Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 30

Cũng may là người đã theo cậu bao lâu nay, anh ta kịp lúc hiểu ý chủ tịch của mình. Thư ký Bảo đã bịa ra một cách không chân thực lắm: cả công ty đang chạy deadline, cày kpi cho cuối tháng. Đến bác bảo vệ cũng bận về quê rồi.

Tuệ Nhi như không tin vào tai mình, nghi hoặc hỏi lại, nhưng Hoàng Thiên Nhật đã tắt máy kịp thời.

– Những nhân viên đáng trân trọng của tôi, thật sự rất biết ơn họ!

– Vậy chú và chị gái xinh đẹp sẽ ở lại ạ?

– Đúng rồi. Nào! Vào nhà và ăn cơm thôi!

Hoàng Thiên Nhật phấn khởi bế trên tay đứa trẻ bé bỏng vừa hỏi mình, sau đó kéo theo Trịnh Tuệ Nhi cùng bọn nhóc đang hò reo vào nhà. Tuệ Nhi bị tụi nhỏ kéo đi nên cũng không có cơ hội nói rõ ràng với Thiên Nhật, cuối cùng cô quyết định không thắc mắc nữa, ở đây cũng không tồi chút nào.

– Muốn ở chung với gái thì nói thẳng đi, anh có hưởng được tí nào đâu mà hành quá vậy. Chủ tịch thật càng ngày càng giống tổng tài bá đạo trong teenfic rồi đấy em yêu ạ.

-Vậy anh muốn hưởng cái gì??

– Kh...không như em nghĩ đâu em yêu à, nghe anh gi...

-Cút!

Thư ký Bảo đứng tim khi biết mình vừa vạ miệng, pha này lại toi đời rồi!?! Công ty không được đến, nhà cũng không được về...

Nói đến bữa ăn thứ hai trong tối nay, Hoàng Thiên Nhật đã rảnh tay để cùng vào bếp với Tuệ Nhi, tụi nhỏ đương nhiên cũng lon ton theo vào, dễ gì mà chúng chịu tách ra với chị gái xinh đẹp kia.

Tuệ Nhi là đầu bếp chính, các tiểu thiên thần là phụ bếp còn Hoàng Thiên Nhật... chắc là người mới học nghề. Tuệ Nhi giao cho lũ trẻ cùng Hoàng Thiên Nhật gọt rửa rau củ, cậu vì sợ chúng cầm dao không vững lại đứt vào tay, nên đã chọn gọt vỏ và để chúng rửa. Thiên Nhật vô cùng tự tin vào năng lực của mình, trên mọi mặt trận, anh xắn tay áo và vào việc nhưng khi cầm củ cải lên, chủ tịch Hoàng đã phải suy ngẫm rất lâu để hình dung được nên cắt thế nào.

Nói Hoàng Thiên Nhật không biết dùng dao là nói khiêm tốn, hai năm ở đây anh học được hàng vạn kĩ năng nhưng tuyệt nhiên chưa bao giờ có tình huống ép anh phải vào bếp. Vì vậy cũng chưa từng biết nấu ăn.

Anh đặt nó nghiêng một góc bảy mươi lăm độ, để dao trượt theo đường nghiêng đó, tụi nhỏ chống cằm nghiêng đầu nhìn ông chú thái đồ trông cực kỳ thích thú. Chúng còn chưa từng cầm dao cắt thế này nên cảm thấy Thiên Nhật rất tài nghệ, chỉ có điều.. thoạt nhìn vẫn hơi khác với các cô bán củ quả ở ngoài chợ. Dù thế chúng vẫn rất tin vào ông chú đẹp trai này, tin tưởng hoàn toàn và liên tục "woa", "đỉnh thật" khiến cho Thiên Nhật càng nghĩ mình có thiên phú cắt gọt rau củ

Tuệ Nhi đã ướp thịt cá xong xuôi, cô ở trong nhà vừa đọc một cuốn sách cũ kĩ vừa đợi đám trẻ và thủ lĩnh của chúng đem rau củ vào là có thể nấu. Hai mươi phút, ba mươi phút, bốn mươi lăm phút... cô đợi đến khi ngủ gật cũng chưa thấy nguyên liệu được đem vào, Tuệ Nhi quyết định gấp quyển sách lại, đứng dậy bước ra xem. Vừa đến cửa đã chạm mặt với lũ trẻ đang bước vào, chúng mỗi đứa bê một rổ củ quả nhỏ đi đến rồi giơ cao trước mặt Tuệ Nhi với ánh mắt tự hào. Đằng sau đám nhóc là Thiên Nhật ôm một rổ lớn củ quả, thấy Tuệ Nhi, cậu đưa tay vuốt tóc vô cùng soái chí, vẻ mặt mỹ mãn với thành phẩm mình làm ra. Trong tích tắc Tuệ Nhi tròn mắt kinh ngạc lao thẳng đến chỗ Thiên Nhật, cậu thầm vui mừng vì Tuệ Nhi cuối cùng cũng nhận ra sức quyến rũ và tài năng của mình

– Ôi trời, cái gì đây Hoàng Thiên Nhật??

Tuệ Nhi như không tin vào mắt mình, củ cải to bằng bắp tay sau khi qua tay anh, bất quá bây giờ chỉ còn bằng hai ngón tay.Hoàng Thiên Nhật ngơ ngác, không phải anh gọt rất sạch rồi sao? Nó nhỏ như vậy không phải cậu cố tình đâu, mà vì cứ gọt chỗ này thì chỗ kia để một lúc sẽ bị sẫm màu như miếng táo thâm mà ngày đầu anh gặp Tuệ Nhi cô đã ăn vậy. Vì không có nhiều nước sạch nên anh đành phải cắt đi chỗ bị sẫm đó, cứ cắt mãi cắt mãi... thế là ra kết quả như này. Tuệ Nhi sau khi nghe xong vừa bất lực vừa buồn cười, cô nắm tay anh kéo ra lại vòi nước. Tuệ Nhi xả đầy một thau nước và đổ muối vào, sau đó bảo Thiên Nhật và đám nhóc cho rau củ quả đang cầm trên tay vào thau.

– Sau khi gọt vỏ củ quả muốn nó không bị thâm thì anh phải bỏ ngay vào nước muối pha loãng thế này. Không những tiết kiệm nước mà còn làm sạch chúng hơn nữa. Và nó có bị thâm thì cũng không ảnh hưởng mùi vị nguyên bản và sức khỏe của chúng ta đâu, chỉ hơi xấu xí thôi.

Đám trẻ cùng đứa trẻ lớn gật gù vì tiếp thu được kiến thức mới, Hoàng Thiên Nhật vừa cảm thấy có lỗi vì hiểu lầm Tuệ Nhi lúc trước chuyện miếng táo thâm, vừa cảm thấy xấu hổ cho tình huống bây giờ Anh ngồi xổm xuống bên cạnh Tuệ Nhi và thành thật nói.

- Có lẽ vì tôi không thể vào bếp nên ông trời đã thương tình khiến tôi trở nên giàu có để có thể thuê đầu bếp riêng cho mình

Tuệ Nhi nhìn khuôn mặt nghiêm túc khi nói về chuyện này của Thiên Nhật nhịn không được mà nở nụ cười, cô nhìn anh cười đến híp mắt

- Đúng nhỉ, phú ông Thiên Nhật.

Nói xong Tuệ Nhi cúi xuống để rửa lại rau quả trong thau, có vài cọng tóc mây lất phất trên gương mặt tựa như thiên thần của cô, trong bất giác Thiên Nhật kìm không được mà nhìn đến say đắm, cậu khẽ vén tóc mây vào tai cô. Hành động này làm Tuệ Nhi có hơi rùng mình, cô từ từ quay mặt lại nhìn Thiên Nhật. Không biết từ lúc nào khoảng cách giữa hai khuôn mặt đã gần đến vậy, gần đến mức có thể cảm nhận đợi hơi thở có phần rối bời và tiếng tim đang đập loạn bên trong đối phương.

Khoảnh khắc này, Thiên Nhật ánh mắt say đắm đến ngẩn ngơ nhìn vào mắt Tuệ Nhi, cô cũng bị cuốn theo, lạc lối trong đôi mắt trong vắt như trời thu của cậu. Họ đã tự hỏi tiếng trống ngực của mình có phải quá lớn để đối phương phát hiện ra rồi không?

Tuệ Nhi nhìn sâu thẳm trong đôi mắt đó, và thấy nơi này của Hoàng Thiên Nhật có mình, và ngược lại, cậu cũng tìm kiếm hình ảnh của mình trong đôi mắt Tuệ Nhi, cô đã từng để mình vào mắt hay chưa? Trong phút chốc hai quả tim càng thêm dữ dội như muốn giao tiếp với nhau

*Thình thịch *

*Thình thịch...*

Cảm giác này có phải là rung động hay chưa? Sao lại mãnh liệt và cuốn hút đến nhường này. Tuệ Nhi rời tầm mắt xuống đôi môi của Thiên Nhật sau đó long lanh nhìn anh một lần nữa. Thiên Nhật cũng chịu kích thích không hề nhỏ khi nhìn vào bờ môi đỏ mọng của Tuệ Nhi.

Không khí trong phòng dần trở nên ái muội, Thiên Nhật chủ động tiến lại gần, cậu thật sự muốn chạm vào đôi môi đó một lần...

Tuệ Nhi dần nhắm mắt lại, không cự tuyệt chuyện sắp xảy ra.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net