tuệ Tuệ không phải là kiểu người thích đánh nhau, thấy vậy cô ta lập tức bất mãn trừng cô một cái: "Ta không muốn đánh nhau với ngươi, ngươi làm công việc đồng áng mỗi ngày sức lực khỏe hơn ta, hai chúng ta đánh nhau căn bản là không công bằng."

Dương Mộng Liên: "Yoo, lúc này mới biết không công bằng sao, vậy lúc em trai ngươi bắt nạt em trai ta sao ngươi không nói là không công bằng hả? Em trai ngươi hình như là quân nhân mà, còn em trai ta lại là một người đọc sách đấy, một tướng quân lại đi bắt nạt một mọt sách, các ngươi như vậy là công bằng sao?"

Dương Nguyên Thiến nhà chú hai Dương gia nghe vậy ngay lập tức tiến tới nói: "Đúng đấy đúng đấy, sao ngươi không nói chuyện đó là không công bằng. Mà đối phương rõ ràng là đánh lén, em trai nhà ngươi là một cục vàng, đứa trẻ của nhà bọn ta cũng là bảo bối đấy, dựa vào cái gì mà các ngươi muốn đánh thì đánh, đánh không được thì giở trò chứ?"

Vân Tuệ Tuệ nghe những lời đó đã rất tức giận, nhưng cô ta lại không thể nói lại hai người họ, chỉ có thể quay lại nhìn các anh trai nhà mình. Kết quả là lúc này ba anh em Vân gia đều không có chú ý tới cô ta, bọn họ đều vô cùng hứng thú quan sát cuộc chiến giữa hai người.

Rất nhiều nam nhân đều rất hiếu chiến, đặc biệt là loại nắm đấm với nắm đấm này, tranh đấu giữ □□ và □□, càng làm cho bọn họ sôi máu. Ngoài ra, chính Vân Duệ Đình ngay từ đầu đã giở trò nham hiểm, đúng lúc để Dương Từ vò nát uy phong của anh ta, cũng tránh cho sau này anh ta lại gây ra rắc rối.

Dương Từ đã rất thích cuộc chiến lần này, mặc dù Vân Duệ Đình không phải là đối thủ của anh, nhưng đối phương ít nhiều gì cũng có thể đỡ được mấy chiêu. Dù sao thì trước đây anh cũng đã từng đánh nhau vài lần, đều là đánh đánh đấm đấm rồi đột nhiên giở trò xấu, cho nên anh chưa có nghiêm túc đánh nhau lần nào.

Nếu như lần này không phải là Dương Mãn Thương ngăn cản, có lẽ Dương Từ còn muốn đấm đối phương hai phát để thằng nhóc này phát điên lên ra chiêu nham hiểm? Hừ! Dương Từ anh đây cũng không phải là người thích chịu thiệt đâu!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net