Chương 24: Xin chào ngày mai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sương mù trùng điệp, mênh mang mịt mờ rải khắp nhân gian.

Cánh chim ngang qua cửa sổ, khăn thấm lạnh sương, tiếng đàn văng vẳng. Khói bếp lượn lờ bay lên cách chân núi nghìn vạn dặm. Đêm ngày nước chảy về Đông.

Vật đổi sao dời, thấm thoắt đã qua ba nghìn năm.

Kể cả đối với người tu chân, cũng có thể coi là một khoảng thời gian khá dài. Có rất nhiều thứ đã thay đổi.

Kinh thành phồn hoa tấp nập, ngựa xe như nước. Cửa lớn vừa mở, đèn lồng tung bay, ánh nến xung quanh tự vụt sáng. Rực rỡ muôn vẻ. 

Thành đô lớn nhất ở nhân gian.

Ở góc phố bày một cái bàn gỗ nhỏ cùng hai cái ghế đẩu, bên cạnh cắm một cây trúc treo tấm vải vẽ hình bát quái. Trên bàn ngoại trừ một cái la bàn lớn bằng gỗ cùng một ống quẻ ra thì chẳng còn gì.

Thiếu niên ngồi trước bàn gỗ tóc buộc đuôi ngựa, gương mặt trẻ trung dương quang sáng lạn. Vải vóc quần áo màu đỏ sẫm, mặt trên thêu kim tuyến cùng đồ đằng ánh vàng thần bí xa hoa. Hai tay còn ôm một con sói nhỏ màu xám. 

Thiếu niên tên Dương Dương ngẩng đầu, thanh âm cẩn thận mang theo tôn kính: "Cao nhân, cái này cũng có thể đoán được sao?"

Nam nhân ngồi đối diện dung mạo thanh lãnh tuyệt sắc, phong thái trang nhã ổn trọng, tóc đen dài xoã tung. Khoác trên mình một bộ pháp bào trắng như tuyết, tay phe phẩy quạt lông vũ, rất có phong thái tiên nhân: "Đối với ta mà nói, không thành vấn đề."

: "Nếu không phải gặp gỡ hôm nay là duyên phận, lại thấy tiểu thiếu gia học rộng tài cao, dáng vẻ đoan chính, nên mới muốn giúp ngài bói một quẻ a. Không phải mấy vấn đề trước ngài đã xác nhận ta đoán không sai sao?"

Dương Dương có chút xấu hổ mà sờ sờ cái mũi, mơ hồ không rõ mà nói: "Tiền bối nói quá." Cũng không có phủ nhận câu sau của đối phương. Rõ ràng là các vấn đề trước đoán đều đúng.

Tiên nhân áo trắng nhăn mày chộp lấy cổ tay thiểu niên, nghiêng người qua dặn dò tỉ mỉ: "Ta thấy ngài đáng ra tiền đồ rộng mở, chẳng mấy chốc trên con đường công danh sẽ đạt được thành tựu lớn. Có điều gần đây bị một ít vận khí xui xẻo quấn thân. Chỉ sợ... Ai da..."

: "Có... có cách nào xử lý không ạ?" Dương Dương có hơi sợ hãi ôm chặt sói nhỏ.

Người nọ phát ra một tiếng cười thanh thúy, vỗ vỗ vai thiếu niên trước mặt: "Yên tâm. Chỉ cần thành tâm, không việc gì mà tiền... à nhầm, lòng thành không giải quyết được."

Thiếu niên nghe hắn nói xong, ánh mắt đều sáng rực: "Ngài quả nhiên là cao nhân! Thần tiên! Đích thực là thần tiên!"

: "..." Ngại ghê.

Nhưng khen vậy mình thích lắm. 

Người đối diện đưa ra một cái túi thơm, đầy cương quyết dúi vào tay thiếu niên, dặn dò phải thường xuyên mang theo bên người.

Sau đó không nóng không lạnh mà hơi cong khóe miệng, chìa tay ra.

Thiếu niên a một tiếng, mê mang mà chớp chớp mắt. Sau đó mới giật mình hiểu ra, vội vàng lấy từ trong hầu bao ra mấy thỏi bạc, cung kính dâng lên.

Vị tiên nhân nào đó hạ cổ tay, nhanh chóng bỏ bạc vào tay nải nhỏ đeo bên hông. Xoạt một cái mở quạt che đi nửa mặt, trở về phong thái bí ẩn như cũ.

: "Cuối cùng cũng tìm thấy ngươi, Dương sư đệ. Không phải nói đi mua linh thảo sao?" 

Phía sau lưng thiếu niên ôm sói xuất hiện một nữ tử áo đỏ, dung mạo xinh đẹp yêu kiều như hoa lê thê thương. Biểu tình đoan trang thận trọng. Thấy bảng hiệu treo trên cây trúc bên cạnh thì đuôi mắt khẽ nâng, mi hơi rũ xuống: "Cái này mà đệ cũng tin. Bị lừa bao nhiêu lần không chừa."

: "Cô nương đây. Ngài không tin đạo, sao lại bắt người khác không tin." Tiên nhân áo trắng gấp quạt, thở dài một tiếng.

Mị Nương nghe thấy thế thì dừng một chút, nghiêng gương mặt vũ mị: "Hắn là đệ đệ của ta. Ta quản." Lời nói còn có chút nghiêm khắc. Dẫn đến không ít người qua đường đều ngó lại xem.

Dù sao ba dung mạo diễm lệ tụ cùng một chỗ, còn có vẻ đang khắc khẩu, không hóng hớt thì hơi phí.

Nam nhân áo trắng mang theo chút bất đắc dĩ nhìn nàng: "Không bằng tiểu cô nương tới xem một quẻ trước đã. Thực sự không nên đánh giá người ta qua vẻ bề ngoài đâu."

Thiếu niên ôm sói bên cạnh còn rất tri kỷ phụ hoạ: "Cao nhân đoán chuẩn lắm đó Mị tỷ! Đoán cho ta từ đầu đến cuối chưa sai lần nào."

Mỹ nữ áo đỏ xoa xoa cánh tay đặt ly trà xuống. Đôi môi đỏ tươi diễm lệ cười mỉm: "Nếu thật sự xem tốt như vậy. Không bằng tính cho ta một quẻ đi." Ngữ khí dịu dàng nhưng ánh mắt lại sắc bén: "Nếu tính sai, hôm nay ta sẽ lấy ngươi ra dạy dỗ, làm gương cho đệ đệ."

Người qua đường: "..." Úi chà.

Nghe như sắp đánh nhau ý.

Thế là một đám lôi kéo nhau tập trung lại xem.

Đợi đến khi mọi người tụ tập quanh bàn tròn lớn. Mới bắt đầu có màn thảo luận nhiệt tình về thân phận của mấy người kia.

Người qua đường A: "Ta biết vị áo trắng đó, đã mở sạp ở đây được cả tuần nay rồi. Hôm trước đi qua hàng thịt lợn của mẹ ta có dừng lại bói cho bà một quẻ. Chả biết có linh không nhưng dỗ mẹ ta đến vui vẻ, còn tặng không cho hắn hai cân thịt lợn."

Người qua đường B: "Thế còn hai vị kia là ai thế?"

Người qua đường C phẩy tay: "Thế mà cũng không biết. Nhìn hoa văn trên y phục là đoán được đệ tử của Kiếm Sơn đại danh đỉnh đỉnh vừa xuống núi rồi. Còn vị kia áo đỏ tóc tết đeo roi, chắc chắn là con gái ruột được yêu thương nhất của chưởng môn phái Kiếm Sơn đấy."

: "Không phải Bác Nhã mới là môn phái uy danh vang vọng nhất từ xưa sao? Kiếm Sơn mới thành lập gần trăm năm nay, sao lại thành đại danh đỉnh đỉnh rồi." Người qua đường B làu bàu.

Người qua đường A im lặng một lát rồi nhẹ than rằng: "Ngươi bao lâu không ra khỏi nhà rồi? Bác Nhã từ ngàn năm trước đã sụp đổ. Dù gì đi nữa cũng tạo ra ma quân tàn nhẫn độc ác, gây sát nghiệt khắp nơi như thế. Còn tồn tại được mới là lạ á."

: "Kiếm Sơn thành lập chưa đến trăm năm, nhưng uy danh hiển hách. Tuyệt không thua kém thời kỳ đỉnh phong của Bác Nhã năm đó là bao..."

Tiếng ồn ào văng vẳng bên tai, gió thổi lay tay áo. Đôi tay thon dài của tiên nhân áo trắng thủ pháp biến ảo khôn lường, lắc ống thẻ lên. 

Thẻ gỗ trong ống thoắt cái phát sáng, rơi ra một cái trước mặt Mị Nương.

Mọi người cho rằng đây là một cách gọi chức vụ trong môn phái nào đó, cũng chẳng dị nghị, chỉ đồng thời ồ lên kinh ngạc.

Nam nhân áo trắng bắt lấy thẻ gỗ nằm ở chỗ bắt mắt nhất kia, nhún nhún vai: "Được rồi. Cô nương có thể hỏi ta ba câu."

Mị Nương chậc chậc một tiếng, cũng chẳng thèm nghĩ mà hỏi luôn: "Kiếm Sơn tháng trước tổ chức đại hội tỷ võ giữa các tông phái. Có cơ hội giành giải nhất không?" Thường thì kết quả của các đại hội tỷ võ phải mất vài tháng mới được quyết định. Nhưng Mị Nương là con gái cưng của chưởng môn, danh sách đều đã có trong tay.

Khóe miệng đối phương hơi cong, nhưng lời nói ra lại không có chút nào cảm xúc: "Kiếm Sơn tập trung nhân trung long phượng, có khí vận gia trì. Điều này là hiển nhiên."

Câu này đoán cũng có thể trúng. Mị Nương không cam lòng hỏi tiếp: "Ta gặp bình cảnh trong tu luyện đã một đoạn thời gian. Có cách nào phá giải không?"

: "Trời sinh ta tài tất hữu dụng. Thiên đạo không tuyệt đường của người tài. Huống chi, không phải vài ngày trước Mị cô nương đã phá vỡ bình cảnh đó rồi sao?" Đối phương mắt mang ý cười nghịch thẻ gỗ trong tay.

Mỹ nhân nhìn người trước mặt một hồi, hoàn toàn thu lại cảm xúc coi thường ban nãy. Nghiêm túc nghĩ ngợi một lúc lâu, sau đó mới hỏi câu tiếp theo: "Ta lấy tu tiên đại đạo làm chủ, nhưng đường tương lai quá hư vô mờ mịt. Ta không biết bản thân tu tiên vì cái gì? Kính xin tiền bối giải đáp thắc mắc." Xưng hô cũng đã hoàn toàn thay đổi.

Vấn đề này, có chút cao thâm khó lường.

Chỉ thấy đạo sĩ kia không khỏi hơi hơi híp mắt, thần sắc ý vị không rõ: "Vận mệnh ở ngươi. Đường ngươi đi, tự ngươi mở. Đi đến đâu, tự lòng ngươi hiểu rõ."

Mị Nương kinh ngạc nhìn hắn, gật gật đầu giống như vỡ ra gì đó. Người xung quanh thấy đoán trúng hết thì đều trầm trồ thán phục, vỗ tay khen ngợi không dứt.

Mặc dù chẳng hiểu câu hỏi lẫn câu trả lời, nhưng nghe có vẻ rất cao thâm. 

: "Thế... thế ta hỏi thêm một câu được không tiền bối? Là về nhân duyên ấy mà." Mị Nương thái độ quay ngoắt 180 độ, thẹn thùng vò tay áo. Không biết nghĩ đến cái gì phấn khích cười toe toét, đỏ ửng cả mặt.

Bạch y nam tử vừa nhìn mỹ nhân khiêm nhường đỏ mặt vừa nói: "Ủa rồi muốn gì bà nội? Tưởng có tiền thì ngon chắc. Vừa bảo ba câu cơ mà."

Mị Nương mặt không đổi sắc quăng mấy thỏi vàng lên mặt bàn.

Nam nhân đối diện im lặng ba giây, bình tĩnh thu vàng vào túi.

: "Nghèo kiết xác thì không cần mặt mũi. Hỏi tiếp đi."

Thế rồi một đám người cũng nhào lên chen nhau muốn xem bói. Không khí hòa hoãn vui vẻ.

Mị Nương cùng người nọ bàn chuyện phiếm đôi ba câu, có vẻ rất hài lòng. Sau khi ngỏ lời mời người ta đến làm khách trên Kiếm Sơn xong mới dẫn theo đệ đệ cùng sói con rời khỏi.

_

Trời sẩm tối, người dân trên đường cũng đã bắt đầu dọn dẹp hàng hoá đi về. Vị tiên nhân nọ ấn quyết thu bàn ghế cùng dụng cụ hành nghề về tay nải nhỏ đeo bên hông, rảo bước rời khỏi.

Xung quanh không một bóng người, chỉ có tiếng côn trùng râm ran. Giữa đường về, tiên nhân lại bị chặn lại. 

Ma tộc đủ loạ hình thù kỳ quái, trên người toả ra nồng nặc khói đen. Ở trên cây phốc cái nhảy xuống đất, lắc lư tiếp cận bao vây lấy Phượng Hi. Khiến hắn phải nhíu mày đè tay xuống, lùi ra sau một bước. Trên người lập tức lộ ra hơi thở thần bí cường đại. 

Đúng lúc này, một làn khói trắng thổi qua. Mang theo khí vị như có như không của một tồn tại cao cấp thực lực cường hãn.

Bạch y nam tử bất mãn nhíu mày, phát hiện ra tình hình không hề đơn giản.

Phượng Hi: "..." Từ ngày mất đi hệ thống, mình thiếu minh mẫn hẳn.

Chắc tại già rồi.

Ngoảnh sang nhìn một cái, liền phát hiện là người quen đến cửa đòi nợ.

Người kia toàn thần y phục đen ẩn mình trong bóng đêm, khó khăn lắm mới nhìn rõ. Dáng người cao lớn lại không quá cứng nhắc. Êm đẹp đứng dựa lưng vào thân cây, mân mê lông vũ băng tuyết phát sáng trong tay, hàng mi dài rủ xuống.

Thấy Phượng Hi quay sang nhìn thì ngẩng đầu cười rộ lên, lộ ra cái lúm đồng tiền nho nhỏ vô cùng bắt mắt. Đôi mắt màu ngọc lấp lánh cao hứng đến không tả được. Vị ngọt cũng đã tràn hết ra ngoài.

Vừa đẹp trai vừa đáng yêu, khiến người ta tan chảy luôn.

Nam nhân hắc y bước từng bước về phía này, trong con ngươi ngậm lấy ý cười: "Sư tôn, lâu lắm không gặp. Đệ tử thật sự rất nhớ người."

: "Sắc mặt tổng tài hồng hào, tinh thần nhìn cũng rất ổn định. Cái nết nói dối không bao giờ chừa, Tiêu Tiểu Lạc."  Phượng Hi cau mày, tỏ vẻ ghét bỏ.

Dứt lời, thần sắc Tiêu Lạc nháy mắt chuyển qua âm trầm hung lệ, làm cho không khí bốn phía đều trở nên âm trầm. Chỉ nói riêng khí thế thôi cũng có một loại cảm giác áp đảo hết thảy, làm cho người ta thần phục.

Một đôi mắt đen tuyền như ngấn nước nhìn đến tận tâm can: "Làm phiền ma quân phải đích thân ra mặt thế này. Mị lực của ta quả nhiên vẫn chưa hề suy giảm mà. Thế nào? Muốn sao?"

Câu chữ cợt nhả nhấn nhá đặc biệt có chủ ý, rất dễ hiểu sang ý tứ sâu xa. Tiêu Lạc càng nghĩ nhịp tim càng nhanh, mặt đỏ rần lên, tiếng hít thở nặng nề kiềm chế.

Không nhịn nổi cúi người chạm nhẹ khoé môi người đối diện một cái. 

Phượng Hi năm đó thương yêu Tiêu Tiểu Lạc hết mực, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa. Phượng Hi hôm nay rất dứt khoát vả cho nhãi con một cái tát.

Phượng Hi chớp mắt hai cái: "Hun như vậy lỡ có thai thì sao!" 

Tức ơi là tức.

Ma tộc vây quanh: "..." Là kiến thức của bọn mình không đủ à?

Tiêu Lạc vậy mà hơi cúi thấp đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện đầy vẻ vô tội cùng ủy khuất. 

Phượng Hi lại mềm lòng, nhưng mà vẫn tỉnh táo.

Đối phương kéo kéo khóe miệng, tặng hắn một nụ cười thương nghiệp: "Yêu từ cái nhìn đâu tiên đều là yêu vì nhan sắc. Nhãi con, từ bỏ đi. Chúng ta đường ai nấy đi, sống cuộc sống của riêng mình."

Tiêu Lạc có chút không cam lòng nhíu nhíu lông mày, hít sâu một hơi. Biểu tình trên mặt hết sức đè nén, âm thanh cứng ngắc nói: "Sư tôn, theo ta trở về đi được không?"

Phượng Hi nâng mắt lên: "Nằm mơ thì được."

Vì không để Tiêu Tiểu Lạc lớn lên thành Hắc Tiểu Lạc cả ngày lo nghĩ phải trái. Năm đó Phương Hi có thử tác động vài cái nhẹ. Nào ngờ hiệu ứng cánh bướm quá lớn. Nó liền biến thành Ma vương Tiêu Lạc luôn!!! Đã vậy còn là một đoá hắc tâm liên biết che giấu, đợi tới khi hoàn toàn trưởng thành mới lộ ra khả năng. Đoạt đi hệ thống lẫn 70% sức mạnh của Chưởng Quản Tham Lam, đóng cửa xuyên không trở về, còn muốn nhốt Phượng Hi lại.

Bằng một cách thần kỳ nào đó, Bác Nhã tông cũng bị nó làm cho đổ đốn theo luôn. Giết người đỏ mắt, không việc ác nào không làm.

Một đám bệnh thần kinh!

Fan club thì mất. Tay nải khổng lồ ban đầu cũng bị co lại thành tay nải nhỏ luôn rồi!

Thế nên Phượng Hi lựa chọn chạy trốn. Chạy mấy nghìn năm, cuối cùng hôm nay vẫn bị tên nhãi này tìm được.

Phượng Hi nhìn nhìn nam nhân vận đồ đen biểu tình nhu hoà, cả người từ đầu đến chân đều viết hai chữ 'ngoan ngoãn'. Tỏ vẻ không vui dạy bảo một trận không thể hun lung tung.

Tiêu Lạc theo thói quen cúi đầu nghe thuyết giáo.

Ngẩng đầu liền phát hiện người nào đó đã sớm chuồn đi không thấy bóng dáng.

Tiêu Lạc: "..." Dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng có cảm giác mình bị gài bẫy.

_



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC