Vì Chị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Cô dừng xe trước một căn nhà khang trang nhất nhì khu vực.
Cô nhấn chuông và bà ngoại cậu ra mở cửa.
-Dạ con chào bà.Cho con hỏi đây có phải là nhà ngoại của em Phi Long không bà?
-Đúng rồi.Cô là...?
-Dạ con là giáo viên chủ nhiệm của em Long.
-À chào cô.Mà có việc gì vậy cô?
-Mấy hôm nay em Long không đi học nên con tới hỏi thăm thưa bà.
-À.Cô vào nhà nhé.
Cô dắt xe vào sân.
-Ủa,nó nói với tui là đang thi nên trường cho nghỉ học để ở nhà ôn thi.
-Dạ không phải đâu bà.Vẫn học bình thường.Con không biết lí do gì em ấy nghỉ học nên tới đây.Mà giờ em ấy ở đâu rồi bà?
-Nó ở trên lầu,để tui gọi nó xuống,cô giáo ngồi chơi.
-Dạ không cần đâu bà.Cho phép con lên nói chuyện với em ấy được không bà?
-Vậy phiền cô nhé.Chứ tui biết tui có gọi nó cũng ko chịu dậy.
Nói rồi cô đi lên lầu,cửa không khóa,cô mở cửa bước vào.
Căn phòng khá đơn giản với vài vật dụng linh tinh như tủ quần áo,máy tính,bàn học.Cô tò mò khi nhìn thấy vô số những bịch tăm tre trên bàn.
Cậu còn ngủ,quần áo vẫn còn chỉn chu,chắc là hôm qua đi chơi về muộn nên để vậy ngủ lun.
Cô gọi cậu...
-Long ơi...Long ơi.
-Long ơi,em dậy chưa.
Cậu mở mắt và khá bất ngờ khi cô ở đây.
Cậu nghĩ là mình đang mơ,những ngày vừa qua cậu rất nhớ cô,cậu muốn gặp cô nhưng sĩ diện nam nhi không cho phép cậu phản lời thề.
Cậu lại nhắm mắt và tiếp tục ngủ.

-Long ơi.Cô biết em dậy rồi mà.
Tiếng gọi thiết thực của cô làm cậu thật sự tỉnh giấc.
Cậu không hề mơ,là cô thật,cô đang ở trong phòng cậu,đứng bên cạnh cậu.
Cậu đang vui trong sự bất ngờ nhưng chuyện hôm trước vẫn còn đọng lại trong tâm trí cậu,cậu vẫn rất giận cô.Cậu kéo chăn che phủ cả người.
Cô buồn cười cho hành động vô cùng trẻ con của cậu nhưng giờ này không phải là giờ đùa giởn,cô cần nghiêm túc nói chuyện.
-Em dậy rồi thì nói chuyện với cô đi.
-Cô biết là em nghe thấy lời cô mà.
-Năn nĩ em đó.Cô vừa dậy xong,rất mệt,rất đói mà phải lặn lội đạp xe tới đây đó.
Cô lôi khổ nhục kế ra để động lòng trắc ẩn của cậu.
Nghe cô nói vậy cậu có chút mềm lòng,xót thương.
-Ai cần chị đến đây.
-Vì em không đi học cả tuần này rồi.
-Tại chị bảo không muốn gặp tôi.
-Cô có nói không muốn gặp em đâu.
-Lần trước chị nói không muốn có một học trò như tôi và chị tránh mặt tôi còn gì.
-Cô xin lỗi.Hôm đó cô có việc bực mình nên không kiềm chế được bản thân.Cô có hơi quá lời.
Nút thắt trong cậu cứ như vừa được tháo ra.Thì ra cô cũng đang giận cá chém thớt.Không phải cô ghét cậu,không muốn gặp cậu.
-Chị nói thật không?
-Cô nói thật mà.Hôm đó cô gặp chút rắc rối nên đâm bang sang em luôn.Cô xin lỗi.
-Vậy chị có rắc rối gì?Có phải rắc rối với anh hôm trước đưa chị về không?
-Không em.Bực mình trong công việc thôi.Không liên quan gì tới anh đó.
-Mà anh đó là gì của chị vậy?
-Là bạn học của chị.Anh cũng là giáo viên của trường.
-Có phải là người tặng chị ngôi nhà bằng tăm không?
Không hẹn mà gặp,cả hai cùng nhìn về phía chiếc bàn,nơi có rất nhiều tăm tre.
-Chị đừng nghĩ bậy.Tăm đó em mua từ thiện giúp cho hội người mù đó.Mai em đi phát cho bạn bè mỗi người một bịch.
-Không phải anh đó.Anh đó là bạn học cấp ba còn người tặng chị là bạn thời đại học.
-Sao nhiều anh thế.Chị đừng nói anh đó cũng đang là giáo viên của trường nha.
-Không,anh đó về Hà Tỉnh công tác rồi.
-Oh.May quá.Bớt được một người
Cô hiểu cậu đang nói gì.
-Em dậy đánh răng rửa mặt rồi nói chuyện với cô đi.Người ngồi,người nằm,người trong chăn,người ngoài chăn nói chuyện với nhau thấy kì quá à.
-Vậy chị chui vào chăn nói chuyện với em luôn đi cho khỏi kì.
-Em lại đến giờ quởn rồi đó.Chị không muốn bị viêm màng mũi đâu.
-Hihi.Vậy chị chờ em một tí.
Cậu vùng dậy đi vào toilet.Cậu thích không khí này,hai người sẽ nói chuyện như hai người bạn,không phải là cô trò,không phải căng thẳng,ngột ngạt.
Cô ngồi đợi cậu đi làm vệ sinh cá nhân.
-Sao chị biết nhà em.
-Cô hỏi các bạn.Sao em không đi học?
-Vì chị tránh mặt em nên để chị khỏi khổ sở,
em chỉ còn cách nghỉ học,có như thế mới không chạm mặt.
-Em bỏ học cả tuần luôn mà,đâu phải mỗi tiết cô.
-Nếu em nói ra lí do chị có tin không?
Cậu nhìn cô tình tứ như một người con trai nhìn người con gái.Lí do cậu định nói là vì cô,động lực để cậu đến trường là cô nhưng câu nói của cô làm cậu bị tổn thương.
Cô thấy căng thẳng,cô biết lí do là gì,cô không mong đợi cậu nói ra nó lúc đó thì sẽ khó xử lắm.
-Hihi.Thôi thôi.Nếu khó nói quá thì bỏ qua.
-Nó không khó nói chỉ là em không biết chị có muốn nghe không.
Cậu lại tiếp tục đàn áp cô bằng ánh mắt đầy mê hoặc.Cô chuyển ánh mắt đi hướng khác.
Cậu nhận ra là cô đang cố tình tránh nghe câu trả lời của cô.
-Vì em...em bận đi chơi thâu đêm suốt sáng.Sau đó thì em mệt và dậy trể như hôm nay nên ko đi học được.
Cậu không muốn làm khó cô.
-Em đừng như thế nữa được không.Đừng có chơi bời sa đọa mãi như vậy?
-Chị đang lo cho em hay lo cho học trò của chị?
-Cho cả hai.
-Vậy em được gì?
Lại là cậu hỏi cũ.
-Được gì thì cô đã nói với em rồi.
-Em cũng đã nói với chị là em không cần điều đó mà.Điều em cần không lẽ chị không đoán ra được.
Áp suất trong phòng dường như tăng đột ngột,cô thấy khó ở trong người.
-Thôi thôi,hôm nay cô đã đích thân tới xin lỗi rồi.Niệm tình thương xót cho thân già này em quay lại lớp học được không?
-Chị vẫn đang lo cho học trò của mình à?
-Thì em là học trò của cô mà,không lo cho em thì lo cho ai.
-Lại là cô với trò.
Cậu cười khẩy.Cậu đã bảo rồi,cậu cần gì mối quan hệ này.
Cô không biết nói gì thêm,đứng đó đan tay vào nhau tỏ ra bị động.Mọi lần cô hoạt ngôn lắm nhưng sao bây giờ không thể nói được lời nào.
Cậu nhận ra điều đó.
-Thôi thì vì chị,vì cô giáo thân yêu của em,em trở lại trường để cái sổ đầu bài được sạch đẹp.
Cậu nói mỉa mai đầy chua chát.
-Hihi.Hứa rồi nhé.
Cô mừng ra mặt khi nghe cậu nói vậy.  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net