Chương 95

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 95

Dương Từ là tới chiều mùng một Tết mới biết nguyên nhân tại sao hai chị em Vân Tuệ Tuệ lại có thái độ thù địch với mình. Không đợi anh có thể tiêu hóa những gì Dương Mộng Liên nói, đợi đến buổi tối dượng của anh đã đề cập vấn đề này với Dương Mãn Thương.

Bởi vì tính tình của cô và dượng đều rất tốt, những người khác trong Vân gia cũng dễ hòa đồng, hơn nữa Vân Tuệ Tuệ lớn lên cũng rất xuất chúng, khi Dương gia nghe đề nghị này, phản ứng của họ cũng không gay gắt như mấy lần trước. Thậm chí sau khi nghe những chỗ tốt mà dượng nhắc tới, vậy mà cũng thực sự nghĩ rằng cuộc hôn nhân này khá tốt.

Mặc dù bây giờ Dương Từ vẫn đang đi học, nhưng anh có đi học thì cũng có thể học đến khi nào chứ, anh vẫn sẽ phải kết hôn sinh con. Những cuộc xem mắt trước đó đều không đáng tin cậy, cho nên phản ứng đầu tiên của Dương gia là từ chối.

Nhưng lần này người làm mai mối lại chính là người nhà mình, lại thêm Dương gia có ấn tượng tốt về Vân Tuệ Tuệ. Ngoài việc có chút yếu đuối mỏng manh ra, về ngoại hình, chiều cao, gia cảnh và trình độ học vấn các cô gái ở chỗ bọn họ đều không thể sánh được.

Lưu Tiêm Mai rất hài lòng với Vân Tuệ Tuệ, đồng thời bà ấy cũng lo lắng sau này sẽ không gặp được người tốt giống như vậy, vì vậy bà ấy muốn đưa ra quyết định trước, để tránh vô tình bỏ lỡ nó sau này lại hối hận. Nhưng dù sao thì cũng là Dương Từ tự mình chọn vợ, bà ấy vẫn muốn biết ý kiến ​​của chính Dương Từ nên mới không tùy tiện đồng ý ngay với đối phương.

Huống chi, hôn nhân là chuyện của hai người, cho dù Dương Từ đồng ý rồi Vân Tuệ Tuệ cũng phải bằng lòng mới được, Dương gia bọn họ không làm mấy chuyện ép mua ép bán đâu. Vì vậy, Lưu Tiêm Mai gọi hai đứa trẻ ra, định xem hai đứa trẻ nghĩ gì. Kết quả khiến mấy người lớn ngồi ở đây phải ngạc nhiên là, phản ứng đầu tiên của hai đứa trẻ là từ chối.

Vân Tuệ Tuệ liếc cha nuôi một cái, mặc dù rất sợ cha nuôi nhưng cô ta cũng biết mẹ nuôi rất yêu thương mình nên lấy hết can đảm nói: "Không muốn, con không muốn lấy anh ta. "

Dương Từ nghe vậy cũng nói: "Con cũng không muốn, con lại không thích chị ấy, cứ như vậy mà cưới chị ấy, không chỉ là vô trách nhiệm với người ta, mà còn vô trách nhiệm đối với chính mình nữa."

Khi Vân Tuệ Tuệ nghe thấy những lời của Dương Từ, cô ta có chút ngạc nhiên liếc nhìn anh. Thực sự không phải là Vân Tuệ Tuệ tự luyến, chỉ xét về ngoại hình thì cô ta thực sự là rất xinh đẹp. Ban đầu, cô ta nghe nói rằng Dương Từ là một tên côn đồ, cô ta còn lo lắng sau khi mình đến sống ở Dương gia, Dương Từ sẽ nhân cơ hội này để tiếp cận cô ta.

Sau đó, nghe nói rằng tin tức mà họ nghe ngóng được là giả, Dương Từ bây giờ đã cải tà quy chính trở nên thành thực rồi, thái độ của Vân Tuệ Tuệ đối với Dương Từ đã tốt hơn một chút. Nhưng cho dù là Dương Từ đã cải tà quy chính rồi, Vân Tuệ Tuệ cũng không có nghĩ tới chuyện sẽ gả cho một người lạ.

Ngay cả khi trong mắt những người còn lại trong Dương gia, Dương Từ cao ráo, đẹp trai và học giỏi. Những ưu điểm này so sánh với những người nông thôn thì còn được, chứ đặt ở thành phố lớn như bọn họ, dù lớn lên có xinh đẹp đến đâu cũng không thể kiếm sống được, cô ta không thể cứ thế này mà tùy tiện gả cho người ta được.


Rất nhiều người nói kết hôn chính là đầu thai lần thứ hai của đời người, đầu thai lần thứ nhất cô ta không có cách nào tự lựa chọn cha mẹ cho mình, đầu thai lần thứ hai nhất định phải chọn người đối tốt với mình. Một người như Dương Từ được gia đình nuông chiều chắc chắn sẽ không thích hợp với cô ta người cũng được nuông chiều đến lớn, hai người họ ở chung với nhau thì cuộc sống không thể nào tốt đẹp được.

Vân Tuệ Tuệ không muốn kết hôn với Dương Từ, tình cờ là Dương Từ là người thích đàn ông. Cho nên khi cha mẹ hai bên ngỏ lời, hai người mới ăn ý như vậy. Nếu Vân Tuệ Tuệ là người duy nhất không bằng lòng, với ý tứ cha nuôi của cô ấy thì chuyện này chắc chắn sẽ không suôn sẻ. Nhưng bây giờ Dương Từ cũng không có ý gì với Vân Tuệ Tuệ, trong tình huống như này người lớn hai bên cũng không biết nói gì hơn.

Cuối cùng, chuyện này chỉ có thể để yên như vậy, dù sao thì chuyện hôn nhân cũng không phải chuyện của một người, cho dù Vân gia ép buộc Vân Tuệ Tuệ gật đầu, Dương Từ cũng sẽ không ngoan ngoãn bị người ta thao túng.

Vì không thể kết thân cùng với Dương gia như ý muốn nên Vân gia cũng không muốn ở lại thêm nữa, vốn theo kế hoạch thì định ở lại thêm vài ngày, nhưng Vân gia đã rời đi vào mùng 3 Tết.

Dương Từ đi theo Dương Mãn Thương để tiễn mọi người, sau khi tiễn mọi người trên đường trở về, họ gặp phải một chiếc xe buýt bị hỏng trên đường, Dương Từ đã cùng Dương Gia Hữu đi xuống để giúp sửa chữa chiếc xe, trên đường về nhà cũng tính là tiện tay có được một khoản thu nhập thêm.

Sau khi về quê lần này, Dương Từ ở lại quê thêm vài ngày rồi mới mang theo Dương Mộng Liên trở về huyện thành. Bởi vì không lâu nữa là khai giảng rồi, trường cấp ba công xã bọn họ trước ngày Tết Nguyên tiêu đã khai giảng rồi, cho nên bọn họ phải về trước để chuẩn bị cho kỳ thi kiểm định lúc khai giảng của trường.

Dương Từ trước đây luôn cảm thấy mình còn nhiều thời gian, luôn cảm thấy với thực lực của mình nhất định có thể trúng tuyển đại học. Nhưng thấy chỉ còn có mười tháng nữa, trong lòng anh không khỏi có chút lo lắng.

Bởi vì anh không phải là người duy nhất phải đối mặt với kỳ thi tuyển sinh đại học, anh thực sự muốn đưa chị hai của mình cùng thi vào một trường đại học tốt, đồng thời, anh muốn tận dụng thời gian mười tháng này để kiếm đủ tiền mua một ngôi nhà ở thủ đô, vì vậy thời gian bỗng dưng gấp rút lên.

Nói đến đây, anh còn muốn cảm ơn những người lãnh đạo ở trên, nếu không phải họ đã cho anh cơ hội kiếm tiền. Với thực lực của bản thân và môi trường hiện tại, việc kiếm đủ tiền mua nhà chỉ trong 1 năm đối với một cậu học sinh còn đang đi học cứ như là người ngốc nói mớ vậy.

May mà anh hiện đang là cố vấn kỹ thuật của một nhà máy, những chiếc radio do nhà máy này sản xuất là do anh chế tạo ra, tiền lợi nhuận trong khoảng thời gian này không phải là ít đâu. Nghe nói rằng tiền phụ cấp cộng với tiền thưởng trong một năm của anh hai còn không nhiều bằng tiền lợi nhuận của nhà máy khi bán được một lô radio đâu.

Gần đến tháng 3 âm lịch, Dương Từ nhận được khoản lợi nhuận đầu tiên. Lần đầu tiên mà một hơi kiếm được nhiều tiền như vậy, Dương Từ không khỏi có chút không thật. Thực ra lúc này không chỉ có bản thân Dương Từ cảm thấy không thật, mà những người khác trong bộ phận mới của họ cũng cảm thấy tình hình hiện tại có chút không thật.

Ban đầu, nhà máy sản xuất thiết bị điện của họ cũng không chủ yếu tập trung vào radio. Đột nhiên làm ra một sản phẩm mới, lại thêm đồ điện là hàng xa xỉ, muốn công chúng lập tức chấp nhận nhãn hiệu mới này, nói thế nào cũng phải mất một hoặc hai năm.

Kết quả không nghĩ đến là xưởng trưởng lại lớn gan như vậy, vậy mà dám vì chiếc máy radio này mà làm quảng cáo cho nó ở trong kênh radio. Vào thời điểm này, quảng cáo tương đối ít, hầu hết các quảng cáo đều ở dạng đơn giản, kết quả là quảng cáo đơn giản như vậy, bởi vì thuận miệng đến kỳ lạ mà trở nên đột nhiên nổi tiếng.

Ngoài ra, radio do Dương Từ sản xuất không chỉ trông đẹp hơn so với mấy cái cùng thời mà còn có tín hiệu và chất lượng âm thanh tốt hơn. Ánh mắt của công chúng đều rất tinh tế, nếu chỉ vì quảng cáo hay mà sản phẩm không tốt thì người ta sẽ không sẵn sàng bỏ nhiều tiền ra mua.

Do đợt hàng đầu tiên bán chạy nên ngay sau đó đã cho lên thị trường đợt hàng thứ hai. Khi Dương Từ đến nhà máy để họp vào ngày hôm đó, anh nhìn thấy rất nhiều người bên ngoài nhà máy, tất cả họ đều là những người từ các cửa hàng bách hóa lớn đang chờ hàng của họ.

Những người đến lấy hàng đa phần là người từ các cửa hàng bách hóa lớn ở tỉnh này, còn có một số từ nơi khác đến. Để thuận lợi cho việc giới thiệu thương hiệu ra ngoài, nhà máy sẽ giao hàng trước cho những người ngoại tỉnh. Cho nên trong số những người đến lấy hàng, đa phần là người địa phương phải đi hai, ba lần.

Thời tiết tháng 3 tháng 4 không đặc biệt nóng. Một nhóm người không ngại nắng trưa liền trực tiếp đứng đợi ở cổng, khi thấy người nhà máy thì hỏi bao giờ lấy được hàng.

Hầu hết mọi người mấy năm nay đều tương đối nghèo, đồ điện lại là những thứ hàng rất đắt tiền, không phải nhà nào cũng có thể mua được. Tuy nhiên, vì đây là thời đại của nền kinh tế bao cấp, mỗi thiết bị điện đều phải đi kèm với một phiếu mua hàng tương ứng. Ngay cả khi nhà máy của họ đã có rất nhiều hàng mới, thì cũng không có cách nào đảm bảo rằng mọi cửa hàng bách hóa đều có thể lấy được hàng.

Cũng có nghĩa là, ngay cả khi họ có rất nhiều hàng hóa, cũng không có cách nào để đưa tất cả chúng vào thị trường, chúng cần được chia nhỏ theo phiếu mua hàng của địa phương. Chính vì điều này mà ngay cả khi các thiết bị điện như TV và radio rất đắt tiền, mọi người vẫn sẽ đổ xô đi mua.

Mỗi khi trong cửa hàng bách hóa có vật phẩm hiếm, họ sẽ viết chúng trước trên bảng đen nhỏ, để mọi người có thời gian chuẩn bị phiếu mua và tiền. Vào thời điểm này, các cửa hàng bách hóa thường đông đúc và mọi người đều tranh nhau xếp hàng mua.

Dương Từ chỉ liếc nhìn người ở cổng, mơ hồ nhìn thấy một người quen trong đó. Lúc đầu, Dương Từ nghĩ rằng mình đã nhìn nhầm, nhưng sau khi đi thêm vài bước về hướng đó, anh chắc chắn rằng kẻ lén lút kia là Trương Vệ Hàn.

Trương Vệ Hàn là theo đuôi Dương Từ đến nhà máy, kể từ sau khi Trương Khâu Truyền bị Dương Quốc Hữu tống đến cục cảnh sát, cuộc sống của Trương Vệ Hàn ngày càng trở nên tồi tệ. Đặc biệt là trong cơn tức giận sau khi hắn ta giúp bà nội làm Lưu Tiêm Diễm mẹ mình bị thương, liền không có ai quan tâm đến sự sống chết của hắn ta nữa.

Vốn dĩ hôm nay hắn ta định đến nhà chị cả, định ở nhà vợ chồng chị cả mấy ngày. Dù sao bây giờ trong gia đình kia cũng không có gì, hơn nữa hắn ta lại là người không biết nấu ăn chỉ biết ăn, không có người hầu hạ, hắn ta không thể sống được.

Kết quả khi hắn ta đang đi bộ đến nhà chị gái mình, giữa đường đã gặp Dương Từ, người đang đi đến nhà máy. Trương Vệ Hàn luôn cảm thấy rằng lý do chính khiến hắn ta thê thảm như bây giờ là vì Dương Từ hại mà ra. Nếu như hôm đó Dương Từ không đột nhiên đến nhà hắn, Dương Quốc Hữu cũng không tìm được cái gọi là chứng cứ kia, những chuyện sau đó lại càng không thể xảy ra.

Cho nên vào khoảnh khắc Trương Vệ Hàn đột nhiên nhìn thấy Dương Từ, Trương Vệ Hàn không nhịn được đi theo anh. Về phần sau khi đuổi kịp hắn ta tính làm gì, bản thân Trương Vệ Hàn cũng không biết mình có thể làm được gì. Kết quả là khi lén lút đi theo Dương Từ, không ngờ Dương Từ lại cảnh giác như vậy, lập tức bị phát hiện, phản ứng đầu tiên của Trương Vệ Hàn là quay người bỏ chạy.

Dương Từ nhìn thấy vậy cảm thấy kỳ lạ, nhưng anh vẫn còn một số việc phải làm, cũng không tiếp tục đuổi theo mà quay người lại và đi về phía nhà máy. Đợi đến khi Dương Từ biến mất ở cổng nhà máy, Trương Vệ Hàn người đã bỏ chạy trước đó mới bước ra khỏi con hẻm.

Hắn ta nhìn cổng nhà máy trước mặt, nghĩ đến Dương Từ cứ như vậy mà đi thẳng vào, không khỏi thấp giọng lầm bầm: "Không ngờ lời chị cả nói đều là sự thật, cái tên Dương Từ thực sự có chút năng lực."

Mặt khác, cùng lúc đó, Dương Từ trước tiên đến bộ phận mới dạo một vòng, sau đó hoàn thành công việc của mình, liền đi xuống ký túc xá dưới lầu để gọi điện thoại. Thấy rằng không lâu nữa là kỳ thi tuyển sinh đại học được khôi phục lại, gần đây anh vẫn luôn thúc giục Dương Mộng Liên học tập, cũng không biết bên Tạ Nghiễn Thanh như thế nào rồi.

Tương lai của chị gái rất quan trọng, tương lai của vợ mình cũng quan trọng không kém, anh phải thỉnh thoảng nhắc nhở cậu một chút mới được, cũng để tránh cho Tạ Nghiễn Thanh chỉ quan tâm đến những thí nghiệm đó mà vứt bỏ tất cả sách ở trường cấp hai cấp ba.

Tạ Nghiễn Thanh vốn đang đọc sách trong phòng làm việc, cậu vừa cãi nhau với mẹ mình vì buổi hẹn hò xem mắt. Trong mắt mẹ cậu, cậu không còn nhỏ nữa rồi, đã đến lúc tìm một người phụ nữ để định xuống chuyện hôn nhân đi, cho nên gần đây vẫn luôn ép cậu đi xem mắt.

Nhưng Tạ Nghiễn Thanh cảm thấy rằng nếu cậu không thực sự thích đối phương, việc kết hôn với đối phương chính là vô trách nhiệm. Nhưng mẹ cậu cho rằng không có vấn đề gì, bởi vì thế hệ cũ đều là như vậy cả, có người thậm chí trước khi kết hôn còn chưa gặp nhau, kết quả những ngày tháng sau đó còn không phải là nên như thế nào thì như thế đó sao?.

Ngoài ra, cha mẹ cậu cũng là sau khi đi xem mắt đã đến với nhau, mẹ của Tạ Nghiễn Thanh cảm thấy họ không quen biết nhau cũng không sao, chỉ cần thân thế của hai người trong sạch, đều là đứa trẻ tốt, sau khi kết hôn giữa nam nữ rất dễ nảy sinh tình cảm với nhau. Còn nói cái gì mà con không đi xem thử thì làm sao biết không thích người ta chứ? Con ở cái tuổi này còn không chịu kết hôn, người mất mặt còn không phải là mẹ sao.

Vì sự bất đồng quan điểm giữa hai mẹ con, Tạ Nghiễn Thanh người luôn tốt tính, lần đầu tiên cãi nhau to với mẹ. Đây là lần đầu tiên cậu tức giận như vậy, cậu cảm thấy lời nói của mẹ khiến cậu khó chịu, thậm chí có lúc muốn chạy trốn khỏi người mẹ như vậy.

(Thiệt sự là nhà bên Tạ Nghiễn Thanh có tận 2 người thân cực phẩm lận, còn là ruột thịt nữa. Hông biết nói sao nữa, chỉ thấy tội thôi. Nói chung là mấy chương sau ức chế lắm tui nói ra cho có người giải khuây thôi.)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net