Chương 4: Mọi chuyện cứ giao cho tớ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*
Tiết cuối của ngày hôm nay là tiết tự học, ngoài trời đã tối lại âm u sắp mưa.

Lâm Tích Vi đi cùng Đinh Tiêu Tiêu và Trần Trình, đằng sau đó là ba người Lâm Chiêu An, Hạ Kỳ Viễn và Trần Du, sáu người cùng bước xuống cầu thang, đèn không sáng rõ.

Cùng nhau xuống đến cổng trường, mỗi người chào nhau rồi mỗi người lại về một hướng.

Lâm Chiêu An vội vội vàng vàng, nhanh chân đuổi theo Lâm Tích vi.
"Sắp mưa rồi, cậu về bằng xe buýt chứ?"
"Ừm, tớ không muốn bị ướt mưa đâu." Câu trả lời kèm theo một cái nhướng mày.

Xe Buýt đến, hai người cùng bước lên, đồng loạt thanh toán tiền xe.
"Hôm nay cậu không né tớ nữa chứ?"
Lâm Chiêu An đột ngột hỏi.
"Hả?"
"Tớ né cậu khi nào chứ." Lâm Tích Vi như gắn liền với biểu cảm ngơ ngác.

"Ngày đầu nhập học." Lâm Chiêu An trả lời.
Cô ngẩn ngẩn một hồi thì cũng nhớ lại.
"À, hôm đấy tớ lơ đễnh nên đi qua cậu."

Dường như biểu cảm có thể lây lan, ngơ ngác chuyển từ Lâm Tích Vi sang Lâm Chiêu An "Vậy cũng được à'?, hờ hờ."

Hai người cùng ngồi chung một hàng ghế, cậu ấy nhường Lâm Tích Vi ngồi gần cửa sổ. Bên ngoài trời bắt đầu len lén mưa từ lúc nào không hay biết, rồi mưa cũng dần dần lớn hơn. Cô ấy ngồi gần cửa sổ, cửa sổ mở toang, mưa lớn đều tạt vào, cô ấy cũng không chủ động đóng cửa sổ, lại đang hoang mang vì mưa ướt áo. Lâm Chiêu An có chút không thể hiểu nổi, nhóm người qua kéo cửa sổ lại thay cô ấy.

Hai người có cùng nhau trò chuyện, rồi sau đó cùng nhau chìm vào khoảng lặng.
"Hình như cậu..." Lâm Chiêu An ngập ngừng.
"Cậu nói chuyện thoải mái với tớ hơn đúng không?"

Thường lệ của Lâm Tích Vi, là một sự im lặng. Không khí đột nhiên có chút gượng gạo, cả hai cùng khó hiểu.

"Đúng hơn là tất cả sự đanh đá của cậu đều dành cho tớ đúng không?"

Lâm Chiêu An làm sao có thể dùng điệu trêu ngươi trên một khuôn mặt nghiêm túc thế kia?.

"Ài, cậu tin tớ cắn cậu không!?"
Lâm Tích Vi nhe nanh đáp bằng giọng đanh thép. Lâm Chiêu An bật cười trêu chọc, tớ không dám nữa, tớ không dám nữa.

"Nhưng mà...hình như thế thật."
Lâm Tích Vi chuyển sang giọng nghiêm túc.

Lâm Chiêu An nhanh chóng chuyển về trạng thái nghiêm túc. Dò được tần số nói chuyện của cô thật khó, phải nhanh chóng nắm bắt được cơ hội, giúp cô mở lòng. Thâm tâm cậu cũng không biết vì sao, chính ra trước giờ cậu cũng không quan tâm gì chuyện của người khác, trừ Hạ Kỳ Viễn và Trần Du thì cũng chưa từng nghiêm túc chủ động quan tâm ai khác.

"Cậu mở lòng với tớ chứ?"
"Ý tớ là"
"Tớ thấy Đinh Tiêu Tiêu và Trần Trình cũng rất muốn làm bạn với cậu đấy."
"Cả ba người bọn tớ và cả Lăng Diên Trần Dĩ nữa."
"Nhưng hình như họ ai cũng sợ cậu, như không thể tiếp cận được thế giới của cậu."

Hình như tớ quá lời rồi, tớ dọa cậu rồi phải không, những suy nghĩ trong lòng Lâm Chiêu An khẩn trương, dồn dập.

"Tớ..."
Lâm Chiêu An lại ngập ngừng mở lời.
"Tớ."
"Tớ không biết nữa."
"Tớ sợ. Tớ luôn cảm thấy sợ. Sợ hãi và nhút nhát. Tớ không biết phải làm sao nữa."
"Tớ cũng không dám nghĩ đến..là tớ mong cầu những người bạn thật sự."

"Tớ thật sự chưa từng nghĩ đến."
Lâm Tích Vi cắt ngang sự ngập ngừng của Lâm Chiêu An, nói ra được những lời mở lòng trong sự hoảng loạn và rối bời, hốc mắt lại đỏ hoe.

"Vậy để tớ giúp cậu nhé?"
"Cậu đồng ý chứ?. Nếu cậu có thể thoải mái với tớ hơn, vậy thì để tớ giúp cậu mở lòng nhé?"
Lâm Chiêu An vừa nói lại vừa ngập ngừng đưa tay lên vỗ vỗ vai cô.

Lâm Tích Vi đưa tay lau đi nước mắt khẽ rơi trên má, quay đầu sang nhìn cậu, tâm trạng rối bời. Trước giờ tớ luôn giấu mình, không để ai biết cả, cho đến hôm nay, khi nhận được sự ấm áp của thế giới, tớ mới nhận ra rằng tớ không ổn đến mức nào, tớ mới nhận ra rằng tớ không bình thường chút nào. Tớ không còn dám tin là sẽ có người thật sự hiểu tớ, quan tâm tớ thay vì những lời nói ác độc. Tớ chẳng thể nghe thấy gì nữa, từ những sự la hét và ngôn từ của họ, tai tớ cứ toàn là tiếng ù ù của gió.

"Tớ...cậu giúp tớ nhé."
Vừa dứt câu, tiếng két dừng lại của xe buýt vang lên một cách thật lớn, cứ như thay cho tiếng báo đã đến trạm. Khoảng lặng của thời gian, mưa cũng đã tạnh. Lâm Chiêu An cười một cái thật dịu dàng, "Mọi việc cứ giao cho tớ."

"Ừm." Lâm Tích Vi cũng nhẹ cười. Đã lâu lắm rồi, tớ chưa từng dựa vào người khác nữa. Cơn mưa lớn đã qua, tớ đâu biết rằng, sau hôm nay tớ chính thức ỷ lại vào cậu, tớ không thể một mình mạnh mẽ nữa rồi, nhưng hình như, tớ cũng không còn lo lắng quá.

Hai người gấp gáp vẫy tay chào nhau rồi Lâm Tích Vi xuống xe, tiếp tục đi vào một con hẻm không nhỏ, Lâm Chiêu An vẫn ngồi trên xe đi về trạm cuối, đưa mắt nhìn theo bóng lưng của cô đến khi rời khỏi.

*
Tiếng chuông trường quen thuộc, tiết đầu tiên của thầy chủ nhiệm.

"Thầy thông báo một chút, 2 ngày cuối tuần sau trường chúng ta sẽ tổ chức cho khối 10 đi cắm trại ở Giao Đông. Em nào đồng ý đi thì kí vào giấy nhé."

Cả lớp bất giác ồn ào hẳn lên, thầy hiểu tâm lý học sinh nên cũng không phàn nàn.

"Lớp trưởng, giấy đây, em truyền cho các bạn rồi giờ ra chơi đến phòng giáo viên nộp thầy nhé."

Ai nấy cũng có vẻ háo hức mong chờ, nhóm 7 người phía dưới góc lớp thì vừa háo hức vừa xen lẫn lo lắng đưa mắt nhìn Lâm Tích Vi.

Hôm nay cô có vẻ lanh lợi hơn được một chút, vẫn ít nói nhưng ít nhất không còn trong vùng u ám mệt mỏi nữa. Không cần mở miệng thì gương mặt vẫn mang chứ hả nhìn lại mọi người. Nhìn qua một lượt sau đó nhìn Lâm Chiêu An.
Lâm Chiêu An cười một cái, gật đầu. Cô bất tri bất giác yên tâm hẳn. "Tớ đi mà."

Những con người hoạt bát kia thở phù nhẹ nhõm.

"Cứ tưởng cậu lại tiếp tục kì thị con người chứ." Trần Du phàn nàn.

"Sao cậu biết."
"Sao cậu biết tớ kì thị cậu."
Lâm Tích Vi bong đùa đáp lại. Mọi người tiếp tục cười chọc quê Trần Du. Trong lúc đó, Lâm Chiêu An nhìn Lâm Tích Vi vờ vuốt vuốt "râu tàng hình" với nụ cười tự hào như thể thầy dạy trò đã thành công.

*
Ngày đi cắm trại đã đến, buổi tối 11h đêm xuất phát, đến nơi sẽ vừa sáng.

Chuyến xe buýt cuối cùng trong ngày đã kết thúc, vào giờ chuẩn bị đi đến trường không còn chuyến nào nữa, thị trấn nhỏ không có taxi, đi ô tô thì lại không được. Dù bố mẹ có lo lắng nhưng Lâm Tích Vi vẫn định đi bộ đến trường, vừa ra đến đầu hẻm thì két, một cậu thanh niên đạp xe dừng ngay trước mặt.

"Lâm Chiêu An!? "
"Tí thì đụng trúng tớ rồi!"

"Lên xe đi, tớ chở cậu."

Lâm Tích Vi không từ chối, vừa đặt người ngồi lên xe, cậu ấy đạp nhanh một cái rồi thắng nhanh lại, mất thăng bằng, cô chúi đầu vào lưng cậu ấy.

"Àii, tớ giao tính mạng cho cậu đấy!!"

"Tại cái balo nặng quá đấy, cậu đưa cho tớ đi, nếu cậu cứ ôm khư khư như thế thì ngã tớ không biết đấy."
Lâm Tích Vi còn chưa kịp phàn nàn thì một giọng gắt gỏng đã thốt lên, cô chỉ đành ngoan ngoãn đưa cái balo cho cậu ấy, cậu ấy mang lên ngược về đằng trước.

Từ lúc đấy đến trường, đi rất êm, không có sự cố nào nữa, cả hai cũng không nói lời nào.

Hai người im lặng là vì hai lý do khác nhau, Lâm Tích Vi vẫn không thể hết được sự hoảng sợ khi nghe thấy tiếng quát lớn, còn tên kia...hắn đang mở hoa trong lòng, mà chính hắn cũng không biết. Gương mặt cười toe toét không ai thấy được, chính hắn cũng không nhận thức được.
"Lâm Chiêu An"
"Lâm Chiêu An"
Lâm Tích Vi gọi tên mình kìa, hình như đây là lần đầu tiên cậu ấy gọi mình như thế, giọng nói khi nãy cứ vang mãi trong đầu Lâm Chiêu An, sự vui vẻ trong lòng hòa cùng nhịp chân, xe đạp ngày càng tăng tốc. Cảm nhận được sự không an toàn, Lâm Tích Vi bất giác nắm lấy mép áo của Lâm Chiêu An.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net