Cô Nương ơi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Nơi cô ở là kí túc xá dành cho giáo viên.
Vì nhà cô cách xa trường nên cực chẳng đã cô mới đi ở kí túc.Cô tính sẽ ở tạm thời một thời gian thôi rồi sẽ đi thuê nhà.
Ở đây cô không có nhiều bạn,đi dạy về là cô quanh quẩn trong phòng hoặc sang các phòng khác trò chuyện,làm quen.
Hầu như ngày nào cô cũng có tiết trên trường chỉ trừ chủ nhật.
Đối với lớp 12B2 thì mỗi tuần cô dạy 5 tiết,2 tiết đôi vào thứ hai,thứ bảy và 1 tiết đơn vào thứ năm.Ngoài ra còn 2 tiết sinh hoạt vào đầu giờ thứ 4và cuối giờ thứ 7
Hôm nay cô đi dạy,vừa bước qua cánh cổng thì bàn tay ai đó đặt lên vai,theo phản xạ,cô cầm tay vặn ngược ra phía sau.
-Á..á,đau quá chị ơi.
-Lại là em à?Sao anh cứ thích đùa cô thế?
-Em chỉ định gọi chị thôi,đâu ngờ chị nhanh tay thế.
-Vẫn còn muốn gọi chị à?
-Vậy không gọi chị mà gọi em nhé.
-Em có tin là cô tháo cánh tay này rời khỏi bả vai không?
-Á...á.Đau quá.Em chỉ đùa thôi mà.
-Vậy em gọi tôi là gì?
-Dạ..dạ..thì chị.
Rắt...rắt.
-Ôi ôi.Cô..cô.Em gọi chị là cô.Em chào cô ạ.
-Vậy có phải ngoan không.Nhớ nhé.Gọi là "cô".
-Dạ thì cô.Giờ cô buông tay em ra đi.Chứ tí nữa em không cầm bút được đâu cô.
Nghĩ rằng cậu đã biết lợi hại của mình nên cô buông tay ra nhưng khi vừa thoát được kiếp nạn là cậu tiếp tục trêu đùa.
-Cô.Em sẽ gọi cô nhưng là "cô nương".
-Cô nương dễ thương ơi,xin cho tại hạ biết quý danh.
Cậu vừa nói vừa chắp tay chào hỏi kiểu kiếm hiệp.Cô chỉ muốn tiến tới tháo rời khớp tay của cậu ta thôi.Còn cậu ta thì đã phóng mất hút sau câu nói đó rồi.
Mấy hôm rồi không hiểu tại sao cậu rất háo hức đi học,cậu muốn được chọc ghẹo cô,hình ảnh cô xấu hổ ửng mặt cứ hiện hữu trong đầu cậu thế rồi hôm nay cậu cố tình đi sớm và đứng ở cổng sau đợi cô.
Còn cô thì không suy nghĩ gì ngoài việc lo sợ rằng mình đang sắp sửa đối mặt với một thử thách căm go là thu phục cậu học trò cá biệt.Cô biết những tháng ngày tiếp theo sẽ không mấy dễ dàng với mình.
Cô bước vào lớp chào hỏi học sinh.
-Chào các em,hôm nay cô sẽ không dò bài,chúng ta tranh thủ học nốt bài hôm trước và bài hôm nay nhé.
Cà lớp ồ lên sung sướng.
-Các em phải thật sự nghiêm túc thì chúng ta mới học kịp.
Cô hướng mắt về phía cậu ám chỉ.
-Ai ngủ gật hay lục đục trong lớp là cô cho lên bàn đầu ngồi đấy.
-Oh,vậy thì vui gì bằng_ cậu nghĩ trong đầu.
Cậu muốn lên bàn đầu ngồi,như thế sẽ được nhìn cô gần hơn,được nghe giọng cô rõ hơn,quan trọng hơn là sẽ có nhìu cơ hội được ghẹo cô hơn.
Nghĩ là làm cậu bắt đầu thực hiện ý đồ.Cậu giả vờ buồn ngủ,gật lên gật xuống.
-Long,em không nghe cô vừa nói gì à,ngồi trong lớp thì ngay thẳng lên.
-Em ngồi thẳng nhất có thể rồi đó cô.
-Không nói nhiều,ngồi ngay ngắn để các bạn khác còn học.Nhanh.
Cậu bực mình, sao cô không bảo cậu lên ngồi bàn đầu như lời cô nói lúc nãy đi.Hay là cậu hành động chưa đủ thuyết phục.Thôi thì nằm hẵn xuống bàn đi. Và lần này,quả như cậu dự đoán.
-Long,em không nghe lời cô nói à?em lên đây,lên đây đứng vào góc tường đó cho cô.
Hahaha.Cậu ngơ ngác.Sao lại đứng ở góc tường.
-Ủa,lúc nãy cô bảo ai không nghiêm túc thì lên bàn đầu ngồi mà sao giờ lại bắt en đứng góc tường ạ?
-Tôi đổi ý rồi.Riêng với em thì tôi đặc cách cho đứng đó.
-Cô làm vậy là không công bằng.
-Không cải.Ở đây không phải là cái chợ để em trả giá nhé.Nhanh.
Cậu ta hậm hực bước lên và đứng nếp vào một góc.
Cả lớp rất hã hê với việc cậu bị phạt.
-Cô ơi,em mỏi chân quá.
-Cô ơi,chân em sắp đứng không nỗi nữa rồi.
-Cô ơi,nam nhi yếu đuối,cô niệm tình thương xót.
Mới đứng được hơn 10 phút mà cậu đã la ó đến thế nên cô đành cho cậu về chổ.
-Thôi được rồi,em về chổ mang tập lên bàn đầu ngồi cho cô.Ngồi học nghiêm túc.Nếu mà còn lục đục là tôi cho úp mặt vào tường đấy.
Cậu lập tức trở về bàn lấy sách vở.Vẻ mặt cậu tỏ vẻ không hài lòng,kiểu như đang bị gượng ép nhưng thật ra cậu đang vui như mở cờ trong bụng.
-Em mang vở thôi làm gì ôm theo cả cặp sách vậy?
-Em chuyển nhà lên đó luôn cho gần cô ạ?
-Gần gì?
Câu hỏi vô tình của cô làm cậu bối rối.
-Gần bảng đen cô ạ._ cậu nhanh chóng lái lời.
-Chỉ riêng tiết cô thôi.Còn những tiết khác em em về đúng vị trí cho thầy cô dễ quản lí.
-Dạ.Hết tiết cô em lại mang mai rùa đi về.
Cậu cũng không nghĩ tới việc là sẽ lên bàn đầu ngồi cả đời đâu vì cơ bản cậu không thích học,cậu chỉ thích ngủ thôi.
Lên được bàn đầu thì cậu không còn gục lên gục xuống nữa,cậu rất nghiêm túc.
Nhưng cô vẫn thấy ở chổ cậu có gì đó sai sai, cậu ngồi yên đến kì lạ luôn,ngồi yên đến nỗi không thèm không chép bài.
-Nè,sao em không chép bài?
-Em đau tay quá cô ạ?
-Sao lại đau?
-Vì sáng nay em bị vị cô nương nào đó tấn công trên đường đi học.
Cậu lại đến giờ rồi.Cô thừa biết cậu muốn ám chỉ ai.Nhưng cô biết làm gì thêm,thôi thì cậu ta nghiêm túc đã là vui rồi.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net