Chương 50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Nữ nhân với gương mặt sắc lạnh kia, không biết đã xảy ra chuyện gì khiến nữ nhân đó không giữ được nét bình tĩnh nữa. Sự tức giận dường như vẽ lên khuôn mặt cô. Cảnh Nghi hung tợn nói "La tổng, rốt cuộc là tôi đã đắc tội gì đến cô mà ra tay tàn ác đến vậy?"

Trái ngược với Cảnh Nghi tức giận, Lisa lại bày ra vẻ mặt vô cảm thế sự. Ngồi trước người tức giận, người nào giữ được bản tính trong lòng người đó đã hơn người kia gấp trăm lần rồi nên không có gì phải vội vàng nóng nảy làm chi.

Lisa cầm ấm trà, từ từ đổ vào li rồi nhẹ nhàng đẩy đến mặt Cảnh Nghi, đôi mắt ẩn chứa tia vui vẻ chào mừng đối phương nhưng giọng nói thì đúng là có chút lãnh đạm, cô đáp "Cảnh tổng chưa gì đã hấp tấp, ngồi hẳn xuống đây uống chén trà có phải tốt hơn không?"

Cảnh Nghi nơi nào nhàn rỗi đến đây để uống trà, cô hoá giận hất li trà nóng hổi qua một bên. Tiếng động vang từ những mảnh vụn thuỷ tinh rơi lạch tạch trên sàn nhà, Lisa phóng mắt sang hướng phát ra âm thanh.

Cô thở dài, giọng thập phần không vui kêu cáo "Trà chưa kịp thưởng thức, ghế chưa kịp nóng mà Cảnh tổng đã nóng giận với tôi rồi."

Nhìn Lisa cứ giả ngơ, Cảnh Nghi liền không để vào mắt, nghiến răng nghiến lợi nói "Lisa, cô chọc tức tôi rồi đấy."

Từ góc độ đối diện nhau, góc nghiêng

nhìn chằm chằm vào những mảnh thuỷ tinh kia, từ chiếc li đẹp do các nhà nghệ nhân đúc lên giờ đã thành cái hình dạng méo mó gì rồi. Lisa đột nhiên trầm xuống, không khí lúc này chính xác là một hoả một thuỷ.

Dù là không rõ mặt, Cảnh Nghi cũng có thể nhận ra chính cô mới là người chọc Lisa đen mặt.

Nếu có là vậy thì sao chứ. Cảnh Nghi sinh ra đã ngang tàng, trời không sợ, đất không lo. Nên trong hoàn cảnh nào Cảnh Nghi cũng sẽ không để lộ sự thua cuộc nào ở đây, đặc biệt là trước Lisa, cô sẽ chèn ép cô ta xuống đáy biển.

Không gian yên tĩnh đến đáng sợ, Lisa mảnh khảnh bóng lưng thẳng tắp, ngay ngắn mà lại có chiều sâu, chậm rãi nói "Đúng thật, li đã vỡ thì có gắn lại mấy trăm lần vẫn không được."

Ấn đường Cảnh Nghi nhăn lại. Tên này muốn ẩn dụ điều gì đây? Nói thẳng ra thì đôi bên sẽ giải quyết nhanh hơn chứ kiểu ấp úng không rõ mục đích như này thường không phải tác phong làm việc của cô.

Cảnh Nghi mờ mịt hỏi, "Ý cô là gì hả?"

"Trước khi chiếc li đó vỡ, chúng ra sẽ còn níu kéo được bản thân rằng nên để nó vỡ hay không vỡ nhưng khi thực sự ta làm vỡ rồi thì ta sẽ thấy suy nghĩ trước đó chỉ là trò hề mà thôi."

    Lisa lạnh lẽo quay mặt nhìn Cảnh Nghi. Cô liền cứng họng trước mọi lời nói của Lisa.

Đôi con người Lisa không những lạnh mà còn sắc nữa, lời nói tựa bình thản nhưng thật chất thì là hàng vạn lời châm biếm.

    "Cảnh tổng, trong lòng phải rõ hơn tôi chứ. Tại sao phải nhiều lần tìm kiếm đáp án để làm gì trong khi chính cô đã có đáp án riêng?"

Điều mà Cảnh Nghi cả đời này không địch lại được chính là bản thân gặp một trường hợp gì đấy đều luôn dùng cách nóng giận để chửi đối phương.

Thế mà sự nóng giận kinh hoàng này Cảnh Nghi lại hoàn toàn khuất phục trước dáng vẻ thanh cao, thanh lãnh của Lisa.

Giọng nói uy nghiêm vừa phải ấy đánh động rất lớn đối với Cảnh Nghi nhưng yếu thế trước một kẻ giả tạo như Lisa, cô lại chán ghét bản thân mình hơn.

Cảnh Nghi từ từ giảm cơn tức trong lòng, cười khẩy "Cô cho là tôi không biết lí do vì sao cô lại làm vậy?"

Trước khi đi gặp Lisa, cô đã cho người điều tra toàn bộ ý đồ mà Lisa gửi gắm đến thông qua tin tức chấn động vừa rồi. Tất cả thông tin để tra ra được từ trên người Lisa đều không thể tra ra. Đứng trước tận cùng của sự bất lực, cô đành chuyển hướng sang người khác. Một người thân cận nhất cũng là tình nhân trong tối của cô.

Giang Thư Ngọc! Cứ ngỡ cô ta sẽ an ổn làm con chim hoàn yến của cô thế mà một ngày bay mấy khỏi cái lồng giam. Chạy đến chỗ khác để làm tình với Cao Lãng, sau đó đạt được mục đích của mình liền vui vẻ rời đi, xem như chưa có gì xảy ra. Trong khoảng thời gian ấy, cô lại không phòng bị con chim hoàng yến bao năm qua nuôi dưỡng. Để rồi khi con chim này đủ mạnh thì bắt đầu thực hiện kế hoạch săn mồi. Tiêu diệt con chim khác. Tiếc là con chim hoàng yến ấy lại thông minh, sắc sảo hơn.

Cô ta ngu đến mức độ không phân được người nào đụng người nào không nên đụng tới.

Chim hoàng yến được bao bọc bởi kẻ quyền lực hơn thì dù cho là trọng thần của kẻ khác cũng không dám tiến tới.

Cảnh Nghi ngẩng đầu, đôi mắt đen tối không rõ, điệu cười nhếch mép thoát ẩn thoát hiện.

Lisa giữ vững thái độ nhìn điệu cười quỷ dị ấy, một lúc lâu Cảnh Nghi mới nhẹ nhàng thốt ra: "Giang Thư Ngọc chính là không hề biết Phác Thái Anh từ lâu đã được người khác bao bọc rồi nên một ai đó muốn hãm hại em ấy, xem ra hơi nhằng."

Và người có quyền kiểm soát bản tính của người khác, đọc vị được bộ não cùng người nắm trong tay khối tài sản đồ sộ. Người đó trong vòng năm năm đã đưa M phát triển lên một tầm cao mới trong các lĩnh vực khác nhau, suốt nhiều năm qua chưa chắc vị chủ tịch trước làm được nhưng với người phụ nữ trước mặt Cảnh Nghi thì lại khác.

Đó là sự kế thừa duy nhất, đứa con của Anas Manoban.

"Lalisa Manoban, chính cô là người đứng sau mọi chuyện vừa rồi đúng không?" Cảnh Nghi nói một cách mạch lạc mà lại đúng như vậy thì còn gì để Lisa từ chối đây. Đôi mắt Cảnh Nghi như muốn đem tất cả mọi loại hình phạt xét xử nặng nhất ở trên thế gian này đi trừng trị Lisa.

Sở dĩ Lisa hoàn toàn im lặng không lên tiếng là vì bàn cờ mà cô đang chơi, con cờ ấy chính thức bị sập bẫy.

Một hồi lâu sau khi bị bại lộ, phơi bày trước Cảnh Nghi, Lisa mới nhẹ nhàng phản ứng, cô gật đầu đáp "Đúng như Cảnh tổng nghĩ."

Bả vai Cảnh Nghi run rẩy khi Lisa ngầm đồng ý, hai mắt đỏ ngầu vì giận dữ, "Điều gì phải làm hại đến tôi. Cô có biết cô đã khiến tôi tổn thất bao nhiêu không. Danh tiếng của tôi cũng vì cô mà biến mất, bây giờ trong mắt người ngoài kia. Công ty tôi gắn mác tội không biết đào tạo nghệ sĩ."

Càng nói Cảnh Nghi càng không giữ được trạng thái bình tĩnh. Khi cơn tức đạt đến đỉnh điểm, con người ta chính là mất đi nhận thức, mù quáng chửi rủa người khác.

Ấy vậy mà Lisa chưa một lần giống Cảnh Nghi, sẽ giận dỗi rồi đổ lên đầu một người khác. Làm như vậy chả khác nào tự sỉ nhục chính mình.

Nuôi dưỡng từ một gia tộc lớn, cô đã phải chịu nhiều khắc nghiệt của trần thế mang lại. Trải qua bao nhiêu lần nhìn kẻ khác xì xào bàn tán, trách mắng rồi lại dùng những từ ngữ độc mồm nhất để đánh lên đầu cô, áp vào tai những điều kinh tởm, thế nhưng chưa từng thấy Lisa oán trách bọn họ. Kể cả cho người đó có tàn nhẫn với cô thì cô vẫn sẽ rộng lượng mà đối xử với họ.

Con người khi sinh ra đã không được chọn cho mình là một người như thế nào, không được biết hoàn cảnh sẽ ra sao. Dù không biết thì ta cũng phải cố gắng từng ngày để hoàn thiện bản thân mình, trở thành một phiên bản tốt nhất để không ai dám mở lời dè bỉu.

Ánh mắt như nhìn rõ nội tâm Cảnh Nghi, đồng tử Lisa tròn là một mảng đen vô hình, chính mảng đen ấy khiến người đối diện phải nhiều lần phải dè chừng.

Lisa cất tiếng, nhàn nhạt nói "Cảnh tổng từng nói tôi đừng nghĩ rằng bản thân sẽ che chở bầu trời."

"Tôi đích thực chưa từng nghĩ mình đủ khả năng để che toàn bộ bầu trời đầy rộng lớn kia. Nhưng bầu trời của Thái Anh thì lại khác, đối với tôi, bầu trời thanh khiết không đen tối, toả sáng đó là cả cuộc đời tôi may mắn che chở được. Vậy nên, khi tôi còn có thể. Tôi nhất quyết sẽ bảo vệ đến cùng."

Cảnh Nghi nuốt ngụm nước bọt, gắng gượng thở một hơi không khí loãng bên ngoài.

Một người nhẫn tâm như Lisa lại thản nhiên không có chuyện gì nói ra chuyện đó với cô mà còn là giọng điệu dịu dàng khi nhắc đến tên người kia.

Đột nhiên Lisa cất tiếng, "Em ấy có thể tha thứ cho những người cố ý hãm hại em ấy. Đó là tính cách lương thiện mà em ấy có nhưng với tôi thì khác. Tôi không giống em ấy sẵn sàng bỏ qua mọi lỗi lầm và tha thứ một cách chân thật cho người hãm hại."

Trên trán Cảnh Nghi không biết từ khi nào đã xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng, khi trực diện nhìn thấy đôi mắt không kiêng nể một thứ gì của Lisa, Cảnh Nghi mới nhận thức được cô kém hơn Lisa rất nhiều.

Cảnh Nghi bình thản hỏi "Thế nên chính cô là muốn tôi mất đi một viên ngọc sáng?"

Lisa lắc đầu, cười mỉm "Chẳng phải Cảnh tổng đang còn con át chủ bài ở phía sau sao?"

Gương mặt Cảnh Nghi phút chốc liền xanh xao kèm theo đó là cả lông tơ dựng thẳng lên. Lần đầu tiên Cảnh Nghi nếm được mùi thất bại, người trước mặt cô dường như biết tất cả chỉ là không muốn vạch trần toàn bộ sự thật với bên ngoài, sự thăm dò mà chỉ riêng Lisa mới khiến đối phương run rẩy.

     Lisa....cô ta...đã biết bao nhiêu chuyện của cô và Đinh Tư Duệ?

Lisa nhẹ đưa li nước lên vành môi, chậm rãi uống vào, sau đó lại đặt xuống bàn, biểu tình lạnh nhạt, nói: "Cảnh tổng, tôi biết cô thích thú Thái Anh."

Cảnh Nghi ngước mắt nhìn Lisa, đối phương như cũ ôn hoà mỉm cười, giọng thất thanh nói "Việc tôi thích ai thì có liên quan gì đến La tổng?"

     Khoé môi Lisa cong lên, ánh mắt đong đong cười đáp "Tại sao lại không liên quan trong khi em ấy là vợ tôi?"

    Cảnh Nghi khựng người, mắt nhíu lại. Giữa ấn đường chưa bao giờ dãn, cơ mặt thì căng như dây đàn.

    Lúc trước, cô cũng từng nghi ngờ đến mối quan hệ của cả hai sau khi nhiều lần thấy Lisa nhúng tay vào công việc của Phác Thái Anh. Khi đó còn cho là tình nhân bao nuôi, không ngờ tư liệu sau này tra ra được từ năm năm trước thì hai người chính xác là tình cũ của nhau. Chỉ không ngờ đến một ngày của năm năm sau, tình cũ đột nhiên trở thành bạn lữ.

    Dần dần Cảnh Nghi cũng tiêu hoá được lời nói vừa rồi. Cô thẳng thừng đáp "Cô nói với tôi chuyện trọng đại như vậy....không sợ tôi nói cho truyền thông biết?"

    Lisa thản nhiên đáp "Cảnh tổng có năng lực ấy không mới là chuyện quan trọng."

    Dứt lời Lisa nhận thấy thời gian bên ngoài như đang trôi nhanh hơn, lòng nghĩ đã trễ thế này. Nếu bản thân tiếp tục ngồi đôi co với Cảnh Nghi thì đến lúc nào mới biết được bé con trở về nhà an toàn chưa.

    Lisa động người rời khỏi ghế, giọng có điểm mệt mỏi, "Cảnh tổng, cái gì cần nói cũng đã nói, thứ cho tôi hôm nay sức khoẻ không được tốt."

    Không cần Cảnh Nghi đáp, Lisa chậm rãi rời đi. Đơn bạc người còn lại như rơi vào vực sâu, một vực thẳm mà ở dưới đấy có vô vàn cây cọc không rõ đầu không rõ thân đâm xiên vô từng tế bào Cảnh Nghi.

Đến cuối cùng ánh mắt hung dữ ban đầu đã dần thu mình lại, một ánh mắt trống rỗng hướng về phía xa xa kia.

    Lời nói quanh quẩn trong đầu Cảnh Nghi rất nhiều điều, đặc biệt là khi nụ cười của kẻ chiến thắng thoát ẩn thoát hiện trước mặt mình, Cảnh Nghi hoàn toàn bất lực.
....

Tinh thần gần như cạn kiệt, sức khoẻ bị vắt kiệt nặng nề, Lisa uể oải sải bước chân ra phía sảnh nhà hàng. Trời về đêm lạnh cực kỳ, lòng cứ đau đáu không biết bé con có vâng lời mặc áo ấm chưa nữa hay lại đi tắm rửa vào giờ này.

Suốt dọc đường đi chỉ nghĩ mãi về nàng, hình bóng nàng luôn quanh quẩn trong tâm trí của Lisa nên dù ở hoàn cảnh nào, thời tiết có ra sao thì người đầu tiên Lisa nghĩ tới chính là Thái Anh.

    Lương Tư thấy Lisa đang tiến lại gần liền không nghĩ ngợi nhiều mở sẵn cửa xe, chờ đợi chủ nhân thực thụ bước lên ngồi

     Hắn thấp giọng kêu một tiếng "La tổng."

     Lisa vốn đã mệt nên cũng không còn đủ tỉnh táo để nói chuyện, qua loa gật đầu với hắn rồi bước lên xe như thông thường.

Nhiệt độ trong xe so với bên ngoài khác hẳn, ấm áp mà lại phảng phất trong không khí mùi hương vừa rời đi của nàng, may mắn ở trong xe giữ được một chút gì đó về nàng.

Lisa bất giác cong khoé môi khi chóp mũi ngửi được mùi hương ấy. Phút chốc trong lòng mềm nhũn, cái mệt cái mỏi đột nhiên giảm xuống. Có lẽ chính nàng đã vực dậy một phần tinh thần Lisa khiến cô dù mệt vẫn tràn đầy nhớ thương nàng.

Lương Tư cười cười, vừa vào xe hắn đã không ngậm được môi mình. Bởi, La tổng của hắn đang ảo não nhớ nhung phu nhân a.

Không gian yên tĩnh nên vội Lisa cụp hai mí mắt dưỡng thần. Từng tiếng âm thanh bên ngoài tác động đến thính giác của Lisa một cách rõ ràng. Lương Tư chưa nổ máy, lúc này cô thừa sức biết hắn có chuyện muốn nói. Lisa từ từ mở nhẹ đôi mắt, lười nhác nói "Em ấy đưa gì cho cậu?"

    Hắn kinh ngạc đến cả hai đồng tử trợn tròn, thử hỏi thế giới này biết bao nhiêu lần mới gặp được một người có thể dễ dàng nhận ra nhau, thử hỏi họ tâm linh như thế nào mà hắn chỉ nhìn một chút là đã không cần thăm dò, thẳng thắn hỏi hắn.

    Hai người này tinh vi quá a, Lương Tư chẳng buồn giấu giếm làm chi. Hắn chậm rãi đưa bịch sữa mà nàng gửi cho hắn lúc nãy đến trước mặt Lisa, háo hức nói "Cái này, phu nhân bảo tôi đưa cho ngài, còn dặn tôi là...."

     Thấy hắn khựng như vậy, so ra là chuẩn bị nói cái gì không ổn rồi, Lisa bình thản đáp thay lời hắn muốn nói "Nếu chị ấy không uống thì sẽ không cao lớn được, có phải không?"

     Lần này Lương Tư xác thực không tin vào tai mình vừa rồi mới là nghe được cái chuyện kinh thiên động địa. La tổng mà hắn biết không những không trách mà còn rất hào phóng khi thuật lại câu nói ấy.

    Dường như hai người họ đã quen nhau từ nhiều kiếp khác nhau nên mới am hiểu một cách trọn vẹn như vậy.

     Lương Tư gật đầu, lòng tò mò chợt trỗi dậy thế là thấp thỏm một hồi rồi hỏi "Ngài sao mà biết được phu nhân nói câu ấy???"

     "Tôi chỉ là đoán mà thôi."

     Hắn đứng hình, cái gì mà đoán. Rõ ràng hiểu nhau còn hơn cả ba mẹ mà kêu đơn thuần là đoán, trợ lý như hắn sẽ tin chắc.

    "La tổng nói phải, haha chỉ là đoán mò, không có sự trùng hợp nào...." Hắn gượng cười. Đè nén sự khó tin nuốt ngược lại vào trong miệng.

     Ở một khoảng trống nào đó trong thâm tâm, cảm nhận được sự hạnh phúc là khi người đó quan tâm bạn bằng chân thành, Lisa chính là cả đời may mắn tìm được người đó. Nếu đối phương ghét bỏ cô, cô cũng sẽ như người đó tự ghét chính mình.

     Lisa ngả đầu vào thành ghế, cầm trên tay bịch sữa rồi đưa lên không trung. Dòng chảy ký ức bất chợt ùa về trong tâm trí cô lúc nào không hay.

     Gương mặt thanh tú thuần khiết của thiếu nữ khi ấy thật dịu dàng làm sao, thiếu nữ mặc dù không có ý muốn trách mắng người nhưng ấn đường thiếu nữ lại chẳng dãn ra, đối phương đã chạm đến giới hạn của thiếu nữ.

     Thiếu nữ hung tợn trừng mắt chằm chằm, vừa lo lắng mở bịch sữa, vừa trách đối phương không nghe lời "Chị hứa sáng nay sẽ ăn mà?"

     Người bị trách khi đó không đi phản kháng với trạng thái khó chịu, giọng điệu có lỗi từ người bị trách, "Xin lỗi, bữa sau chị sẽ chú ý hơn."

     Bất chợt thiếu nữ mềm lòng, có thể nói là siêu lòng trước dáng vẻ hối lỗi mà Lisa trưng ra.

Thái Anh còn cách nào để trách chị ấy tiếp đâu, chỉ có thể bất lực trơ mắt nhìn chị ấy tròn mắt ăn năn.

Nàng thả chậm bước chân mình, làm Lisa cũng hiểu ý mà dừng lại. Thái Anh lục trong túi đồ ăn mới vừa mua từ trong siêu thị ra, đưa trước mặt Lisa bịch sữa vị chocolate.

Thanh âm nhỏ nhẹ truyền đến tai cô "Chị uống cái này thử đi, không ngọt quá đâu."

    Tiểu tiết quá mức nhỏ bé, nàng cũng nhớ thậm chí đến bây giờ nàng cũng không quên thói quen sinh hoạt hằng ngày của cô.

Mân mê bịch sữa ấy xong, Lisa khẽ cắn vành bịch, chậm rãi uống vào. Hương vị này, đã bao nhiêu năm rồi mới được thưởng thức lại từ sau lần cuối ấy.

Vị đắng của nó và cả vị béo hoà tan trong khoan miệng. Một cổ tử khí ấm áp không tên cứ thế khuấy động trong lòng nữ nhân.

Mãi đến giọt cuối cùng không còn nữa, người ta mới nhìn thấy được một Lisa cao cao tại thượng lại vì một bịch sữa nhỏ mà luyến tiếc không rời. Chẳng phải vì sữa ngon cũng chẳng phải vì sau nhiều năm mới được uống. Bởi lẽ người gửi cũng chính là chủ ý mà Lisa cảm thấy tiếc nuối.

Cô thở dài, yết hầu khẽ động, nhàn nhạt cất tiếng "Ngày mai khoan mở họp báo, tôi phải trở về Manoban gia một chuyến."

Những ngày qua hot search trên mạng chiếm lĩnh xu hướng ở mọi nơi, làm sao cô có thể qua được đôi mắt tinh tường của những người mẹ, chắc chắn trong mai nay thôi khi bà ấy biết được cô trở về M rồi, thì sẽ lập tức gọi điện để truy cứu chuyện này. Chi bằng đi trước người mẹ, trở về nhà giải thích.

Lương Tư gật đầu, hắn thanh âm nhè nhẹ đáp "Vâng ạ."

Lisa cũng tận hứng đáp lại tiếng "ừm." Thế rồi im lìm dưới sự nhớ nhung. Tư thế như cũ, một hình bóng mãi quanh quẩn trong tâm trí.

Chỉ cần nghĩ tới nàng mà không được gặp mặt, trong người vô vàn nỗi khó chịu. Lisa đã phải khắc chế nhiều năm qua, giờ khắc nữa có nghiệt ngã với cô quá không.

Biết đến bao giờ mới cảm nhận hơi ấm của nàng vào mỗi đêm tĩnh lặng được ôm nàng đây.

Bất chợt sự tĩnh lặng giữa không gian tối mịt mù ấy, tiếng tin nhắn thình lình vang lên. Đánh vỡ dòng suy nghĩ của cô, Lisa khẽ nhíu mí mắt, phóng lên màn hình điện thoại.

     Vô hữu hay hiện hữu, vô tình hay am hiểu. Không ai biết rõ về nhau, thế nhưng giữa tình cảm của họ. Nồng cháy và mãnh liệt ấy, họ vẫn một lần nữa chứng minh càng xa cách thì sẽ càng nhớ về đối phương nhiều hơn.

    Nàng chủ động nhắn tin với Lisa mặc dù từ lúc gặp lại đến bây giờ là ba tháng, trong ba tháng cả hai chưa từng gọi điện cũng chưa từng quá cái liên hệ nào với nhau.

    Vậy mà hôm nay, cơn gió lạ khiến nàng tự động nhắn tin hỏi thăm cô. Lisa như hoàn hồn, cơn buồn ngủ kéo lê thê mí mắt phút chốc tan biến một cách nhanh chóng.

     [Chị về nhà chưa?🥺]

     Câu hỏi đơn thuần không phải là trọng tâm khiến Lisa cười vui vẻ, ấm áp, mà ẩn ý chính là thứ icon đằng sau kia. Nhìn tới nó, Lisa cũng có thể mường tượng được gương mặt nàng lúc này.

     Thấy nàng nhắn, nội tâm dần đấu tranh. Cô nên nhắn lại hay là trực tiếp gọi?

     Giọng nói của nàng, cô có điểm nhớ rồi...

     Trước sau gì nàng cũng sẽ ở với cô thôi, bây giờ gọi luôn thì có gì to tát đâu. Lisa trực tiếp giục bỏ ý tưởng trả lời tin nhắn với nàng, nhanh nhẹn ngón tay bấm vào danh bạ. Sau đó áp vào tai mình, chờ đợi bên kia hồi âm.

     Nàng ngốc lăng bộ dáng nhìn về phía xa với khoảng trống là bức tường vô tri. Nàng thẩn thờ, hồi hộp hay đôi lúc lo lắng, vì chưa chắc gì Lisa sẽ trả lời tin nhắn. Chị ấy có tính khí hơi ngang ngược một chút là không thích trả lời tin nhắn của mọi người.

      Nhưng không nghĩ sự hồi hộp, lo lắng của nàng lại là dư thừa khi mà trên tay run rẩy nhận được tiếng chuông điện thoại vang. Nàng trợn mắt kinh ngạc không thôi.

    Vài ba giây đầu Thái Anh có điểm phân vân, nàng tuốt một tầng mồ hôi mỏng. Hít thở thật sâu rồi mới dám đồng ý nhận cuộc gọi, "Alo!"

    Thanh âm ngọt ngào lần nữa của đối phương lại truyền đến bên tai, như là năng lượng dồi dào, bến đỗ cuối cùng mà Lisa muốn dừng chân nhất.

     Cả hai người e thẹn không ai lên tiếng, cơ hồ chỉ nghe được tiếng hít thở đều đều của Lisa. Chẳng biết điều gì mà chị ấy lại im lặng như vậy nữa nhưng nàng chắc một điều, mỗi lần Lisa im như vậy chứng tỏ chị ấy thực sự cần có người bên cạnh.

     Nàng rất có kiên nhẫn, một lần nữa đáp:

    [Lisa, chị làm sao vậy.]

    Thoáng chốc, Lisa mới nhận thức được cô thực sự không thể thoát được người con gái này.

    Lisa ôn hoà nói: [Không có gì, chỉ là thấy em nhắn liền muốn biết em tìm tôi có chuyện gì không thôi.]

    Nàng mơ hồ sắp xếp ngôn từ đang lộn xộn kia lại với nhau thành một câu hoàn chỉnh rồi ghé đến bên kia.

    [Phải có chuyện mới kiếm chị được sao?]

    Lisa: [Em lúc nào kiếm tôi cũng được mà...sao vậy? Buồn?]

    Thái Anh: [Không có, tôi nghe Lương Tư nói chị đi gặp khách hàng, khuya

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net