nhiệm vụ 238 (làm cùng Ange-chan)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phát hiện yêu tinh hệ ảnh, cô ta tấn công người dân vô tội và tàn phá làng mạc, giải quyết chuyện này.

Yêu cầu: pháp sư nào đi cũng được

Tiền thưởng: 120.000 Jewet

Người yêu cầu: hội đồng

--++++++++------------+++++----------+-+++--
Sau khi trở về từ nhiệm vụ, tôi kéo Ange-chan trở về nghỉ ngơi ngày hôm đó. Hôm sau, tôi lại kéo con bé ra đi làm nhiệm vụ.

Trời vừa sáng, tôi nắm áo Ange-chan lôi xềnh xệch đến hội. Cô bé khóc ròng:

- Gì vậy Heri nee? Em vừa dậy mà, chưa được ăn sáng nữa huhu

- Đến đây ăn luôn.

Tôi lạnh lùng nói rồi lôi nó đến quầy bar, gọi hai tô mì, một cái hamburger, ly trà và ly trà sữa. Tôi ăn mì và uống trà, còn Ange-chan thì lao vào ăn như hổ bị bỏ đói lâu năm. Tôi lắc đầu bó tay, tiếp tục ăn hết mì và uống trà. Sau đó, tôi nhảy đến bảng nhiệm vụ. Khi chọn được nhiệm vụ ưng ý, tôi đến chỗ Sakura-chan:

- Sakura-chan! Chị nhận nhiệm vụ này!

Tôi giơ tờ nhiệm vụ ra, cô bé gật đầu đóng dấu cho tôi. Tôi đến bên chỗ Ange-chan nói:

- Ange-chan! Đi làm nhiệm vụ thôi!

Không để con bé trả lời, tôi túm cổ áo nó lôi đi trong khi nó đang dở dang ly trà sữa của mình. Nó khóc ròng không ra nước mắt:

- Heri nee! Em chưa ăn xong mà!

- Đi nhanh về chị còn làm nhiệm vụ khác!

- Vâng vâng, nhiệm vụ là gì vậy chị?

Tôi đưa tờ nhiệm vụ cho nó, nó cầm xem, đọc:

"Phát hiện yêu tinh hệ ảnh, cô ta tấn công người dân vô tội và tàn phá làng mạc"

- À rể? Yêu tinh sao? Hệ ảnh là hệ gì vậy nee?

- Hệ ảnh là hệ gần giống bóng tối, dùng hình bóng phản chiếu như một sức mạnh để tấn công.

- À...

- Vậy mình làm ở đâu vậy?

- Không biết, đến hội đồng trước đã.

- Vậy lần này chúng ta đi bằng gì?

- Đi bộ

- HOEEEEEEEEE

Tiếng la của Ange-chan vang động trời, khiến ai cũng quay đầu lại nhìn chúng tôi mà bàn tán. Tôi lắc đầu thở dài đến túm cổ nó lôi đi.

Đến hội đồng, chúng tôi được phổ biến về nhiệm vụ và nơi chúng tôi cần đến rồi rời đi.

Tôi và Ange-chan đi bộ đến làng Konoha, một ngôi làng khá xa thị trấn Higo nhưng cũng không xa lắm. Ange-chan nhảy nhót suốt dọc đường hỏi tôi:

- Nee ơi, chúng ta đi xa không?

- Không!

- Vậy yêu tinh đó như thế nào?

- Không biết

- Nà làm nhiệm vụ xong nee cho em hết tiền thưởng nha nha nha

Nó trưng bộ mặt cún con ra nài nỉ tôi, tôi thở dài xoa đầu nó. Đến nơi, chúng tôi thấy cảnh tượng hết sức kinh khủng, xung quanh hoang tàn, có một vài xác chết còn mới chưa được chôn. Ange-chan thốt lên:

- Kinh khủng quá nee ơi!

Phần còn lại của Ange-chan

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net