Chương 160: Sư tôn lạnh lùng vô dục vô cầu (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Mãnh Hổ Xuống Núi.

~~~ Bản dịch chỉ đăng trên Wattpad ~~~

Ngự kiếm trên không, vạn dặm non sông chợt lóe dưới chân. Nghiêm Chương cũng không phải chưa từng trải qua cảnh sắc như này, hắn cũng từng là kẻ mạnh giơ tay lật núi, che tay biển động. Thế nhưng lần nào hắn cũng một mình cô độc, trong lòng gánh vác việc nặng như núi, chưa từng có thời gian nhàn nhã thảnh thơi nhường này.

Đây chính là cảm giác được dựa vào người khác sao? Nghiêm Chương cảm thấy cũng không hẳn là vậy. Nếu không phải là người trước mắt, hắn cũng không thể đạt được tâm cảnh như hiện tại.

Nghiêm Chương nhìn bóng người trước mặt, trong lòng liền cảm thấy lòng mình an ổn, bình yên hẳn. Chẳng biết vì sao sau khi bái Lục Hằng đạo quân thì sự bất an, lo lắng trong lòng bấy lâu liền biến mất. Cứ cho là thế giới này có một lực lượng không thể nắm bắt đi, sẽ có ngày hắn chặt đứt bàn tay vô hình vẫn luôn sắp đặt vô số sinh mệnh của thế giới này.

Trước mặt Nghiêm Chương bỗng xuất hiện một thế giới huyền ảo, trước mặt hắn bày ra vô số đại đạo màu vàng kim. Trong lòng hắn không suy nghĩ bất cứ điều gì khác, chỉ hướng lên một đại đạo tiến bước một cách kiên định.

Lục Hằng đứng phía trước Vấn Kiếm phiên bản siêu to khổng lồ, tốc độ phi hành khá chậm đối với y, trong lòng thầm tính xem mất bao lâu sẽ về tới tông môn. Thế là quyết định tĩnh tọa tu hành, không nên lãng phí hời gian tốt đẹp này.

~~~ Bản dịch chỉ đăng trên Wattpad ~~~

Vừa đả tọa là y đã đắm chìm trong cảnh giới tu luyện. Dĩ nhiên không thể hoàn toàn lơ đi "hai cục rắc rối" kia nên vẫn để một tia thần thức để nhận biết tình hình xung quanh.

Không biết qua bao lâu, Nghiêm Xu Dao hô lên thất thanh: "Tiền bối!"

Lục Hằng mở mắt hỏi: "Có chuyện gì?"

Nghiêm Xu Dao lo lắng ăn nói hơi thiếu rành mạch: "Không biết ca ca bị làm sao nữa! Con còn tưởng huynh ấy đang ngủ, nhưng thờ gian trôi qua rất lâu rồi huynh ấy vẫn không tỉnh, con gọi mãi cũng không thấy huynh ấy phản ứng gì."

Lục Hằng đứng dậy nhìn xem, bé trai gọi là Nghiêm Chương cũng đang ngồi xếp bằng, khuôn mặt nho nhỏ tái nhợt nhưng không thấy có vẻ đau khổ mà toàn là dáng vẻ bình yên. Y tiến lên thì phát hiện có lực lượng pháp tắc nhàn nhạt vờn quanh cơ thể Nghiêm Chương.

Lục Hằng lập tức nhận ra tình huống lúc này: " Đừng lo lắng, hắn thông suốt ngộ đạo rồi. Huynh trưởng của ngươi có ngộ tính trác tuyệt."

Còn chưa đạt đến cấp 1 Luyện Khí đã có thể ngộ đạo đúng là tình huống có một không hai. Nghiêm Chương quả là một thiên tài hiếm có.

Nghiêm Xu Dao kiêu ngạo ưỡn ngực: "Dĩ nhiên rồi! Từ nhỏ ca ca đã thông minh hơn con nhiều."

Sau đó nàng hơi tò mò hỏi thêm: "Đạo là thứ gì? Nó rất lượi hại sao?"

Lục Hằng đáp: "Đạo của mỗi người khác nhau, chính ngươi mới có thể tự tìm ra câu trả lời. Đợi ngươi bước lên con đường tu hành tự khắc sẽ sáng tỏ."

Nghiêm Xu Dao cái hiểu cái không mà gật gù, lại hỏi thêm: " Vậy tiền bối ngài tu đạo gì vậy?"

"Thái Thượng Vong Tình đạo." Lục Hằng giải đáp. Y không chút keo kiệt giải đáp cho bé gái sắp trở thành đồ đệ của mình.

Nghiêm Xu Dao còn là bé con bình thường, cũng không hiểu Thái Thượng Vong Tình đạo là gì, nàng mang theo tò mò đơn thuần hỏi: "Đạo của tiền bối chắc hẳn là rất lợi hại. Chờ ca ca tỉnh, con sẽ hỏi xem đạo của huynh ấy là gì."

~~~ Bản dịch chỉ đăng trên Wattpad ~~~

Nếu Nghiêm Chương ngộ đạo, Lục Hằng đành phả dừng lại hành trình vội vã trở về tông môn. Chọn một chỗ có linh mạch hạ đẳng, y dùng kiếm mạnh mẽ bổ ra một hang động rồi đặt Nghiêm Chương ngồi lên linh nhãn đang tỏa ra linh lực dồi dào nhất.

Các linh mạch cao cấp đã bị các đại tông môn thế lực lớn phân chia hết. Mặc dù đây là linh mạch cấp thấp nhưng cho đứa bé mới bắt đầu bước qua cánh cửa tu hành cũng đủ dùng rồi.

Chờ một hồi Nghiêm Chương còn chưa tỉnh lại thì đã có phiền toái tìm tới cửa.

Bên ngoài hang, Lục Hằng đang kiêm trì vung kiếm vạn lần như mọi ngày. Nghiêm Xu Dao tràn đầy phấn khởi cầm cành cây bắt chước vung vẩy theo Lục Hằng. Tiếc là ngộ tính với kiếm đạo của bé không cao, vung mấy lần đã thấy nhàm chán, nhạt nhẽo thì vứt cành cây đi mà luyện tập bộ quyền thô thiển lúc trước của mình.

Lục Hằng trông thấy cũng không nói gì. Bây giờ Nghiêm Xu Dao còn chưa bái sư, mà dù có thành đệ tử chân chính thì y cũng không cưỡng ép nàng phải học tập kiếm đạo theo y.

Tu hành vốn là tùy theo bản tâm mới có thể đắc đạo chí cao vô thượng.

Nghiêm Xu Dao lau mồ hôi trên trán, như có linh tính mà nhìn lên thì trông thấy một huyết ấn cực lớn mang theo khí thế đồ sộ như núi đang đè xuống. Trong mấy năm nhân sinh ngắn ngủi của nàng chưa từng gặp thế công mãnh liệt dời núi lấp biển, thiên địa biến sắc thế này.

Nàng sợ đến ngã bịch đít xuống, không màng đến cái gì mà kêu lên sợ hãi: "Tiền bối!!!"

Lục Hằng thần sắc bất động, thần thức mạnh mẽ của y sao lại không phát hiện ra đòn tấn công ác liệt này. Vấn kiếm trong tay theo đà đi xuống, mũi kiếm vẩy một cái phóng ra một đạo kiếm khí phi thẳng lên trời chẻ đôi huyết ấn kia. Kiếm thế còn dư lại hóa giải hết thế công huyết tinh còn muốn tiếp tục.

"Lại là ngươi à, đã lâu không gặp."

Trên không trung vang lên một giọng điệu có chút quỷ đị, tiếp sau đó là một bóng đen hạ xuống trước mặt Lục Hằng cùng Nghiêm Xu Dao.

Bóng đen tản đi lộ ra một nam nhân đẹp trai mặc áo bào màu tím hoa lệ đang đứng. Nghiêm Xu Dao chưa từng gặp người đẹp nhường này, mặc dù sư tôn tương lai của nàng cũng không kém nhưng kiếm khí ác liệt bao quanh người khiến bất cứ ai nhìn vào cũng bất tri bất giác mà quên đi dung mạo như ngọc của ngài.

Còn nam nhân áo tím trước mắt mang cặp mắt đào hoa phảng phất nét cười, sắc môi đỏ thẫm hơi nữ tính. Nếu không nói chuyện,Nghiêm Xu Dao còn tưởng là một đại mỹ nữ nghiêng nước nghiêng thành.

Lục Hằng lên tiếng: "Công Tây Hạo."

Nét mặt Công Tây Hạo lộ vẻ bi thương, vờ vịt che lấy lồng ngực mà đáp: "Ây da, ta rất đau lòng đó, thời niên thiếu chúng ta từng kề vai sát cánh rèn luyện khắp Càn Khôn đại lục ngươi đâu có dáng vẻ lạnh nhạt như thế này đâu."

Lục Hằng cũng không ngờ tới sẽ gặp lại Công Tây Hạo ở nơi này.

Thời niên thiếu còn trong giai đoạn rèn luyện, y từng kết giao được bằng hữu khá hợp ý tên là Tịch Hạo. Hai người kết bạn cùng rèn luyện đã lâu, trong một lần vào bí cảnh, Tịch Hạo muốn giết người đoạt bảo, lúc ấy y mới phát hiện Tịch Hạo chính là ma tu Công Tây Hạo.

"Ta còn không biết kẻ nào phá hỏng chuyện tốt của ta, hóa ra là ngươi. Thật không nể tình xưa nghĩa cũ gì cả." Giọng nói của Công Tây hạo mang theo chút chân thành.

Ngày trước hai người gặp gỡ và quen biết đều là do Công Tây Hạo tính toán. Mục đích của hắn cũng đơn giản, hắn muốn hủy hoại Lục Hằng đạo quân – thiên tài tuyệt hảo có khả năng tấn cấp thành cao thủ Hóa Thần nhất lúc bấy giờ. Muốn phá hủy kiếm tu theo Thái Thượng Vong Tình đạo, phương pháp thoả đáng nhất là khiến đạo tâm của hắn sụp đổ.

~~~ Bản dịch chỉ đăng trên Wattpad ~~~

Năm đó, Công Tây Hạo tưởng như mọi việc đều nắm trong lòng bàn tay mình. Khi hai người đồng hành rèn luyện, Lục Hằng từng cứu hắn khi bị trọng thương, rất nhiều chuyện cũng không giấu diếm Công Tây Hạo. Hắn nghĩ rằng, thời cơ phá hủy đạo tâm của Lục Hằng đã đến.

Kiếm đạo mang đạo tâm kiên định nhất của chính đạo sẽ bị mình cchaf đạp dưới lòng bàn chân. Lúc đó Công Tây Hạo thầm nghĩ trong lòng như thế, thậm chí còn sinh ra cảm giác tiếc nuối vì sau này không còn đối thủ cùng lứa.

Nhưng Công Tây Hạo đã hoàn toàn đánh giá thấp đạo tâm kiên định của Lục Hằng.

Khi hắn phản bội, ra tay ám hại Lục Hằng còn dương dương đắc ý nói hết tính toán xấu xa của mình nhằm bồi thêm một đòn hủy diệt đạo tâm đối phương. Nhưng phản ứng của Lục Hằng lại khác xa những gì hắn dự đoán.

Lục Hằng chỉ cụp mắt nói: "Thì ra là vậy. Ngươi là ma tu lại còn rắp tâm gây rồi, vậy thì chiến đi."

Dứt lời liền đâm tới một kiếm, ra tay rất tàn nhẫn, hoàn toàn không giống dáng vẻ một người vừa bị bằng hữu thân thiết phản bội. Cuối cùng Công Tây Hạo bị Lục Hằng chém mất nửa cánh tay, chật vật trốn về trong giáo. Về sau ngẫm lại lúc hai người đánh nhau, đạo tâm của Lục Hằng vẫn vững vàng êm dịu như trước, hành động của hắn chẳng mảy may để lại dấu vết gì trong lòng y.

Sau khi hai người cắt bào đoạn nghĩa, cũng không biết xuất phát từ tâm thái gì mà Công Tây Hạo đối với Lục Hằng vẫn nhớ mãi không quên. Không có chuyện gì lại đến khiêu khích gây chiến. Thế nhưng hai người đánh nhau Công Tây Hạo thắng thì ít mà thua thì nhiều, thậm chí mấy chục năm gần đây còn không thắng nổi một trận.

Lúc này Công Tây Hạo mới phát hiện mình đã bị Lục Hằng bỏ xa. Chỉ có mình hắn vẫn vấn vương chuyện cũ.

Lần theo khí tức của Đoạt Thiên Tạo Hóa đan tìm được bé gái này lại gặp được Lục Hằng sau mấy năm. Y trước nay một thân một mình đã có một bé gái theo bên người.

Lúc ấy Công Tây Hạo chưa hề nghĩ tới bé gái kia là kẻ đã nuốt đan, chỉ một lòng muốn giết nàng nên một chưởng liền bổ xuống.

"Quả là đã lâu không gặp, không nghĩ tới Lục Hằng chân quân vẫn luôn một thân một mình, à không, phải gọi là Lục Hằng đạo quân, lại dẫn theo một nhóc con." Công Tây Hạo nhíu mày, "Hình như không chỉ là một đứa?"

"Công Tây Hạo. Ngươi tới để cướp Đoạt Thiên Tạo Hóa đan còn nói lời vô nghĩa làm gì." Lục Hằng ngoài miệng thì hờ hững nhưng trong lòng đang tính toán ra tay làm sao để bảo vệ hai đứa trẻ này.

Nhiều lần đánh nhau khi trước, Lục Hằng vẫn luôn thắng nhiều thua ít, huống chi a=bây giờ y đã đạt cấp Hóa Thần càng không sợ Công Tây Hạo. Vấn đề là bây giờ còn dẫn theo hai nhóc con, cùng Công Tây Hạo đánh nhau sợ liên lụy đến chúng.

Kiếm tu vẫn luôn lấy công làm thủ thế nên pháp khí của Lục Hằng chỉ vỏn vẹn một thanh Vấn Kiếm. Còn Công Tây Hạo còn mang theo mấy thi khôi thực lực không thể xem thường.

Lục Hằng nói với Nghiêm Xu Dao: "Ngươi vào trước đi."

Nhìn Nghiêm Xu Dao đi vào hang rồi, y thẳng tay cắm Vấn Kiếm xuống bùn đất trước cửa hang. Vấn Kiếm toát ra kiếm ý bàng bạc che kín cửa hang.

Thân hình Lục Hằng lóe lên, khi đáp đất trong tay đã cầm theo cành cây bẻ từ đại thụ bên cạnh.

"Ngươi khinh thường ta? Cao thủ Hóa Thần không thèm dùng Vấn Kiếm đánh nhau với ta?" Lông mày Công Tây Hạo nhíu chặt.

"Ta không có ý này, kế sách chu toàn thôi." Không cần biết thực lực chênh lệch bao nhiêu, trước nay Lục Hằng đều tôn trọng đối thủ, đương nhiên sẽ không dùng hành động này làm nhục Công Tây Hạo.

"Ha, thấy ngươi để tâm chúng như thế, ta càng muốn giết chết hai nhãi con này." Công Tây Hạo từng làm bạn thân của Lục Hằng nên hiểu rõ bản tính của y. Cũng không phí lời nữa, tay áo vung lên, ba nguyên anh thi khôi mang theo hơi thở hung ác tràn đầy sát khi xuất hiện trước người hắn.

Cuối cùng Nghiêm Chương cũng tỉnh lại từ cảnh giới huyền ảo kia, dù hắn đã ngộ đạo nhưng vẫn là người thường. Hắn biết một số công pháp tu luyện sơ cấp nhưng đều là công pháp ma tu. Nhân cơ hội tuyệt hảo lần này, mọi việc đều phải cẩn thận, hắn tuyệt đối sẽ không bước lên tà đạo nữa. Tâm pháp tu luyện của Thiên Nguyên Tiên Tông mới là thứ hắn cần.

Một khi lần này bước chân lên tà đạo chắc chắn phải đối đầu Lục Hằng đạo quân, sợ là hai bên không đội trời chung không chết không ngừng.

Nghiêm Chương nhận thấy bản thân được linh khí dồi dào vờn quanh, hắn liền biết chính đạo quân đưa mình tới linh mạch giúp mình có thể hoàn toàn ngộ đạo. Hắn mở mắt muốn xem xem mình đang ở nơi nào.

"Ca ca, huynh tỉnh rồi à."

Vừa mở mắt đã thấy muội muội ghé vào trước mặt. Hắn chưa kịp nói gì thì Nghiêm Xu Dao đã nhanh nhảu đứng lên.

"Nhanh lên nào, tiền bối đang đấu pháp với ma tu, muội lo lắng gần chết đây này." Nghiêm Xu Dao phi ra hướng cửa hang.

Vừa ra đến nơi, Nghiêm Chương đã thấy một thanh kiếm đen thui nhưng sắc bén cắm trên nền đất, nhìn kiếm ý lẫm liệt là biết đây chính là Vấn Kiếm – pháp khí bản mệnh của đạo quân.

Xuyên qua cửa hang, Nghiêm Chương thấy mấy bóng dáng đang giao chiến kịch liệt.

Công Tây Hạo! Vừa nhìn thấy nam nhân áo tím, Nghiêm Chương từng là cao thủ tà đạo vừa liếc mắt liền nhận ra ngay. Công Tây Hạo tu thuật luyện thi, trên bãi đất trống là ba cao thủ sắc mặt xanh đen hiển nhiên là thi khôi của hắn ta.

Nghiêm Chương tự nhiên nhìn ra được ba thi khôi này đều có tu vi cấp Nguyên Anh cầm trên tay đều là pháp khí bản mệnh khi còn sống, tất cả đều mang theo sát khí với thế tấn công cuồn cuộn không dứt.

Phía bên kia là Lục Hằng bị vây công nhưng trong tay chỉ cầm một nhánh cây.

Là một cành cây rất bình thường, thậm chí còn có mấy cái lá xanh bám vào. Vừa nhìn đã biết là y tiện tay bẻ từ đại thụ bên cạnh. Qua tay Lục Hằng, cành cây tầm thường biến thành vũ khí sắc bén xuyên thủng tất cả, nhẹ nhàng hời hợt mà hóa giải tất cả thế công.

Đúng là vị đạo quân đem vạn vật làm kiếm, Nghiêm Chương thầm cảm thán trong lòng. Trước kia hắn chưa từng qua lại với vị đạo quân này vì khi hắn trở thành cao thủ một phương thì vị đạo quân này đã tiến vào cấp Độ Kiếp, bế tử quan ngàn năm. Chỉ lưu lại vô số chiến tích hiển hách cho tu chân giới chứ không thể bắt gặp chân thân.

Chiến cuộc rơi vào thế giằng co. Nhánh cây kia dù sao vẫn là cành cây thông thường, trong tay Lục Hằng thì chém sắt như chém bùn đâm thủng mấy lỗ trên thi khôi. Nhưng lực công kích vẫn không đủ, cành cây cũng không thể chịu nổi kiếm ý của y, không thể gây ra vết thương chí mạng cho chúng.

Nghiêm Chương còn nhìn rõ tình huống hiện tại, cũng hiểu ra đạo quân đang bảo vệ hai huynh muội mình. Thế nên hắn cũng không đắn đo quá nhiều, kéo xuống mặt chuông đang đeo trước ngực rồi ném thẳng tay.

"Tiền bối! Đón lấy!"

Lục Hằng phản ứng cực nhanh, vừa nghe thấy âm thanh trong hang thì thân mình cũng lóe lên tiếp được đồ. Vật vừa đến tay Lục Hằng cũng cảm nhận được linh khí dạt dào của mặt dây chuyền đồng cổ này.

~~~ Bản dịch chỉ đăng trên Wattpad ~~~

Là một thần khí thượng cổ, Lục Hằng thầm nghĩ. Nhưng nắm thần khí xuất thế sẽ gây gió tanh mưa máu này trong tay cũng không khiến lòng hắn mảy may gợn sóng.

"Làm phiền tiền bối truyền linh khí vào trong pháp khí này."Nghiêm Chương nói. Thần khí này hắn lấy được cùng Đoạt Thiên Tạo Hóa đan trong một bí cảnh thượng cổ. Bây giờ hắn chưa mở tử phủ, không thể nào điều động pháp khí cũng không thể khiến pháp khí này nhận chủ.

Nghiêm Chương lấy pháp khí này ra là một bước đi khá mạo hiểm. Nếu đối phương thấy bảo bối nảy lòng tham thì có thể khiến thần khí nhận chủ ngay lập tức. Nhưng không biết vì sao mà Nghiêm Chương đa nghi từ trước tới nay lại cực kỳ tín nhiệm vị đạo quân trước mắt.

Nghe vậy thì Lục Hằng truyền linh khí luôn vào thần khí rồi quăng ngược lại phía cửa hang. Chuông đồng nho nhỏ tỏa ra kim quang chói mắt rối biến ra bóng mờ của chiếc chuông vàng cực lớn vững vàng che chở hai đứa nhỏ.

Hai đứa nhỏ đã được thần khí bảo vệ, Lục Hằng không cần bận tâm nữa. Y giơ tay triệu hồi Vấn Kiếm. Pháp bảo bản mệnh tâm ý tương thông vừa vào tay, mỗi chiêu kiếm đều toát ra khí thế hủy thiên diệt địa.

Kiếm khí bay ra từ mũi kiếm hóa thành một con rồng khổng lồ há mồm đánh tới Công Tây Hạo.

Mặc dù cảnh giới của Công Tây Hạo không bằng Lục Hằng, nhưng cũng là nhân vật kế thừa thủ lĩnh tà đạo danh tiếng không kém Lục Hằng. Vấn Kiếm vừa vào tay Lục Hằng, hắn đã biết tình thế không ổn chuẩn bị rút lui. Thế nhưng kiếm ý đến quá nhanh, Công Tây Hạo đành phải đem một thi khôi nguyên anh thiên hao hết tài lực và sức lực để luyện thành mà làm lá chắn chống lại công kích của kiếm ý hóa thành rồng lớn kia.

Thừa dịp thế công hòa hoãn lại trong nháy mắt, hắn hoá thành một đạo hắc quang biến mất trong nháy mắt.

Địch đã tháo chạy, Lục Hằng thu kiếm vào vỏ, hai đứa nhóc trong hang đá cũng đi ra.

"Tiền bối, đây là ..." Nghiêm Chương chưa nghĩ ra phải nói lai lịch của thần khí này như thế nào.

Lục Hằng đã đáp: "Đây là cơ duyên của ngươi, không nhất thiết phải báo với ta. Nếu ngươi đã tỉnh lại thì chúng ta nhanh chóng lên đường thôi."

Mấy ngày trôi qua, ba người rốt cuộc cũng về tới Thiên Nguyên Tiên Tông.

Trên đường đi tới đề là rường cột chạm trổ, lầu quỳnh điện ngọc tinh xảo đẹp đẽ khiến Nghiêm Xu Dao nhìn không chớp mắt. Thiên Nguyên Tiên Tông quả không hổ danh tông môn có thực lực hùng hậu, gốc gác sâu rộng nhất đạ lục Càn Khôn. Tiền điện khí thế bàng bạc cũng khiến Nghiêm Xu Dao chấn động nửa ngày chưa hồi phục tinh thần.

Không biết chỗ ở của sư tông tương lai nhà mình sẽ có phong thái tiên gia đến mức nào đây. Trong lòng Nghiêm Xu Dao không khỏi tràn đầy mong đợi.

Tâm tình của nàng cũng lây sang nnc một ít, lần đầu sống ở thánh địa đạo gia trong lòng hắn cũng có chút chờ mong.

Vấn Kiếm Phong phủ đầy bụi mấy năm cũng chờ được chủ nhân mình trở về. Một luồng ánh kiếm rơi xuống đỉnh núi, ba bóng người hiện thân. Tấm chiếu cũ Nghiêm Chương từng sống bao nhiêu năm, kiến thức rộng rãi sau khi thấy cảnh sắc xung quanh cũng phát ngốc trong phút chốc.

Đỉnh núi trọc lốc này là nơi ở của Hóa Thần đạo quân uy danh hiển hách?

Trong giới tu chân cũng có không ít người không thích xa hoa nhưng tốt xấu gì thì quanh động phủ cũng có ít kỳ hoa dị thảo mang phong cách đặc biết u tĩnh. Nào có giống đỉnh núi này, trừ mấy cục đá đấy rẫy vết kiếm ra thì chẳng còn gì nữa.

Đừng nói đến cây, một gốc cỏ dại cũng không thấy!

--- Hết Chương 160 ---


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net